Biết rõ đang gọi điện thoại nên dù có làm gì đối phương cũng không nhìn thấy nhưng Mục Tư Viễn vẫn sầm mặt xuống, "Ngải Lâm, Lục Tử Tình là thủ trưởng của cô hay tôi mới là thủ trưởng của cô? Chẳng lẽ tới giờ cô vẫn chưa rõ ràng à?"
Sang năm Dịch Đạt chuẩn bị đưa ra thị trường NASDAQ, có rất nhiều chuyện cần anh giải quyết. Một người bạn học cùng lập nghiệp tại Mỹ đã gần một năm không gặp vừa về nước, lần này dù thế nào cũng không chịu buông tha cho anh, hơn nữa Tề Tuấn còn đe dọa nếu không tới sẽ từ chức tập thể cho nên anh chỉ có thể vội vã bay đến thành phố F một chuyến. Nhớ tới buổi tối còn có một bữa tiệc cần tham gia, sau khi gặp gỡ anh lại vội vã bay về. Vừa xuống máy bay Ngải Lâm đã gọi điện nói phó tổng giám đốc Tưởng sẽ đi dự tiệc thay cho anh, còn tối nay Lục đại tiểu thư sẽ cùng anh đi ăn tối.
Bữa tiệc này vốn cũng không quan trọng lắm, một vụ làm ăn vừa hoàn thành, bên phía mình cần mời người ta tới cảm ơn một chút theo thông lệ, bất kể phó tổng giám đốc nào đi thay cũng được. Rất nhiều lúc chỉ vì anh còn quá trẻ nên mới phải cố ý xuất hiện để đánh bóng danh tiếng cho Viễn Dương. Có điều anh bất mãn vì Lục Tử Tình cứ can thiệp vào việc của người khác, điều này không có trong hiệp định của bọn họ lúc đầu, ngay cả Lục Kiến Thành cũng không bao giờ nhúng tay vào sự vụ của Viễn Dương.
Khi đó Lục Kiến Thành muốn tập trung tinh thần cho kinh doanh bất động sản tại Văn Cẩm nên muốn tìm một người tài tới gánh vác Viễn Dương, quyết định để anh trở thành phó tổng giám đốc Viễn Dương. Anh còn nhớ giọng điệu thương xót của ông ta khi đó, "Tư Viễn, cha cháu không còn nữa, cháu phải gánh trách nhiệm nuôi sống gia đình. Mặc dù mấy năm nay Viễn Dương làm ăn không phải rất tốt nhưng bác Lục nhất định sẽ không bạc đãi cháu". Dưới sự điều hành của Lục Kiến Thành, hai năm nay Viễn Dương chỉ đảm bảo không thua lỗ chứ không còn thu được lợi nhuận kếch sù như mấy năm đầu nữa.
Khi đó anh tuổi, không có nghề nghiệp, cả ngày không bước ra khỏi cửa, tất cả tài sản đều đã bị siết nợ. Trong mắt những người khác, Lục Kiến Thành đã cho anh một cơ hội rất tốt, quả thực là cho hai mẹ con anh một con đường sống. Anh cười lạnh lùng trong lòng, đi đến bật máy tính trên bàn lên. Khi Lục Kiến Thành nhìn thấy một loạt số 0 kéo dài phía sau tài khoản của anh thì vẻ mặt ông ta quả thực khó mà hình dung được. "Tôi đến làm tổng giám đốc, tôi sẽ khiến quy mô Viễn Dương mở rộng ít nhất gấp đôi bây giờ, dù sao cha tôi cũng đã đổ vào đây rất nhiều tâm huyết". Đại bộ phận lợi nhuận công ty của cha anh kiếm được đều đổ vào cho Lục Kiến Thành xây dựng Viễn Dương. Lục Kiến Thành cảm kích trong lòng, một mặt cũng muốn có người cùng chia sẽ rủi ro nên sau đó liền thuyết phục cha anh chuyển số tiền đầu tư này thành cổ phần.
"Tốt, vậy cứ giao Viễn Dương cho cháu". Lục Kiến Thành bị ép từ bỏ ý nghĩ chọn tổng giám đốc khác. Những năm gần đây ông ta vẫn giữ lời, trở thành thái thượng hoàng, chỉ chú ý đến lợi nhuận. Đương nhiên sau khi Dịch Đạt đổ bộ vào thì hắn cũng không thể giữ được chức thái thượng hoàng nữa. Mục Tư Viễn nghĩ, không biết có cần phải nói với ông ta hay không? Cả với cấp dưới của mình nữa, đặc biệt là cô bạn học Ngải Lâm thích gì làm nấy này.
"Tổng giám đốc Mục, tôi cũng không dám cãi lại mệnh lệnh của Lục đại tiểu thư. Hơn nữa người ta quả thật là chân tình, lo lắng cho thân thể của anh. Mấy buổi tiệc này phó tổng giám đốc Tưởng đến dự là được rồi, anh mà không cần thận nhỡ đâu lại chảy máu dạ dày gì đó thì khổ", Ngải Lâm vẫn nói chậm rãi, "Hay là anh muốn đại tiểu thư lại phải cực nhọc ngày đêm hầu hạ anh nữa?"
"Ngải Lâm, bao giờ Thiệu Chí Vĩ trở về?" Mục Tư Viễn tức giận nói, trước mặt Ngải Lâm anh không bao giờ phải che giấu tâm tình.
"Làm sao? Muốn tố cáo à?"
"Để anh ấy lôi cô về nhà chứ sao".
Gặp phải người không hề để ý phải trái như Ngải Lâm thì Mục Tư Viễn cũng không có cách nào, Ngải Lâm, Lục Tử Tình và anh là bạn học cùng lớp, Thiệu Chí Vĩ học trước bọn họ ba khóa, là bạn thanh mai trúc mã của Ngải Lâm, tình cảm tốt đến mức làm mọi người phải hâm mộ. Sau khi anh đến Viễn Dương, Lục Tử Tình đã móc Ngải Lâm từ công ty khác tới làm thư ký cho anh. Anh cảm thấy không tiện lắm nhưng Ngải Lâm thì lại chẳng để ý gì. "Anh cứ chăm sóc tôi một chút là được mà, nếu dám quát tôi thì tôi sẽ tố cáo với Thiệu Chí Vĩ đấy!" Anh gọi Thiệu Chí Vĩ là đại sư huynh, bất kể về học vấn hay là nhân cách đều cực kì tôn trọng, trong lúc khó khăn nhất của anh, hai vợ chồng họ đã quan tâm chăm sóc anh không khác gì người anh người chị.
"Dừng lại đã, tấp vào bên lề chờ Lục tiểu thư". Mục Tư Viễn vừa dặn tài xế tiểu Trần vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện thoại cho Lục Tử Tình.
Đã đến giờ tan tầm, đường sá lại kẹt xe như thường lệ, Tuyến đường rộng rãi trước cửa tòa nhà Văn Cẩm như một bãi đỗ xe cực lớn, xe hơi không nhúc nhích được chút nào, xe đạp thì luồn lách giữa đám xe hơi. Một chiếc Santana đỗ ven đường phía trước đang chuẩn bị tiến lên, tiểu Trần đánh tay lái vào định chiếm vị trí chiếc Santana để lại, không ngờ một chiếc xe đạp điện chạy sát lề đường phía sau cũng nhận thấy chiếc xe đó sắp tiến lên, có lẽ muốn lách qua khoảng trống đó để đi tiếp nên lao thẳng tới. Tuy nhiên xe của Mục Tư Viễn đã nhanh hơn, chiếc xe đạp đó lập tức bị kẹt lại giữa vỉa hè với mấy chiếc xe hơi.
"Con gái mà đi cái xe to thế, suýt nữa không phanh kịp mà quệt vào rồi", tiểu Trần nổi nóng lầm bầm một câu.
Mục Tư Viễn ngẩng đầu, nhìn thấy chiếc mũ len màu trắng thêu hoa còn có hai cái tai rủ xuống đó. Người nọ ngẩng đầu nhìn thoáng qua chiếc xe hơi, chiếc khăn quàng cổ quấn ngang mặt chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, đôi mắt bất mãn nháy vài cái rồi vất vả kéo xe đạp điện lui lại.
Mục Tư Viễn vội vàng nói với tiểu Trần: "Dịch xe lên phía trước một chút".
Tiểu Trần nhìn phía trước, khuôn mặt nhăn nhó: "Không lên được, phía trước kẹt cứng rồi".
Mục Tư Viễn vừa muốn mở cửa xe ra bước xuống đã thấy một chàng trai trên vỉa hè đi tới giúp cô gái đẩy xe đạp điện ra ngoài. Anh không nhịn được quay đầu nhìn lại phía sau, thấy Mạch Tiểu Hân mặt mày hớn hở nói gì đó với chàng trai, anh ta vỗ vỗ vai cô, còn giúp cô chỉnh lại cái túi xách bị lệch rồi mới vẫy tay tạm biệt. Chắc là đồng sự, Mục Tư Viễn nghĩ, cười ngọt thật, làm gì có ai chịu bỏ lỡ cơ hội như vậy chứ.
"Tư Viễn, đợi lâu chưa?" Lục Tử Tình mở cửa xe bước lên, "Em dặn chị Trương hầm canh cho anh rồi, gọi cả Tử Hãn về nhà nữa. Chẳng mấy khi nó chịu ở nhà ăn bữa cơm cho đàng hoàng".
"Trợ lý chủ tịch bân rộn lắm, không những phải nghe chủ tịch mà còn phải nghe cả những người khác nữa".
"Được rồi được rồi, đừng vòng vo mắng em nữa", nghe ra anh đang bất mãn, Lục Tử Tình cười nói, "Em không xin chỉ thị tổng giám đốc Mục từ trước là không đúng, có điều sau này cố gắng bảo bên dưới ít sắp lịch tham dự mấy bữa tiệc kiểu này, việc gì cũng cần chính mình đi làm thì còn cần cấp dưới làm gì?"
"Em với Ngải Lâm còn cho rằng chúng ta vẫn đang ở trường học à?" Mục Tư Viễn cười nói, "Được rồi, chị cả, xin nghe ngài phân phó". Khi đó Lục Tử Tình là bí thư chi đoàn, Ngải Lâm là uỷ viên tuyên truyền, trong lớp cứ có hoạt động gì là lại bắt hắn đi làm.
Lục Tử Tình biến sắc, "Anh gọi em là gì?"
Mục Tư Viễn cười ha ha, "Quả nhiên nữ sinh vẫn kiêng kị cái này nhất, Lục tiểu thư đừng nóng giận!"
Lục Tử Tình bất đắc dĩ nói: "Anh cũng biết em lớn tuổi rồi à, biết vậy mà vẫn còn bắt nạt em". Khóe mắt chợt cay cay, Lục Tử Tình vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe.
Nhìn tiểu Trần đang chăm chú lái xe phía trước, Mục Tư Viễn suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Dạo này Tử Hãn bận gì thế? Lâu lắm anh không nhìn thấy nó".
Lục Tử Tình bình phục tâm tình một chút, thấp giọng nói, "Gần đây nó thích một cô gái, theo đuổi vất vả lắm. Hai ngày trước nó còn hỏi em xem bây giờ mấy cô bé trong nước này thích thứ gì, nó bảo nó ở nước ngoài lâu quá, có lẽ không theo kịp xu thế trong nước rồi".
"Ngay cả nó mà cũng không biết tán gái kiểu gì thì người khác làm thế nào? "Mục Tư Viễn hè một tiếng, "Anh nhớ từ ngày học lớp 5 nó đã biết mua hoa hồng tán gái rồi".
Bố hai người từng là đồng sự, bố anh nghỉ việc trước ra biển lập nghiệp, công việc tiến triển rất tốt. Sau đó Lục Kiến Thành cũng nghỉ việc, dựa vào quan hệ khi còn đi làm để đến thành phố B mở công ty. Ban đầu hai nhà ở cùng một khu tập thể, quan hệ rất thân thiết Tử Hãn suốt ngày bám đuôi phía sau anh. Tử Tình là một học sinh tốt chăm chỉ học hành, không làm bài tập thì đọc sách, cho nên mỗi khi cãi nhau với chị gái Tử Hãn lại nói: "Em thích có anh trai như anh Tư Viễn, không cần một chị gái chẳng thú vị gì như chị". Khi đó anh không trầm tĩnh như bây giờ mà là một đứa bé nghịch ngợm, đương nhiên anh còn nổi tiếng vì thành tích học tập rất tót. Hầu như tất cả mọi phụ huynh trong khu tập thể đều day dỗ con mình: "Nếu con có thể đứng đầu lớp như Tư Viễn thì bố cho con chơi thoải mái!" Cô Trương thì thường xuyên nói với mẹ anh, "Thật là kỳ lạ, Tử Tình nhà em ngày ngày đọc sách, thế mà chưa bao giờ đứng đầu lớp, còn Tư Viễn nhà chị thì chẳng thấy học hành mấy mà lúc nào cũng đứng đầu". Anh cũng hầu như tin lời người lớn, mình là một đứa bé đặc biệt, cực kì thông minh, cực kì được chiều, chẳng những giáo viên và bạn học thích anh mà thượng đế cũng hậu đãi mình. Sau đó anh mới rõ ràng, thượng đế luôn rất công bằng, nếu ông ấy hậu đãi ai đó thì cuối cùng cũng sẽ bạc đãi tương tự như vậy.
"Lần này hoa hồng mất tác dụng rồi, nghe nói ngược lại còn dọa cô gái đó sợ đến mức không dám tới nhà ăn ăn cơm nữa", Lục Tử Tình cười nói, "Tử Hãn cũng thật vô dụng, chiêu cũ rích hai mươi năm trước còn mang ra dùng, nếu là em thì em cũng không thích ngày nào cũng rêu rao không khác gì cửa hàng hoa như thế".
"Cô gái đó cũng làm ở tòa nhà chúng ta à?" Mục Tư Viễn cảm thấy hình như mình đã biết là ai, hành động của Lục Tử Hãn đúng là không chỉ nhanh vừa vừa.
"Hình như là nhà A, Tử Hãn khen cô ấy lắm, em cũng tò mò muốn gặp một lần cho biết".
Mục Tư Viễn mệt mỏi nhắm mắt, kỳ thực anh không muốn ăn cơm, dạ dày vẫn đau âm ỉ, anh vô thức bóp bóp hổ khẩu.
Hai người đến nhà, Lục Tử Hãn đã chờ ngoài cửa, vừa thấy Mục Tư Viễn Lục Tử Hãn đã kéo anh sang một bên trêu chọc: "Tại sao em vừa nhìn đã nghĩ đến cảnh hai vợ chồng đi cùng quản gia rồi nhỉ?"
Mục Tư Viễn liếc Lục Tử Tình đang đi vào phòng bếp, sầm mặt thấp giọng nói: "Dạo này rảnh rỗi lắm à? Càng nói càng không đỡ được!"
Lục Tử Hãn lập tức im tiếng, có lẽ chịu ảnh hưởng từ khi còn bé, một khi Mục Tư Viễn nghiêm túc thì Lục Tử Hãn vẫn rất sợ anh.
Thấy hắn tỏ ra hơi khó xử, sắc mặt Mục Tư Viễn giãn ra bớt, hỏi: "Nghe nói dạo này thằng em vất vả lắm, dùng hết cách rồi à?"
Lục Tử Hãn biết nhất định là chị gái nói xấu mình, sắc mặt tỏ ra khó xử, "Cũng không có gì, gặp phải một cô bé không cởi mở, không hiểu phong tình, coi hoa hồng như cỏ đuôi chó, em cũng chẳng muốn tốn công tốn sức nữa".
"Chuẩn bị từ bỏ à?" Lục Tử Tình bưng thức ăn đi ra, "Cũng phải, theo bố học tập kiến thức mới là thượng sách, con gái xinh đẹp thì thiếu gì, tốn công tốn sức vừa vừa thôi. Đương nhiên, nếu như em định tìm bà trẻ cho nhà họ Lục thật thì lại là chuyện khác".
"Chị còn chưa cưới mà, em vội vã kiếm vợ làm cái gì!" Lục Tử Hãn nói, "Không tức nhưng mà bực, chị à, người ta cũng không thèm để nhà chúng ta vào mắt".
Lục Tử Tình vừa mời hai người ngồi xuống ăn cơm vừa nói: "Đến cùng là đẹp cỡ nào mà kiêu thế? Dáng người mẫu hay là mặt diễn viên?"
Lục Tử Hãn lắc đầu thở dài nói: "Chị không hiểu, thời đại này thì cái gì cũng có thể phẫu thuật thẩm mỹ được, mặt diễn viên là thứ kém giá trị nhất. Đánh giá phụ nữ quan trọng nhất là xem da, không thể có tì vết, trắng như sữa bò, còn phải sáng sủa nữa, nhìn đã thấy sạch sẽ mát mẻ rồi. Hai người ở bên nhau chẳng lẽ còn thấy hứng thú với bộ mặt suốt ngày tô vẽ nữa à? Còn dáng người, phải nhỏ nhắn mềm mại, loại người mẫu như cái giá áo đó chỉ thích hợp khoe khoang trong vũ hội thôi, còn khi ôm vào lòng thì xương sườn chọc vào gnf cũng đủ đau rồi, lúc lên giường thì càng thành ác mộng. Cho nên nhất định phải tìm một người có khung xương nhỏ nhắn, mềm mại không xương mới là cảnh giới đỉnh cao. Trên hai tiền đề này, nếu còn có ngũ quan thanh tú, có chút quyến rũ, lại nếu vừa dịu dàng vừa mang chút lả lơi thì đó chính là thượng phẩm".
"Đây chính là cô bé thượng phẩm mày đang theo đuổi đấy à?" Lục Tử Tình nhếch miệng không cho là đúng, "Theo chị thấy thì mày mới không hiểu, phụ nữ đầu tiên phải có tính khí tốt, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hào phóng rộng lượng, đồng cam cộng khổ, biết tiến biết lùi, đó mới có thể trở thành bà trẻ nhà họ Lục. Đừng quên, sau này mày phải kế thừa cái nhà này đấy!"
"Em đang nói đến tình nhân trong mộng của mỗi người đàn ông, không phải nói đến nữ chủ nhân của một nhà. Chị, chị có thể thú vị hơn một chút được không?" Lục Tử Hãn quay đầu hỏi Mục Tư Viễn, "Tư Viễn, anh bảo em nói có đúng không? Đàn ông lập nghiệp chẳng lẽ chỉ để tìm một thư ký chủ tịch?"
Thấy Lục Tử Tình tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, Mục Tư Viễn an ủi: "Em làm chị gái sắp 30 năm rồi, chẳng lẽ còn chưa hiểu em trai sao? Nó chỉ thích nói liên thiên, em giận nó làm gì. Đến lúc nó thật sự cần tìm vợ thì em cứ giáo huấn nó cho tử tế".
Được an ủi, Lục Tử Tình nhìn Mục Tư Viễn gắt giọng: "Anh lại còn nói giúp nó, em không phải đối thủ của nó, hơn nữa bố vẫn nhìn nó chằm chằm, còn lâu mới đến lượt em lo xem nó lấy vợ kiểu gì!"
Lục Tử Hãn cười nói: "Đúng rồi, đúng rồi, chị đừng để ý em lấy vợ kiểu gì, chỉ cần lo xem mình láy ai là được".
Mục Tư Viễn không hề đổi sắc: "Chị gái mày là hoa khôi khoa anh, người theo đuổi phải lấy đấu mà đong lấy nong mà đựng, trong buổi tiệc mừng Viễn Dương cổ phần hóa còn có người nhờ anh mai mối đấy. Tử Tình, Ngải Lâm đã nói với em rồi đúng không?"
Thấy chị gái chợt tỏ ra rầu rĩ không nói được gì, Lục Tử Hãn vội ngắt lời nói: "Tuần sau thằng Năm khai trương quán cà phê, anh nhận được thiệp mời chưa?"
"Hình như rồi. Thằng con trai ông trùm xe hơi đó mở quán cà phê làm gì?" Mục Tư Viễn hỏi. Thấy sắc mặt của Lục Tử Tình, anh cũng không tiện nói tiếp đề tài vừa rồi nữa.
"Là mở cho bạn gái nó, "Lục Tử Hãn nói, "Trên thiệp mời đã ghi rõ phải dẫn bạn gái tới. Anh dẫn chị em đi, em mời Mạch Tiểu Hân. Thằng Năm nó bảo nó đã chuẩn bị một chương trình rất đặc sắc.