Trong khoảng thời gian này, Diệp Căn gần như mỗi ngày đều đến Khang huyện, trừ giúp đỡ muội tử mình hỏi thăm tin tức Tề công tư, bản thân hắn cũng muốn ngây ngốc trong huyện thành, dù sao trong huyện thành tốt hơn Diệp gia thôn một thôn nhỏ kia nhiều, cái gì cũng có, chính là tiền trên tay xài nhanh, tiền hắn lấy được chỗ Diệp Huệ Nhi kia đã tiêu hết, tiền bên chỗ Quách thị cũng dùng sắp hết, đang suy nghĩ có thể kiếm ít tiền bên chỗ đại tỷ kia không, nhưng mà hôm nay đi một chuyến, mọi người không ở nhà, hắn lại đi bên chỗ tiệm gạo kia hỏi thăm, đại tỷ phu hắn không dám gặp, mà cháu ngoại Nhất Phàm thế mà lại cũng không ở đó, nghe nói là đi hội chùa rồi.
Cũng không biết có phải nghĩ đến vận số đụng vào không, hắn liền cũng tới bên hội chùa này rồi, nghe nói Nghênh Tân lâu bên này là một chỗ tốt, Diệp Căn nhìn chút tiền trong tay, vẫn có thể đi vào một lần.
Khi hắn đang đi vào tiêu sái, đột nhiên nhìn thấy cháu ngoại Nhất Phàm đang định ra ngoài, hắn vừa định tiến lên chào hỏi, nhưng người theo chân Phong Nhất Phàm ra ngoài khiến cho hắn rùng mình một cái. Diệp Căn vội lách người qua, làm thành giống như đang nhìn quán nhỏ gì đó, đám người kia đi xa, hắn vừa cẩn thận liếc mắt nhìn, không nhìn lầm, đúng là người kia.
Hơn nữa hắn còn nhìn thấy cháu gái của mình tiểu Kiều, dù sao chỉ có một mình con bé là nữ oa tử, rất dễ nhìn.
Sau khi thấy rõ mấy người này, lại đột nhiên cảm thấy rất tức giận, hơn nữa lập tức nghĩ tới rất nhiều chuyện, không vì cái gì khác, người đi chung với Phong Nhất Phàm chính là người có xung đột với hắn, sau đó người nhốt hắn vào trong tù chính là người kia. Lúc này Diệp Căn còn không biết người nọ là Tề công tử, hắn nghĩ tới những chuyện kia, sở dĩ mình bị giam, bị người nhạo báng, có thể do đại tỷ bọn họ gài bẫy không, cố ý chỉnh mình, để cho danh tiếng của mình bị quét sạch, lại còn làm xong cái cớ ra ở riêng?
Diệp Căn càng nghĩ càng thấy đúng, không được, hắn không thể chịu không uất ức này, nhất định phải lấy lại công đạo. Phải nói Diệp Căn ăn sung mặc sướng, đi học cũng không ra gì, nhưng hắn biết chuyện này không phải một mình hắn náo loạn lên là có thể một mình được việc, hắn trước tiên nghĩ đến cha và nương mình, chuyện như vậy phải nói cho họ để cho bọn họ không bị người khác che mắt, hắn là người bị hại.
Hơn nữa hắn muốn lấy lại công đạo, phải để cha nương ra mặt, bọn họ là trưởng bối, nói càng có trọng lượng. Hắn muốn khiến cho mọi người biết, chuyện lần trước không phải là lỗi của hắn, là có người cố ý hãm hại hắn! Hắn muốn để cho mọi người biết ác độc của những người này.
Diệp Căn ngựa không ngừng vó chạy về Diệp gia thôn, mà Diệp Tiểu Kiều sao lại cảm thấy bóng lưng mới vừa rồi giống với tứ thúc của mình như vậy, nhưng mà chỉ nghĩ thoáng qua, không có ý gì khác.
Chờ sau khi Diệp Căn trở về, nói lại trí nhớ mà mình nhìn thấy cho Quách thị và ông cụ, Quách thị vừa nghe liền hỏng rồi, lập tức muốn đi tìm Diệp đại cô tính sổ, “Ta đã nói Căn nhi nhà ta vốn không làm chuyện này, nhất định có người hãm hại hắn, còn khiến cho hắn ngồi tù nhiều ngày như vậy, ta và bọn họ không xong! Lão già, lần này nếu như ông không làm chủ cho mẹ con ta, ta cũng không sống được, ta biết ông ghét bỏ ba mẹ con chúng ta, ước gì chúng ta sớm đi, tiện cho mấy nhi tử của ông nhường đường, đây đều là kiểu người gì chứ, chính là ta ban đầu đắc tội bọn họ, bọn họ muốn trả thù cũng trả thù lên trên đầu chúng ta, Căn nhi lại không phải, cũng là đệ đệ của bọn họ, đây cần có bao nhiêu tâm địa ngoan độc, hãm hại huynh đệ như vậy, không có lương tâm, ông trời của ta sao không giúp chúng ta những người đáng thương này, Căn nhi à, đều do nương làm liên lụy đến con, khiến cho con bị người mười tám dặm thôn nhạo báng, hiện giờ ta vẫn không thể làm chủ cho con.”
Quách thị nghe lời Diệp Căn nói, hoàn toàn tin tưởng Diệp Căn bị người hãm hại, vốn không suy tính đến nhi tử của mình có lỗi gì, dù sao đều là lỗi của người khác. Hơn nữa kể từ sau khi Diệp Căn xảy ra chuyện, trong thôn này dù nhiều hay ít cũng sẽ có vài lời nói xấu, chính là Diệp Căn mình, cũng thường không ngây ngốc ở trong thôn Diệp gia, nói là ngây ngốc trong lòng khó chịu, còn không phải bởi vì bị người nhạo báng, bây giờ biết đều do đám người kia giở trò quỷ, Quách thị hận không thể trói lại tất cả bọn họ, đánh chết đi sống lại.
Diệp Huệ Nhi còn không biết người Diệp Căn nói là Tề công tử, vẫn lạnh lùng nói: “Muội thấy bọn họ chính là cố ý, muốn ở riêng, bày bẫy cho tứ ca, nếu không làm sao chia nhà? Bây giờ nhớ lại, thật sự cảm thấy thất vọng đau khổ, vì mình sống tốt, liền hãm hại người thân, thật sự khiến cho người ta ghê tởm!” Nàng bị Diệp đại cô mạnh mẽ trả về, mắt thấy không có cơ hội, còn không nhằm vào Diệp đại cô?
Ông cụ nhíu chặt đầu chân mày, Quách thị thấy ông cụ còn không nói lời nào, liền khóc gào to: “Người ta có thể làm ra chuyện như vậy, chúng ta còn phải im hơi lặng tiếng, đây đều là chuyện gì, rõ ràng chúng ta làm trưởng bối, ông trời người không đánh chết những kẻ tâm tư rối loạn gì kia, lão già, ông ngược lại nói một câu, ta không thể cứ quên đi như vậy.”
Ông cụ hỏi: “Vậy định như thế nào? Chuyện như vậy bà cảm thấy vỡ lở lên, có ý tứ gì với lão Diệp gia ta sao?” Ông cụ nghĩ đến thể diện nhà mình, dù sao trong huynh đệ tỷ muội tính kế lẫn nhau, vậy truyền đi, có thể dễ nghe sao? Nói không chừng cả nhà bọn họ đều không có mặt mũi ngâyngốc ở thôn Diệp gia.
Giọng Quách thị the thé nói; “Vậy cũng không thể để cho bọn họ cứ như vậy giống như người không có chuyện gì, phải cho chúng ta một câu trả lời hợp lý!” Quách thị thầm nghĩ, tốt nhất đều xui xẻo cho ta đi, nhưng mà ý tưởng này rất không đáng tin.
Ông cụ nói: “Lão tứ thật sự nhìn thấy người gây sự với ngươi ở cùng một chỗ với Nhất Phàm?”
“Lão già nói gì vậy, Căn nhi của chúng ta có thể nói láo sao?” Quách thị mất hứng, tại sao có thể hoài nghi Diệp Căn của bà chứ.
Diệp Căn giơ tay lên thề: “Tuyệt đối là người kia, Nhất Phàm thằng nhãi kia còn vừa nói vừa cười với người ta, đúng rồi, còn có nha đầu chết tiệt tiểu Kiều kia, cũng ở cùng đó, còn đi Nghênh Tân lâu ở Khang huyện, nếu không phải con trốn thật nhanh, nói không chừng liền bị bọn họ phát hiện rồi, đến lúc đó bọn họ thẹn quá thành giận, đánh con một trận sẽ không tốt, cha, cha nhất định phải làm chủ cho con, để cho bọn họ bồi thường tổn thất cho con.” Dù sao nói xin lỗi nhất định cần, nhưng quan trọng nhất là phải dùng tiền để bồi thường cho hắn, đây mới là mục đích chủ yếu của Diệp Căn, nếu có thể đi vào Nghênh Tân lâu, vậy khẳng định không thiếu tiền, ông cụ không phải đã nói rồi sao, chuyện của cả nhà này nói ra tất cả mọi người đều không tốt, vậy được, chỉ dùng tiền đến tiêu tai họa, Diệp Căn hắn không thể cứ bị khi phụ sỉ nhục như vậy, nếu không tất cả mọi người đều không có ngày lành mà sống!
“Đúng! Chính là để cho bọn họ bồi thường tổn thất cho chúng ta, Căn nhi nhà ta chịu bao nhiêu đau khổ, hiện giờ ngay cả người bên ngoài cũng nói hắn, đều là mấy người bọn họ gieo họa làm hại! Lão già, ông liền nói một câu, được hay không được, ông là cha của chúng, ta cũng không tin bọn họ còn dám làm gì với ông người làm cha!”
Hồi lâu Diệp lão đầu nói với Diệp Căn và Diệp Huệ Nhi: “Gọi mấy người đại ca các con tới đây, nói ta có chuyện muốn tìm bọn họ.”
Diệp Căn và Diệp Huệ Nhi chỉ mong như vậy, Ngô thị thấy Diệp Huệ Nhi lần này tới đây làm vẻ, không có sắc mặt tốt, đối với chuyện nàng ta ở nhà đại tỷ, hiện giờ cũng biết, cũng không để ý tới vẻ mặt này của nàng ta, Lập Hạ cũng đi theo cùng Ngô thị rồi, cha hắn không có ở nhà, giờ có chuyện gì Lập Hạ cũng sẽ đi theo, huống chi đương gia nhà này là hắn.
Ở trên đường đụng phải Hách thị, Hách thị và Diệp Điền cùng đi, Hách thị hỏi: “Nhị tẩu, biết bọn họ lại có yêu thiêu thân gì không?”
Ngô thị lắc đầu: “Mặc kệ, đi lại nói.”
Trưởng bối gọi ngươi qua, ngươi không qua liền không hiếu thuận, dù sao bây giờ Lập Hạ đương gia, cũng không ăn thua thiệt gì.
Lưu thị và Diệp Dũng cũng đã tới, chính là Lập Xuân cũng tới, đến cửa chính phòng, đã nhìn thấy Quách thị vọt ra, định lôi kéo bọn họ một cái than trời trách đất, nhưng mà ba con dâu cũng không phải ngồi không, chỉ trong chốc lát đã giữ chặt được Quách thị, Lưu thị nói: “Nương, có chuyện gì cứ bình tĩnh nói, như vậy không giống nói.”
Ngô thị nói: “Đúng vậy, chính là không hài lòng với chúng ta, người làm trưởng bối như vậy, cũng khiến cho người ta chê cười.”
“Chuyện cười, ta còn sợ người ta chê cười sao, các ngươi một hai đứa không có lương tâm, nhìn trên mặt đàng hoàng, thật ra thì trong lòng đen thui, không hại chết mấy nương con chúng ta, có phải các ngươi không thoải mái không?”
Diệp Điền nghe rất không thoải mái, nói: “Bà là trưởng bối, nhưng cũng nên có dáng vẻ của một trưởng bối, kêu chúng ta đến, nếu như là vì chửi chúng ta, vậy ngại quá, trong nhà chúng ta còn nhiều việc, ta đi trước!” Ai cũng không phải kẻ ngu, gọi người tới vì đặc biệt mắng người, như thế nào cũng sẽ không ngây ngốc, hơn nữa Diệp Điền phiền chết cái kiểu mấy ngày có chuyện gì hay không có chuyện gì đều cứ gọi bọn họ tới, ở riêng cũng đã ở riêng, còn muốn nắm giữ tất cả mọi người, xem là chuyện gì?
Ông cụ ho một tiếng, nói: “Lão tam, nương các con do trong lòng nóng nảy, nhưng mà dù như vậy, con người làm nhi tử không thể nói nương con như vậy.”
Diệp Điền nghe xong cười lạnh nói: “Cha, cha nói thật hay, nương con đã đang nằm trên núi, có người không coi con là nhi tử, con cần gì phải giả dạng làm nhi tử?”
Quách thị nghe khóc ròng nói: “Lão già ông nghe một chút xem, nghe mọt chút xem, đây chính là nhi tử của ông nói, ta biết rõ ta làm mẹ kế, không xứng làm nương của ngươi, ngươi muốn giày xéo ta như thế nào thì giày xéo ta như thế ấy!”
Hách thị thấy Quách thị phát tác với nam nhân của mình, lập tức nói: “Nương, ngươi cũng đừng khổ như vậy, rốt cuộc là ai giày xéo ai, chúng ta tìm người ngoài phân xử thử xem, nhìn xem người ta nói như thế nào, còn có, nếu không phải tôn trọng ngươi, bây giờ ngươi có thể ở trước mặt chúng ta muốn làm như thế nào thì làm như thế ấy sao? Các ngươi kêu chúng ta tới đây, chúng ta đã lập tức tới rồi, cá ngươi có chuyện gì muốn chúng ta giúp một tay chúng ta liền giúp một tay, tất cả công việc trong tay mình bỏ lại rồi, cũng muốn trước tiên làm xong việc bên này, chính là lão tứ xem mắt nàng dâu, người muốn chúng ta mỗi người phải ra lễ ra mắt, mặc dù bên này không khiến tẩu tử đưa lễ ra mắt, nhưng mà chúng ta không phải đều đã đưa sao? Người còn nói chúng ta không hiếu thuận, vậy có phải muốn chúng ta cắt thịt trên người cho các ngươi mới xem là hiếu thuận không?” Hách thị tức đến nóng nảy, nói chuyện cũng hung ác.
Diệp lão đầu nghe xong nói: “Được rồi, cũng đừng nói nữa, chỉ luôn kéo những chuyện vô căn cứ này, một chút chính sự cũng không nói ra được, nếu đã náo loạn, vậy ra bên ngoài hứng gió đi! Hôm nay ta gọi các ngươi tới, là có chuyện muốn hỏi các ngươi, mặc dù ta không tin chuyện này có liên quan gì với các ngươi, nhưng lão tứ cũng không phải người nói dối, lão tứ, con nói chuyện hôm nay cho mọi người nghe một chút.”
Diệp Căn nghe xong lời Diệp lão đầu nói, cũng tức giận nói một lần chuyện hôm nay đã thấy ở Khang huyện cho mọi người: “Ta thật sự không nghĩ đến, các ngươi hận ta như vậy, thế mà lại tìm người tính toán ta! Cho dù nương ta hơi cưng chiều ta, nhưng cũng không khiến cho các ngươi trở thành như vậy đi, thật sự khiến lòng ta thất vọng đau khổ! Ta không xong, chẳng lẽ các ngươi có chỗ tốt rồi, thanh danh của ta thúi, các ngươi sống tốt rồi? Chỉ vì ở riêng, muốn dìm ta vào trong chỗ chết, đây đều là huynh đệ của ta đó!”
Quách thị cũng nói: “Các ngươi còn lời gì để nói? Chính các ngươi không làm việc trái, còn không để cho chúng ta nói?”
Diệp Dũng là lão đại, nghe lời Diệp Căn nói, nói rằng: “Cha, cha cảm thấy chúng con cố ý thiết kế hãm hại tứ đệ?”
Ông cụ nghe lời Diệp Dũng nói, nói: “Có phải hay không, chuyện như vậy bây giờ đã xảy ra.” Lời của ông cụ chính là tin tưởng Diệp Căn rồi!
Diệp Điền nói với Diệp Dũng: “Đại ca, ca còn hỏi làm gì chứ, đã rõ ràng, lời chúng ta nói có tác dụng cái rắm. Người bịa đặt lung tung đều rất tin tưởng.” Nếu nhị ca ở đây, trong lòng khẳng định càng khó chịu đi, nhưng mà Diệp Điền hắn một chút cũng không khó chịu, cha như vậy không phải đã sớm biết sao?”
“Ai bịa đặt lung tung hả? Ta tận mắt nhìn thấy Nhất Phàm và người kia đi chung với nhau.” Diệp Căn phản bác.
Diệp Điền nói: “Ở chung một chỗ với nhau đã nói lên là một hội? Vậy ta còn nói chúng ta cũng không nhìn thấy, là ngươi cố ý bịa ra đó, có câu nói, bắt trộm bắt tang vật, ngươi hai miệng lưỡi lém lỉnh vừa nói, đã nói về chuyện này, ta còn nói ngươi cố ý muốn lừa gạt chúng ta đó.”
“Ai muốn lừa các ngươi chứ? Ta chính là tận mắt nhìn thấy mà.” Diệp Căn đỏ mặt tía tai.
“A, lời này là ngươi nói, cũng đừng lát nữa lại nói với chúng ta muốn tiền gì đó, ngươi nói không lừa chúng ta!” Diệp Điền nói.
Diệp Căn cứng lên, lời này để cho Diệp Điền nói sao, hắn vốn muốn thông qua chuyện này đòi bồi thường, bây giờ có thể nói không muốn tiền?