Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?

Chương 34: Chương 34: Phạm Thị Kiều Vy




Lại thêm một ngày nữa trôi qua, Nam Phong dành hết thời gian của mình cho việc tham thú những địa điểm du lịch nổi tiếng ở trên mảnh đất Hà thành này. Cuối cùng, hắn cũng đã quyết định chào tạm biệt Hà Nội thân yêu để lên đường trở về nhà.

“Dạo này trên Hà Nội xe buýt cũng tiện nghi quá à! Có cả xe chỉ dành riêng cho phái nữ nữa chứ!” Nam Phong nhìn những chiếc xe buýt công cộng trước mắt mình mà tấm tắc khen ngợi. Hắn cảm thấy đất nước Việt Nam đang ngày càng phát triển, công cuộc đô thị hoá đang ngày một tốt hơn. Nam Phong chưa bao giờ trải nghiêm cảm giác được ngồi một chiếc xe buýt công cộng là như thế nào cả, thế nên lần này hắn quyết định sẽ đi thử một lần cho biết.

Trên xe lúc này, nếu tính cả hắn và bác tài thì có tất cả bảy người. Hắn chọn cho mình một góc yên tĩnh và ngồi xuống chờ đợi xe bắt đầu khởi hành. Bình thường trên xe buýt thì mọi người cũng không có ai để ý đến nhau là mấy mà chỉ yên tĩnh chờ đợi đến bến của mình và đi xuống, nhưng đối với một tên lần đầu được trải nghiệm một loại phương tiện như thế này, thì việc tò mò là không tránh khỏi. Nam Phong nhìn ngó xung quanh như một con nai vàng ngơ ngác trông vô cùng tức cười.

“Mẹ nó! Em gái kia sao mà trông xinh đến thế cơ chứ?” Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy đối diện hàng ghế của mình có một cô gái vô cùng trẻ trung và xinh đẹp. Cô gái với mái tóc dài, ánh lên chút nâu và có phần bồng bềnh gợn sóng. Làn da của nàng vô cùng trắng trẻo, cùng với bờ môi đỏ hồng căng mọng và núm má hồng phớt, nhìn nàng không khác gì những mỹ nữ tuổi teen mà hắn thường thấy trên fb, instagram cả. Trang phục của nàng cũng vô cùng trẻ trung và hiện đại, nàng mặc cho mình một chiếc quần jean ngắn chân, áo gile bên trong và khoác bên ngoài là một chiếc áo khoác mỏng.

Nam Phong cảm thấy được đi cùng một mỹ nữ trên một chuyến xe thì còn gì tuyệt bằng. Nhưng ngồi một lúc thì hắn cảm nhận được có điều gì đó không đúng cho lắm. Hắn nhìn thấy nàng có vẻ rất mệt mỏi như là sắp ngất đến nơi vậy, miệng nàng thì thào như là muốn nói một cái gì đó nhưng lại không thể phát âm ra được.

Có một người phụ nữ trung niên và một cô gái trẻ dường như muốn giúp đỡ nàng nhưng lại bị nàng từ chối và có phần chống cự nhưng bất lực.

Nam Phong ngửi thấy trong không khí phảng phất đâu đó là mùi thuốc gây mê và gây tê trong bệnh viện. Mùi vị này vô cùng nhẹ nhàng, nếu mà không để ý kỹ thì không thể nào phát hiện ra được, nhưng với khứu giác đã được cải tạo qua từ hệ thống thì không khó để Nam Phong có thể nhận biết ra chúng.

“Không được! Có điều gì đó rất là không ổn ở đây?” Nam Phong nhanh chóng đứng dậy và tiến lại gần nhóm người phía trước này, hắn nói: “Bạn gái này có vấn đề gì không? Cháu có thể giúp được gì cho mọi người?”

Người phụ nữ trung niên nhìn thấy Nam Phong tiến lại gần thì lên tiếng nói: “Không có gì đâu anh bạn! Cô gái này là cháu gái của ta, nó hôm nay có chút mệt mỏi và choáng váng mà thôi, chứ không có vấn đề gì nghiêm trọng đến sức khoẻ đâu!”

Cô nàng mỹ nữ này hướng ánh mắt cầu cứu về phía Nam Phong và dường như là muốn nói một điều gì đó, khiến cho hắn lại càng khẳng định suy nghĩ của mình. Hắn tiến lên và hỏi lại một lần nữa nhưng người phụ nữ trung niên này vẫn cố tình từ chối sự giúp đỡ của hắn. Nam Phong cảm thấy mình phải làm một cái gì đó, hắn tiến lại gần và đẩy người phụ nữ trung niên này sang một bên.

Lúc này, người phụ nữ trung niên kêu ầm lên một tiếng và mắng nhiếp hắn một trận, cô gái ngồi bên cạnh bà ta cũng đã bắt đầu hành động và tỏ vẻ muốn ngăn cản hắn lại. Người thanh niên ngồi ở ghế đằng xa cũng đứng dậy và tiến lại gần Nam Phong, tên này đặt bàn tay của mình lên vai hắn và nói: “Này anh bạn! Anh muốn làm cái gì thế hả? Có biết là không được gây rối trên xe buýt công cộng không hả?”

Nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn của tên này thì Nam Phong biết ngay ba người này chính là đồng bọn của nhau. Hắn nắm lấy bàn tay đang đặt trên vai của mình và xoay một lực 90 độ, khiến cho tên này ngã quỳ xuống đất và rên rỉ vì đau đớn.

Bác tài xế nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì ngay lập tức dừng xe của mình lại. Cảm thấy sự việc bất thành, người phụ nữ trung niên và cô gái trẻ có ý định đi xuống xe và lẩn trốn, nhưng bị hắn ngăn lại và đẩy ngã sang một bên. Tên thanh niên đô con đứng dậy có ý định tấn công Nam Phong thì bị hắn tung một cước vào bụng, khiến hắn ngã nháo nhào xuống đất.

Nam Phong quay lại nói với bác tài xế rằng: “Bác gọi cho 113 đi và không được mở cửa xe cho những người này đi xuống!” Dường như là hiểu ý của Nam Phong, bác tài xế vô cùng phối hợp với hắn khi chốt cửa xe lại và gọi điện cho công an thành phố.

Ba người đang ngồi ở dưới đất nhanh chóng đứng dậy và dùng sức lực của mình để phá cửa xe và nhanh chóng thoát thân nhưng lại không làm được. Ba người này nhìn Nam Phong với ánh mắt căm thù như là muốn giết chết hắn vậy nhưng lại không thể làm gì được hắn. Nam Phong thì tỏ ra khá là thờ ơ với những ánh mắt của ba người này, nói đùa hắn đã từng gặp những kẻ kinh khủng hơn thế này rất nhiều, ba người này đã là cái gì.

Nam Phong đỡ cô gái đang nằm dưới ghế lên và giúp cô ngồi dựa vào thành ghế. Hắn lôi từ trong người ra một lọ dầu gió và nhanh chóng giúp cô nàng này tỉnh lại.

Một lúc sau, Kiều Vy cuối cùng cũng đã tỉnh lại. Trước mặt nàng lúc này là một chàng trai vô cùng trẻ trung và lịch thiệp. Nàng còn chưa kịp lên tiếng thì hắn ta đã dành nói trước: “Cô tỉnh lại rồi à? Trong người còn có gì mệt mỏi hay không?”

Đến bây giờ thì nàng cũng đã biết được chính người này là người đã cứu thoát mình khỏi bàn tay xấu xa của những kẻ buôn người. Nàng lên tiếng cám ơn hắn: “Cám ơn anh! Nếu không có anh thì tôi không biết mình đã bị làm sao rồi!” Cứ nghĩ đến điều này lại làm Kiều Vy run người hoảng sợ.

Từ bé đến giờ thì nàng luôn là bảo bối được mọi người trong nhà cưng nựng, làm sao mà có thể gặp những chuyện như thế này bao giờ. Nói lại cũng cảm thấy thật là may mắn, nếu không phải được người thanh niên trước mặt này ra tay tương trợ thì có khi nàng đã bị bọn buôn người đưa đi mãi đâu rồi, hoặc có thể là xin một, hai quả thận cũng nên.

“Không có gì đâu bạn! Đó là việc mà mình nên làm mà!” Nói xong Nam Phong hất lọn tóc của mình sang một bên và tỏ ra vô cùng soái ca. Kiều Vy nhìn thấy hành động của hắn, thì khoé miệng nàng hơi có chút co giật, nàng nghĩ: “Tên này có nhất thiết phải làm một động tác như vậy không?”

***

Trong một căn biệt thự sang trọng, một người đàn ông trung niên tỏ ra vô cùng sốt ruột, người này vội vàng hỏi: “Thế nào rồi! Đã điều tra ra được cái gì chưa?”

Người mặc vest đen đứng bên cạnh dường như hiểu được sự lo lắng của ông chủ mình, hắn nhanh chóng trả lời: “Thưa ngài! Tiểu thư đã đăng ký nhập học tại một trường có tên là Hàng Hải tại Hải Phòng. Dường như bây giờ nàng đang trên đường đi đến đấy!”

Người đàn ông trung niên tỏ ra vô cùng tức giận, hắn nói: “Thế mà nó lại dám không nghe lời của ta học ở trường Đại Học Quốc Gia Hà Nội, mà lại bỏ trốn để đến một cái trường đâu đẩu đầu đâu nào đó! Hừ, thật là tức chết ta mất thôi!”

Nhìn thấy biểu hiện của người đàn ông trung niên, người mặc vest đen làm như không nhìn thấy gì. Hắn biết, mặc dù biểu hiện bên ngoài ông chủ mình rất tức giận, nhưng bên trong lại rất là sốt ruột, đúng như kiểu “trong nóng ngoài lạnh”, thật ra ông ấy rất là quan tâm đến cô con gái của mình.

Một lúc sau, người đàn ông trung niên cuối cùng cũng đã nguôi cơn giận của mình lại, ông ta thở dài một hơi và nói: “Aizz! Thôi được rồi! Cậu cho người đi theo dõi con bé cho ta, có gì thì hãy liên lạc lại sau.”

“Vâng, thưa ngài!” Nói xong người mặc vest đen từ từ lui xuống và rời khỏi căn phòng.

Lúc này, trong căn phòng chỉ còn lại người đàn ông trung niên với vẻ mặt vô cùng phức tạp, người này nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói có vẻ xa xăm và có chút thì thào: “Con gái à! Con có biết là ba ba đang lo lắng cho con lắm không hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.