Editor: Puck - Diễn đàn
Đồ ly kỳ nhất định có người hỏi, huống chi khoai tây này đúng là đồ tốt, hiện giờ bên này có một nhà bọn họ có, nhất định có một lợi nhuận thật tốt, đây chính là Lập Hạ và tiểu Kiều thương lượng xong, chờ thêm mấy năm, tất cả mọi người đều trồng khoai tây này, giá tiền dĩ nhiên hạ xuống, nên không đáng tiền nữa.
Diệp Tiểu Kiều cảm thấy mình nên nghĩ nhiều cách làm khoai tây, đến lúc đó bán ra có lợi cho nhà mình.
Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết của tất cả là Diệp Trụ có thể trồng ra khoai tây. Nếu không tất cả đều là mây bay.
Ao cá thứ hai Lập Hạ mời người đào ra đã đào xong, trong nháy mắt đến trung thu, hoa cúc dại ven đường nhà tiểu Kiều đều nở rất có sức sống. Nhìn một mảnh vàng vàng, đặc biệt là sau núi, nhiều hơn, mùa thu là mùa thu hoạch, lúa nước lớn nhanh hơn lúa mạch, vài tháng đã đổi sang màu vàng óng ánh, có thể thu hoạch rồi.
Bởi vì Diệp Trụ tập trung trên chuyện khoai tây nên không nghĩ tới gặt lúa cho mấy người lão gia tử trước, vẫn là tứ thúc Diệp Căn tới xin, mới đi qua, hiện giờ chỉ nhà bọn họ có tám mẫu ruộng nước, ba nhà khác đều là ruộng cạn, thời gian một hai năm, mua vài mẫu ruộng nước, có phần không thực tế, huống chi bọn họ đều là người mới xây nhà.
Nhưng lần này Quách thị không dám tiết kiệm bữa cơm trưa, lần trước khi gặt lúa, bởi vì làm cơm không đủ, khiến mọi người rất khó xử, ông cụ khó có được chửi Quách thị một trận, Từ thị cũng bởi vì Diệp Huệ Nhi không làm việc, không đứng về phía mẹ chồng.
Quách thị lập tức bị cô lập, cảm giác này thật tệ! Cho nên lần này cần phải cứu vãn lại, để mọi người biết bà cũng không phải người hẹp hòi như vậy.
Nhưng khi nghe được Hách thị nói muốn bán tây sương phòng đi, Quách thị lại một lần nữa phá công.
“Không được! Đây là đất của lão Diệp gia chúng ta, phòng ốc không thể bán!” Quách thị nghiêm trọng không đồng ý, nói giỡn, chỉ cần tây sương phòng này còn thuộc về lão tam, đó chính là lão Diệp gia, chờ tuổi cao, còn không phải là của Căn nhi sao? Nếu bây giờ bị lão tam bán cho người khác, vậy khẳng định không rơi được vào tay lão tứ, đây chẳng phải cắt thịt của bà sao? Không được, tuyệt đối không được!
“Lão già, ông cũng nói vài lời đi, phòng ốc của lão Diệp gia ta, sao có thể tùy tiện bán cho người ngoài chứ? Nếu chuyện này truyền đi, sẽ thành dáng vẻ gì? Vốn cha nương còn thì không ở riêng, ta và lão già vì muốn mọi người sống tự tại, cho dù bị người ta nói, đều đã phân gia rồi, hiện giờ phòng ốc các ngươi đều muốn bán sao?”
Lão tam Diệp Điền không đợi ông cụ nói gì, đã nói: “Phòng này phân cho chúng ta, chúng ta có quyền lợi bán đi, nếu nương thật sự không bỏ được, vậy cho ta ít tiền, tương đương với mua phòng ốc này, chúng ta một nhà lớn nhỏ mấy người, đều cần ăn uống, không mua phòng ốc thật sự sống không nổi nữa, lại nói, tây sương phòng này đã sớm tách ra thành viện đơn độc khác rồi, có gì mà không thể bán chứ? Trên văn thư viết rất rõ ràng, là cho Diệp Điền ta, ta là chủ nhà, ta có quyền bán đi, cho dù lên nha môn, ta cũng có lý.”
“Lão già, ông nhìn đi, ta mới nói một câu, lão tam này đã có bao nhiêu câu đáp lại ta, lão tam trước kia không phải như vậy, hay bị người xúi giục.” Nói xong còn như vô tình liếc nhìn Hách thị.
Hách thị mới không chịu nhịn cơn tức này đâu, bọn họ qua giúp đỡ lão tứ đã nhiều năm như vậy không có công lao cũng có khổ lao, không nói lời cảm kích, nàng không hiếm nghe, dù sao ông cụ vẫn còn, tình nghĩa thể diện vẫn còn, nhưng bây giờ bọn họ bán phòng ốc của mình còn không cho bán, vậy nàng không chịu nổi.
“Nương, nương nói gì chứ, nếu ta thật sự có tiền, ta cũng không bán phòng ốc đâu, thật sự trên tay túng thiếu, phân gia rồi, mấy oa tử nhà chúng ta đều còn nhỏ, Lập Đông và Đông Chí đều ngày ngày chơi thôi, chỉ có ta và cha oa tử làm việc, đều không dễ chịu, lại không có ruộng nước, một năm này kể cả ăn cơm tẻ đều không dễ dàng, ta và cha oa tử không thể làm gì khác hơn đành khai hoang thêm vài mẫu đất, nhưng người không phải làm bằng sắt, làm việc không nổi, muốn tìm tứ đệ làm giúp một tay, nhưng mỗi lần tìm tứ đệ, tứ đệ không phải nói hắn phải đi học lại nói hắn sức lực nhỏ, không làm được. Nên không có cách nào, chúng ta không thể làm gì khác hơn đành cắn răng mua một đầu gia súc, mua gia súc cũng cần tiền chứ, nếu không ai sẽ không đâu đưa cho ngươi được, giờ không đủ tiền, chỉ có thể bán nhà cửa rồi, nương, nếu ngài có thể cho chúng ta mượn tiền mua gia súc, vậy phòng ốc này không bán cũng được.”
Muốn Quách thị ra tiền, vậy tuyệt đối không thể nào, Hách thị biết chuyện này, cho nên mới nói vậy, ý tứ ban đâu của nàng, chính là trực tiếp bán nhà, không nói tiếng nào với bên này, nhưng nghĩ tới đến lúc đó bên này có người xa lạ vào ở, còn không phải nháo lên sao? Lừa gạt người mua nhà cũng không hay, cho nên chờ khi tất cả mọi người đều ở đây mới nói thẳng ra, Quách thị phản đối? Vậy được rồi, lão ngài cho ta mượn tiền, ta không bán phòng ốc, nếu không nhất định phải bán, nói cho ngươi nghe là nể tình cảm, không nói cho ngươi nghe ta cũng không sai, phòng ở này vốn đã giấy trắng mực đen viết thuộc tất về ta.
Quách thị nghe xong nói: “Ta nào có tiền cho ngươi mượn? Tứ đệ ngươi phải đi học, muội tử ngươi còn phải gả cho người đấy.”
Hách thị nói: “Vậy chịu thôi, chỉ có thể bán phòng ốc rồi.”
“Bên chỗ đại ca nhị ca ngươi không thể mượn được tiền? Còn có chỗ hai tỷ tỷ ngươi, bọn họ có tiền!” Quách thị không cam lòng nói.
Diệp Điền và Hách thị đều lười nói chuyện với bà ta, vì một cái phòng ốc không ở, tăng thêm cho mình món nợ, kẻ ngu mới có thể làm, phòng ốc này xác định bán!
Quách thị đưa mắt về phía ông cụ, ông cụ ho một tiếng, hỏi: “Nhất định không thể không bán phòng ốc? Đây là căn cơ của lão Diệp gia ta, bán không tốt cho mọi người.”
“Cha à, nhi tử cũng không có cách nào, không thể nhìn mấy đứa cháu của cha đói bụng đi. Lão ngài yên tâm, không phải chính phòng vẫn còn năm gian sao? Cho dù về sau tứ đệ sinh bốn, năm oa tử đều đủ.” Diệp Điền châm chọc nói, năm gian chính phòng này là do mẹ ruột của hắn và Diệp Trụ dùng mạng đổi lấ, nếu ông cụ còn dài dòng nữa, thật là mắc ói.
Quả nhiên khi ông cụ nghe được mấy chữ năm gian chính phòng này, không nói gì, trong lòng ông vẫn còn áy náy với lão bà thứ hai, mà bây giờ nhìn thấy Diệp Điền có nét giống với bà ấy, không biết sao ông không nói nổi nữa.
“Thôi, lão tam muốn bán thì bán đi, nói là chia cho hắn, vậy tự hắn làm chủ. Được rồi, đều nhanh ăn cơm đi.”
Quách thị thấy ông cụ đã thỏa hiệp, lập tức ỉu xìu, thật ra bà nghĩ tới chờ mấy nhi tử này đều dọn đi, tất cả phòng ốc này đều là của nhi tử mình, không nghĩ tới bây giờ đi mất một tây sương, nếu như lão đại cũng bán cả đông sương, không đúng, đông sương còn có hai gian của lão tứ, bọn họ không bán được! Nghĩ đến đây, bà lại có phần tự tin ròi.
Trong lòng Từ thị cũng đau đấy, dù sao mẹ chồng đã nói với mình rồi, đến lúc đó phòng ốc này đều là của bọn họ, hiện giờ không duyên cớ không còn một nửa, thật đúng là cắt thịt, nhưng nàng là một tức phụ huynh đệ, thật sự không có tự tin nói huynh trưởng và tẩu tử không phải, huống chi qua hơn nửa năm này, nàng coi như đã biết, trong nhà này làm được việc không có mấy người, nam nhân của mình kể cả gối thêu hoa còn không tính được, làm việc vô dụng, đi học lại là dạng kia, ban đầu nàng suy tính gì chứ, lại gả tới.
Sang năm, nếu Diệp Căn không thi đậu tú tài, vậy cứ nhìn xem, không thể không náo loạn trong nhà long trời lở đất!
Nàng hướng về phía thân phận nương tử tú tài, ngày ngày làm việc nhà nông giống như chó, nàng không chịu nổi, mặc dù trước kia trong phủ làm nha hoàn, nhưng chưa hề làm việc nặng như vậy, nhìn thử xem, hiện giờ bàn tay nàng đều lớn rồi, ngược lại tiểu cô tử Diệp Huệ Nhi đó, giống như thiên kim tiểu thư, lười muốn chết, cố tình lão đầu tử và lão thái bà lại còn cưng chiều nàng ta!
Làm việc cho thượng phòng xong, qua trung thu, Diệp Tiểu Kiều đi theo Lập Hạ đến Khang huyện một chuyến, đặc biệt liên hệ đại tửu lâu, còn có mấy nhà đại biểu ca Phong Nhất Phàm quen biết, giới thiệu cho mấy người Lập Hạ.
Lúc tiểu Kiều đi ra, còn đặc biệt mang theo một ít khoai tây, chính là để tiện nhìn khi giới thiệu cho, nếu như có thể tiếp nhận, cũng có thể dùng làm chút đồ ăn, ăn rồi mới biết đồ tốt, mới có thể định xuống.
Người Phong Nhất Phàm giới thiệu là chưởng quỹ Hối Tân lâu Khang huyện, họ Phương, gọi là Phương chưởng quỹ, dáng dấp như Phật Di Lặc, nhìn rất mừng. Hắn nghe Phong Nhất Phàm nói, cũng cảm thấy rất hứng thú, hắn ngược lại đã nghe nói đến khoai tây này, nhưng không biết bên cạnh còn có thể trồng ra được, bởi vì tửu lâu và tiệm gạo nhà Phong Nhất Phàm có làm ăn lui tới, cho nên hắn vui lòng nể mặt mũi.
Nhưng mà khi nhìn thấy một thiếu niên và một nữ oa, trong lòng cũng thì thầm đôi chút đấy.
Chuyện như vậy có đáng tin cậy không, nhưng Phương chưởng quỹ làm buôn bán, cho dù thầm thì trong lòng, nhưng trên mặt không lộ vẻ gì, rất nhiều khi đều không thể khinh thường, bằng không Hối Tân lâu cũng sẽ không thể làm lớn vậy, cũng sẽ không để hắn làm chưởng quỹ Khang huyện này.
Phong Nhất Phàm làm giới thiệu hai bên, chưởng quỹ bên kia thấy thiếu niên và nữ oa này tuy nhỏ, nhưng cử chỉ hào phóng, thầm gật đầu trong lòng.
“Phương chưởng quỹ, đừng nhìn biểu đệ ta tuổi không lớn, nhưng đã đương gia, tự hắn nuôi cá, cá trong ao đều cung ứng cho nhà Chu đại hộ trong huyện chúng ta, đã cung ứng một hai năm rồi, hoàn toàn do biểu đệ ta đây tự mình tìm tòi ra được, trong phủ Chu đại hộ đều rất ưa thích.”
“Hả? Không ngờ ngươi tuổi nhỏ đã có thể nuôi được cá, không đơn giản, không đơn giản!” Phương chưởng quỹ khen, “Tửu lâu ta mỗi ngày đều cần các loại cá, không biết ngươi có thể cung ứng không? Về giá cả dễ thương lượng.” Cá trong tửu lâu bọn họ phần lớn đều được chở từ vùng khác đến đây, thời gian lâu không nói, còn sợ chết nửa đường, nếu mua trong chợ, những những người đánh cá kia lại không thể đảm bảo mỗi ngày đều có, nếu có thể trực tiếp mua từ bên này, vậy chẳng phải mạnh hơn nơi khác nhiều sao?
“Phương chưởng quỹ, thật xin lỗi, hiện giờ cá trong ao ta chỉ đủ cung ứng cho một nhà Chu đại hộ, những cái khác chỉ con chút ít. Chờ cá trong ao khác của ta nuôi ra, mới có thể cung ứng cho nhà khác.” Lập Hạ nói.
Phương chưởng quỹ bị cự tuyệt cũng không tức giận, thiếu niên này không vì lợi ích trước mắt mà vứt bỏ khách hàng khác, về nhân phẩm còn nghe được. Phương chưởng quỹ đã có ý hợp tác.
Diệp Tiểu Kiều lập tức đưa khoai tây ra cho Phương chưởng quỹ nhìn, Phương chưởng quỹ cười quan sát Diệp Tiểu Kiều, gật gật đầu, “Đúng là thứ này, trước kia ta đã từng thấy ở phía nam, nhưng số lượng rất ít, cách làm cũng không nhiều, thứ này có bán chạy hay không ta không dám bảo đảm.”
Lập Hạ nói: “Nếu như chưởng quỹ không ghét bỏ, ở nhà muội tử ta có mấy cách làm, có thể nói cho sư phụ nơi này của các ngươi, nhưng hiện giờ khoai tây trên tay chúng ta phần lớn đều gieo xuống rồi, chỉ có thể làm một chút.”
Diệp Tiểu Kiều cũng nói: “Mặc dù ít, nhưng bảo đảm mùi vị ăn thật ngon, nếu chưởng quỹ muốn khoai tây của chúng ta, tuyệt đối buôn bán thịnh vượng.”
“Ha ha, có ý tứ! Ngươi nữ oa này nói chuyện may mắn, được rồi, hôm nay ta sẽ nếm thử mùi vị khoai tây này.”
Diệp Tiểu Kiều vào phòng bếp, nói mấy cách làm với đại sư phụ phòng bếp, mục đích nàng làm như vậy là để đưa ra phương pháp làm khoai tây cho chưởng quỹ, cũng bán một nhân tình, về phần bán cách làm này, nàng chưa từng nghĩ đến, vẫn cảm thấy đến lúc đó cha trồng khoai tây bán cho bọn họ bảo đảm hơn chút. Bởi vì cách làm chỉ có thể bán một lần, còn khoai tây vẫn có thể trồng.
Kết quả làm một đĩa nhỏ khoai tây sợi thơm cay, còn có một chén khoai tây hầm thịt bò, Phương chưởng quỹ cầm đũa lên nếm thử mấy miếng, quả nhiên mùi vị rất ngon. Dù sao là vật mới mẻ, đầu bếp lại làm được, Phương chưởng quỹ lập tức nhìn thấu mấu chốt buôn bán, sau khi ăn xong hắn súc miệng, nói: “Ta cũng nói thật, mùi vị này không tệ, nhưng hiện giờ các ngươi có dám bảo đảm có thể trồng được thứ này ra không, đến lúc đó bên ta chẳng phải công dã tràng?”