Nhã Ái Thành Tính

Chương 101: Chương 101




Tô Lương Mạt không có biểu cảm dư thừa.

Không đem Lý Tư đánh gần chết, hắn làm sao có thể thuận lợi lấy được một phần trăm cổ phần kinh doanh sòng bài đây?

Tài xế nhanh chóng đưa Lý Tư đến bệnh viện, Tô Lương Mạt ở trên xe liền gọi điện cho Lý Đan.

Loanh quanh trước cửa phòng cấp cứu, từ xa nhìn thấy Lý Đan hớt hải chạy đến, cô thở hồng hộc chạy tới trước mặt Tô Lương Mạt, “Lý Tư, nó, nó sao rồi?”

“Bị thương không nhẹ.”

Lý Đan bước tới hai tay đập lên cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt, Tô Lương Mạt ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

“Lương Mạt, cảm ơn cậu.”

Tô Lương Mạt không lên tiếng, Lý Đan lo lắng chờ bên ngoài, cũng không bao lâu thấy Tô Lương Mạt đứng dậy, “Mình đi sắp xếp chi phí điều trị, cậu ở đây chờ đi.”

Thấy cô định đi, Lý Đan đuổi theo trước một bước, “Lương Mạt, xin lỗi, thực xin lỗi.”

Xảy ra chuyện như vậy, Lý Đan hiện tại thực không biết còn có thể nói gì.

Tô Lương Mạt hướng bả vai cô ấy vỗ nhẹ hai cái, xoay người đi ra.

***

Lưu Giản ở bên kia còn cần cô đến trông chừng, Tô Lương Mạt lại bảo tài xế chở đến bệnh viện của anh.

Đẩy cửa phòng bệnh đi vào, Tống Phương với Tô Uyển đều ở đây, Tô Lương Mạt biết không phải lúc, xoay người định nhẹ nhàng đi ra ngoài, lại bị Đậu Đậu đang chơi đùa trước cửa ôm lấy chân, “Dì ơi.”

Chú ý của mọi người đều hướng tới cô, Lưu Giản gọi, “Lương Mạt.”

Tô Lương Mạt miễn cưỡng đi vào, “Chị dâu.”

Tô Uyển đi đến một tay ôm lấy Đậu Đậu, giống như sợ bị Tô Lương Mạt cướp mất, có mấy lời bây giờ không tiện nói, Tô Lương Mạt chỉ có thể đứng ở đầu giường.

Sức khỏe Tống Phương luôn không tốt, Lưu Giản thấy chị ta đến đây đã nửa ngày, “Tô Uyển, cô đưa chị dâu trở về đi.”

“Được.” Cho dù không tình nguyện, Tô Uyển vẫn đi tới cầm lấy túi xách.

Tống Phương ngồi trước giường, đưa mắt nhìn Tô Lương Mạt rồi lại nhìn Lưu Giản, “Lão Nhị, cậu với Tô Uyển khi nào thì kết hôn đi.”

Trên mặt Tô Uyển lộ rõ mong đợi, Tô Lương Mạt thì đem tầm mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

“Chị dâu, em sẽ không kết hôn.”

“Vậy dù sao cậu cũng nên cho Tô Uyển bảo chứng, để các huynh đệ biết được chị dâu cả cũng tốt, sau này cô ấy cũng có thể danh chính ngôn thuận.” Từng lời của Tống Phương đều hướng đến Tô Uyển, Lưu Giản cũng thẳng thắn, “Muốn em thừa nhận cô ta là không thể nào, em đối với cô ta không có cảm giác.”

“Đây là lời gì vậy?” Giọng điệu Tống Phương lộ vẻ không vui.

“Nếu như cô ta thật sự có ý nghĩ như vậy, chị có thể để cô ta đi được rồi,“ Sắc mặt Lưu Giản nghiêm túc, “chị dâu, em tìm cho Đậu Đậu một bảo mẫu thật tốt...”

“Không cần,“ Tống Phương quả quyết cự tuyệt, “Đậu Đậu đã quen được Tô Uyển chăm sóc rồi, được rồi, việc này không vội, sau này từ từ nói, cậu dưỡng thương trước đi,“ Chị ta quay sang Tô Uyển,“chúng ta đi thôi.”

Tô Uyển cố nén ủy khuất, ôm Đậu Đậu đi theo sau Tống Phương.

Tô Lương Mạt thấy hai người rời đi, lúc này mới thở ra.

Lưu Giản thấy cô đứng đó không nói lời nào, “Miệng đâu, bị người khác cướp đi mất rồi?”

“Không biết nói thế nào.”

Lưu Giản giật giật bả vai, “Nhặt những lời anh thích mà nói.”

“Không có lời nào anh thích có thể nói.”

“Không có em có thể tự biên mà?”

“Lưu Giản, xin lỗi.”

“Không thích nghe mấy lời này.” Lưu Giản đưa tay với ly nước trên tủ đầu giường, Tô Lương Mạt cầm lên đưa tới môi anh, người đàn ông đè môi mỏng uống hai hớp.

“Lý Tư em đã đưa ra, bây giờ còn đang cấp cứu ở bệnh viện.”

Lưu Giản đối với mấy chuyện này không quan tâm, “Hai ngày ngày nữa có thể xuất viện, ở lại đây buồn chết người mất.”

Tô Lương Mạt giương mắt nhìn anh, “Một phần trăm cổ phần kinh doanh đã bị em chắp tay đưa cho người ta.”

Lưu Giản kéo cô đến bên cạnh mình, lại đẩy Tô Lương Mạt xoay một vòng, Tô Lương Mạt không hiểu chuyện gì, “Sao vậy?”

“Anh xem thử người có làm sao không, không có bị “đầu sói đói” kia chiếm tiện nghi chứ?”

“Em không có đùa giỡn với anh.” Tô Lương Mạt đứng nguyên tại chỗ bất động.

“Hắn muốn liền cho hắn, chút chuyện nhỏ này, hơn nữa hắn mở miệng chỉ muốn một phần trăm, còn không phải hướng tới em, sau này thuộc hạ em quản kỹ một chút, nếu Lý Tư còn như vậy,“ Lưu Giản dừng lại một chút, lộ ra một mặt tàn nhẫn khác của anh, “em không thể giữ cô ta lại nữa.”

“Em biết.”

Tô Lương Mạt không muốn cho, dù là một phần ngàn cũng không muốn cho, nhưng cô cứu Lý Tư, lời nói là bát nước đổ đi.

***

Thanh Hồ Đường.

Bảo mẫu ngồi xổm trước bàn trà, nhặt một xấp tiền lên rồi xếp lại vào trong cặp, Chiêm Đông Kình nhìn chằm chằm chiếc cặp màu đỏ sẫm trước mặt đến xuất thần, Đường Khả thay xong đồ từ trên lầu đi xuống.

“Đông Kình, anh thả người phụ nữ kia rồi?” Đường Khả khom lưng, khuôn mặt ngăn trở tầm mắt Chiêm Đông Kình.

Mặt hắn lộ vẻ không kiên nhẫn, đưa tay đẩy cô ta ra.

“Đông Kình, ít tiền này anh liền thả cô ta ra? Cô ta trước đây còn muốn giết em...”

Chiêm Đông Kình giương mắt lên, ánh mắt lạnh thấu xương, nửa câu sau trong miệng Đường Khả đành gắng gượng nuốt ngược trở lại.

“Cô sáng sớm đến Bắc Viện làm cái gì?”

Đường Khả chột dạ, “Em chỉ muốn xem thử anh mang người nào trở về.”

“Đừng cho là tôi không biết, lúc đi ra trên người cô có máu.” Chiêm Đông Kình đứng lên, Đường Khả đưa tay giữ chặt cánh tay hắn, “Đúng, là em đánh cô ta đến gần chết, nhưng trong tay em có chừng mực, nếu không Tô Lương Mạt đã sớm tới tìm anh tính sổ rồi, Đông Kình, sau này có chuyện gì em đều có thể giúp anh, anh đưa em đi huấn luyện hai năm em cũng là đã vượt qua kiểm tra rồi mới có thể trở về, em có thể thay anh giết người thay anh làm chuyện anh muốn làm.”

Chiêm Đông Kình quay đầu nhìn cô ta, “Đừng động một chút là đem hai chữ “giết người” treo trên miệng.”

Vẻ mặt Đường Khả cứng ngắc, “Đông Kình, anh trước kia không phải như thế này, lúc đưa em đi anh nói rõ ràng em phải học được cách giết người mới không bị người khác giết.”

Chiêm Đông Kình hất tay cô ta ra, không nói lời nào đi lên lầu.

Bảo mẫu sắp xếp đống tiền xong, thấp thỏm định đi, Đường Khả nhìn thấy cái cặp da trên bàn trà chướng mắt, cô ta vung tay đem cái cặp xốc ngược lên trên.

Bảo mẫu đứng im bên cạnh tất nhiên không dám nói gì, chỉ có thể đợi cô ta lên lầu rồi lại nhặt lại lần nữa.

***

Lý Đan hai ngày nay đều ở bệnh viện chăm sóc Lý Tư, đám Thụy muốn đến bệnh viện thăm, nhưng Tô Lương Mạt không cho.

Cô tựa lên lan can nhìn xuống đại sảnh ở tầng dưới, đây là thế giới phồn hoa hoạt sắc sinh hương, dùng tiền mua say, tiếng cười đùa sóng sau cao hơn sóng trước kích thích màng nhĩ Tô Lương Mạt, có vài người đắm chìm đến quên cả trời đất, cũng có người thua đến táng gia bại sản, thậm chí nhảy từ trên lầu xuống, kết thúc cái gọi là “cuộc sống hoang đường“.

Tô Lương Mạt nghĩ, cô đã không có lương tâm rồi, dù sao bước vào sòng bài, cũng không ai cầm súng bắt buộc được ai.

Có người đàn ông trung niên đêm nay vận khí tốt, hét lớn, thanh âm ở trên lầu hai cũng có thể nghe thấy, trên mặt gió xuân đắc ý, nhưng lại không thể che dấu được lòng tham càng lúc càng bốc cháy trong lòng.

Tô Lương Mạt đứng thẳng, thình lình suýt chút nữa đụng phải người đàn ông bên cạnh, cô bị dọa đến tim chậm một nhịp, Chiêm Đông Kình đứng đó không động đậy, “Làm việc gì trái với lương tâm, sợ đến như vậy.”

Cô đặt tay lên lan can, nâng bước muốn rời đi.

“Hợp đồng chuẩn bị xong chưa?” Chiêm Đông Kình cản trước mặt cô.

Tô Lương Mạt vô thần vô sắc, “Vẫn chưa.”

Chiêm Đông Kình nhíu mày, “Cô muốn đổi ý?”

“Lý Tư bây giờ còn ở trong bệnh viện chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, các người đánh cô ấy bị thương thành như vậy còn đòi sư tử ngoạm, nếu như cô ấy có chuyện gì, chuyện cổ phần kinh doanh miễn bàn.” Tô Lương Mạt kiên quyết trả lời.

Chiêm Đông Kình lại không cho là đúng, “Cô lúc ấy lại không nói như vậy.”

“Anh nói tôi dùng một phần trăm cổ phần kinh doanh đổi người chết, tôi có thể tính toán làm thế nào thì tốt?” Tô Lương Mạt vòng hai tay trước ngực, hoàn toàn là kiểu bộ dáng đàm phán, Chiêm Đông Kình chú ý thần sắc của cô, hình như cảm thấy trong mắt của cô thiếu thứ gì đó, cái loại yêu hận triền miên đó dần dần tiêu tán, thay vào đó là vẻ yên ả hắn không muốn nhìn thấy.

Chiêm Đông Kình đứng nguyên tại chỗ không động, Tô Lương Mạt lại nói tiếp, “Anh yên tâm, tôi với Lưu Giản đều không phải người nói lời không giữ lời, chuyện đồng ý với anh sẽ không thay đổi.”

Tô Lương Mạt cất bước muốn đi, ánh mắt Chiêm Đông Kình một lần nữa rơi xuống tầng trệt, “Nửa tháng sau, cô thay tôi đánh cược một ván.”

“Ở đâu?” Tô Lương Mạt đứng bên cạnh hắn.

“Thái Lan.”

“Cái gì?” Cô giật mình, “Phải đi xa như vậy?”

“Cô chuẩn bị sẵn sàng, tôi bất kỳ lúc nào cũng có thể đi, đến lúc đó sẽ cho người tới đón cô.”

Tô Lương Mạt nhìn đám người ra ra vào vào trước cửa, “Vốn dĩ ý của tôi, là ở sòng bài tại Ngự Châu, tôi không muốn đi ra ngoài.”

“Nhưng đây là cô đã đồng ý với tôi.” Chiêm Đông Kình vốn muốn nói là “nợ” nhưng suy nghĩ lại vẫn là nên đổi từ.

Tô Lương Mạt không nói gì nữa, đẩy lan can một cái rồi rời đi.

***

Lưu Giản chưa đến mấy ngày đã xuất viện, Tô Lương Mạt nhận điện thoại của Lý Đan, nói cô sang đó một chuyến.

Đi vào phòng bệnh, kỳ thực Lý Tư đã sớm tỉnh, cũng không có gì nguy hiểm đến tính mạng, Lý Đan ngồi bên giường, thấy Tô Lương Mạt tiến vào liền đứng dậy.

Tô Lương Mạt nhìn Lý Tư trên giường bệnh, “Đỡ hơn chút nào chưa?”

Lý Tư nghĩ muốn ngồi dậy, “Đỡ hơn nhiều rồi.”

Lý Đan đứng bên cạnh không nói lời nào, thái độ Tô Lương Mạt lạnh nhạt nói với Lý Tư mấy câu, Lý Tư cụp mi mắt chỉ biết đáp lời, sợ Tô Lương Mạt vì chuyện lần trước khởi binh hỏi tội.

“Lương Mạt, cậu dùng bao nhiêu tiền cứu Lý Tư về?”

Tô Lương Mạt cũng không gạt cô ấy, “Tiền ngược lại là chuyện nhỏ, Chiêm Đông Kình nhìn trúng là sòng bài.”

Lý Đan mở to hai mắt, “Cậu đồng ý?”

“Cho hắn một phần trăm cổ phần kinh doanh.”

Sắc mặt Lý Đan trắng xanh lẫn lộn, thình lình chụp cái ghế dưới đất nhắm trực tiếp Lý Tư đánh tới, Tô Lương Mạt động tác mau lẹ bắt lấy bả vai cô ấy, “Lý Đan!”

Lý Tư bị dọa hoảng sợ lật người rơi xuống dưới đất, hai tay chống hai bên người, “Chị, chị làm làm gì vậy?”

“Mày còn sống cũng là tại họa, sớm muộn sẽ hại chết bọn ta, còn không bằng bây giờ ta đưa mày lên đường.”

“Chị, chị có biết bây giờ chị đang nói gì không?” Lý Tư ngân ngấn nước mắt, giọng điệu đầy ủy khuất.

Tô Lương Mạt lấy cái ghế đặt xuống, đẩy Lý Đan ngồi vào mép giường, lực từ tay Lý Đan vừa rồi cô có thể nhìn ra được, nếu như cô không ngăn cản, một nhát này khẳng định đã đập xuống, nhưng vẫn chưa đến nỗi mất mạng.

Nhưng chính bởi vì Lý Đan đối với Lý Tư để ý như vậy, Tô Lương Mạt mới cứu Lý Tư.

“Nếu như cậu thật giết nó, mình coi như làm không được việc rồi.”

“Lý Tư,“ Lý Đan ngồi đưa lưng về phía em gái, “chị không ngờ em lại thiếu kiên nhẫn như vậy, bản thân em đi tìm chỗ chết thì thôi đi, bây giờ liên lụy mọi người cũng chịu tội theo, Chiêm Đông Kình muốn một phần trăm cổ phần kinh doanh đổi lấy mạng của em, em chỉ có một cái mạng rách, làm sao không chết trong đó đi?”

“Em...” Lý Tư ngồi dưới đất không dám đứng lên, “xin lỗi, em không ngờ có thể như vậy.”

Tô Lương Mạt nhìn cô ấy, Lý Tư thấy thế lập tức ngồi dậy kéo tay cô, “Tô tỷ, chị tha thứ cho em lần này, em đảm bảo không có lần sau, sau này chị nói cái gì thì là cái đó.”

“Đứng lên đi, vết thương của em còn chưa hồi phục hoàn toàn, đừng để lại di chứng gì về sau.”

Lý Đan không có đỡ cô dậy, Lý Tư khập khiễng đứng lên, lại dè dặt nhìn về phía Lý Đan, “Chị, em sai rồi.”

“Được.”

Lý Đan đi theo sau Tô Lương Mạt muốn đưa cô ra ngoài, Tô Lương Mạt kéo cửa ra, “Quay lại đi, không cần tiễn đâu.”

***

Hôm nay Lưu Giản xuất viện, điện thoại một cú trực tiếp gọi cho Tô Lương Mạt bảo cô đi làm thủ tục xuất viện.

Đến đó Tô Lương Mạt mới biết bác sỹ căn bản không đồng ý cho Lưu Giản xuất viện, nhưng anh chàng đợi trước cửa phòng bệnh đang ngang ngược châm thuốc lá, tiểu y tá khuyên anh, anh liếc mắt xa xa nhìn thấy Tô Lương Mạt đi tới, “Đừng có nói chuyện văn minh với tôi, nhìn không quen lão tử liền làm thủ tục xuất viện.”

Tiểu y tá nhẹ nhàng khuyên giải,“Không phải tôi không cho, là bác sỹ điều trị của chúng tôi cảm thấy anh còn chưa đủ điều kiện xuất viện.”

Lưu Giản dùng sức hút điếu thuốc, phun ra vòng khói lên trên mặt tiểu y tá, làm người ta sặc gần chết, “Được, vậy tôi dây dưa ở đây, các người mỗi ngày đổi cho tôi một y tá, phải đẹp đấy, cô không được, ngực 36D, nếu khác tôi nhìn sợ tiêu hóa không được.”

Tiểu y tá mặt sung huyết đỏ bừng, Tô Lương Mạt ba bước tiến lên trên, “Y tá, hay là cô liên lạc chuyển viện đi.”

“A?” Mặt mũi y tá lơ ngơ.

Tô Lương Mạt buồn cười nhìn Lưu Giản, “Đầu óc anh ta có khả năng không bình thường, liên lạc bệnh viện tâm thần cho anh ta.”

Lưu Giản tắt thuốc, đưa tay kéo Tô Lương Mạt vào trong ngực, “Đây là người mới của các người phải không, không đủ 36 a, nhưng nhìn thử cũng chấp nhận được.”

Sắc mặt y tá lúng túng, Tô Lương Mạt thu hồi ý cười, “Đi thôi, để anh lại đây không chừng sẽ gieo họa cho bao nhiêu người.”

Lưu Giản hướng y tá đứng gần đó búng tay một cái, “Đi đi, mắt đều thẳng đứng lên rồi.”

Anh ôm Tô Lương Mạt nghênh ngang rời đi, Tô Lương Mạt đẩy tay anh ra, Lưu Giản lại đặt xuống lại, “Đừng như vậy, dù sao anh vẫn là bệnh nhân.”

Xuống dưới lầu, Lưu Giản ngồi vào xe, Tô Lương Mạt thắt chặt dây an toàn, “Tô Uyển biết anh xuất viện không?”

“Em đừng có chuyện gì cũng đều lôi cô ta vào cùng chỗ với anh, cô ta ở nhà ôm con.”

Tô Lương Mạt buồn cười, “Lời này nghe qua thật có ý tứ.”

Lưu Giản kịp thời phản ứng, “Nhưng mà nói thật, Tô Uyển đối với Đậu Đậu thật biết cách lôi kéo.”

Đây là lý do duy nhất Tô Uyển có thể ở lại bên cạnh Lưu Giản, nếu như cô ta không lợi dụng triệt để, còn gì khác có thể trông cậy? Tô Lương Mạt cũng không khỏi xót xa dùm cô ta, hai người không có tình cảm phải dựa vào con cái dây dưa cùng một chỗ vốn dĩ đã là sai lầm, huống hồ còn không phải là con của mình.

Lưu Giản nghiêng chân, Tô Lương Mạt vừa muốn khởi động xe, “Thắt dây an toàn đi.”

“Cánh tay anh không động đậy được.”

“Không động đậy được liền tiếp tục ở lại trong đó.”

Lưu Giản đưa tay lên bả vai, “Bác sỹ nói không được động đến miệng vết thương nữa, hơn nữa là do đạn của em không có mắt bắn tới.”

Tô Lương Mạt nghĩ lại cũng đúng, cô nghiêng người sang thắt dây an toàn cho anh, Lưu Giản nhân cơ hội khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, Tô Lương Mạt phủi phủi đầu, “Không nghiêm chỉnh.”

“Em không biết, bệnh viện quả thật không phải là nơi cho người ở,“ Lưu Giản duỗi khuỷu tay ra ngoài cửa sổ, “đúng rồi, Chiêm Đông Kình có đến sòng bài không?”

Nghe thấy cái tên này, Tô Lương Mạt lập tức giấu ý cười, “Mấy ngày nay không thấy.”

Ánh mắt Lưu Giản cố định trên mặt đường, đi tới đoạn đường phía trước Tô Lương Mạt hỏi, “Đưa anh về nhé.”

“Tới sòng bài.”

Tô Lương Mạt đánh tay lái, đi về hướng sòng bài bên kia.

***

Đường Khả theo chân Chiêm Đông Kình đi vào sòng bài, người đàn ông lên thẳng tầng hai, cô ta thì ở lại tầng dưới.

Lúc Tô Lương Mạt với Lưu Giản đi vào huyên náo rất lớn, không ít thuộc hạ chạy đến ân cần hỏi thăm vết thương của Lưu Giản, Đường Khả trốn đến sau cái trụ La Mã trong đại sảnh, cô ta đưa tay móc ra khẩu súng nhỏ, Tô Lương Mạt đứng bên cạnh Lưu Giản, đủ người tới tới lui lui qua lại.

Cô ta dùng mũ của mình để che khẩu súng lại, nhưng không tìm được cơ hội hạ thủ.

Tô Lương Mạt bảo mọi người đi làm việc của mình, sau đó cùng Lưu Giản đi về phía thang máy.

Đường Khả mở chốt an toàn, nhưng dù sao ở đây là sòng bài, gần như luôn luôn có người ngăn trở tầm mắt của cô ta, hơn nữa nếu Tô Lương Mạt trúng đạn mà nói, cô ta cũng đừng hòng nghĩ chối tội, Đường Khả suy nghĩ một chút vẫn là nuốt xuống cơn tức này, cô ta dè dặt thả súng về chỗ cũ, đội mũ lên lần nữa quay lại chiếu bạc.

“Đưa anh đi nghỉ ngơi trước.”

Tô Lương Mạt vừa mới dứt lời, thang máy mở ra, cô đi đến trước phòng nghỉ định mở cửa, nhưng đâu đó lại cảm thấy toàn thân có loại cảm giác khó nói, cô vừa ngẩng đầu nhìn thấy Chiêm Đông Kình ngồi đó không xa.

Hộ vệ nhắc nhở, “Kình thiếu, là Tô tiểu thư.”

Chiêm Đông Kình ngồi im không động đậy.

Tên còn lại đi lên phía trước, “Tô tiểu thư, Kình thiếu cần chìa khóa tìm cô khắp nơi.”

Tô Lương Mạt liếc nhìn, Lưu Giản đưa tay đặt lên eo cô, “Mau mở cửa.”

Tô Lương Mạt mở cửa phòng nghỉ ra, Lưu Giản đưa tay đẩy Tô Lương Mạt cùng cô đi vào trong, “Sau này cái chìa khóa tự mình mang theo, cái chìa khóa của cô ấy đã sớm mất rồi.”

Nói xong, nặng nề đóng sầm cửa.

Tô Lương Mạt đi vào kéo rèm cửa sổ ra, Lưu Giản tựa trước cửa bất động, Tô Lương Mạt bận rộn xong rót cho anh ly nước, “Thuốc còn ở trên xe, đợi có người đưa lên nhớ phải uống.”

Lưu Giản vòng hai tay trước ngực, “Lương Mạt, anh nhìn hai người tại sao lại có cảm giác như vương vấn không dứt được?”

“Thật sự cần tìm một bác sỹ khám thử cho anh.”

“Đừng ra ngoài nữa, ở lại đây bồi anh.” Lưu Giản đứng thẳng dậy đi về phía Tô Lương Mạt, lôi kéo cánh tay cô dẫn cô đến trước ghế sofa.

“Sòng bài vẫn còn nhiều chuyện như vậy.”

Lưu Giản kéo cô áp ngồi lên ghế sofa, “Không nhìn thấy Chiêm Đông Kình ở bên ngoài sao? Anh nghĩ hắn thật sự không mang chìa khóa, muốn đào góc tường của anh, anh cũng vậy phải làm cho hắn thật khó chịu.”

“Anh ta sao lại khó chịu.” Tô Lương Mạt rút một quyển tạp chí, tùy ý lật nhìn vài cái.

“Anh với em đánh cược, không quá mười phút hắn sẽ tới đập cửa,“ Lưu Giản kéo môi không có hảo ý cười cười, “mười phút cũng gần đủ thời gian tắm rửa, anh xem hắn có thể nhịn bao lâu.”

Lưu Giản lấy bộ quần áo đi vào phòng tắm, Tô Lương Mạt hướng bóng lưng của anh hét lên, “Anh đừng quá nhàm chán, em đi đây!”

Tiếng nước chảy tí tách xuyên qua cửa phòng tắm chưa khép kín truyền tới, Tô Lương Mạt đứng dậy đi ra ngoài, nhưng nhớ đến trên người Lưu Giản vẫn còn bị thương, cô đưa tay gõ gõ lên cửa, “Này, vết thương không được đụng nước, tắm rửa chú ý...”

Cánh tay hơi dùng sức, cửa trước mặt liền bị đẩy vào trong, Lưu Giản mặc cái quần lót đứng dưới vòi hoa sen, xuyên qua lớp kính có thể nhìn thấy da thịt rắn chắc dính nước, Tô Lương Mạt vội quay lưng, lại nghe thấy bên trong truyền tới tiếng la í ới.

“Làm sao vậy?” Tô Lương Mạt che kín hai mắt hỏi.

Lưu Giản không lên tiếng, chỉ hừ hừ a a, Tô Lương Mạt thụt lùi ra sau mấy bước, Lưu Giản đưa tay túm cô đến dưới vòi hoa sen, “Nào, anh cũng tắm rửa cho em một chút.”

“A!” Cột nước ngập đầu tưới đầy lên mặt cô ướt đẫm, ngay cả hai mắt cũng không mở ra được, Tô Lương Mạt đưa tay nện một đấm lên trên mặt Lưu Giản, anh kêu lên một tiếng lùi lại vài bước vọt tới vách tường, Tô Lương Mạt đưa tay lau sạch nước đọng trên mặt, thấy Lưu Giản ngồi xổm ở kia bất động.

“Sao vậy, có phải đánh trúng anh rồi không?”

Lưu Giản giương mắt, “Nói nhảm, em vung một đấm đi lên có đánh trúng người hay không cũng không cảm nhận được?”

“Ai bảo anh biến em thành như vậy.”

Lưu Giản lại kêu thêm hai tiếng, Tô Lương Mạt tắt vòi hoa sen ngồi xổm xuống đỡ anh đứng dậy, “Miệng vết thương không sao chứ?”

“Nhanh, đỡ anh dậy.”

Tô Lương Mạt bị anh đè ép lên bả vai, nhiệt độ cơ thể nóng hổi của người đàn ông xuyên qua tầng vải vóc không những mỏng manh mà còn ướt đẫm truyền vào người Tô Lương Mạt, cơ ngực của anh lồi ra, chèn ép lên xương quai xanh của cô, cô không cần thiết bị đo đạc cũng có thể biết nhịp tim của Lưu Giản đập rất nhanh.

Tô Lương Mạt đỡ Lưu Giản tới ghế sofa, lại tìm chiếc áo choàng tắm cho anh mặc vào, Lưu Giản dùng khăn lông khô dửng dưng lau tóc, đôi mắt như có đống lửa đang cháy, bất cứ lúc nào cũng có thể cháy lan ra cả đồng cỏ, Tô Lương Mạt bị nhìn chằm chằm cả người không tự nhiên, “Anh nghỉ ngơi một lát, em đi ra ngoài.”

“Thay bộ đồ khác đi, như vậy ra bên ngoài người khác sẽ nghĩ thế nào?”

Tô Lương Mạt nghĩ lại cũng đúng, cô đi đến trước tủ quần áo, lúc mở ra vẫn không quên dặn Lưu Giản, “Mấy ngày nữa đem đồ đạc của anh dọn ra ngoài đi, em đã bảo Thụy chuẩn bị cho anh một phòng nghỉ, đừng có lúc nào cũng chen lấn với em.”

Lưu Giản đi đến bên giường, vén chăn lên căn bản không phản ứng với cô.

Tô Lương Mạt thay xong quần áo đi ra ngoài, từ xa nhìn thấy Chiêm Đông Kình vẫn còn ngồi ở đó.

Cô lấy di động gọi điện thoại cho Thụy, bảo cô ấy lấy chìa khóa đem tới.

Tô Lương Mạt đi đến trước căn phòng của Chiêm Đông Kình, hai đường mày kiếm đen đậm của hắn gần như xoắn vào nhau, sắc mặt giống như tiết trời đầy mây đen u ám, Tô Lương Mạt thay bộ đồ khác, đầu tóc vẫn còn ướt. Trong mắt Chiêm Đông Kình lộ ra chút miệt thị, “Lão Nhị có thể thỏa mãn sao?” Hắn nâng đồng hồ liếc mắt nhìn, “Tắm rửa cộng thêm “làm” đến giờ mới có bao nhiêu lâu, hắn chỉ mới như vậy đã thả cô ra rồi?”

Không nghĩ tới hắn có thể nói ra những lời này, sắc mặt Tô Lương Mạt trắng bệch, càng nhiều hơn nữa là khuất nhục cùng phẫn nộ, nhưng nghĩ lại kỹ càng cũng chẳng có gì, xã hội này còn rất nhiều chuyện hiểu lầm với dửng dưng, hơn nữa cô càng không cần thiết phải giải thích với Chiêm Đông Kình!

Hắn cho rằng hắn là ai?

Thụy chậm rãi đi đến, “Lương Mạt, chìa khóa.”

Tô Lương Mạt nhận lấy chìa khóa rồi thay Chiêm Đông Kình mở cửa, cô đứng trước cửa phòng rộng mở, “Sau này kính xin Kình thiếu nhớ mang theo chìa khóa, dù sao không phải bất kỳ ai cũng đều vây quanh anh, nếu như hôm nay không gặp được tôi như vậy, chẳng phải là để anh tay không đến đây một chuyến?”

Ánh mắt Chiêm Đông Kình vẫn như trước dính chặt trên bộ quần áo vừa mới thay kia của Tô Lương Mạt, hắn không nghĩ ra còn có khả năng nào khác, làm cô đến quần áo cũng thay hết như vậy.

Thụy đứng bên cạnh, thừa dịp không ai chú ý hướng Tô Lương Mạt giơ ngón tay cái lên.

Cô nháy mắt một cái, ra hiệu Thụy nhanh chóng rời đi.

Tô Lương Mạt cố ý nhìn vào bên trong, đống bừa bộn lần trước cô đã cho người quét dọn qua, thấy bên trong đã khôi phục lại sạch sẽ gọn gàng, Tô Lương Mạt hướng Chiêm Đông Kình gật đầu, định rời đi.

“Ngày kia, tôi cho người tới đón cô.”

“Sao cơ?” Cô nhất thời không kịp phản ứng.

“Đi Thái Lan.” Chiêm Đông Kình giải thích đơn giản.

Trong lòng Tô Lương Mạt phát run, lúc ấy vì cứu Lý Tư cũng không lo nghĩ nhiều, bây giờ ngẫm lại cũng có chút sợ hãi, “Đối phương là ai?”

“Đến lúc đó cô sẽ biết,“ Chiêm Đông Kình khiêu mi nhìn cô, “sợ tôi lừa cô đến Thái Lan đem bán sao?”

Tô Lương Mạt biết mình đâm lao đành phải theo lao, “Được rồi, tôi sẽ chuẩn bị trước.”

***

Tô Lương Mạt vừa nói chuyện này với Lưu Giản, Lưu Giản đánh chết cũng không đồng ý, “Cái này gọi là “đưa dê vào miệng cọp” biết không? Đến cả người sống bên ngoài cũng không dám, Chiêm Đông Kình muốn làm thì đi mà làm.”

“Anh thật vẫn coi em là dê đợi bị làm thịt? Huống hồ đây là lúc trước em đã đồng ý.”

Lưu Giản biết không còn cách nào khác, nhưng vẫn cực kỳ khó chịu, “Chuyện này anh thấy không có đơn giản như vậy, em mang theo nhiều người đi cùng, anh rất lo.”

“Nhiều người ngược lại không tốt, em mang theo Lý Đan thôi, cô ấy làm việc em yên tâm.”

Ánh mắt Lưu Giản lo lắng nhìn cô chăm chú, muốn nói lại thôi, “Lương Mạt.”

Tô Lương Mạt thấy Lưu Giản nghiêm túc, “Có lời gì anh nói thẳng đi.”

“Anh lo em...”

“Đừng nói nữa.”

Trong lòng Lưu Giản buồn bực khó chịu, “Em dù sao cũng để anh nói hết câu.”

“Em biết anh muốn nói gì,“ Tô Lương Mạt tiện tay thu dọn mấy bộ quần áo,“nhưng những lo lắng này hoàn toàn không cần thiết, anh giúp em trông chừng Tô Trạch thật tốt, trở về mang quà cho anh.”

Tô Lương Mạt thuận miệng nói như vậy, Lưu Giản lại chấp nhất truy vấn, “Quà gì, có giá trị đặc biệt sao? Thái Lan thì có cái gì hay?”

***

Ngồi ở khoang hạng nhất, Tô Lương Mạt còn đang nhắc nhở mình nhất định phải nhớ mang quà về cho Lưu Giản, tránh lúc trở về bị anh phiền chết, Chiêm Đông Kình nhìn cô đang thất thần ngồi bên cạnh, hắn nhẹ hắng giọng, Tô Lương Mạt hoàn hồn lại, tầm mắt nhìn xuống độ cao sáu ngàn thước trên không.

Chuyến này Chiêm Đông Kình mang theo cũng không nhiều người, đi theo có Tống Các cùng với mấy người bên ngoài, máy bay đến Thái Lan đúng vào quá trưa, nguồn nhiệt đập vào mặt làm Tô Lương Mạt thấy khó chịu, ở bên này nhiệt độ trung bình luôn ở mức trên 28 độ, mà bây giờ đang là tháng năm, lại vừa lúc thời điểm nhiệt độ cao nhất, có khi lên tới 40 độ.

Tô Lương Mạt đứng ở lối ra, Lý Tư thấy sắc mặt cô không tốt, “Làm sao vậy, không thoải mái à?”

“Thật oi bức,“ Cô gần như thở không nổi, mặt trời treo trên đỉnh đầu tản ra ngọn lửa nóng mãnh liệt Tô Lương Mạt chưa bao giờ cảm thụ qua, mới hai ba phút như vậy, Tô Lương Mạt túa mồ hôi đầy người, quần áo mùa hè đơn bạc dán chặt sau lưng, đầu tóc cũng khó chịu dính bết lên trên cần cổ, xe đến đón bọn họ rất nhanh chạy tới bên cạnh, Chiêm Đông Kình kéo cánh tay cô nhét cô vào xe.

Khí lạnh kích thích lỗ chân lông khắp người co rút càng nhanh, Chiêm Đông Kình lấy từ trong tủ lạnh chai nước, vặn mở nắp đưa đến tay Tô Lương Mạt.

Cô liền uống hết nửa chai, trong mắt Chiêm Đông Kình lộ rõ ân cần, “Còn khó chịu không?”

Tô Lương Mạt tựa đầu lên bả vai Lý Đan, “Còn bao lâu nữa mới đến?”

“Nửa tiếng.”

Cô gật gật đầu không trả lời.

Tô Lương Mạt mê man khó chịu, cô nhắm nghiền hai mắt, ở trên máy bay không có cách nào ngủ yên, lúc này cơn buồn ngủ đánh tới, cô muốn nghĩ ngơi một chút, Chiêm Đông Kình thấy cô hô hâp trầm ổn, đoán chừng là cô thiếp đi rồi, hắn đưa tay ôm lấy cô kéo sang. Lý Đan mặt mũi đầy đề phòng giữ chặt cánh tay Tô Lương Mạt, Chiêm Đông Kình lườm lườm Lý Đan, xoay mặt Tô Lương Mạt để cô gối lên đầu vai mình.

Lý Đan hạ thấp giọng, “Kình thiếu...”

Chiêm Đông Kình hướng cô ném cho ánh mắt “chớ có lên tiếng”, Lý Đan lưỡng lự mấy lần, lại nhìn thử sắc mặt Tô Lương Mạt khó khăn lắm mới ngủ được trầm ổn, cuối cùng không đành lòng quấy rầy.

Xe đi đến trước khách sạn, Tô Lương Mạt ngủ được trầm tĩnh thoải mái lạ thường, cô mơ một giấc mơ rất đẹp, phảng phất trở lại hai năm trước, cô không phải là Tô Lương Mạt bây giờ, hắn cũng không phải là Chiêm Đông Kình tàn nhẫn đẩy cô vào trong tù đó.

Một cỗ chua xót cùng khó chịu nảy mầm mọc rễ từ đáy lòng, cô nhăn hai hàng lông mày, ở trong mộng liền khóc thành tiếng, xe chầm chậm giảm tốc lắc lư mấy cái, Tô Lương Mạt đột nhiên thức tỉnh, trái tim suy sụp đến đỉnh điểm lại hung hăng rơi xuống, đập vào mắt chính là vừa rồi đã nhìn thấy trong mộng, gương mặt tuấn tú mà tàn nhẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.