Nhà Bây Giờ Cũng Xuyên Không?

Chương 47: Chương 47: Thế giới tiên hiệp




“FUCK U! Bộ mày không còn cái địa điểm nào khác để dịch chuyển hay sao, mà toàn chọn những nơi hẻo lánh để đến thế hả?” Nam Phong bực tức nói. Có ai bị như hắn không, bị bóc lột sức lao động đã đành, nay còn phải tự tìm đường đi nữa chứ. Hắn không nghĩ nổi tại sao lại có người có thể tạo ra được một cái hệ thống hãm vcl như thế này cơ chứ.

[Xin ký chủ hãy bình tĩnh lại! Địa điểm mà hệ thống chọn đích thực có phần hẻo lánh, nhưng nó đã được cài đặt sẵn từ trước. Hệ thống không thể nào tự mình thay đổi được!]

“Thế nghĩa là vẫn có thể thay đổi lại được?” Nam Phong bực tức hỏi, nhưng nghĩ một hồi, hắn lại nói: “Mà thôi đi! Có cài đặt cho mày xong thì cũng bằng thừa. Cài đặt xong rồi thì có được cái gì khác đâu. Cái hệ thống vô dụng này!”

[Xin ký chủ không nên lăng mạ hệ thống! Hệ thống rất tài năng và tận tâm!]

“Tận cái con khỉ!”

...

“Đây là chỗ nào vậy hệ thống!” Cãi nhau một hồi với cái hệ thống này khiến cho Nam Phong thấm mệt, hắn cũng chẳng buồn quản đến nó nữa.

[Hệ thống không thể trả lời trước mà ký chủ phải tự mình tìm hiểu lấy]

“Mẹ nó! Bất tài!”

[Hệ thống có một phần quà dành cho ký chủ khi ngài mở ra được một thế giới mới]

“Hử! Sau đó mày ú oà mở ra một cái nhiệm vụ chết tiệt nào nữa, rồi bắt tao đi làm chứ gì? Tao không cần! CÚT!” Nam Phong cảm thấy cái hệ thống này đang cố ý đùa giỡn hắn. Đùa chứ, hắn vừa mới bị troll xong, nay cái hệ thống này lại định giở cái bài cũ ra troll hắn một lần nữa. Hắn không có ngu!

[Xin ký chủ hãy thật bình tĩnh! Lần này hệ thống sẽ tặng cho ký chủ một phần quà mở, không hề có tác nhân phụ nào ở bên trong. Nó chỉ là một phần quà mà thôi!]

“Hử! Nghe có vẻ mày đang định thay đổi tính nết nhể? Cơ mà tao méo tin!” nghĩ lại một chút rồi Nam Phong lại hỏi: “Thôi được rồi! Món quà này nhận rồi thì có được trả lại không? Nếu không được thì tao cũng không cần nữa!”

[Món quà lần này được quyền trả lại! Nếu ký chủ không muốn có thể gửi trả lại cho hệ thống!]

“Được rồi! Mở ra cho ta xem nào!”

[Kích hoạt phần quà mở! 3. 2. 1. Kích hoạt thành công! Chúc mừng ký chủ đã nhận được 7 điểm tích trữ đến từ hệ thống. Tổng cộng ký chủ hiện giờ đang có 20 điểm tích trữ!]

“Hửm! Không có bẫy! Ừm! Thế cũng được, ta nhận! Xin lỗi vì đã nghi ngờ mày, hệ thống à!” Nam Phong vô cùng hí hửng, không đâu tự dưng hắn lại nhận được đến tận 7 điểm tích luỹ mà không phải làm gì cả.

“Ừm! Được rồi! Ta đi ra ngoài chút đây.”

[Xin ký chủ bình tĩnh! Hệ thống đang kích hoạt một số chức năng dành cho ký chủ!]

“Được rồi! Mày cứ làm đi, tao đang rảnh mà!” Vì 7 điểm lúc nãy mà bây giờ Nam Phong đã tạm tha cho cái hệ thống này.

[Bắt đầu quá kích hoạt chức năng! 3. 2. 1. Kích hoạt thành công! Ký chủ đã sở hữu chức năng bảo vệ miễn phí và chức năng phiên dịch ngôn ngữ mất phí!]

“Hả! Là cái chức năng bảo vệ nhà mà mày có nhắc đến hồi trước đấy à?” Nam Phong rất là vui mừng, vì cuối cùng thì hắn cũng đã nhận được chức năng tự động bảo vệ nhà, mà không cần phải lo sợ có một thằng ất ở nào khác lạc vào bên trong nữa rồi.

[Đúng vậy ký chủ!]

Nam Phong suy nghĩ kỹ lại lần nữa, hắn lại hỏi: “Cái chức năng bảo vệ free thì không nói làm gì rồi! Thế còn cái chức năng phiên dịch ngôn ngữ mà mất phí là như thế nào vậy?”

[Chức năng phiên dịch ngôn ngữ giúp cho ký chủ có thể hiểu được mọi ngôn ngữ trong những thế giới mà ký chủ sẽ đi qua bây giờ và sau này. Nhưng ký chủ phải trả phí để có thể kích hoạt được nó!]

“Ừm! Cũng khá tiện lợi đấy! Thế phí của nó là bao nhiêu vậy?”

[Phí kích hoạt tổng cộng là 20 điểm tích trữ!]

“Cái dcmm hệ thống! Tao biết ngay là cái hệ thống chết tiệt mày không có cái gì tốt đẹp đâu mà! Cho tao 7 điểm tích luỹ để có thể cướp luôn 13 điểm tích luỹ còn lại của tao chứ gì? Tao méo có ngu! Không có đổi chác gì hết!” Nam Phong tức giận đến nỗi thở phì phò.

Cái bản mặt gian tà của hệ thống cuối cùng thì cũng đã lộ ra ngoài. Hắn biết ngay mà, làm sao mà cái hệ thống này lại có thể tốt bụng được chứ. Đúng là cái đồ “giả nhân giả nghĩa”. À, không đúng! Phải gọi là “giả máy giả trí” mới đúng chứ.

[Xin ký chủ hãy suy nghĩ kỹ lại! Chức năng này vô cùng hữu dụng đối với ký chủ!]

“Tao biết thứ tiếng tên là English! Thế nên méo cần mày! CÚT!!!”

***

“Chết tiệt! Cái khu rừng này làm sao mà rộng đến như vậy? Đi mãi mà vẫn không thấy điểm dừng! Hay là mình đi lạc mất rồi?” Nam Phong bây giờ đang toát vã cả mồ hôi. Với thể lực đã được cải tạo qua của hắn mà vẫn cảm thấy mệt, thì mới biết được cái khu rừng này nó rộng lớn đến chừng nào.

Nam Phong tức giận sút một hòn đá ở dưới chân mình ra xa. Hắn bây giờ chỉ muốn chửi cái hệ thống này một trận mà thôi. Hố một lần thì hắn còn có thể chịu được, đây cái hệ thống này hố được hắn phát nào là sẽ hố ngay lập tức.

Ư!

Một tiếng động từ đâu đó phát ra khiến cho Nam Phong giật mình trở lại. Tiếng động này vô cùng quen thuộc đối với hắn, không sai vào đâu được, chắc chắn là có người đang ở gần đây. Nam Phong cảm thấy dường như mình đã tìm thấy được ánh hào quang sau cơn mưa. Hắn chạy thục mạng đến nơi phát ra tiếng kêu đó.

“Ơ RÊ CA! Đúng là có người rồi! Cuối cùng thì mình cũng gặp được nhân loại đầu tiên ở thế giới này rồi!”

Trên một dòng suối dài là một người mặc một bộ trang phục lạ mắt đang nằm ở đó. Nam Phong tiến lại gần thì phát hiện ra người này mặc một bộ trang phục cổ trang, mà hắn hay thường thấy ở trên mấy bộ phim truyền hình. Dường như người này đang bị thương rất nặng và máu của người này chảy lênh láng xuống nước.

“Mẹ nó! Mới phát hiện ra người thì hoá ra là xác chết! Đợi chút! Hình như người này vẫn còn thở!” Nam Phong giúp lật người này dậy và băng bó vết thương dùm hắn.

Khuôn mặt của người này khá là phổ thông, giống như những nhân vật quần chúng mà hắn thường thấy trên ti vi. Người này mặc một bộ trang phục bố sam màu nâu xạm, chất vải cũng không phải là quá tốt vì nó vô cùng thô dát.

Một lúc sau, cuối cùng thì người này cũng tỉnh dậy. Người này sau khi nhìn Nam Phong thì vô cùng hoảng hốt, hắn ta nhanh chóng lùi lại phía sau và thủ thế. Sau đó, người này thổ ra một đống ngôn ngữ mà hắn không hề hiểu chút nào.

Nhưng với kinh nghiệm xem phim nhiều năm của Nam Phong, thì không khó để hắn có thể đoán ra được ngôn ngữ của người này đang dùng, chính là thứ ngôn ngữ Trung Hoa thường thấy nhan nhản trên những bộ phim truyền hình.

“Mẹ nó! Cái hệ thống chết tiệt này! Tao thề không đội trời chung với mày!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.