Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Vừa đúng đại ca Ngô thị buôn bán sản vật núi rừng, biết trong núi có người bán trâu, về giá tiền tự nhiên tiện nghi hơn thị trường la ngựa nhiều, chỉ cân giao chút phí dụng trong nha môn ghi danh một cái là có thể, Diệp Trụ đã hẹn đại cữu ca đi xem gia súc, gia súc tốt phải xem răng, thêm với chọn kỹ, sức lực đầy đủ.
Một con trâu giá thị trường là tám lượng bạc, người bình thường chắc chắn sẽ không tiêu tám lượng bạc này đi mua, đây chính là một món tiền cực lớn.
Nhưng nhà Diệp Tiểu Kiều lúc này mua trâu là bắt buộc phải làm, có tiền rồi, tiêu chỗ nên tiêu mới là chính đạo. Trong nhà muốn tiến thêm một bước, công cụ giao thông này phải nâng cao một bước.
Hôm nay mọi người đều hơi hưng phấn, dù sao nhiều năm như vậy chưa từng có gia súc, mắt thấy trời sắp tối, trên đường quan vẫn chưa có ai trở lại, Diệp Tiểu Kiều và Lập Thu đều đang chờ bên cạnh cầu đá, mặt trời dần dần xuống núi, có vài gia đình nông dân trong thôn đi xuống ruộng làm việc vác cuốc chậm rãi từ ngoài trở về. Nhìn thấy Diệp Tiểu Kiều và Lập Thu đều cười híp mắt chào hỏi bọn họ. Phần lớn dân quê đều chất phấc, mặc dù xảy ra chuyện cô nãi nãi Diệp gia nhận khuê nữ nuôi, nhưng người ta chỉ tức giận Diệp cô nãi nãi kia với một nhà Diệp Vạn Phúc, mặt khác cũng có ý bất mãn với một nhà bán khuê nữ, nhưng dù sao không phải là chuyện nhà mình, không nói phải thế nào.
Mà tiểu Kiều và Lập Thu cũng không dối gạt mọi người chuyện nhà mình muốn mua trâu, chuyện này không gạt được, mọi người sớm muộn gì đều biết, huống chi cũng không phải chuyện mất mặt, không thể coi tất cả mọi người nhìn thành kiến rồi sẽ đỏ mắt, phần lớn người trong thôn vẫn rất đơn giản.
Cho nên khi những người này hỏi hai huynh muội ở đây làm gì, đều nói thẳng, những người đó quả nhiên cười, chỉ nói nhà Diệp Trụ càng ngày càng sống tốt. Thật ra có tiền rồi, người tôn kính càng nhiều.
Chờ khi mặt trời đã xuống núi, mới nhìn thấy trên đường quan cách đó không xa có hai người đi tới đây, tiểu Kiều và Lập Thu đều gấp gáp chạy tới, “Cha, cậu cả!”
Ngô đại cữu ôm tiểu Kiều lên trên xe trâu, cười đến rất lớn tiếng, oa tử nhà muội tử thật tốt, nhìn xem, muội phu về muộn chút, lo lắng không thôi, kể cả chính hắn làm cậu đều cảm thấy cao hứng.
Tiểu Kiều cũng cười híp mắt ngồi lên xe trâu, Lập Thu rất hưng phấn, “Cậu cả, cha, đây chính là trâu của chúng ta!” Có xe trâu rồi, trâu mua về này là một con trâu trẻ tuổi, trâu khí lực lớn, làm việc đặc biệt dùng ít sức, Diệp Tiểu Kiều nhớ tới trước kia xem ít tranh mục đồng, phần lớn đều cưỡi trâu, có thể thấy được ở cổ đại trâu là gia súc thực dụng cỡ nào.
Diệp Trụ cũng cười gật đầu, cùng đi về với đại cữu ca, bởi vì đi cùng với Diệp Trụ đến nhà bán trâu trong núi kia, còn tới huyện nha trong thành làm văn thư, thời gian không còn sớm, cho nên Ngô đại cữu đã cùng muội phu trở về, hiện giờ cả nhà muội phu có phòng ốc riêng, cuộc sống cũng càng ngày càng tốt rồi, hắn cũng có thể ở đây qua đêm.
Chờ khi gia súc này đến sân nhà tiểu Kiều, tự nhiên bị những người khác vây xem một lần, dĩ nhiên cũng hỏi xem mua bao nhiêu tiền, “Còn nhờ đại cữu ca, vốn cần tám lượng bạc, sau đó lại bớt cho ta hai trăm văn, thêm với đi nha môn lập văn thư, lại tốn năm trăm văn, tổng cộng dùng tám lượng ba bạc.” Giá tiền này đã rất tiện nghi, mấy người Ngô thị thật vui mừng, bởi vì đại ca Ngô thị muốn lưu lại qua đêm, nên vội vàng đi sắp xếp chỗ ở, trong nhà bình thường đã chuẩn bị giường đệm sạch sẽ, chỉ chờ có người tới đây làm khách đấy.
Mà tiểu Kiều và tiểu Phượng lại đi phòng bếp chuẩn bị thức ăn, họ cũng biết cậu cả thích vài món ăn, đốt lửa, trong phòng bếp náo nhiệt lên
Buổi tối Diệp Trụ và Ngô đại cữu đều rất cao hứng, Ngô đại cữu uống mấy ly rượu, mặt lập tức đỏ lên, giọng nói chuyện cũng lớn, “Muội phu à, nhìn cuộc sống của các ngươi càng ngày càng tốt lên, ta đây vui mừng trong lòng, lời của người già, đắng trước ngọt sau mới phải, sau này, Lập Hạ chống môn hộ, Lập Thu đọc sách ra ngoài, các ngươi còn gì phải buồn?” Diệp Trụ biết trước kia cho Ngô thị rất nhiều uất ức, đại cữu ca cũng không hài lòng về mình, hắn dựa vào uống rượu, bảo đảm với đại cữu ca về sau nhât định đối tốt với nương các oa tử.
“Các ngươi phúc khí nhiều năm, oa tử cũng có bốn, ngươi là như thế nào ta cũng biết rõ, lòng dạ mềm, sợ mất mặt, nhưng mọi việc đều phải nhìn xem, nếu trong lòng mình còn lão bà và oa tử, bọn họ là trách nhiệm của ngươi, đừng khiến bọn họ bởi vì ngươi mà bị người khác khi dễ, ngươi nhìn ngươi bây giờ thật tốt, có hai nhi tử tốt, còn có hai khuê nữ ngoan ngoãn nghe lời, ta và lão nhị đều vô cùng hâm mộ, măt thấy các ngươi sống càng ngày càng náo nhiệt, chúng ta cần phải quý trọng.”
“Ca, ca đừng uống nữa, cha oa tử đối xử với muội vô cùng tốt, chàng chỉ hiền lành, nhưng hiền lành này cũng là chuyện tốt, không thoải mái vài năm nay trong lòng muội, đã phát giận trên người chàng ấy rồi, hiện giờ không buồn bực.” Ngô thị nói.
“Được rồi được rồi, biết nữ nhi hướng ngoại, ta không nói hắn nữa. Muội tử, hiện giờ đại tỷ có khỏe không.” Từ trước đến giờ đại tỷ có khúc mắc với trong nhà, Ngô đại cữu chỉ có thể thông qua Ngô thị để hỏi thăm.
Ngô thị vội nói: “Đại ca, hiện giờ đại tỷ sống vô cùng tốt, tôn tử cũng có, tỷ phu cũng tốt, muội thấy đại tỷ chính là miệng nói khó nghe chút, thật ra cũng nhớ cha nương.” Làm nương thời gian dài như vậy, không nói hiểu hết cha nương mình, nhưng khẳng định ít đi rất nhiều khúc mắc, nhưng tính tình đó của đại tỷ sẽ không chủ động đến cửa, nếu đại tỷ có thể giúp đỡ cả nhà mình, khẳng định vẫn nhớ tình thân.
“Haizzz, vẫn là do ta đây làm đệ đệ vô dụng, khiến đại tỷ bị uất ức, chờ mấy ngày nữa, ta mang theo tiểu Sơn đến chỗ đại tỷ một chuyến, cha nương lớn tuổi, mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng rất nhớ đại tỷ đó.” Ngô Sơn là tú tài, lại là chất nhi của đại di mẫu, hắn đi một chuyến, chắc là cho đại di mẫu mặt mũi rất lớn.
Ngô thị gật đầu, nàng cũng thích huynh đệ tỷ muội của mình có thể chung đụng tốt đẹp.
Ngô đại cữu qua cả đêm ở nhà muội tử, hôm sau đã về nhà từ rất sớm rồi, Ngô thị đưa khoai tây mình lưu trữ cho Ngô đại cữu mang về một ít, Ngô đại cữu thật vui mừng, gia đình hắn không coi là nhiều ruộng, cũng không định trồng thứ này, thứ quý giá gì đó không dễ trồng, hắn cũng không có thời gian, thu sản vật núi rừng không bớt được thời gian, hơn nữa tiểu Sơn thành tú tài, hắn làm cha tú tài, có lúc cũng phải chú trọng chút. Nhưng muội tử và muội phu đưa thứ hiếm lạ này cho mình, điều này có thể không khiến người ta cao hứng sao?
Tiểu Phượng ngược lại rất đau lòng, nếu khoai tây này giữ lại, đến lúc đó có thể trồng nhiều hơn rồi, đó đều là tiền cả, nhưng nghĩ tới trước kia cậu cả thường tặng đồ cho mình, lại cảm thấy mình quá hẹp hòi rồi, đây chính là cậu ruột của mình đó, cho khoai tây là nên.
Chuyện nhà Diệp Trụ mua trâu, nhanh chóng truyền ra trong thôn, Diệp Dũng và Diệp Điền là huynh đệ đều sang xem, ánh mắt hâm mộ có, nhưng nhiều hơn là vui mừng, dù sao huynh đệ mình có tiền đồ rồi, vậy bọn họ cũng cảm thấy có tự tin, huống chi quan hệ giữa ba người luôn không tệ.
Kể cả Lưu thị và Hách thị đều chúc mừng Ngô thị, tuy rằng lão Diệp gia bọn họ nhiều người như vậy, nhưng mấy năm này không có một con gia súc, trước kia nhân khẩu nhiều, ruộng ít, trồng trọt dựa vào người là được, mua gia súc tốn nhiều tiền như thế, còn phải ngày ngày cho ăn, cần gì phiền toái như vậy chứ?
Thật ra sau khi mẹ ruột của Diệp Trụ và Diệp Điền qua đời, ông cụ cũng nghĩ tới mua gia súc, nhưng sau đó ông cụ muốn kết hôn với Quách thị, lại dùng tiền xây năm gian chính phòng, tiền còn lại không đủ mua gia súc rồi, khi đó ruộng không nhiều như bây giờ, sau lại từ từ kiếm về, mấy nhi tử cũng thành gia lập nghiệp rồi, lao động cường tráng nhiều lên, gia súc không có ai đề cập đến nữa.
“Nhị tẩu, nhà tẩu chính là nhà đầu tiên trong mọi người mua gia súc đó, không cần so sánh với ngũ đại gia gia, người ta là lý chính, trong nhà có vài đầu, còn Hồ Bàn Tử, đó là do trâu cái cha hắn lưu lại sinh ra, cũng không thể coi là bản lĩnh, nhà khác không sai biệt lắm đều tình huống này, nhà Diệp Vạn Phúc càng không cần phải nói rồi, nếu không nhờ muội muội hắn, cũng không mua được, nhà tẩu đây là tất cả tự mình kiếm về, khó lường đó!” Hách thị vô cùng hâm mộ, nàng cũng biết hiện giờ nhị ca và nhị tẩu đang trồng khoai tây gì đó, bán không ít tiền, trong lòng cũng muốn trồng một chút, nhưng vẫn hơi sợ sệt.
Ngô thị cười nói: “Nhị ca muội đi phía nam một chuyến, mang theo thứ gọi là khoai tây của nước ngoài, tự hắn suy nghĩ ra được, cũng kiếm chút tiền, chúng ta đều đã nói, cũng giữ lại ít mầm mống, đến lúc đó trong nhà muội và đại tẩu cần cứ tới lấy, nhưng mà thứ này chúng ta chỉ bán cho một tửu lâu trong huyện thôi, đến lúc đó có muốn bán cho nhà khác không, chúng ta không dám làm chủ.” Ngô thị nghĩ rồi, chờ bọn họ mở miệng muốn, còn không bằng mình mở miệng cho trước, như vậy chiếm cứ chủ động là nhà mình, trợ giúp huynh đệ chị em bạn dâu là chuyện thường tình, huống chi trồng khoai tây rất tốt, quả thật có thể dùng như lương thực. Nhưng vấn đề tiêu thụ, Ngô thị cũng không định bao trọn, nàng là người bình thường, trong xương vẫn lấy nhà mình làm trọng, tội gì vì ích lợi của người khác, mà tổn hại lợi ích của nhà mình, dù sao bọn họ cũng muốn kiếm thêm vài lần.
Hách thị và Lưu thị nghe được vừa giật mình lại vui mừng, bọn họ vốn tới đây định nói chuyện này, nhưng đây là nghề kiếm tiền của nhà lão nhị, muốn có phần không ổn, nhưng cuối cùng nghĩ tới một mẫu đất có thể trồng được nhiều như vậy, trong lòng vẫn muốn.
“Nhị đệ muội, đưa thì đừng nói, mầm khoai tây này cũng không phải tới không, chúng ta đều có thể bỏ tiền mua, muội đừng từ chối, chúng ta là huynh đệ ruột tính toán rõ ràng, ta và đại ca muội trồng khoai tây này cũng không định bán, chúng ta đã ăn phần nhà muội đưa tới rồi, cảm thấy đặc biệt bao no, không khác gì lương thực, trong tay chúng ta cũng không có nhiều đất, có thể trồng mấy phân đã không tệ rồi, cho dù chúng ta muốn bán, cũng sẽ tự mình đi lên chợ bán, chúng ta nói rồi, khi chúng ta muốn bán, giá tiền tuyệt đối không thấp hơn giá nhà muội bán.” Ngươi làm mùng một ta làm mười lăm, Lưu thị biết được đạo lý trong này, hơn nữa cho dù bọn họ hạ thấp giá tiền, số lượng này cũng không đủ, thêm nữa còn đắc tội cả nhà lão nhị, sau này không dễ ở chung rồi, làm người phải buông mắt ra xa chút, bọn họ chỉ có một nhi tử là Lập Xuân, sau này vẫn còn cần người giúp đỡ, Lập Hạ là một đứa có tiền đồ, Lập Thu còn đang đi học nữa, không thể vì chút tiền mà chặt đứt đường lui này.
Hách thị nghe Lưu thị nói vậy cũng vội vàng nói: “Đại tẩu nói rất đúng, chúng ta tuyệt đối không làm hỏng việc buôn bán nhà nhị tẩu, nhưng mà nhị tẩu, tẩu để ý bên chỗ tứ đệ và tứ đệ muội, bọn họ khẳng định trong lòng có ý kiến.”
Ngô thị không hề lo lắng chút nào, lão tứ là người không biết làm ruộng, trồng khoai tây này cũng không phải người khác muốn trồng là trồng, hiện giờ nam nhân mình không phải kiểu thượng phòng nói gì chính là thế đó, trong khoai tây này có tâm huyết của hắn lớn như vậy, là thứ khiến cả nhà sống tốt, sao hắn có thể để cho người đi phá hư chứ? Hơn nữa nàng cũng không lo Hối Tân lâu tìm nhà khác bán khoai tây giá rẻ hơn, bởi vì tiểu Kiều còn có thể nói cho Phương chưởng quỹ cách khác làm khoai tây nữa, thứ này vốn không thua kém gì khác, Phương chưởng quỹ không ngốc, biết chuyện nào quan trọng hơn, trên tay có thêm đồ, nhưng không làm ra đồ tốt cũng uổng công. Ngô thị nghĩ tới, đã cảm thấy tiểu khuê nữ của mình quả thật nghĩ toàn diện.
Nhưng mà sao nha đầu này biết nhiều cách làm khoai tây như vậy? Chẳng lẽ thật sự nhìn được từ trên sách? Ngô thị lắc đầu, mình đang nghi ngờ lung tung cái gì, tiểu Kiều là khuê nữ của mình, làm gì đều vì tốt cho trong nhà, nàng đang nghĩ cái gì chứ. Thiệt cho còn là thân nương của tiểu Kiều.
Nếu tiểu Kiều biết được Ngô thị hoài nghi nàng một phen, nói không chừng còn cho rằng nàng bị quỷ nhập vào người, nhất định sẽ đổ mồ hôi lạnh, nhưng mà nàng không biết, cho nên người không biết hạnh phúc nhất.
Nói đến Quách thị biết bên chỗ Diệp Trụ mua gia súc, không mất hứng là không thể nào, Quách thị nói với ông cụ: “Nhìn xem, đây là nhi tử tốt của ông đó, trước kia kêu hắn đưa tiền dưỡng lão mỗi tháng cho chúng ta, hắn không nói tiếng nào, giờ thì hay rồi, ngược lại có tiền dư mua gia súc, chúng ta vẫn khổ sở ngày ngày xuống ruộng làm việc, đây chính là nhi tử hiếu thuận của ông đó?”
Hồi lâu ông cụ nói: “Lão nhị mua một gia súc, cũng là thể diện của lão Diệp gia ta, về sau hễ nhà ai trong chúng ta có chuyện, chẳng lẽ hắn sẽ không cho chúng ta dùng? Bà cũng đừng mò mẫm tùy tiện nữa, chẳng lẽ định kêu lão nhị trả trâu này lại?” Ông cụ là gia đình nông dân, cũng tự nhiên yêu thích gia súc, biết lão nhị mua một con trâu, ông cũng vui mừng, mặc dù bây giờ phân gia, nhưng ông biết tính tình lão nhị, trâu của hắn khẳng định bản thân phải dùng đến, nguyện vọng được dùng gia súc nhiều năm như vậy có thể thực hiện, ngươi nói ông cụ có thể không cao hứng sao?
Hơn nữa thời gian này, ông cụ cũng phát hiện ba nhi tử có phần bất mãn với mình, ông vẫn chưa muốn thành như vậy, nghĩ tới có thể giống như ngày trước, cho nên Quách thị khích bác, ông sẽ không nhận. Còn kêu Quách thị không cho phép qua bên kia giở mánh khóe gì.
Cho nên bên chỗ Diệp Trụ thấy Quách thị biết chuyện này mà không làm ầm ĩ, thật sự kỳ quái không thôi, nhưng bọn họ không thời thời khắc khắc ghi nhớ chuyện này trong lòng, thời điểm này bọn họ còn không bằng sống thật tốt.