Nhã Ái Thành Tính

Chương 99: Chương 99




“Dừng tay!”

Mở miệng chính là Hàn Tăng, gầm lên một tiếng làm Chiêm Đông Kình thình lình thu hồi hồi vía, hắn khẽ mở miệng, lại phát hiện vừa rồi trong tình cảnh khẩn trương căng thẳng như vậy, hắn lại thất thanh nói không được lời nào.

Hoắc lão gia tử đưa mắt nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi, “Đông Kình, sao cậu lại quay lại?”

“Lão gia tử, ngài muốn dùng tư hình sao?”

“Đâu có, ta chỉ là để Tô tiểu thư mời lão Nhị đến một chuyến, nhưng nói gì cô ấy cũng không chịu phối hợp, cậu nói xem ta cũng không làm gì hắn, cô ấy bảo hộ cũng chặt quá đi?” Hoắc lão gia tử mới nhìn sắc mặt Chiêm Đông Kình, tất nhiên cũng biết hắn để ý cái gì.

Chiêm Đông Kình thấy súng của tên kia còn chỉa lên trán của Tô Lương Mạt, “Người đều chết hết rồi còn cái gì có thể truy cứu đây?”

Lão gia tử nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, “Đông Kình, có chuyện ta lại muốn hỏi cậu một chút, Tô tiểu thư nói cái chêt của Chu Chính có liên quan tới ta, cậu cũng cho là như vậy sao?”

Người phụ nữ này, vì khả năng thoát thân của mình, thật là không buông tha lấy một chút chút cơ hội mà cô có thể bắt lấy, nhưng có khi cũng thật không có tình cảm, mới có thể không quan tâm ngó ngàng dẫm hắn dưới lòng bàn chân như vậy.

“Cô ta nói Lưu Giản không giết người, ngài cũng cho là vậy sao?” Chiêm Đông Kình hỏi ngược lại.

Hắn liếc mắt nhìn Tô Lương Mạt, đưa tay níu lấy cánh tay của cô lôi cô dậy, “Lão gia tử, ngài cũng lớn tuổi rồi nên yên lặng đi thôi, chuyện này bao nhiêu người mắt nhắm mắt mở nhìn thấy? Đây vốn không phải là thế giới coi trọng chứng cứ, huống hồ chỉ là một nhân chứng đã chết, ngài hôm nay động đến ba người này, ngày mai truyền đi, ai cũng biết cô ta thay mặt Lưu Giản tới đây, đến lúc đó Tương Hiếu Đường còn không tìm ngài liều mạng?”

“Lưu Giản không nói được lý lẽ...”

Chiêm Đông Kình cười lạnh, “Lý lẽ, đó là tiêu chuẩn đạo đức phải giải thích à?”

Thấy sắc mặt Hoắc lão gia tử kéo căng, Chiêm Đông Kình đắc ý bổ sung thêm một câu, “Cứng đối cứng, thế lực của Hoắc lão gia tử có thể ăn qua Tương Hiếu Đường? Ngài là người thông minh, từ trước đến nay thích chơi trò mượn dao giết người, hôm nay sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy? Có phải do Lưu Giản dồn ép đến nóng tính rồi không?”

Hắn kéo cánh tay Tô Lương Mạt, “Đi.”

Thụy hất tay hộ vệ, đi tới đẩy tên còn lại ra, đỡ Lý Tư bị áp trên mặt bàn dậy, vừa rồi nếu không phải Chiêm Đông Kình kịp thời chạy đến, người đầu tiên mất mạng chính là Lý Tư.

Hoắc lão gia tử nhìn bọn họ đi ra ngoài, Tô Lương Mạt đi theo sau lưng Chiêm Đông Kình, cô rút tay lại, người đàn ông cũng không nói gì, ra ngoài Hồ Đông, người của Tương Hiếu Đường ùa lên, “Tô tỷ, chị không sao chứ?”

Tuổi của cô còn nhỏ như vậy, thực không kham nổi tiếng gọi này của người khác, Tô Lương Mạt cười cười lắc đầu.

Xe của Chiêm Đông Kình dừng bên cạnh, “Cô qua đây, tôi có lời muốn nói với cô.”

Tô Lương Mạt hướng mắt nhìn theo bóng lưng của hắn, nói với hai người sau lưng, “Lên xe, đi.”

Đến khi Chiêm Đông Kình ngồi vào xe, cũng không thấy Tô Lương Mạt tới, giương mắt nhìn thấy mấy chiếc xe của Tương Hiếu Đường lần lượt rời đi, bên ngoài sân lớn trừ hắn ra làm gì còn bóng dáng của Tô Lương Mạt?

Hàn Tăng dè dặt nhìn mắt hắn, phân phó tài xế bên cạnh, “Đi theo đi.”

Chiêm Đông Kình cũng không phản đối.

Tô Lương Mạt nhìn trong kính chiếu hậu thấy cỗ xe màu đen không nhanh không chậm đi theo phía sau, cô phiền lòng, cắn răn thở dài một hơi.

“Cô nói Hoắc lão gia tử bày Hồng Môn Yến, Thẩm Tâm Lê rốt cuộc có quan hệ gì với ông ta?”

“Chắc là con gái kiêm tình nhân đi?”

“Phỉ,“ Thụy hướng mắt nhìn Lý Tư khinh bỉ, “rốt cuộc là thích khẩu vị nặng.”

“Lương Mạt, chị nói ông ta vì sao lại chịu thả người, là vì Chiêm Đông Kình sao?”

Tô Lương Mạt không muốn nghe nhất chính là ba chữ này, “Người đều chết hết, chết không đối chứng.”

“Nhưng ông ta đến cuối cùng còn muốn giết chúng ta.” Lý Tư khăng khăng.

Vẫn là Thụy nhìn hiểu sắc mặt, cô mổ xẻ vấn đề đúng lúc, “Đúng rồi, người của chúng ta căn bản không vào được, người làm sao mà chết?”

“Là Lý Đan giết.”

“Chị của em?” Lý Tư sợ hãi kêu lên.

Tô Lương Mạt nhắm chặt mắt không muốn nói thêm lời nào, Thụy hướng Lý Tư nháy mắt một cái, ra hiệu cô ấy im lặng.

Xe một đường lái về sòng bài, xe của Chiêm Đông Kình cũng theo phía sau, Tô Lương Mạt vừa định đẩy cửa xe đi xuống, ánh mắt lướt qua bóng xe kia cô lại ngồi ở trong không động đậy, “Hai người đi vào đi.”

“Được.”

Hàn Tăng vừa muốn mở cửa xe cho Chiêm Đông Kình, lại thấy Tô Lương Mạt cũng không bước xuống xe, chiếc xe kia khởi động sau đó đi về hướng ngược lại.

Hàn Tăng lại cho người đi theo.

Tài xế nhìn Tô Lương Mạt ở phía sau, “Tô tiểu thư, chúng ta đi đâu?”

“Bệnh viện.”

Tầm mắt của cô dán lên bóng xe phía sau, kỳ thật, hà tất phải như thế này?

Từng đợt hình ảnh phố xá quen thuộc lướt qua trước kính xe, vượt qua quảng trường trung tâm mua sắm cùng công viên trò chơi, không ít hồi ức trong lòng bị khơi dậy, Tô Lương Mạt tất nhiên sẽ khó chịu, tình cảnh cùng vật dụng là phương thức tốt nhất để thức tỉnh lạnh lẽo, thật giống như sống lại thêm một lần nữa. Nhưng rốt cuộc cũng không giống, trái tim cô vẫn còn đau nhức, cho dù được sưởi ấm thế nào cũng không thể tỉnh lại.

Hàn Tăng liếc mắt nhìn, “Tô tiểu thư muốn đi đâu?”

Chiêm Đông Kình mím chặt môi, trong lòng hắn đoán chừng, cô là muốn đến bệnh viện.

Mặc dù xe là Hàn Tăng bảo đi theo sau, nhưng nói cho cùng, Hàn Tăng cũng là nhìn sắc mặt hắn mà làm việc, Chiêm Đông Kình không biết hắn như vậy thì tính là cái gì, biết rõ là sẽ uổng công vô ích, nhưng lúc Hàn Tăng phân phó tài xế, hắn không có ngăn cản.

Xe của Tô Lương Mạt quả nhiên là đi thẳng tới bệnh viện, Hàn Tăng lúc này mới hiểu, cô là đến thăm Lưu Giản.

Xe dừng trước cổng, Tô Lương Mạt đi bộ vào, từ đầu đến cuối cũng không có quay đầu, bước chân kiên định mà vội vã.

Hàn Tăng không biết làm sao, sau lưng có tiếng còi xe truyền tới, hắn nhìn Chiêm Đông Kình, người đàn ông thay đổi tư thế, “Đi thôi.”

***

Tô Lương Mạt vào thang máy dưới tầng trệt đi đến phòng Lưu Giản, mới đi đến cửa phòng bệnh, liền nghe thấy bên trong có tiếng đồ đạc rơi vỡ, hộ vệ bên ngoài vội vàng mở cửa cho cô, “Tô tiểu thư, cô mau vào đi thôi.”

Cô đi xuyên qua hành lang, đi vào phòng bệnh rộng rãi sáng sủa, Tô Uyển đang ngồi xổm dưới đất nhặt ly nước với bình hoa bị Lưu Giản đập vỡ, Tô Lương Mạt không khỏi nhíu mày, Lưu Giản thấy cô đi vào, hừ lạnh một tiếng, “Còn mạng trở về rồi?”

Tô Lương Mạt ngồi xuống giúp Tô Uyển nhặt nhạnh.

Lưu Giản thấy thế, hỏa khí quét đất phun thẳng lên, “Qua đây cho anh!”

Tô Lương Mạt ngồi đó không nhúc nhích, “Qua đó làm gì, để cho anh đánh hay để anh mắng? Đợi anh hết giận rồi hãy nói đi.”

Mu bàn tay Lưu Giản vẫn còn cắm kim truyền nước, bị cô nói một câu chặn họng tức đến thở hồng hộc, Tô Lương Mạt nhận lấy khăn giấy trong tay Tô Uyển, dọn dẹp sạch sẽ mảnh thủy tinh vụn, một lúc sau, mới nghe thấy giọng điệu hòa hoãn của Lưu Giản, “Để người khác tới dọn đi, em qua đây.”

Tô Lương Mạt phủi tay đứng dậy.

Lưu Giản nửa ngồi nửa nằm, gối với chăn mền đều bị đá xuống đất, Tô Lương Mạt nhặt gối lên nhét sau lưng anh, Lưu Giản kéo tay cô sang, phía trước phía sau xem xét một lượt, “Làm sao bây giờ mới trở về?”

“Gặp chút chuyện khó giải quyết.”

“Anh sau đó mới nhận được điện thoại, nói người mang đến bị chặn ở ngoài không vào được, còn nữa, vì sao không có ai báo cho anh biết?”

Tô Uyển đứng trước giường bệnh, trên mặt không thể giấu được hoảng hốt với chột dạ, Tô Lương Mạt đưa mắt nhìn cô, rồi dửng dưng mở miệng, “Không có chuyện gì lớn, là em bảo người khác đừng nói với anh.”

Lưu Giản tựa lên đầu giường, hướng Tô Uyển vung tay, “Cô ra ngoài trước đi.”

Tô Uyển lúc này cũng không dám ở lại lâu, không nói lời nào ra khỏi phòng bệnh.

Tô Lương Mạt ngồi xuống cái ghế bên cạnh, sắc mặt Lưu Giản hiểm ác, khẩu khí cũng không tốt, “Đừng gạt anh, đã xảy ra chuyện gì?”

“Lưu Giản, Thẩm Tâm Lê thật là do anh giết?”

Thần sắc Lưu Giản vẫn chưa đổi, “Sao lại hỏi như vậy?”

“Là vì em sao?” Tô Lương Mạt tiếp tục tra hỏi anh.

Lưu Giản dời ánh mắt đi chỗ khác, mặt không dao động, “Cô ta muốn em chết, chẳng lẽ cô ta không đáng chết à?”

“Nói như vậy, là thật.” Tô Lương Mạt đè nén một hơi trong cổ họng, cảm giác bất lực lập tức đánh úp lên toàn thân.

“Làm sao em biết được?”

Tô Lương Mạt cũng không gạt anh, dù sao chuyện này không bao lâu có lẽ sẽ truyền đi khắp nơi, “Hoắc lão gia tử tìm đến một nhân chứng, nói anh ra tay với Thẩm Tâm Lê, ông ta nhốt bọn em ở Hồ Đông.”

“Cái gì?” Lưu Giản giận tím mặt, vung tay một cái, di động trên tủ đầu giường lại gặp nạn lần nữa, Tô Lương Mạt hơi nhíu mày, “Anh ăn hoành thánh nóng rồi hả? Tính tình nóng nảy như vậy.”

Thanh âm Lưu Giản trầm đi, “Vậy bọn em làm thế nào trở về được?”

“Em bảo Lý Đan giết người kia đi.”

Lưu Giản nhìn cô rủ mi mắt xuống, “Đây là lần thứ hai em vì anh giết người.”

Lưu Giản không có hỏi chi tiết chuyện ở Hồ Đông, Tô Lương Mạt khom lưng nhặt điện thoại lên, “Em ở trong tù đã nói với Lý Đan, em không biết sau khi ra ngoài phải làm cái gì, cô ấy nói cô ấy muốn tìm một công việc an ổn, nhưng em lại khiến cô ấy giết người, sớm biết như vậy, không bằng lúc trước cô ấy đi theo Thẩm Tâm Lê, đau khổ mấy năm lao tù này cũng không cần chịu không.”

“Không giống như vậy,“ Lưu Giản biết trong lòng cô khó chịu, “Lý Tư với Lý Đan, mặc dù là sinh đôi, nhưng tính tình hai người rõ ràng khác nhau, cũng chỉ vì từng có kinh nghiệm đặc thù như vậy, Lý Đan mới có thể đảm đương được phần lột xác cùng chín chắn này.”

Lưu Giản đưa tay đặt lên đầu vai Tô Lương Mạt, bàn tay dùng lực, “Nếu như lão đầu tử đã nhắm mũi dùi vào anh, nhất định sẽ tìm cách gọi anh đến đó, Lương Mạt, em giấu anh chuyện gì có phải không.”

Trong lòng Tô Lương Mạt lại lo lắng chuyện khác, cô nâng mắt nhìn Lưu Giản, muốn nói lại thôi, “Lưu Giản...”

Anh chống lại tầm mắt của cô.

Tô Lương Mạt lại đưa mắt nhìn sang chỗ khác, cô cúi đầu, thanh âm nghẹn ngào, “Anh có từng hoài nghi cái chết của Chu Chính không?”

“Em muốn nói gì?”

“Anh giết Thẩm Tâm Lê, rất có thể là Hoắc lão gia tử đã hạ thủ với Chu Chính.”

Lưu Giản nhớ đến lúc trước Chu Chính bị kẻ khác đẩy từ trên lầu xuống chết thảm, anh hô hấp căng thẳng, càng phát ra dồn dập, Tô Lương Mạt thấy anh không nói lời nào, cô cắn môi dưới vẫn còn ý định hỏi tiếp, “Em...”

“Anh biết,“ Lưu Giản trước khi cô mở miệng lại nói, “anh tất nhiên sẽ hoài nghi ông ta, anh đã tra ra được Tứ Phong Đường, bây giờ còn thiếu nhân chứng mấu chốt, mà lão đầu tử kia, rất có khả năng cũng chen vào một cước.”

“Sao anh không nói sớm với em?”

“Nói thế nào?” Khẩu khí Lưu Giản chậm rãi vô lực, “Nói Hoắc lão gia tử muốn Chính ca chết, tìm căn nguyên ngòi nổ lại là do anh giết chết Thẩm Tâm Lê? Lương Mạt, nếu quả thật là như vậy, anh phải làm sao, em phải nghĩ như thế nào?”

Tô Lương Mạt lập tức bị lời nói của Lưu Giản làm cho khiếp sợ, đúng vậy, đến lúc đó Lưu Giản sẽ không ngừng tự trách cùng hổ thẹn, còn cô thì sao? Chuyện này mặc dù là Lưu Giản xuống tay, nhưng là vì cô, Tô Lương Mạt lắp bắp, sợ nhất chính là hỏi ra được đáp án như vậy.

Cô cúi thấp mặt, giọng nói Lưu Giản trầm ám, “Anh đợi hai năm rồi, hôm nay Đậu Đậu cũng có thể gọi anh một tiếng “ba”, nhưng Chính ca nằm dưới đất chết không nhắm mắt.”

“Lưu Giản, em sẽ giúp anh.”

“Không phải chuyện của em!” Lưu Giản nhất quyết cự tuyệt.

“Bây giờ chuyện của anh cũng là chuyện của em.”

Anh nhếch môi quay mặt ra ngoài cửa sổ.

Tô Lương Mạt thấy sắc mặt anh không vui, cô đứng dậy, “Em trở lại sòng bài đây.”

Giọng điệu Lưu Giản rầu rĩ, “Sòng bài có thể có chuyện gì lớn?”

“Nếu không ở lại đây à?” Tô Lương Mạt vỗ vỗ mép giường Lưu Giản, “Em ở lại đây nhìn sắc mặt anh sao?”

“Em còn lý sự phải không?” Những lời này của Lưu Giản gần như là cắn răng nói ra, “Ai bảo em tự ý đem chuyện ở Hồ Đông bên kia giấu anh? Em muốn không ra được phải không? Có phải định tính chết ở trong đó để anh đến nhặt xác em không?”

Tâm tình Lưu Giản không khỏi kích động lần nữa, Tô Lương Mạt biết nhất định phải làm anh tiêu bớt hỏa khí này,“Được rồi được rồi, em cũng không có chuyện gì, hơn nữa lúc em không nhẫn nhịn được nữa nhất định sẽ tìm anh.”

Lưu Giản duỗi tay về phía cô, Tô Lương Mạt nghi ngờ nhìn anh, “Làm cái gì?”

Tay phải người đàn ông vẫy vẫy về phía cô, Tô Lương Mạt đặt tay vào lòng bàn tay Lưu Giản, anh thuận thế kéo một cái, tay kia ôm eo Tô Lương Mạt kéo cô vào trong lòng, bởi vì Tô Lương Mạt đang đứng, cô chỉ có thể khẽ khom người, Lưu Giản môi mỏng dán bên tai cô, “Thực xin lỗi, là anh lần nữa dẫn em vào thế giới này.”

“Lưu Giản, sau này đừng vì em làm những chuyện như vậy nữa, em trả không nổi.”

Anh vì cô mê muội, Tô Lương Mạt ích kỷ hy vọng cái chết của Chu Chính không chút liên quan đến Hoắc lão gia tử, ít nhất, cũng muốn không có bất cứ quan hệ gì với cái chết của Thẩm Tâm Lê, chuyện chém chém giết giết trong hắc đạo cô sớm đã mưa dầm thấm lâu, nhưng nếu như Chu Chính thực sự bị kẻ thù giết chết, thì gánh nặng cô đeo sau lưng cũng nhẹ đi rất nhiều.

Lưu Giản kề sát mặt Tô Lương Mạt, cô không nói, nhưng anh cũng có thể đoán được cô ở Hồ Đông kinh sợ không ít, nếu không phải Tô Lương Mạt dựa vào chút vận khí như vậy, có lẽ lúc báo tin đến anh, anh thật sự chỉ có thể giúp cô đi nhặt xác.

Lồng ngực Lưu Giản tắc nghẽn khó chịu, không dám nghĩ thêm nữa.

Tô Uyển đẩy cửa đi vào, Tô Lương Mạt tự giác tránh ra khỏi lồng ngực Lưu Giản, “Anh ở bệnh viện tĩnh dưỡng thật tốt, sòng bài bên kia không có chuyện gì quan trọng.”

Có Tô Uyển ở đây chăm sóc, Tô Lương Mạt ở lại không bao lâu, lúc đi ngang qua người Tô Uyển thần sắc trong mắt cô ta làm toàn thân Tô Lương Mạt khó chịu, Lưu Giản nhìn Tô Lương Mạt đi ra ngoài, Tô Uyển lập tức kéo căng miệng cười, “Giản, buổi tối anh muốn ăn gì?”

Một cái bóng đen bỗng nhiên đập tới, đâm sầm lên giữa trán cô ta.

Tô Uyển choáng váng gần như đứng không vững, di động của Lưu Giản lăn xuống dưới chân cô, Tô Uyển bụng đầy ủy khuất, “Có phải vì em quấy rầy hai người không?”

“Hoắc lão gia tử muốn mạng của tôi, ông ta nhất định sẽ liên lạc với tôi, Tô Uyển, lúc ấy trong phòng bệnh chỉ có cô.”

Tô Uyển kiên quyết lắc đầu, “Em thật sự không biết, có phải Lương Mạt nói gì với anh rồi không? Em luôn ở bên cạnh anh căn bản không ngờ tới bên ngoài sẽ xảy ra chuyện gì?”

Lưu Giản tức ngực hụt hơi, miệng vết thương càng thêm đau nhức, “Đi ra ngoài.”

Tô Uyển không dám chọc anh, nhặt điện thoại lên để lại chỗ cũ sải bước rời đi.

***

Tô Lương Mạt đi vào sòng bài, làm ăn trước sau như nhau rất náo nhiệt, nhân viên thấy cô tiến đến vội vàng chạy tới, “Tô tỷ, nhiều khách nhân đều muốn mời chị lại chơi vài ván.”

“Nói rõ với bọn họ, nói hôm khác đi, bây giờ tôi còn có chuyện.”

“Được.”

Tô Lương Mạt vào thang máy đi lên tầng hai, cô gõ cửa phòng nghỉ, Lý Đan ra mở cửa, còn rũ rũ đầu tóc ướt nhẹp.

“Lương Mạt.”

Cô đi vào, đóng cửa lại, “Lý Tư đâu?”

“Trên tầng ba, bị mấy vị khách kéo đi.”

Lý Đan đến trước bàn trang điểm, Tô Lương Mạt đều sắp xếp cho các cô phòng nghỉ riêng biệt, trong phòng dán giấy dán tường màu sắc ôn hòa, vừa mới tiến vào, bên trong ấm áp làm lòng người cũng thoải mái.

Tô Lương Mạt đứng sau lưng Lý Đan, cầm lấy cái lược giúp cô ấy chải đầu.

Ánh mắt Lý Đan xuyên qua gương trang điểm nhìn Tô Lương Mạt, “Lương Mạt, cậu đừng nói gì cả.”

Tô Lương Mạt cười cười, “Cậu biết mình muốn nói gì sao?”

“Chúng ta đi trên con đường này, cũng không bị ai ép buộc, mình nên thấy may mắn, mình là người đầu tiên có thể động thủ bảo vệ các cậu, chứ không phải chỉ có thể để người mình quan tâm chờ chết.”

Đường nét trên mặt Tô Lương Mạt đầy ý cười ôn nhuận, “Lý Đan, cảm ơn cậu.”

Cảm ơn cô ấy đã không khóc lóc cuồng loạn, khiến trong lòng Tô Lương Mạt khó chịu, cảm ơn cô ấy rộng lượng như vậy, cũng kiềm chế giống như Tô Lương Mạt phải liên tục dè dặt cất giấu cảm giác tội lỗi.

Vết thương của Lưu Giản ngày một ngày hai không thể xuất viện được, Tô Lương Mạt từ phòng nghỉ đi ra ngoài, mang một đôi giày bốt quá gối, quần ngắn bằng da hưu màu đen ôm trọn cặp mông đầy đặn nhỏ nhắn mà ưỡn cao ngạo nghễ, áo trên bó sát bao lấy dáng vẻ lung linh, một thân màu đen làm nền cho cô thu hút ánh mắt, không chút cố ý, lại mê hoặc đầy phong tình.

Tô Lương Mạt đến trước quầy phục vụ quan sát tình hình, công việc ở sòng bài bình thường cũng coi như nhẹ nhàng, từ lúc cô đưa đám người của Thụy vào đây, rất nhiều chuyện hoàn toàn không cần Tô Lương Mạt ra mặt.

Một nhân viên phục vụ bước nhanh lên trước, “Tô tỷ, vị khách đến hai ngày trước vẫn muốn mời chị sang đó.”

Tô Lương Mạt nghĩ hôm nay có thời gian, “Đi thôi.”

Đi lên tầng ba, đẩy cửa vào nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ngồi đưa lưng về phía cô, Tô Lương Mạt tránh đi tất nhiên không kịp nữa.

Một người đàn ông chừng bốn mươi tuổi là khách quen, cũng là Ngô tổng của công ty kinh doanh thực phẩm nào đó, Tô Lương Mạt cười cười tiến lên,“Ngô tổng, cảm ơn ngài đã tới ủng hộ.”

Người đan ông nhìn thấy Tô Lương Mạt mặc trang phục như vậy, hai mắt đều dựng thẳng lên, “Nên như vậy, nên như vậy.”

Đều là đàn ông, Chiêm Đông Kình làm sao nhìn không ra ý đồ trong mắt ông ta, hắn quay mặt sang, Tô Lương Mạt nhanh chóng đi ngang qua người hắn, hắn còn chưa kịp nhìn kỹ, Tô Lương Mạt đã đi tới bắt tay người đàn ông kia.

Ngô tổng lôi kéo tay của cô, một hồi lâu không thấy buông ra.

Ngón tay Chiêm Đông Kình để dưới cằm, Tô Lương Mạt rút tay lại đứng trước chiếu bạc, “Chơi thì tôi không chơi rồi, mọi người chơi thật vui vẻ.”

Ngô tổng cũng không miễn cưỡng, “Tô tiểu thư hân hạnh thay chúng tôi mở bài được chứ?”

Tô Lương Mạt cũng sảng khoái, đồng ý.

Trình độ xáo bài của cô tiến bộ không ít, vừa nói đùa với người đàn ông, “Ngô tổng là muốn thua hay muốn thắng đây?”

“Tô tiểu thư thật biết nói đùa, đến sòng bài có ai lại không muốn thắng tiền?”

Cô lại nhìn về phía Chiêm Đông Kình, “Kình thiếu thì sao?”

Chiêm Đông Kình nhìn chằm chằm động tác trong tay cô, “Thuận theo tự nhiên.”

Trước khi cô đến Chiêm Đông Kình thắng không ít, chỉ nhìn thẻ bài trên chiếu bạc cũng biết, Tô Lương Mạt không quan tâm chia bài, vận may của Ngô tổng lại đảo ngược thuận lợi, người bên cạnh cũng phát tài theo, cả bàn chỉ có Chiêm Đông Kình xui xẻo, một ván bài đánh ra tiền cắc thắng lại hơn phân nửa.

Ngô tổng cười khen thẳng Tô Lương Mạt, “Tô tiểu thư đúng là thần tài a.”

Chiêm Đông Kình liếc mắt nhìn cô, Tô Lương Mạt trong lòng chột dạ, bài này bị đảo ngược như vậy cũng không phải là cô cố ý, lại nói không liên quan gì đến lợi ích của cô, cô có thể đảm bảo cô tuyệt đối không có giở trò.

Ngô tổng nhất định lôi kéo cô tiếp tục.

Đánh được ba ván bài, Chiêm Đông Kình bị chọc đến cùng, đẩy ghế ra không chơi nữa.

Không phải là không chơi nổi, rõ ràng thấy Tô Lương Mạt nhằm vào hắn.

“Tôi đi nghỉ một lát.”

Tô Lương Mạt vẫn ở đó chia bài, Chiêm Đông Kình lặp lại lần nữa.

Cô phát xong một ván lúc này mới nhìn về phía hắn, “Kình thiếu không phải là có chìa khóa sao?”

“Không đem.”

Tô Lương Mạt nói vài câu với mấy người trên bàn, lúc đi ra ngoài thấy Chiêm Đông Kình đợi cô trước thang máy, cửa thang máy mở rộng, Tô Lương Mạt đi theo sau hắn vào trong.

Trong không gian chật hẹp chỉ có hai người, kính bên trong thang máy có thể nhìn thấy gương mặt lạnh nhạt của cả hai.

Tô Lương Mạt ngẩng đầu nhìn con số đang tăng, “Sau này tôi giao chìa khóa cho Lý Đan vậy, cô ấy làm việc tôi rất yên tâm.”

Chỉ có một tầng, cơ hồ mới đứng vững thang máy liền mở ra, lúc Chiêm Đông Kình đi ra ngoài đụng nhẹ lên bả vai Tô Lương Mạt, “Cô không sợ tôi gây phiền toái cho cô ta, cô cứ đưa chìa khóa cho cô ta.”

Tô Lương Mạt hướng bóng lưng cao ngất của người đàn ông hung hăng trừng mắt, cô đến phòng nghỉ của mình lấy chìa khóa trước, đi đến trước cửa phòng Chiêm Đông Kình thấy hắn ngồi trên ghế sofa bên ngoài, Tô Lương Mạt mở cửa ra, vừa muốn quay đầu gọi hắn, lại bị một cỗ lực đẩy mạnh vào trong phòng.

Cô lảo đảo mấy cái, nghe thấy âm thanh cửa khép lại.

Chiêm Đông Kình đi thẳng về phía tủ rượu, từ bên trong lấy ra hai cái ly với một chai rượu, “Đêm nay tôi ở lại đây.”

Tô Lương Mạt kinh ngạc, “Cái này không được, sòng bài buổi tối không giữ người.”

“Phòng của tôi ở đây, tôi muốn ở liền ở.”

Tô Lương Mạt nén giận, “Sòng bài có quy định, huống hồ anh không thể đem quá nhiều người đến đây, chúng tôi đối với an toàn của anh không chịu trách nhiệm.”

“Các người ở đây không phải là kinh doanh suốt đêm sao?” Chiêm Đông Kình đi đến trước cửa sổ, ra hiệu Tô Lương Mạt đi đến.

“Kinh doanh là bởi vì đây là sòng bài, không phải là khách sạn.”

“Tôi nói đêm nay tôi ở lại đây, đừng dài dòng.” Chiêm Đông Kình chỉ chỉ vị trí đối diện, “Ngồi xuống đó.”

Tô Lương Mạt cất lại chìa khóa, “Được, nếu anh đã muốn ở lại thì ở lại đi, nhưng tôi cảnh báo anh trước, một khi xảy ra chuyện sòng bài của chúng tôi không chịu trách nhiệm.”

“Tôi xảy ra chuyện, nếu như vậy cô liền phủi bỏ sạch sẽ, hả?” Chiêm Đông Kình nghiêng bình rượu dọc theo mép ly rót xuống, chất lỏng màu đỏ trải ra, hắn cầm ly rượu trên ngón tay xoay một vòng, thấy Tô Lương Mạt chuẩn bị đi, “Lương Mạt.”

“Có lời gì nói dứt khoát một lần đi.”

“Lời cô nói với tôi ngày đó ở Hồ Đông, là thật sao?”

Tô Lương Mạt không chút nghĩ ngợi trả lời, “Giả đấy, tôi không muốn nhìn thấy anh, cho nên lừa anh, anh cũng đừng để trong lòng, anh vẫn cứ nhận định cái chết của ba anh có liên can đến ba tôi đi, bởi vì như vậy, trong lòng tôi và anh đều có thể dễ chịu hơn chút ít.”

“Vì sao?”

“Nếu như trong chuyện này không có quan hệ, tôi không biết anh nghĩ thế nào, tôi nhất định sẽ không cam lòng, cho nên bây giờ nghĩ thử, coi như anh nhận định chính là sự thật đi, sau này xóa bỏ đi, cũng rất tốt.”

Chiêm Đông Kình một hơi uống cạn sạch ly rượu đỏ trong tay, “Ngồi bên cạnh tôi một chút.”

“Tôi thực sự còn có việc.”

“Lương Mạt, trước kia lòng của cô rất mềm.” Ít nhất hắn yêu cầu cái gì, cô cho dù không làm được kiểu “nói gì nghe nấy”, nhưng thông thường Tô Lương Mạt cũng sẽ nghe hắn.

Cô cũng không tranh cãi hay trách cứ, mới ra tù gặp mặt Chiêm Đông Kình mấy lần đều rơi vào cảnh tan rã không vui, là trong lòng phẫn hận cùng không cam tâm khiến Tô Lương Mạt giống như con nhím, mà giờ khắc này, đối mặt với Chiêm Đông Kình như vậy, Tô Lương Mạt lại lười nói chuyện. Phát tiết nhiều hơn nữa cũng không đổi được hai năm thanh xuân cùng niềm tin bị lãng phí, cô vén tóc, “Chiêm Đông Kình, cứ như vậy đi, tôi thử không hận anh, anh cũng đừng làm khó tôi, dần dà, anh sẽ từ từ ở trong lòng tôi phai nhạt dần mà biến mất, đợi tôi ngay cả hận cũng đã quên rồi, chúng ta hai bên đều được giải thoát.”

Chiêm Đông Kình ngây người, nếu quả thật ngay cả thứ gì đó để dính líu ở giữa cũng không còn, hắn và Tô Lương Mạt còn thừa lại cái gì?

“Cô còn có thể yêu người nào đó không?”

“Không biết.” Giọng điệu Tô Lương Mạt nhàn nhạt.

“Vậy, cô có từng yêu tôi không?” Chiêm Đông Kình ngẩng đầu lên, đôi con ngươi đen bóng đột ngột chiếm lĩnh tầm mắt cô, Tô Lương Mạt giãy dụa muốn tránh đi, ánh mắt lại cố định trên gương mặt người đàn ông khó nhúc nhích, trong lòng Tô Lương Mạt một hồi chua xót kéo dài, “Anh cũng không cảm giác được, tôi còn có thể nói cái gì?”

“Nhưng tôi nhớ được, lúc đó cô nói hận tôi.”

Suy nghĩ của Tô Lương Mạt bay ra ngoài thật xa, lại không nhớ được là trong tình cảnh thế nào trong trường hợp thế nào cô nói ra những lời này, một chút ấn tượng cô cũng không có, xem ra có thể cô chỉ thuận miệng nói ra, cũng có thể là cô giống như làm nũng với người lớn, nhưng trong lòng Chiêm Đông Kình, hắn nghĩ là thật.

Cô đánh rơi cái chìa khóa, âm thanh thật vang phát ra kéo hồn vía vừa bay đi của Tô Lương Mạt trở về, “Sòng bài còn có việc, anh muốn ở lại đây, thì ở đó đi.”

Chiêm Đông Kình nhìn bóng lưng dứt khoát đi ra ngoài của cô, có phải hay không, bọn họ đã từng bỏ lỡ cái gì?

Hắn bực bội đem cả hai ly rượu đều rót đầy, sau đó từng ly từng ly một hơi uống sạch.

Tầng hai là khu vực nghỉ ngơi, Chiêm Đông Kình muốn ở lại đây, hộ vệ ngoài cửa chỉ có thể nâng cao tinh thần lên mười hai vạn lần, ở đây người bên ngoài đến đến đi đi rất đông,lại không thể ngăn cản toàn bộ.

Một tên hộ vệ trong đó thấp giọng nói với đồng bọn, “Kình thiếu hình như uống rất nhiều rượu, không sao chứ?”

“Ngươi dám đi vào?”

“Ta tất nhiên không dám.”

“Vậy thì đúng rồi, đừng hỏi nhiều.”

Cô gái đi ngang qua sắc mặt không đổi, cũng làm như hoàn toàn không nghe thấy gì.

Buổi tối bảy tám giờ, kinh doanh của sòng bài bắt đầu đến cao trào, trong đại sảnh chật kín cả người, tiếng huyên áo ầm ĩ truyền tới hành lang trên tầng hai, hai gã hộ vệ đứng nghiêm.

Một cô gái đi gần đến trước, “Tầng ba có cơm tối, các anh vẫn chưa ăn tối phải không?”

“Không cần, cảm ơn.”

“Căn phòng này người khác không có chìa khóa, yên tâm đi.”

Hai gã hộ vệ đưa mắt nhìn nhau, không nói câu nào.

Cô gái đưa ra gói thuốc lá, “Đây, nâng cao tình thần đều cần đến chứ?”

Một tên đưa mắt nhìn, “Không cần.”

“Cắt,“ Cô ta móc ra điếu thuốc, tự mình châm lửa, “làm như các anh thật là mất mặt, giống y như hai thần giữ cửa.”

Khói thuốc theo đầu ngón tay bốc cháy, tỏa ra dưới cánh mũi cô ta lộ ra khói mờ màu trắng, cô gái nhìn vẻ mặt hoảng hốt của hai người, thân thể vô lực lung lay mấy cái, cô ta móc chìa khóa mở cửa ra, dìu dưới nách một tên đi vào trong.

Bên trong yên ắng không một tiếng động, cũng không có bật đèn, cô ta lại kéo tên còn lại vào, sau đó cố không phát ra tiếng động nào đóng cửa lại.

Mượn ngọn đèn bên cửa sổ, cô ta nhìn thấy Chiêm Đông Kình nằm sấp trên quầy bar, chắc là thật sự uống say, chai rượu cùng với cái ly còn cầm trong tay, thân thể cao lớn áp lên mép bàn, gương mặt tuấn tú sít sao vùi vào cánh tay.

Cô gái rút từ bên hông khẩu súng giảm thanh, bước nhẹ như mèo tiến lên, mở ngón tay ra rồi từ từ nắm chặt lại, đây là cơ hội hoàn hảo, cô ta không thể bỏ lỡ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.