Nhà Bên Có Sói

Chương 30: Chương 30




“Không đi cũng được…” Cố Lãng chậm rãi nói, đá mông Lục Nhược một cái, “Chị dâu nhà chú muốn ngồi đá quý bay lên trời, nếu làm được thì muốn đi hay ở là tùy.”

“Nhị ca, anh nói đùa đi!” Lục Nhược muốn xỉu rồi, bay lên trời thì còn được, anh có thể dùng máy bay riêng đưa cô đi, có điều, đá quý? Định bắt anh tìm đá quý thành tinh sao?

Cố Lãng vẫn sờ sờ cái hộp nhẫn trên tay, gật đầu, “Là thế này. Ca ca ta muốn kết hôn, nể tình chúng ta anh em thân thích, chuyện liên quan tới hạnh phúc cả đời anh đành giao cho cậu vậy.” Vừa nói vừa nhéo nhéo cái mặt Lục Nhược, “Không làm sao…. Thất vọng quá… hổ danh “thiếu niên thiên tài” rồi!”

Lục Nhược miệng cứng đờ, nỗ lực nói đạo lý với anh lần nữa, “Ca, em không…”

Cố Lãng lấy điện thoại ra xem ngày, “Ừm, Lục Hi cũng muốn trở về rồi. Hình như cha mẹ cậu muốn đem cô ấy nhanh chóng gả ra ngoài, không biết cậu có thể kịp về nhà mừng năm mới không nhỉ?”

Lục Nhược cau có, “Nhị ca, em làm, nhưng em làm không thành thì sao?”

“Được rồi, tay chân tình báo của cậu anh mượn dùng một chút. Đến lúc thể hiện trí thông minh của cậu rồi, đừng làm anh thất vọng.” Đè lấy đầu anh, Cố Lãng giơ tay lên mang theo đám tay chân rời đi.

“Khốn!” Lục Nhược ngốc nghếch sửng sốt một lúc mới hiểu rõ ý tứ của Cố Lãng, tức giận giậm chân, “Mang hết tay chân của cậu đi, cậu đây biết đi đâu mà tìm hiểu chuyện tình nhà anh? Không phải là đem đá buộc chân chuồn chuồn sao?!”



Cố Lãng thấp thỏm…

Tần Tiểu Mạn từ lúc xuất viện không khóc lóc nữa, bĩnh tĩnh đến quái dị.

Buổi tối, anh đóng cửa suy nghĩ thật cẩn thận. Thấy cô tắm xong vào phòng, đứng trước cửa phòng cô đi đi lại lại mấy lần mới dám đẩy cửa bước vào.

Tiểu Mạn chui trong chăn nghịch điện thoại, thấy anh lại gần bình tĩnh liếc một cái, xoay lưng lại với anh.

Cố Lãng bị dọa cho chết khiếp, cô như thế này, anh đến xin lỗi cũng không biết nói như thế nào. Mà nói, cũng không phải lỗi của anh mà? Anh đã nghĩ là sẽ đuổi cô gái kia đi, ai biết được Lục Nhược lại mang cô nhét vào trong xe? Được rồi, nếu cô muốn trách anh lúc đó còn dám làm chuyện như vậy thì cũng đáng. Có điều, cô trên người anh náo loạn như vậy, làm sao mà anh nhịn được?

Trong đầu Cố Lãng lại không tự chủ được nhớ tới lúc Tiểu Mạn ngồi trên người anh chủ động, dù là lần đầu tiên, lại không có kỹ xảo gì, động tác vụng về ngốc nghếch lại khiến anh không thể khống chế nổi, chỉ có thể thả mình đắm chìm vào cơn mê loạn với cô.

Dừng lại! Cố Lãng tự cảnh cáo, muốn lấy cô về nhà thì bây giờ phải thể hiện cho tốt. Tiểu Mạn bình thường hiền lành nhẫn nhịn, cho dù có bị người ta chà đạp cũng rất ít khi tức giận, thế nhưng đã nổi giận thì nguy to rồi. Anh bây giờ vẫn còn nhớ rõ, ngày trước có một thời gian Tiểu Mạn cực kỳ thích ăn kem Dazs*, dành dụm tiền tiêu vặt mấy tuần mới dám mua một cái lại bị anh vừa đi đá bóng về, nóng quá ăn một miếng hết veo. Tiểu Mạn khóc muốn long trời lở đất. Cố mẹ đành đi mua đủ các vị cho cô ăn, cô vẫn rưng rức khóc. Kết quả, Cố cha lúc nào cũng hiền lành nhân hậu lần đầu tiên nổi giận, cũng vì thế mà làm hỏng luôn cái chổi nhà anh. Sau đó, Tiểu Mạn thấy cái mông xanh tím của anh mới dần dần tha thứ.

Cố Lãng hắng giọng chuẩn bị giải thích rõ ràng với cô. Cuộc sống của cô từ trước tới nay luôn thuần khiết không chút vấy bẩn, chính là bởi vì Cố Lãng luôn cẩn thận giữ bí mật để người thân của anh cũng như cô có được cuộc sống bình thường nhất. Anh là đàn ông, anh dám đảm bảo rằng, nếu như anh yêu ai càng nhiều, anh càng cam tâm tình nguyện trao hết tất cả cho người đó, kể cả tôn nghiêm cũng như lòng kiêu ngạo. Chỉ là, anh thời gian đầu ở bên ngoài cũng có lúc không chống lại được cám dỗ.

Xốc chăn lên định chui vào, thấy người ở phía chăn lập tức cuộn người lại, Cố Lãng bỗng thấy không nhúc nhích nổi. Hai ngày rồi mà trên người cô vẫn lưu lại rất nhiều vết tích. “Làm ơn đặt chăn xuống, em lạnh!” giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng như dội một gáo nước lạnh vào đầu anh. Cố Lãng oán hận buông chăn, cô có ý gì đây?

“Cảm ơn.” Tiểu Mạn cuốn lấy chăn, cũng không quay đầu lại, ngón tay mảnh khảnh tiếp tục bấm bàn phím.

Điện thoại không ngừng rung lên báo có tin nhắn đến, Tiểu Mạn chăm chú nhắn tin, tuyệt đối không thèm để ý người nào đó ở sau lưng.

Cố Lãng càng nghĩ càng thấy ấm ức, tắt đèn ngủ đầu giường cũng nằm xuống quay lưng lại với cô ngủ.

Hai người đắp chung chăn, lại đều nằm tách ra hai bên, ở giữa chừa lại một khoảng trống. Cho dù có hệ thống sưởi, ban đêm vẫn cảm thấy lạnh. Tần Tiểu Mạn không chịu được bắt đầu dịch sát vào người Cố Lãng, cho đến khi đụng vào lưng anh, nhiệt độ ấm áp quen thuộc truyền đến khiến cô muốn lẩn trốn. Cố Lãng nhanh hơn, trở mình đè lấy cô, không cho cô nhúc nhích.

Cố Lãng vốn dĩ đang phẫn uất muốn chết, giận chính mình không chịu cố gắng. Bỗng dưng cô lại chủ động tiếp cận, làm sao có thể bỏ qua được.

Hai người vốn đều có chung thói quen lúc ngủ không mặc quần áo *xịt máu*, cứ như vậy ở trong tư thế tình cảm tối nguyên thủy của loài người.

Tần Tiểu Mạn rất quẫn bách, cái tư thế này thực sự rất nguy hiểm. Chỉ cần anh dùng chút sức chắc chắn cô sẽ thất thủ, cũng mặc kệ cái gì tiến công chiếm đóng, thúc vai đẩy anh ra.

Cố Lãng tà ác túm lấy tay cổ đặt lên đỉnh đầu, “Đừng giận nữa, anh xin lỗi rồi còn không được sao?”

Tần Tiểu Mạn bĩu môi, nói xin lỗi bằng cái giọng tức giận đó, một chút thành ý cũng không có.

“Anh không biết tiểu tam lại làm như vậy. Nếu em còn ý thức một chút thì chắc chắn sẽ nhớ lúc đó anh muốn em bỏ anh ra mà?” Cố Lãng cọ nhẹ lên chóp mũi của cô, giọng nói cực kỳ thành khẩn, ánh mắt quang mang vỡ ra khiến cô nhớ tới con thú nhỏ ngây thơ vô tội.

Tần Tiểu Mạn bị Lục Nhược đê tiện hạ dược rồi bỏ lên xe. Lúc đó đầu óc cô mê muội, nhưng câu nói ngăn cản hết lần này tới lần khác của Cố Lãng lại khắc sâu trong trí nhớ. Trời biết vì sao cô còn làm oan cho anh, lúc đó anh làm sao có thể cự tuyệt yêu cầu của cô được đây? Xác định rõ như vậy, Cố Lãng đúng là không cần phải nói xin lỗi.

Cố Lãng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã giãn ra, lập tức rèn sắt thì phải rèn khi còn nóng, “Tiểu Mạn em phải tin anh. Hai chúng ta tốt hơn nhiều, anh còn đi trêu hoa ghẹo liễu làm gì?”

Tốt hơn nhiều? Lỗ tai Tiểu Mạn co quắp, vì sao cái từ này lại nồng nặc mùi gian tình vậy?

Cố Lãng áp má vào mặt cô kì kèo: “Em còn chưa nói cho anh biết vì sao hôm đó lại chạy tới quán bar, anh đã đưa em về nhà rồi cơ mà?”

“Em phải giúp An An tìm đồ, gọi điện cho anh anh không nghe.” Tiểu Mạn rất tự giác giải thích.

Tốt. Cố Lãng thỏa mãn thấy ngữ điệu cô đã trở lại như xưa, gặm gặm cái gáy non mịn, hung hăng cọ xát với thân thể mềm mại đang dán chặt vào lồng ngực vững chãi của mình.

“Ưm!” Tần Tiểu Mạn không phòng bị, một tiếng yêu kiều thốt ra. “Anh tránh ra một bên đi, em đang giận anh đấy!” Tiểu Mạn hoảng hốt lộ rõ bản tính.

“Vẫn còn giận anh sao. Cho em giận. Đêm nay em muốn gì anh đều phục vụ em, có được không?”

Tiểu Mạn một bên giận dữ bản thân thật yếu đuối, một bên lại thả mình vào dòng xoáy mãnh liệt do Cố Lãng tạo nên mà không cách nào thoát thân. Cơ thể ngoan ngoãn mở rộng ôm lấy anh….



Ngày hôm sau, Tiểu Mạn cúi đầu than thở qua điện thoại với An Nhiên.

“An An, mình vừa nhìn thấy anh ấy là lại không cách nào không đếm xỉa tới anh ấy được.” hấp háy mũi, “Mà rốt cuộc người Cố Lãng quen là ai, sao lại có chuyện đem đàn bà của mình tặng cho bạn bè chứ?”

An Nhiên “….”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.