Lão ăn mày nhìn Nam Phong một hồi lâu và nói tiếp: “Hay là vậy đi! Ta sẽ thu nhận cậu là đệ tử! Với tài năng của cậu thì trong tương lai “Huyền Linh đại lục” lại trở thành sàn đấu để cậu thi triển tài năng của mình cũng nên?”
Nam Phong nghe lão ta nói vậy thì có chút phân vân, hắn mặc dù rất là mong muốn, nhưng một khi đã làm đồ đệ của lão thì không biết đến năm nào tháng nào mới có thể xuất đạo. Mà Yu Mina đang ở nhà đợi hắn chắc chắn đang rất là lo lắng cho hắn đây.
[Ký chủ xin hãy yên tâm! Thời gian ở đây so với thế giới của ngài chậm hơn rất nhiều lần! Ngài ở đây một năm có khi ở thế giới của ngài cũng chỉ một tháng là cùng! Với lại đây cũng là thiên đại cơ duyên mà ngài nên nắm bắt lấy!]
Nghe thấy hệ thống nói vậy thì Nam Phong vô cùng vui mừng. Đùa à, nếu mà được như vậy thì nhanh quất đi thôi, còn chần chừ cái gì nữa chứ. Đã thế hắn còn làm bao nhiêu việc cho lão già này rồi mà không được báo đáp gì nữa, thì chỉ có nước bực dọc cả ngày mà thôi.
Nam Phong nhanh chóng thu hồi lại tâm tư của mình, quỳ xuống và chắp tay lại nói: “Sư phụ! Xin hãy nhận của đồ đệ một bái!”
Lão ăn mày cười lớn một tiếng và nói: “Ha ha! Tốt lắm đồ nhi ngoan! Ta cũng thật may mắn khi có được một đồ nhi tốt như con vậy a?” Vừa nói lão vừa cúi người xuống đỡ Nam Phong dậy. Vì do hí hửng mà Nam Phong đã không nhìn thấy ánh sáng loé ra từ trong mắt của lão, mặc dù là trong một khoảnh khắc nhưng đã nhanh chóng biến mất.
...
Sau khi bái sư thành công thì lúc này Nam Phong cũng đã có một giấc ngủ nhẹ nhàng và thoải mái, quên đi mệt mỏi của những ngày qua. Còn lão cái bang lúc này thì đang ngồi một góc để thưởng thức thanh chocolate tuyệt hảo của mình.
Lão ăn một cách từ tốn và cẩn thận như là sợ hết đến nơi vậy, trông vô cùng tức cười. Lúc này nếu mà Nam Phong còn thức, thì sẽ nhìn lão bằng ánh mắt khinh bỉ và nói: “Đúng là ăn mày mà! Mới có chút này thôi mà như là vớ bở rồi, còn anh đây thì ăn cái thứ này đến phát ngán rồi!”
Ăn hết một thanh chocolate mà lão cái bang vẫn còn đang liếm môi thòm thèm, lão nghĩ: “Thật không ổn! Còn lại đúng ba thanh “cho cô lách” này mà thôi! Ta không thể ăn nhanh thế được mà phải để dành khi khác. Haizz! Sao mà thứ ngon tuyệt vời như thế này mà lại ít đến như vậy chứ?” Lão cái bang ảo não ngồi vo đầu suy nghĩ.
Nhưng đột nhiên lão nhìn sang chỗ Nam Phong đang ngủ và nở một nụ cười nham hiểm, lão ta nghĩ: “Khà khà! Cái tên tiểu tử nhà ngươi, đừng có nghĩ là đã giấu được lão phu! Mặc dù ngươi liên tục chối bỏ là đã hết “cho cô lách”, nhưng mà ta biết là ngươi vẫn còn rất nhiều. Cứ từ từ, ngày tháng chúng ta ở cùng nhau còn dài mà, chẳng lẽ ngươi lại giấu được ta mãi sao?”
Thật đáng thương cho Nam Phong, mới bái sư còn chưa học nghệ thì đã bị sư phụ của mình tính kế rồi. Nếu Nam Phong mà biết được điều này thì hắn sẽ chửi tám đời tên lão cái bang này, vì sinh ra đã là một tên còn lưu manh còn hơn cả hắn nữa.
***
“Sư phụ người đang đưa con đi đâu vậy?” Nam Phong hưng phấn hỏi.
Hắn không hưng phấn sao được vì lúc này hắn đang được lão cái bang mang về nơi ở với một phong cách vô cùng bá đạo, đó chính là phi hành. Cái thứ phi hành trên không này thì hắn chỉ mới được nhìn thấy trên phim ảnh mà thôi. Hắn cảm thấy vô cùng thú vị về những người tu tiên, học được thuật trường sinh bất lão và hơn hết là học được thuật pháp có thể như chim mà bay lượn trên không trung.
Con người thì bao đời nay đều có một mơ ước to lớn là một cuộc sống bất tử và có thể bay lượn được trên trời như những loài chim tự do kia. Nay hắn đã thực hiện được một trong những ước mơ to lớn đó của loài người. Nếu mà “Issac Newton”* còn sống và nhìn thấy cảnh này, thì chắc chắn ông sẽ bóp nát quả táo giống như “Trần Quốc Toản”* mất thôi.
“Thằng nhóc này đúng là tài cao gan lớn, khi bay lượn trên không như thế này mà không có vẻ gì là sợ hãi cả?” Lão cái bang âm thầm tăng lên hảo cảm của mình đối với Nam Phong, nhưng mà lão vẫn “vân đạm phong khinh” nói: “Tý nữa đến thì sẽ biết, không cần phải lo lắng như vậy đâu?”
“Chết cười! Ai mà phải lo lắng lão làm gì ta cơ chứ! Thực ra, nếu lão mà muốn hành hung ta thì hãy cẩn thận khẩu súng mà ta đang dí vào người lão lúc này đấy!” Nam Phong khinh thường trong lòng. Thực ra thì hắn cũng chưa hoàn toàn tin tưởng lão sư phụ này, mà vẫn để một biện pháp phòng thân trong trường hợp xấu xảy ra.
Haizz! Hai vị sư đồ nhà các ngươi. Một vị sư phụ thì chỉ đợi để tính kế đồ đệ, còn một vị đồ đệ thì lúc nào cũng lăm lăm khẩu súng chuẩn bị sống mái với sư phụ mình. Đúng là hai người sư không ra sư mà đồ không ra đồ!
Một lúc sau, một sơn động giữa núi rừng hiện ra trước mắt của Nam Phong. Hắn còn đang nghĩ không biết có phải chỗ này hay không, thì lão cái bang đột ngột chuyển hướng và lao xuống dưới. Xuống đến nơi thì Nam Phong nhanh chóng thoát ra khỏi lão cái bang và tìm một chỗ để “nôn”.
“Mẹ nó! Chắc chắn là lão già đáng ghét này đang tính kế mình!” Nam Phong lúc này vừa tựa vào vách núi để nôn oẹ và vừa chửi thầm trong bụng.
“Đồ nhi ngoan! Con có sao không thế?” Lão cái bang nói với giọng điệu bỡn cợt lại càng khiến cho Nam Phong tức điên lên và thầm nhủ, một ngày nào đó khi đã mạnh hơn lão thì hắn sẽ cho lão một trận biết tay.
Một hồi nôn oẹ thì lúc này Nam Phong cũng lấy lại hình tượng của mình và nhìn ngắm xung quanh nơi mà hắn sẽ phải sống trong một thời gian dài.
Lão cái bang chắp tay sau lưng và nói: “Đồ nhi! Đây sẽ là nơi ở của chúng ta và là nơi tu luyện của con sau này!”
Nam Phong nắm chặt tay mình lại và thầm quyết tâm trong lòng: “Một ngày nào đó ta sẽ trở thành một cường giả và bảo vệ những người mà ta yêu quý!”
(Issac Newton: là một nhà khoa học lỗi lạc người Anh. Ông là là một nhà vật lý, nhà thiên văn học, nhà triết học, nhà toán học, nhà thần học và nhà giả kim thuật thiên tài, khi phát minh ra rất nhiều những sáng kiến vĩ đại có tầm ảnh hưởng đến lịch sử của toàn nhân loại. Một trong số đó là học thuyết “vạn vật hấp dẫn” của ông và cũng chính nó đã đưa ông đến đỉnh cao của nhân loại, khi đó là một trong những học thuyết có tầm ảnh hưởng đến khoa học, kỹ thuật ngày nay.)
(Trần Quốc Toản: là một vị tướng dưới thời vua Trần Nhân Tông. Vào tháng 10 năm 1282, vua Trần Nhân Tông mở hội nghị Bình Than, cùng vương hầu, trăm quan bàn kế chống quân Nguyên. Trong đại Việt sử ký toàn thư chép: Vua thấy Hoài Văn Hầu Trần Quốc Toản, Hoài Nhân Vương Kiện đều còn trẻ tuổi, không cho dự bàn. Quốc Toản trong lòng hổ thẹn, phẫn khích, tay cầm quả cam, bóp nát lúc nào không biết. Sau đó Quốc Toản lui về, huy động hơn nghìn gia nô và người nhà thân thuộc, sắm vũ khí, đóng chiến thuyền, viết lên cờ sáu chữ:Phá cường địch, báo hoàng ân. Sau này, khi đối trận với giặc, tự mình xông lên trước quân sĩ, giặc trông thấy phải lui tránh, không dám chống lại.)