“Cho nên nhà chồng con hiện giờ tương đối tốt lê, cũng vô cùng không tệ rồi, mình sống tốt qua ngày mới quan trọng hơn.” Trương thị liền lấy chuyện này ra giáo dục cho con gái lớn của mình một lần.
Mai Hoa gật đầu, nói: “Con biết rõ. Nương, lần này tiểu Sơn thi đậu tú tài, cô cả con vẫn không tới.”
Trương thị nói; “Chuyện như vậy đừng nói trước mặt bà nội con, nếu không bà sẽ đau lòng.”
Chính là không đề cập tới, bà nội cũng đau lòng, hôm nay nên tới đều tới, nhưng cô cả lại không tới, như vậy có bao nhiêu căm hận.
“Quan hệ của cô cả và cô út rất tốt, chỉ có quan hệ không tốt với chúng ta.” Mai Hoa nói.
Năm đó bởi vì trong nhà nghèo, cho nên mới gả cô cả thân là lão đại tới trong nhà nghèo, thu sính lễ mới chịu đựng được qua đoạn thời gian kia. Trong lòng cô cả cảm thấy cha chồng và mẹ chồng không chú ý sống chết của mình, sau đó liền tức giận không lui tới.
Không ngờ sau này nhà cô cả thế mà lại chậm rãi giàu lên, thực sự không nghĩ tới, nhưng mà cha chồng và mẹ chồng cũng nói không nên đi quấy rầy cô cả. Cô út muốn vay tiền, mẹ chồng cũng không cho.
Những chuyện này cũng là do Trương thị nghe được trượng phu của mình nói sau đó, ân ân oán oán giữa cha mẹ và con cái thật sự không nói rõ được.
Mấy chị em bạn dâu từ Trương gia loan trở về nhà, không hề bị bản mặt của Diệp Huệ Nhi ảnh hưởng đến. Dù sao người như vậy không nhìn càng không có chuyện gì, ngươi định nói với nàng ta mấy câu, nàng ta còn hăng hái hơn rồi.
Sau này Ngô Sơn sẽ ở trường học trong huyện Bảo Bình hộc, còn bao ăn ngủ, giảm bớt không ít gánh nặng cho trong nhà, mỗi tháng còn có tiền thu.
Tiền bên này cho Ngô thị cũng không cần trả lại gấp. Ngô thị và Diệp Trụ mời một vài lao động cường tráng trong thông giúp đỡ xây nhà. Xây nhà nông thôn, cũng rát nhanh, nhất là gạch đất này chồng lên, càng nhanh hơn. Qua hơn mười ngày, nhà này liền xây xong, thừa lại một chút đồ nhỏ như chuồng gà gì đó, một mình Diệp Trụ có thể làm xong.
Mấy huynh muội Diệp Tiểu Kiều, mấy ngày nay ngày nào cũng phải đi nhà mới một chuyến, nhìn trong lòng liền thoải mái. [email protected]
Vào mấy ngày trước khi bọn họ định chuyển tới nhà mới, dì cả của Diệp Tiểu Kiều tới, là dượng cả đánh xe đưa dì cả tới, diện mạo dượng cả không đẹp, nhưng Diệp Tiểu Kiều cảm thấy dượng đối xử với dì cả rất tốt, đây là cảm giác
Dì cả kêu dượng cả lấy đồ mang tới từ trên xe ngựa xuống, nói với Ngô thị “Muốn xây nhà cũng không nói với tỷ, có phải không coi tỷ là tỷ không?”
Ngô thị vội nói: “Đại tỷ, không phải như vậy, tiền đã mượn xong rồi, bây giờ tỷ đã làm bà nội rồi, sao có thể để cho tỷ tới đây?”
Dì cả nói: “Khỏi phải nói chuyện này, nếu muội không tìm ta, ta liền tìm muội! Đã nên sớm chuyển đi! Cũng chính là muội nhịn được.”
Chỗ dượng cả do Diệp Trụ tự mình chiêu đãi. Dì cả nói: “Chuyện khác tỷ cũng không nói, muội xem mấy đứa bé nhà muội, đến bây giờ vẫn không có một thân quần áo đẹp, một bao này là tỷ cho mấy đứa cháu trai cháu gái, cất cho kỹ, đừng để người khác lấy được.”
“Tỷ nói muội là muội tử ruột của tỷ, sao một chút cũng không học được tính tình của tỷ đây, người khác bắt nạt phía trên, sẽ khiến cho người ta ngay tại chỗ không xuống đài được. Chỉ biết nhịn!” Dì cả chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Ngô thị nói: “Tỷ, chuyện đã qua rồi, hiện giờ không phải tốt hơn nhiều sao? Mấy ngày nữa nhà muội sẽ chuyển qua nhà mới, tỷ nhất định phải tới.”
“Ngày đó tỷ không tới, tránh cho gặp phải mấy người không muốn gặp!” Dì cả nói.
“Đại tỷ, cho đến bây giờ tỷ vẫn không muốn gặp mặt cha nương sao, đã nhiều năm như vậy rồi.”
“Hừ, nhiều năm thì sao? Lúc trước bà ta vì hai đứa con trai bảo bối mà bán tỷ giống như bán đồ. May nhờ nam nhân còn biết thương người, nếu không tỷ bây giờ sẽ có quang cảnh như thế nào? Muội cũng đừng khuyên tỷ nữa, tỷ chính là như vậy. Nếu muội nói thêm nữa, bên chỗ muội tỷ cũng không đi.” di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Ngô thị không thể làm gì khác hơn là không nói nữa. Dì cả có bất mãn với em rể, hận không thể túm lấy lỗ tai hắn dạy dỗ một trận, rõ ràng đó không phải là mẹ ruột, những năm này còn hiếu thuận hơn mẹ ruột, ngược lại khiến cho lão bà và con của mình chịu uất ức, đây coi là nam nhân gì.
Nhưng mới vừa rồi vì chuyện bên kia mà không có sắc mặt tốt với muội tử, nàng vẫn không nói gì. Cho Ngô thị hai lượng bạc, “Ngày muội dọn nhà mời khách tỷ sẽ không đến, đây là lễ nhà tỷ đưa, muội tốt nhất cầm lấy, về sau làm gì trong lòng cũng có vốn liếng. Nói cho muội, đừng uất ức con mình. Hiện giờ nhà muội tách ra, thật tốt, tốt nhất để cho chúng biết được ít chữ, mạnh hơn cái gì, đừng không nỡ bở chút tiền kia, biết chữ cả đời sẽ có chỗ tốt hơn.” Dì cả tiểu Kiều cũng có chút kiến thức. Chính là nhi tử của nàng cũng để cho thằng bé biết chữ, vậy nên, tiếp quản chuyện của cha nó, hiện giờ càng ngày càng tốt rồi, người khác cũng không dám lừa dối thằng bé.
Ngô thị gật đầu một cái, đại tỷ đối xử tốt với nàng, chính là không thân cận với nhà mẹ đẻ. Chuyện của tiểu Sơn cũng không đi qua, khúc mắc này đúng là không dễ giải rồi.
Dì cả tiểu Kiều đến vội vàng, đi cũng vội vàng, cũng không ở lại ăn cùng bọn họ bữa cơm, đã rời đi.
Diệp Trụ cũng biết dì cả tới đây tặng rất nhiều thứ, còn có hai lượng bạc. Haizzz, người nhà mẹ đẻ của nàng dâu, trợ giúp nhà mình quá nhiều.
Ngô thị lật bao kia, có hai miếng vải bông, còn có vài món quần áo cũ, mặc dù cũ, nhưng vẫn rất tốt, chuyện này thật sự rất tốt đối với nhà bọn họ rồi. Ngô thị chia quần áo cho mấy đứa bé, lại lấy một món lớn, một món nhỏ, chia ra đưa qua cho tiểu Điệp nhà tam đệ muội và tiểu Mễ nhà đại tẩu.
Đây cũng là tấm lòng thành của nàng.
Hách thị nhận được quần áo, dĩ nhiên vui mừng, nói: “Đại tỷ này tới chính là khách khí, tụi muội cũng được thơm lây theo, tiểu Điệp, cần phải nhớ, đây là dì cả và nhị nương con đối xử tốt với con.” die ennd kdan/le eequhyd onnn
Tiểu Mễ còn nhỏ, nhận được quần áo liền mặc vào ngay tại chỗ, vẫn còn ở bên ngoài lắc lư một vòng, vui mừng rạo rực nói, “Tiểu Phượng tỷ, tiểu Kiều tỷ, muội mặc bộ quần áo này nhìn được không?”
Tiểu Phượng nói: “Giống như đứa bé mặc quần áo của người lớn.”
Tiểu Mễ dẩu mỏ, tiểu Kiều nói, “Quay đầu lại liền trưởng thành, mặc càng dễ nhìn.”
Đoán chừng đại nương cũng không có khả năng cho nàng đồ nhỏ, quần áo làm lớn, có thể mặc thời gian dài một chút, trẻ con lớn nhanh, không cẩn thận quần áo cũng đủ mặc.
Tiểu Điệp tới đây hỏi mấy người tiểu Kiều, “Ngày mai ta muốn lên núi hái nấm, mấy người có đi không?”
Mùa xuân đến, nấm dại trong núi mưa một chút liền mọc lên rất nhiều, trắng nõn, ăn thật ngon! Trẻ con ở nông thôn không có gì ăn ngon, nấm dại này cũng là một món ngon.
“Đi, đương nhiên muốn đi.” Mấy người cũng đáp
Nhưng Ngô thị lại hơi lo lắng, mùa xuân này trong núi đúng là có chút đồ, nhưng rắn cũng bò qua lại, không cẩn thận bị cắn một phát, đó cũng không được.
“Lập Hạ, con đi cùng với các muội muội.” Lập Hạ lớn tuổi một chút, biết nặng nhẹ, canh chừng bọn họ cũng tốt.
Lập Thu cũng muốn đi, cuối cùng bốn đứa bé đều đi rồi.
Bọn họ phải dọn nhà, nhưng trong nhà trừ cái giường ra cũng không có món đồ gì lớn, cũng không cần huy động nhiều người gì, cho nên đồng ý để mấy đứa bé đi lên núi, trước kia khi chưa tách ra, cũng từng đi, chỉ có điều không đi lên núi, nếu biến thành thiếu thứ đồ nọ kia, Quách thị liền không có sắc mặt tốt.
Lần này đi lên núi, liền không có tòa núi lớn Quách thị này, còn có thể chơi đấy.
Không ngờ ngày hôm sau, lũ trẻ ba nhà đều cùng nhau lên núi rồi, bên chỗ tiểu Mễ kia là do Lưu thị không yên lòng, cho nên để Lập Xuân ca cùng đi theo.
Mà bên Lập Đông và Đông Chí, hai tiểu tử này hoàn toàn ngửi náo nhiệt.
Tiểu Phượng nói: “Đông Chí cũng đừng đi theo, đến lúc đó còn phải cõng hắn.” Đông Chí mới hơn ba tuổi một chút, là một đứa bé con, đến lúc đó leo núi không bò nổi, thật đúng là sẽ liên lụy đến người khác. dfienddn lieqiudoon
Kết quả Đông Chí không chịu, nhất định cùng theo đi, “Đệ mới không cần ai cõng đâu, đệ tự đi, mọi người không để cho đệ đi, đến lúc đó đệ liền len lén đi theo.”
Giờ phút này nhóc con thích đi theo người lớn nhất, hết cách rồi, vì không để cho thằng bé này sau đó len lén đi theo, chỉ có thể để cho nó cùng đi, thật sự đến lúc đi không nổi, Lập Xuân Lập Hạ không thể làm gì khác hơn là cõng.
Tiểu Kiều muốn chọn thêm chút nấm, đến lúc đó trong nhà khi mời khách, không phải có thể tiết kiệm một chút sao? Bây giờ còn chưa có đường kiếm tiền, cho nên tăng thu giảm chi rất quan trọng.
Tối hôm qua bốn huynh muội đã thương lượng xong, cho nên trên tay đều có đồ, trên đai lưng của Lập Hạ còn có một túi vải xám, chính là nhìn thấy không thể bỏ vào trong gùi được, sau đó bỏ vào trong túi đi.
Mùa xuân trên núi, khắp nơi xanh biếc, còn có mấy người đi lâu thành ra đường nhỏ, mấy đứa lớn đi trước, thấy cỏ đều dùng cây gậy khua trước một lần, tránh cho có rắn.
Khi đến giữa sườn núi, Đông Chí đã không động, trơ mắt nhìn Lập Xuân, cuối cùng chỉ có thể cõng hắn lên.
Đi vào chỗ sâu, đã nhìn thấy cách đó không xa có từng mảng nấm nhô lên.
Mấy đứa lớn tiến lên trước nhìn xem có phải có độc không, phát hiện là nấm rơm trắng mập, liền kêu mọi người qua hái. Diệp Tiểu Kiều vui mừng hơn nữa, đây chính là thực phẩm xanh tự nhiên tinh khiết không ô nhiễm chân chính. Đoán chừng ăn sống cũng có thể.