Diệp lão đầu cũng ỷ vào đối phương là nữ nhi ruột của mình, dù như thế nào, cũg không thể bắt chính cha ruột của mình đi, cho nên mới nói lời này. Nhưng mà trong lòng vẫn đánh trống.
Chỉ có điều nhìn thấy Diệp Tiểu Kiều và Phong Nhất Phàm cũng tới, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Tiểu Kiều thấy nương mình cũng ở đó, liền tranh thủ thời gian nói với Ngô thị: “Nương, Tề công tử đó chính là người khiến cho tứ thúc ngồi tù, đợi lát nữa nếu thấy tiểu cô có gì không thích hợp, người có thể phải cản lại.”
Ngô thị giật mình trong lòng, chuyện như vậy cũng thật đúng dịp, nhưng mà tiểu Kiều nói rất đúng, lúc này tiểu cô mình còn lộ vẻ háo sắc, vậy thì quá mất mặt rồi.
“Nương nhớ rồi, nhất định nhìn kỹ người.” Ngô thị cảm thấy Tề công tử này đã tới, lời Diệp Căn nói một chút cũng không thể thành lập, tiểu cô của mình muốn làm nàng dâu của người ta mà suy nghĩ bao lâu sao? Đây thật đúng là có trò hay để nhìn.
Theo sau khi Tề công tử đi xuống, Phong Nhất Phàm trước làm lễ ra mắt cho Diệp lão đầu, sau đó nói: “Ông ngoại, không biết tứ cậu nói người nọ có phải là vị bằng hữu kia của cháu không?”
Diệp Căn vừa thấy Tề công tử, chính là kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt, chỉ vào Tề công tử nói rằng: “Chính là hắn, các ngươi còn nói không phải chuyện của các ngươi, rõ ràng người này cấu kết với các ngươi, đùa giỡn ta đi vào, các ngươi phải bồi thường tổn thất cho ta! Bằng không chuyện này không để yên!”
Quách thị cũng tăng lá gan lên, “Đúng vậy, chuyện như vậy không xong, Căn nhi chúng ta chịu tội như vậy, tuyệt đối phải cho bồi thường!”
“Tề công tử!” Mặt Diệp Huệ Nhi đỏ lên, si ngốc nhìn Tề công tử, Diệp Căn vội vàng nói, “Đã lúc nào rồi, còn Tề công tử Tề công tử, trước tiên biết rõ ràng chuyện của chúng ta, ngươi lại nghĩ Tề công tử.”
Ngô thị cũng đã sớm chú ý đến Diệp Huệ Nhi rồi, vội vàng tiến lên một bước chặn lại, Diệp Huệ Nhi bị người chặn lại tầm mắt nhìn Tề công tử, một phát muốn đẩy Ngô thị sang bên cạnh, nhưng mà không có một chút khí lực, bản thân ngược lại thiếu chút nữa ngã xuống đất, lảo đảo nghiêng ngả, Quách thị để ý khuê nữ bảo bối như vậy, liền mắng Ngô thị: “Ngươi đồ phụ nhân nhẫn tâm này, ngươi định hại chết khuê nữ của ta hả.”
Diệp Tiểu Kiều lập tức nói: “Bà nội, nương cháu một chút cũng không động, là có người bản thân không có hơi sức, đẩy người không được, ngược lại bị ngã, sao trách được ai? Còn có, hiện giờ chuyện quan trọng nhất, chúng ta nhanh chóng giải quyết, chuyện bên cạnh đều phải để sang bên, nếu người náo loạn, vậy thì náo loạn đi, nhưng mà nhìn sang kia, người ta vui lòng hay không vui lòng cũng không phải theo ý bà nội!”
Diệp Tiểu Kiều chỉ mấy sai dịch, đã xuống ngựa, đang đứng thẳng sau lưng Tề công tử, chỉ có điều bọn họ nhìn Quách thị ầm ĩ như vậy, cũng trong lòng cực kỳ khinh bỉ, nữ nhân này chắc lòng dạ đen tối, thật đúng là trợn mắt nói lời bịa đặt.
Phong Nhất Phàm giới thiệu cho mọi người, vị này là Tề công tử.
Diệp Căn đầu tiên mắt choáng váng, cái này, đây chính là Tề công tử, chính là Tề công tử mà muội muội kêu hắn tìm, vậy chẳng phải mình đã đoán sai sao, nhưng mà khẳng định không phải là mình đã đoán sai, Tề công tử này nhất định là một tên lừa gạt, là kẻ gạt người, bây giờ còn định lừa gạt muội tử của mình!
“Ta không cần biết ngươi là Tề công tử hay không phải là Tề công tử gì? Hại ta, liền bồi thường cho ta.”
Quách thị nghe nói là Tề công tử, trong lòng cũng cả kinh, nhưng mà nghe nhi tử nói như vậy, cũng cắn răng nói: “Đúng vậy, hôm nay không cho chúng ta câu trả lời thỏa đáng, sẽ không xong.”
Tề công tử khẽ gật đầu với một sai dịch phía sau, sai dịch này cùng với một sai dịch khác lập tức tiến lên, không tốn chút công phu liền tóm lấy Diệp Căn, kéo tới trước mặt Tề công tử.
Đá chân một cái, Diệp Căn đã quỳ gối trước mặt Tề công tử, các sai dịch còn dư lại, có người bưng một chiếc ghế ngồi cho Tề công tử, Tề công tử thản nhiên ngồi xuống, Diệp Tiểu Kiều nhìn tình cảnh này, sao lại giống như mấy lão đại đối phó với kẻ địch? Thật đúng là càng nhìn càng giống. Được rồi, Diệp Tiểu Kiều thừa nhận, biện pháp như vậy đối phó với cực phẩm cũng là biện pháp tốt, theo chân bọn họ giảng đạo lý chính là nói không thông, vậy thì dùng quả đấm là được.
Quách thị thấy nhi tử bảo bối bị chỉnh, định cao giọng gào lên, bị Tề công tử lướt mắt một cái quét tới, lập tức sợ không dám gào thét ra, nếu như Tề công tử này bị Diệp đại cô xui khiến, hiện giờ Quách thị khẳng định không tin, người như vậy, là Diệp đại cô có thể chỉ thị sao? Đáng tiếc, bà hiểu ra quá muộn.
Diệp lão đầu định tiến lên cầu cạnh, bị người ngăn cản, sau khi Tề công tử quỳ xuống, nhìn Diệp Căn quỳ gối trước mặt mình, thản nhiên nói: “Trước khi ta đưa ngươi đi huyện nha đã nói gì? Xem ra ngươi đều đã quên mất.”
Diệp Căn bị sợ tới mức muốn tè ra quần, run run nín thinh không thốt nên lời, Diệp Tiểu Kiều nghĩ, đây chính là bắt nạt kẻ yếu điển hình. Đáng đời, nàng một chút cũng không đồng tình với Diệp Căn tứ thúcnày, hắn dốc hết sức lực tìm phiền toái cho nhà mình, bây giờ để cho người hắn không chọc nổi đến dạy dỗ hắn, đó chính là cầu còn không được.
“Xem ra ngươi đã quên! Vậy ta phải nghĩ cách để cho ngươi nhớ ra rồi!”
Diệp Căn sợ bị đánh, vội lớn tiếng nói: “Ta nhớ rồi, nhớ ra rồi, Tề công tử ngươi nói lần sau nếu lại đụng phải, ta còn không biết điều, vậy cứ để cho ta ngồi tù cả đời đi!”
Diệp Căn vừa nói xong cũng co quắp thành một đoàn, Quách thị nghe trực tiếp sắp hôn mê, vội bò đến bên chỗ Phong Nhất Phàm: “Nhất Phàm à, ngươi cứu giúp tứ cữu ngươi một tay đi.”
Phong Nhất Phàm nói: “Bây giờ không phải do ta quyết định, các ngươi luôn nói chúng ta thiết kế bẫy rập để tứ cữu chui vào, Tề công tử người như vậy, muốn đối phó với tứ cữu, còn cần lập bẫy sao? Cứ trực tiếp bắt người. Vì sao lại luôn nghĩ chúng ta không chịu nổi như vậy chứ?”
“Đúng, đúng là chúng ta sai lầm rồi, ngươi cứu giúp tứ cữu ngươi đi, nói tốt một chút với Tề công tử giúp chúng ta.” Quách thị lần nữa cầu xin, bà không thể nhìn nhi tử của bà ngồi tù, còn cả đời, đó chẳng phải muốn mạng bà sao?
Phong Nhất Phàm nói: “Ta đã nói rồi, Tề công tử nào phải người ta nói thế nào liền là thế ấy? Hôm nay hắn bị người oan uổng phải để cho hắn hả giận.” Phong Nhất Phàm một nửa là hù dọa Quách thị, một nửa cảm thấy thật sự nên như thế, Tề công tử có thể đích thân tới một chuyến, xử lý chuyện này, vậy khẳng định khó chịu, phải trút giận ra, dĩ nhiên, đây là suy nghĩ của Phong Nhất Phàm, nếu có thể, hắn cũng không hy vọng họ hàng với mình luôn gây ra chuyện nhiễu loạn như vậy, dù sao cũng làm ăn với Tề công tử, có chút chuyện phiền toái này, thật đúng là khiến cho người ta cảm thấy phiền lòng.
Một sai dịch bên cạnh Tề công tử quát Quách thị: “Ầm ĩ cái gì thế? Không nhìn thấy Tề công tử đang làm việc sao? Rối loạn nữa, để cho ngươi cũng không chịu nổi.”
Quách thị mới ra sức nghẹn lời.
Tề công tử cười lạnh nhìn Diệp Căn: “Nếu nhớ rõ ràng như vậy, vậy hãy đi theo đi.”
Diệp Căn vội liều mạng dập đầu: “Tề công tử tha mạng, tha mạng, ta cũng không dám nữa, cũng không dám nữa!”
Diệp lão đầu thấy con út như vậy, trong lòng cũng đau đến không xong, tiến lên hành đại lễ, “Tề công tử, tứ tiểu tử này của ta không hiểu chuyện, ngài tạm tha cho hắn lần này đi, đều do ta đây người làm cha không dạy tốt, về sau ta nhất định dạy dỗ tốt.”
Tề công tử cũng không để ý tới Diệp lão đầu, nhìn Diệp Căn không ngừng dập đầu, chờ thêm được một lúc, mới hỏi một sai dịch bên cạnh: “Huyện lao các ngươi bây giờ có còn chỗ không?”
“Bẩm báo công tử, bây giờ không còn, nhưng mà nếu như ngài cần, tiểu nhân lập tức có thể dọn da.”
Diệp Căn nghe thấy không còn trong lòng thả lỏng, nhưng nửa câu sau lại khiến cho hắn rơi vào trong đáy vực.
Tề công tử nói: “Ta không có thói quen dạy dỗ nhi tử của ngươi, chẳng qua có người không làm theo lời nói của ta, đặc biệt chán ghét mà thôi. Ngươi nghe rõ, nếu như lại lấy chuyện của ta làm thành không tốt, cũng không phải như hôm nay vậy coi như xong.” Tề công tử vốn còn nói chuyện hôm nay, đều do bản thân Diệp Căn gây nên, nhưng đột nhiên lại không muốn nói nữa, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, nếu như những người này luôn bị loại người như vậy kiềm chế, đó chính là giúp được nhất thời không giúp được một đời, hơn nữa hôm nay lời hắn nói đã nhiều.
Sai dịch ở gần nhất bên cạnh Tề công tử nói: “Lần sau vẫn để tiểu nhân đến đây đi, công tử, ngài muốn bàn tay hắn hay cánh tay hắn, tiểu nhân không nói hai lời, liền mang tới cho ngài.”
Quách thị càng thêm sợ hồn bay phách tán.
Tề công tử gật đầu một cái, người kia nói: “Tề công tử nói rồi, Diệp Căn này bắt chẹt cả người thân mình, để quỳ trong sân hai canh giờ đi, một chút cũng không thể thiếu. Lập tức đi quỳ ngay bây giờ đi.”
Quỳ dù sao cũng tốt hơn ngồi tù, Diệp Căn lập tức đi góc tường viện quỳ xuống.
Chuyện của Tề công tử xong xuôi, giữ lại một sai dịch ở đây nhìn Diệp Căn quỳ, bản thân rời đi rồi.
Lúc này Quách thị mới khóc đi xem nhi tử bảo bối của mình.
Phong Nhất Phàm lắc đầu một cái, cũng chính là Tề công tử người như vậy mới có thể chữa khỏi cho bọn họ, cuộc sống thái thái bình bình trên hết, cứ muốn huyên náo gà bay chó sủa.
Còn Diệp Huệ Nhi lại bị dáng vẻ lưu loát dứt khoát của Tề công tử làm cho ngây người, quả thật không thể tự thoát ra được.
Diệp lão đầu thở dài một cái, suy nghi một chút, muốn cầu cạnh sai dịch này, khiến Diệp Căn quỳ ít đi chút canh giờ.
Nhưng mà sai dịch này lắc đầu một cái, “Ta không dám, nếu không nghe lời Tề công tử, ta không có chuyện gì đều là chuyện nhỏ, ngươi không thể hại ta.”
Diệp lão đầu thận trọng hỏi: “Tề công tử này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?”
“Lai lịch ấy hả, chúng ta những người dưới làm sao biết? Chỉ có điều nghe nói là thân thích của Huyện thái gia, hơn nữa Huyện thái gia đều rất khách khí với Tề công tử, ta nói các ngươi cũng thật là, ai không chọc, cố tình đi chọc hắn? Tề công tử bình thường không nói nhiều, nhưng ai cũng biết hắn không phải dễ chọc, các ngươi đúng là ăn gan báo rồi.” Sai dịch này vừa nói vừa lắc đầu. Thật là ngu ngốc.
Diệp lão đầu nói với những người còn lại: “Tất cả giải tán đi.” Cũng không nói lưu Phong Nhất Phàm ở lại chỗ này ăn một bữa cơm, Phong Nhất Phàm cũng vui vẻ tự tại, hắn vốn tới đây một chuyến chính là vì giải quyết chuyện này, hiện giờ giải quyết rồi, hắn một thân nhẹ, huống chi chỗ này, hắn cũng không muốn ở lại đâu, đám người Lưu thị và Hách thị cũng cảm thấy xả được cơn giận, trong lòng sướng đến phát rồ rồi, cũng kêu Phong Nhất Phàm đến nhà mình ăn cơm, nhưng cuối cùng Ngô thị nói trong nhà nàng có thịt có cá, không cần phải mua, nên đi nhà nàng đi, Lưu thị và Hách thị nghĩ cũng đúng, đồ trong nhà bọn họ nếu đãi khách có phần không đủ, vì vậy để cho Ngô thị trước đi, về sau chính là nhiều cơ hội.
Phong Nhất Phàm đến trong nhà Diệp Tiểu Kiều, tiểu Phượng thấy muội muội trở lại, thật vui mừng, lại nhìn thấy Nhất Phàm biểu ca, càng thêm cảm thấy tâm tình không tệ, cộng thêm nghe được chính phòng ăn nghẹn, cho đến bây giờ tứ thúc còn quỳ, nói: “Đáng đời! Ai bảo bọn họ có suy nghĩ sai lệch, vẫn còn muốn tìm chúng ta đòi tổn thất, giờ thì hay rồi, chọc người không nên chọc. Hừ!”