Editor: Puck – Diễn đàn
Về phần Hách thị, vậy càng không thể nào, nàng còn biết chuyện này trước, vừa bắt đầu đã tỏ rõ thái độ. Tiểu Điệp không thể đi. ngôn tình sủng
Ba chị em bạn dâu bên này đã quyết định chủ ý không để ý tới trò hề bên đó, bên kia Triệu thị cũng không biết nghe được chuyện này từ đâu, bị tiểu Mạch khuyến khích, cũng tới đây thăm dò chiều hướng, nàng và Ngô thị có chút mâu thuẫn, nhưng bây giờ gặp mặt, cũng dễ nói dễ cười rồi.
Phúc khí? Ngô thị nghe lời Triệu thị nói, sao không thoải mái như vậy? Nhưng người như vậy nàng cũng chỉ gật đầu xã giao thôi.
Triệu thị không phải đặc biệt tới tìm Ngô thị nói chuyện, nhưng nghĩ tới nghe được, chi thứ hai càng ngày càng tốt, Diệp Trụ còn đi ra làm ăn, mặc dù chuyện lần trước khiến mọi người không có mặt mũi, nhưng mình tỏ sắc mặt, sau đó cũng không đưa cá cho nhà mình, không có lợi nhiều đi? Vì vậy nhân cơ hội, chuẩn bị giữ quan hệ thôi.
“Nương, con đi học đường!” Lập Thu đeo bọc sách cáo từ Ngô thị, hiện giờ hắn biết nhiều chữ, có lúc Ngô Sơn tới cũng chỉ điểm hắn một chút, sức mạnh học tập đầy đủ.
“Đi đi! Phải nghe lời tiên sinh nói.” Ngô thị băm thức ăn cho heo, nói.
“Ca! Có phải giấy mực của ca sắp hết không?” Tiểu Kiều vội thò đầu ra cửa sổ hỏi.
“Còn có một chút!” Lập Thu vội nói.
“Sao còn chứ, lần trước muội thấy còn không được bao nhiêu!” Mặc dù giấy mực đắt, nhưng hiện giờ chỉ có một mình nhị ca đi học, bọn họ đều phải cung ứng, tuy đi huyện không mua được giấy bút tốt, nhưng còn tốt hơn viết trên cát nhiều. Đi học biết chữ, chữ này tương đương với mặt mũi của người đọc sách, vừa lấy ra đã biết có không.
“Hì hì, ca viết cả mặt trái.” Lập Thu cười nói.
Tiểu Kiều vừa buồn cười lại hơi chua xót, nói: “Ca ca, muội cũng muốn viết chữ, đến lúc đó ca đưa giấy đã viết cho muội luyện tay một chút, ca dùng mới.” Nói ngon nói ngọt, Lập Thu thời gian không đủ, dù sao đến lúc đó tiểu Kiều mua về, không tin nhị ca không cần, nhị ca cũng sợ lãng phí.
Diệp Tiểu Kiều cho gà ăn xong, lại quét dọn viện một lần, rồi cùng Ngô thị còn có tiểu Phượng đi vào trong ruộng cạn nhà mình hái đậu đũa chịu hạn, đậu đũa này ngắn hơn đậu đũa kia một chút, mập một chút, nhưng đặc biệt chịu hạn, ra trễ hơn đậu đũa bình thường một chút, thông thường trồng xen bên cạnh bắp, dây leo mọc ra thì bò lên thân cây bắp.
Hôm nay ba mẹ con các nàng chủ yếu lấy một chút, phơi thành đậu đũa khô.
Một cân đậu đũa tươi một nửa có thể phơi thành hai lạng đậu đũa khô đã không tệ rồi. Hơi nước nhiều, hết cách rồi, nhưng đậu đũa khô này có thể bảo quản đến cuối năm, người trong thành mua đặc biệt nhiều, mùa đông này, rau dưa mới mẻ không có mấy, hơn nữa thời tiết càng lạnh, giá tiền càng đắt, người bình thường thật sự không tiêu nổi, trừ dưa muối dưa chua mình muối ra, thứ này nấu cùng thịt trong nồi, chính là đậu đũa khô và đậu tằm khô rồi, thứ này đặc biệt hút dầu, ăn rất mỹ vị.
Diệp gia thôn bình thường đều tự làm vào mùa hè sau đó chờ đến tết chiêu đãi khách, năm nay tiểu Kiều khuyên nhủ, Diệp Trụ và Ngô thị cũng trồng nhiều loại đậu đũa này trong ruộng bắp, hiện giờ mỗi ngày đều có thể kết rất nhiều, mình ăn không hết, sẽ dùng nước sôi trụng sơ, phơi trực tiếp dưới ánh mặt trời, mấy ngày sẽ bốc hết hơi nước thành đậu đũa khô rồi.
Bởi vì đậu đũa khô mất nước, nên mới vài cân biến thành một cân, giá tiền tự nhiên đắt hơn đậu đũa tươi mấy lần thậm chí mười lần, đây không phải khoa trương, thứ nhất khi bán là mọi người đều muốn mua đồ tết, lúc này thứ gì cũng đắt, thứ hai là ít người bán, vật hiếm mới quý, về giá cả tự nhiên có thể tăng lên nữa.
Cho nên từ năm trước khi Diệp Tiểu Kiều nhìn thấy trong chợ có bán đậu đũa khô đã nghĩ tới mình có thể tích cóp nhiều hơn, vào mùa đông bắt đầu bán.
“Đừng nhìn loại này đầu nhỏ, kết nhiều đấy! Đến lúc đó không yếu hơn loại dài mảnh.” Ngô thị xuống ruộng bắp, nhìn cây đậu đũa kết thành từng dải, rất vui mừng, “Đừng cọ lá bắp lên trên mặt, đến lúc đó ngứa.” Ngô thị căn dặn tiểu Phượng và tiểu Kiều.
Tiểu Kiều cảm thấy không có vấn đề gì, mặc dù cuối hè, nhưng thời tiết vẫn nóng bức, chính là mùa hè nóng bức như vậy, nữ nhân lúc này đều không thể lộ cánh tay, bằng không cứ tìm chết đi, đều mặc tay áo dài, nào giống như hiện đại, cộc tay không tay, thậm chí lộ đùi lộ lưng chỗ nào cũng có.
“Nương, hôm nay mình có thể hái chừng một trăm cân!” Tiểu Kiều cười nói, một mảnh lớn như vậy, thật sự rất sảng khoái.
“Coi như một trăm cân đi, phơi khô rồi, còn hai mươi cân, một cân hai mươi lăm văn tiền, mười cân chính là hai trăm năm mươi văn, hai mươi cân này, chính là, chính là bao nhiêu? Tiểu Kiều?” Tiểu Phượng cũng hưng phấn tính toán.
“Hai mươi cân là năm trăm văn. Nhưng mà đây tính theo giá cao nhất trước kia, còn có bán mười tám văn.” Nếu muốn bán đậu đũa khô này, tự nhiên phải thăm dò giá tiền trước kia, nếu không thua thiệt mình không đáng rồi.
“Đậu đũa khô của chúng ta tốt như vậy, nhất định có thể bán được hai mươi lăm văn tiền, cho dù bán không được, chúng ta nhiều như vậy, cũng có thể bán lấy tiền nhiều đấy.” Tiểu Phượng vừa hái vừa nói.
“Ha ha, trước kia tỷ còn nói muội tham tiền, giờ phát hiện bản thân cũng vậy.” Một bãi đất này của bọn họ có thể hái hai mươi ngày đấy, một ngày có thể phơi chừng hai mươi cân đậu đũa khô, hai mươi ngày chính là bốn trăm cân, về sau không chắc có nhiều như vậy rồi, thêm nữa thời tiết không nóng bằng trước kia, khi phơi mất chừng mấy ngày, chất lượng không theo kịp.
Bốn trăm cân theo giá hai mươi văn một cân cũng là tám ngàn văn, có chừng tám lượng bạc thu vào, còn tốt hơn chỉ trồng trọt không nhiều! Mà lại một quý biến thành như vậy, Diệp Tiểu Kiều cũng không phải chưa từng nghĩ tới đến mùa đông trồng rau dưa nhà ấm, nhưng lại nhanh chóng bác bỏ, một là trong nhà không có điều kiện này, làm một nhà ấm phải tốn rất nhiều tiền, trước kia nghe Tôn quản sự nói trong trang nhà Chu đại hộ cũng có người làm nó, nhưng còn cần cái lò, còn cần nhiều người canh chừng, cứ như vậy, một mùa đông chỉ được một chút, chỉ đủ cho chủ tử cao nhất ăn đỡ thèm, phiền toái không nói, còn phí tâm phí sức, tính ra giá tiền còn đắt hơn rau dưa chở từ phía nam đến đây! Quả thật chính là ăn bạc.
Thứ hai, mặc dù Diệp Tiểu Kiều có những tư tưởng hiện đại, nhưng rất nhiều ý tưởng kia đều không thực hiện được, người ta hiện đại làm lều lớn rau dưa, lều lớn này đều làm bằng ny lon, vả lại rất bền chắc, ngươi ở cổ đại dùng cái gì để thay thế? Nghe nói có người dùng lưu ly xây nhà làm nhà ấm, nhưng lưu ly bao nhiêu tiền chứ.
Rau cải sinh trưởng không chỉ cần nhiệt độ, còn phải có quang hợp. Ý tưởng không thể thực hiện được, vậy không áp dụng được rồi.
Chỉ có thể nghĩ biện pháp khác trên cơ sở vốn có, ví dụ như bán đậu đũa khô này, trên cơ bản mọi người đều tự cấp tự túc, có rất ít người có thể nghĩ đến mình trồng một mảng lớn sau đó bán. Diệp Tiểu Kiều phát hiện, đã cảm thấy thứ này rất tốt, Diệp Trụ còn lo lắng đến lúc đó không bán được thì làm sao, nhưng Lập Hạ đã nói rồi, thứ này có thể để lâu, sẽ không hư, hơn nữa bên chỗ Tôn quản sự có thể châm chước một chút, đến lúc đó nói không chừng nhà Chu đại hộ sẽ muốn một chút.
Trong nhà cũng có thể thừa dịp mùa đông họp chợ, hội chùa, cũng có thể bán được một chút, còn có một biện pháp khác, đó là thông qua trung gian, giới thiệu cho khách hàng, cách này kiếm được ít tiền hơn tự bán, nhưng nhanh!
Nếu đường tiêu thụ có cách, vậy thì trồng chứ sao, Diệp Trụ việc nhân đức không nhường ai nhận lấy nhiệm vụ trồng trọt. Vì vậy mới có tâm tình thu hoạch hôm nay. Huống chi đậu đũa này còn trồng khi đậu đũa trong vườn đã cào đi, thuộc về đậu đũa muộn, không trễ nải chuyện vườn rau xanh nhà mình.
Đậu đũa khô ngon phải tước toàn thân mới được, nếu không khó nhai, năm ngoái Diệp Tiểu Kiều đã nhìn thấy những đậu đũa khô kia bán đều không làm thao tác này, bởi vì thao tác này rất phiền toái, cần tước từng trái một, nhưng nếu muốn bán được, bán giá tiền cao hơn người khác vậy phải đối đãi cẩn thận, nếu không làm ăn sẽ không lâu dài.
Nhà Diệp Tiểu Kiều đánh chủ ý tinh tế, đương nhiê chỉ có tốt hơn không có tốt nhất.
Ở nông thôn bình thường phơi đậu đũa khô đều tùy tiện phơi trên mặt đất, khi thu còn có thể lẫn ít đất, không hề làm sạch, nhà Diệp Tiểu Kiều lại đặc biệt lấy một chiếc chiếu sạch, dùng nước sôi xối qua, phơi khô, sua đó mới để đậu đũa đã trụng qua nước sôi. Xếp từng trái từng trái một, chờ làm xong đã trưa rồi, phơi vừa đúng mặt trời buổi trưa nóng nhất, đầy sân đều là chiếu đậu đũa khô thoạt nhìn rất hùng vĩ đấy.
Nhà nông chẳng phải rất thích nhìn vẻ được mùa này sao? Trong ruộng nhà mình sản xuất nhiều đậu đũa như vậy, vừa nghĩ trong lòng đã thoải mái.
Dưới mái hiên nhà Diệp Tiểu Kiều đã treo vài chuỗi ớt khô đỏ rực, cũng là nhà mình phơi.
“Ca, ca nói nếu chúng ta nhiều ruộng, sau đó trồng nhiều ớt, chỉ phơi khô ớt, là có thể bán không ít tiền đấy.” Diệp Tiểu Kiều cũng biết cách làm một loại tương ớt, là nàng tự suy nghĩ, chính là bên trong phải thêm mè, ở nông thôn mè rất đắt, tất cả mọi người không nỡ dùng, do đó tiểu Kiều tự làm một bình nhỏ, mặc dù ăn rất ngon, nhưng bình thường mọi người đều không nỡ ăn, qua thời gian đã dài như vậy, vẫn còn chưa ăn hết một nửa đâu, phải biết rằng cả nhà bọn họ đều thích ăn cay.
Lập Hạ nói: “Chờ mùa thu chúng ta bán cá, nên chuẩn bị mua nhiều hơn. Muội đã định trồng ớt, vậy chúng ta kiếm thêm vài mẫu ruộng cạn là được, như vậy giá tiện nghi chút, chúng ta cũng có thể mua nhiều chút.” Lập Hạ rất ủng hộ tiểu Kiều, hơn nữa tiểu Kiều nói chuyện đáng tin, chính hắn cũng có thể nắm chặt, lại nói tiểu Kiều tự nghĩ ra một bình nhỏ ớt, ăn thật ngon, có mấy lần hắn định giới thiệu thứ này cho Tôn quản sự, nhưng vẫn không nói, hôm nay tiểu Kiều nói ra suy nghĩ này, vậy thật tốt, mình trồng ớt, sau đó mình làm ra ớt, lúc bán ra ở giữa có thể bị thiếu lột đi rất nhiều tiền, còn là buôn bán lâu dài, so với chỉ một lần đưa ra sẽ tốt hơn bao nhiêu?
Đường đi từng bước một, Diệp Tiểu Kiều cũng gật đầu, nếu trong nhà có một trăm mẫu đất, nàng muốn trồng gì chứ? Hiện giờ rõ ràng đất còn không đủ, đây chính là vấn đề tiền, mua đất cần tiền. Chỉ có thể từ từ đi.
Thật may trong nhà ca ca và tỷ tỷ đều có thể nghe ý kiến, nếu không một mình nàng thật sự khó mà nói gì.
“Nói là để khuê nữ tuổi dưới mười đều đi sang bên từ đường. Lần này động tĩnh lớn như vậy, thật đúng là chọn phượng hoàng.” Khuê nữ Hách thị tiểu Điệp vừa đúng mười tuổi, cũng cần phải đi.
“Hôm nay nương tiểu Mạch bên kia đã tới chưa?” Ngô thị hỏi Hách thị, lần trước mục đíc tới đây của Triệu thị rõ ràng như vậy, Ngô thị không thể không biết, nhưng nàng không quan tâm, lại bận rộn phơi đậu đũa khô. Hiện giờ trong nhà vẫn còn đấy.
“Sao không tới? Mang cả tiểu Mạch nhà nàng sang, qua trước cửa nhà, đều nhìn thấy, nhị tẩu, tẩu phơi nhiều đậu đũa khô như vậy, đến lúc đó ăn hết sao.” Hách thị nhìn đậu đũa khô đầy sân chỉ tặc lưỡi, thật sự quá nhiều.
“Ăn không hết thì bán chứ sao, trước kia khi ta đi chợ thấy có bán, vậy khẳng định có người mua.”
Tiểu Kiều nha đầu kia còn nói hiện giờ không thể bán, bởi vì khi tất cả mọi người đều có, sẽ không hiếm, giá tiền dĩ nhiên không lên được, vẫn chờ đến cuối năm rồi bán, nàng nghe nha đầu này một lần, xem thử xem năm nay có hiệu quả như thế nào.
“Vẫn là nhị ca và nhị tẩu gan lớn, dám trồng thứ này trong ruộng, nhà chúng ta không dám, chờ sau này thật sự làm ra đường lối rồi, nhị tẩu, tẩu cũng đừng giấu giếm.”
“Dĩ nhiên sẽ không rồi.” Nhiều người như vậy, chỉ một chút này khẳng định còn có người không mua được, tam đệ muội muốn cùng bán thì cùng bán chứ sao, phơi khô đậu đũa này không có gì khó khăn, là chuyện mọi người đều biết, nói không chừng bây giờ bọn họ làm vậy đều theo phong trào, cho nên giúp tam đệ muội thật sự không có chuyện gì.