“Mới vừa rồi tứ thúc tới đây làm gì?” “Tiểu Phượng từ bên ngoài trở về, nhìn thấy tứ thúc Diệp Căn mới từ trong sân nhà mình ra ngoài, liền hỏi tiểu Kiều ở nhà.
Tiểu Kiều nói: “Tứ thúc nói, vào giao thừa đều đến chính phòng ăn cơm.
“Ăn cơm?” Tiểu Phượng cười lạnh nói, “Đến lúc đó còn không biết là ai nấu cơm đấy.”
Tiểu Kiều nói: “Đến lúc đó chính là làm dáng một chút, cũng sẽ làm một chút đi.” Dù sao nếu Quách thị cái gì cũng không làm, cứ nhìn ở chỗ đó, hoặc nhàn rỗi, ông cụ nhìn cũng không như lời.
Mấy đứa bé trong nhà đều làm một thân quần áo mới, mặc dù chỉ là vải bông, nhưng cũng khiến cho bọn họ cao hứng thật lâu.
Đến hai mươi tám tháng chạp, tất cả hàng tết đều đã mua đủ. Năm nay giết heo, cho nên thịt này cũng liền giảm đi, còn có đồ mấy người cô cả đưa cho, trên cơ bản đồ cần mua cũng rất ít.
Trong đó cũng có đưa đồ cho chính phòng. Nhưng mà chỉ bấy nhiêu thôi.
Năm nay không có ba mươi, cho nên hai mươi chín chính là giao thừa rồi. Buổi sáng tinh mơ, Diệp Trụ và hai đứa con trai ăn mặc chỉnh tề, cùng đến chính phòng tập hợp.
Hôm nay tất cả cánh nam đinh Diệp gia đều phải đi viếng mồ mả, tiền vàng bạc đều đã mua xong từ trước, mà tiểu Kiều nha đầu như vậy không có tư cách để đi, thật đúng là niên đại không công bằng.
Buổi sáng Ngô thị dậy cán mì, bình thường một bữa buổi sáng ngày giao thừa, liền tùy tiện đối phó, trọng điểm chính là một bữa buổi trưa. Diệp Tiểu Kiều nhớ tới trước kia còn chưa ở riêng, buổi sáng giao thừa đều không được ăn cơm, đói bụng chờ tới buổi trưa ăn bữa đại tiệc, nói là đại tiệc, cũng không có thứ gì tốt, hơn nữa thịt này cũng không tới lượt nàng gắp.
Buổi trưa hôm nay sẽ không phải còn như vậy đi, Diệp Tiểu Kiều hơi băn khoăn, cho nên cơm buổi sáng này nhất định phải ăn thật no.
Chờ Diệp Trụ mang theo hai con trai từ trên núi viếng mồ mả trở về, Ngô thị đã làm xong mì, dùng thịt heo làm tương thịt, rút mấy cọng hoa tỏi non trong vườn rau, thoạt nhìn xanh biếc, ngửi cũng thơm ngào ngạt. dieendaanleequuydonn
Người trong nhà ăn cơm, nhất định phải ăn no, Diệp Tiểu Kiều khó có được ăn nhiều hơn một chén.
Lập Hạ đưa thêm tương thịt cho tiểu Kiều, tiểu Kiều cười nói; “Đại ca, ca cũng ăn nhiều một chút.”
Lập Hạ nói: “Được!”
Tiểu Phượng nói: “Muội cũng phải ăn nhiều, nếu không đến buổi trưa còn không biết có được ăn đến không.”
Ngô thị nói: “Ăn của con đi, đến chính phòng bên kia đừng nói nhiều gì, nếu ăn không đủ no, chờ quay về, nương làm tiếp cho các con.”
Tốt xấu gì cũng là lễ mừng năm mới, mọi người đừng chọc ngoáy ra không vui mừng.
Diệp Trụ thở dài trong lòng, ở riêng gần một năm, tất cả mọi người không thích lên chính phòng, ngay cả chính bản thân hắn, cũng có phần không thích đi.
Nhìn thấy cảm xúc của mọi người không được cao, tiểu Kiều vội hỏi: “Cha, nương, ngày mai con muốn bao lì xì!”
Diệp Trụ vội nói: “Cho, tuyệt đối cho khuê nữ của cha!”
Tiểu Phượng cũng đi theo nói muốn, ngay cả Lập Thu cũng không cam chịu yếu thế, tâm tình của Diệp Trụ lại tốt lên rồi.
Ăn xong điểm tâm, liền dán câu đối đã mua lên, lại dán thêm tất cả chữ phúc lên cửa sổ, lại cho gà ăn một lần, Diệp Trụ khóa cửa chính lại, mang theo cả nhà lên bên chính phòng kia. die~nd a4nle^q u21ydo^n
Chờ khi đến chính phòng, tam thúc và tam thẩm bởi vì ở bên này, cho nên đến thật sớm, Hách thị nhìn thấy Ngô thị, cuối cùng tìm được người nói chuyện, vội vàng kéo nàng sang một phòng, còn mấy đứa bé tiểu Kiều cũng đến một phòng khác. Đám con nít ở chung một chỗ, đơn giản chính là chơi và ăn, Lập Đông và Đông Chí nhà tam thúc thấy trong phòng không để hạt dưa gì hết, liền liên tiếp hỏi, tiểu Phượng cũng ồn ào theo, ông cụ nghe thấy được, nói rằng: “Không phải đã sớm kêu bà bày ra sao? Sao đến bây giờ còn không ra bút tích gì?”
Quách thị không tình nguyện bưng một khay ra, nói: “Năm nay đều không mua bao nhiêu, do vậy đã quên thôi.”
Tiểu Phượng cười hì hì nói: “Bà nội, không phải cha cháu mới đưa tới ba cân sao? Đều đã ăn hết rồi.”
Quách thị nói: “Tiểu nha đầu nhóc con biết gì? Một chút kia nào có đủ? Lễ mừng năm mới nhiều thân thích.”
Tiểu Phượng nói: “Hóa ra chỉ có cha cháu đưa cho chút kia, bà nội, lễ mừng năm mới bà không mua một chút nào sao?”
Quách thị nghẹn lời, nói: “Không lớn không nhỏ, trong mắt không có trưởng bối, ai nói ta không mua? Nha đầu này miệng lưỡi bén nhọ, cẩn thận về sau không ai muốn!”
Tiểu Phượng cười ha hả nói: “Bà nội, bà nói gì vậy, không phải chỉ nói một câu, bà không thích nghe, cháu liền không nói, tội gì nói lời khó nghe. Bà nội, cháu xem bà là trưởng bối, cũng không so đo với bà, chúng cháu phải hiếu kính trưởng bối đúng không?”
Quách thị lời ra khỏi miệng cũng hơi hối hận, làm bà nội mà nói cháu gái không ai muốn, nếu như để ngườingoài nghe được, vậy cũng chỉ là mình không phải, nhưng mà mấy đứa bé nhà lão nhị này, thật sự làm cho người ta hận nghiến răng, mỗi lần gặp mặt đều muốn sẵng giọng với mình, thứ đồ không biết trái phải. Nhìn sắc mặt lão già không tốt, Quách thị nén giận nói: “Haizzz, ta làm một trưởng bối, cũng không so đo với nhóc con nhà ngươi, đều ăn đi, đồ gì đó chỗ bà nội, các ngươi đều ăn, đều là cháu ngoan của bà nội.”
Quách thị để hạt dưa xuống, ông cụ cũng đi theo. Tiểu Kiều không ăn hạt dưa này, thứ nhất gần đây phát cáu, thứ hai, thật sự không muốn ăn, nhưng mà Lập Đông và Đông Chí không để ý đến những chuyện này, đều tự nắm lấy một nắm, tiểu Điệp và tiểu Mễ nhìn tiểu Phượng, tiểu Phượng cười nói: “Các muội ấy, nhìn tỷ làm gì? Dù sao mặc kệ như thế nào, bà ta đều nhìn tỷ không vừa mắt, tỷ cần gì phải lấy lòng bà ta? Cho dù bị người nói bất kính trưởng bối, tỷ đều không cảm thấy gì. die nda nle equ ydo nn
“Tiểu Phượng tỷ, tỷ rất lợi hại, muội đều không dám!” Tiểu Mễ rất kính nể.
Tiểu Điệp nói: “Tiểu Phượng tỷ, muội thấy hôm nay lúc ăn cơm tất niên, chúng ta vẫn nên nhẫn nhịn một chút thì tốt hơn.”
Tiểu Phượng nói: “Biết rồi.” Chính là không nhìn nổi dáng vẻ hẹp hòi của bà ta, làm con dâu không tiện nói, bọn họ những đứa cháu trai cháu gái này, không phải ỷ vào tuổi còn nhỏ, liền nói ra sao?
Tiểu Kiều phát hiện cô út vẫn không ra ngoài, thật sự không biết nàng ta cả ngày lẫn đêm ở trong phòng làm gì, chỉ trong chốc lát lũ nhỏ liền hi hiha ha chơi đùa.
Lập Đông muốn đi đốt pháo, nhưng mà trong nhà không bỏ ra, bọn họ không có khả năng đốt pháo trước, mà muốn đốt pháo, chỉ có thể đã làm xong cơm tất niên, ăn cơm trước.
Cho nên ý tưởng của Lập Đông không thành, chỉ có thể cầm con quay của mình chơi, đứa bé nông thôn cũng không có đồ chơi gì hay, con quay này cũng coi như một loại.
Tiểu Kiều cảm thấy không có gì hay, đi thẳng đến phòng bếp, giúp đỡ nhặt rau.
Lưu thị nhìn thấy tiểu Kiều, cười nói với Ngô thị: “Tiểu Kiều của chúng ta chính là chịu khó, sao không đi ra ngoài chơi chứ?”
Ngô thị cười nói: “Đứa bé này cũng không thích ra ngoài chơi với người khác, mỗi lần muội nấu cơm đều nhặt rau giúp muội, có lúc muội không rảnh, chính là con bé nấu cơm.”
Hách thị nghe, nói thẳng: “Nhị tẩu, muội hâm mộ tẩu, tẩu cũng coi như khổ tận cam lai rồi, Lập Hạ có thể kiếm tiền, khuê nữ cũng có thể san sẻ cho tẩu.” d1en d4nl 3q21y d0n
Ngô thị nói: “Tiểu Điệp chẳng lẽ không tốt, con bé nuôi tằm còn không phải kiếm tiền cho muội sao? Đứa bé nhà chúng ta không có đứa nào không tốt! Lập Xuân nhà đại tẩu, làm việc cũng là một tay lành nghề, đợi đến lúc đó cưới con dâu, đại tẩu cũng có thể rảnh rỗi.”
Lưu thị nói: “Muội đừng hâm mộ tẩu, Lập Hạ chỉ nhỏ hơn Lập Xuân mấy tuổi, đến lúc đó muội cũng sắp, nghĩ đến đây, cuộc sống này của chúng ta trôi thật mau, chỉ chớp mắt, nhi tử đều muốn cưới vợ rồi.”
Ba chị em bạn dâu vừa làm việc vừa nói chuyện trời đất, Quách thị dĩ nhiên không có ở đây, nhưng mà bọn họ làm việc một lúc, Quách thị liền tiến vào, ba chị em bạn dâu cũng không nói giỡn nữa, đều gấp rút làm việc.
Quách thị đưa thịt muối trong tay cho con dâu cả Lưu thị, “Băm cái này, buổi trưa nấu chung với cải củ ăn.” Quách thị rất nhức nhối, vốn tính toán của bà chính là để cho ba nhà mang ít thứ tới đây, làm cơm tất niên, nhưng mà lão già không vui, nói bình thường đã đưa đồ, năm hết tết đến rồi, có ai còn để bọn nhỏ tới cửa ăn một bữa cơm còn mang theo đồ? Ông không gánh nổi cái nhục này.
Được rồi, ông không gánh nổi cái nhục này, vậy chính mình phải nhức nhối, ăn đều là đồ nhà bà, còn nhiều há mồm như vậy.
Hách thị nói: “Nương, buổi trưa làm mấy món ăn mặn, lễ mừng năm mới, nếu không có cá, vậy không được, hàng năm có thừa mới là điềm tốt.”
(*) Thừa 余 và Cá 鱼 có cách đọc giống nhau (đồng âm) [yú]
Quách thị nói: “Đương nhiên có cá, không phải còn chưa lấy ra sao, các ngươi trước hầm thịt này, một lát nữa ta mang cá tới.”
Chờ sau khi Quách thị đi, Lưu thị và Ngô thị đều cười chỉ vào Hách thị, tam đệ muội này đúng là, mẹ chồng Quách thị nhất định đau lòng.
Hách thị cũng cười, nghĩ tới hiện giờ đã tách ra, còn muốn khiến chúng ta ăn không ngon, không có cửa đâu! Trước kia tiền bạc gì trong nhà đều giữ trong tay bà ta, bọn họ không dám nói gì, hiện giờ đã tách ra, hơn nữa bình thường cũng không có lỗi vì với bà ta, làm gì mà gần sang năm mới, ngay cả một con cá cũng luyến tiếc? Huống chi, con cá này còn do Lập Hạ đưa tới đây, thật là! Hẹp hòi quá đi. Bà ta lại còn thiên vị không thôi!
Chờ mấy con dâu làm cơm xong, có thể ăn cơm, ông cụ để cho mấy huynh đệ Diệp Dũng đi đốt pháo, mấy đứa Lập Đông đều ở bên cạnh chờ, chờ đốt pháo xong, luôn có mấy trái không đốt, bọn họ sẽ nhặt lên, sau đó đây chính là bảo bối của bọn họ, đến lúc đó dốt cùng với những người khác trong thôn.
Làm hai bàn cơm, nam một bàn, nữ nhân một bàn.
Ông cụ thoạt nhìn rất vui mừng, mặt mày hồng hào, bưng ly rượu lên, nói với các con cháu: “Mặc dù chúng ta tách ra, nhưng cũng không được quên, đều là người một nhà, có khi nào khó khăn mọi người cùng nhau giúp một tay. Có đầu chạy cũng không quên kéo theo huynh đệ khác, như vậy cả nhà mới có thể lâu dài! Hôm nay là ngày cuối cùng của một năm, một năm nay có va va chạm chạm gì, tất cả đều bỏ qua. Sang năm tất cả mọi người đều phải nỗ lực, tranh thủ sống tốt hơn.” Các con cháu đều đi theo uống ly rượu, không khí lập tức náo nhiệt lên.
Còn bên bàn nữ lại không náo nhiệt như bên bàn nam, Quách thị ngược lại không nghiêm mặt, nhưng Diệp Huệ Nhi lại lạnh mặt, ngồi chung một chỗ với Quách thị.
Diệp Tiểu Kiều nghĩ tới, sao mình lại phải bị tâm tình của nàng ta lây nhiễm, vẫn ăn cơm quan trọng, vì thế liền chọn món mình thích ăn, không nhìn tới ánh mắt của người bên trên. Muốn giận cũng là ngươi giận, ta một chút cũng không có. Là khó chịu ai biết!