Nhà Bên Có Sói

Chương 61: Chương 61




“Chị Mạn, chúng ta đi thôi.” Thư ký Tiểu Trương thấy nếu không nhanh sẽ lỡ mất thời gian làm thủ tục, không khỏi giục giã.

Tiểu Mạn căm tức nhìn cậu ta, “Đã bảo không được gọi chị, tôi lớn hơn cậu có một tuổi thôi!”

Tiểu Trương bất đắc dĩ nhăn trán, cậu chỉ có ý kính trọng thôi mà? Cậu cúi đầu nhìn Tiểu Mạn đang ngồi chồm hổm trên đống hành lý, âm thầm oán thán, vị quản lý này, sao nhìn cứ như đứa con nít vậy, “Tiểu… Tiểu Mạn,” Tiểu Trương thử gọi, phát hiện đối phương phản ứng rất happy, vội nói, “Đến giờ rồi, đi thôi!”

Tần Tiểu Mạn dài cổ nhìn quanh đại sảnh, lầm bầm một câu: “Sao vẫn chưa tới nhỉ?”

Tiểu Trương kéo cô đứng dậy, xách túi đồ, cũng không câu nệ chức vị khác biệt, túm lấy cánh tay Tiểu Mạn kéo cô ra chỗ soát vé. Thật vất vả mới có cơ hội xuất ngoại, cũng không thể vì thủ trưởng không vào mà mình không được đi. Lúc này cũng là lúc để khảo nghiệm năng lực nhân viên.

“Chị Tiểu Mạn, đang chờ bạn trai sao? Lúc này đông người như vậy, có lẽ khó mà tìm được. Thôi cứ đi theo tôi trước đi, không chừng anh ấy cũng tới chỗ đấy.” Tiểu Trương ra sức kéo cô đi về phía trước, thở hồng hộc nói.

“Không đúng!” Tiểu Mạn nghiêm túc nói.

“Cái gì không đúng?” Tiểu Trương buông cô ra, móc vé máy bay của hai người đưa cho nhân viên, nhân thể lau mồ hôi.

“Cậu không phải là chưa từng yêu đương đấy chứ?” Tiểu Mạn rất sắc bén chỉ ra.

“Đương nhiên là rồi, tôi cũng 24t chứ ít gì!” Tiểu Trương rất không phục, “Có điều vẫn chưa kết hôn. Sự nghiệp chưa có, dựa vào cái gì lập gia thất?” rất hào phóng tuyên bố, “Chờ tôi làm nên chuyện rồi sẽ đi cưới vợ.”

“Vậy dám chắc là cậu chưa yêu thật lòng!” Cô quay đầu ra sau tìm kiếm, lẩm bẩm, “Tôi biết, anh ấy không tới đâu.”

Bất kỳ chỗ nào có anh, đến ngay cả mùi vị của không khí cũng sẽ khác biệt. Giữa biển người mờ mịt, chỉ cần có anh ở gần, bất luận là có gì trở ngại, ánh mắt của cô cũng có thể chính xác rơi lại trên người anh. Đừng nói cái khác, đơn giản là, thương anh, đến cả hơi thở cũng muốn giữ lại.

Tiểu Trương nóng nảy thấy Tiểu Mạn đứng lại không chịu đi, gấp đến độ giơ chân, “Quản lí đại nhân, ngài già rồi hoạt động một chút chăm sóc sức khỏe được không!” Lần này ra nước ngoài coi như vớ bở, cậu mới làm nhân viên Lăng Hiên, theo Tiểu Mạn bận rộn lâu nay, vất vả lắm mới hoàn thành dự án với Tứ Hải, hăng hái chuẩn bị khoác lớp áo vàng xuất ngoại. Nhìn Tiểu Mạn mài mài mũi giày, đột nhiên có cảm giác vì sao chuyến đi này lại đầy nguy cơ vậy?

Đám người bỗng nhiên rối loạn, bất an như thủy triều lan ra toàn bộ sân bay. Hai đoàn người giày da, áo vest đội ngũ chỉnh tề đi vào, người dẫn đầu phất tay ra hiệu dừng lại, loa phát thanh lập tức vang lên: “Xin lỗi quý khách, bởi vì có sự cố, chuyến bay XXXX tạm thời dừng cất cánh, xin quý khách kiên nhẫn không nên nóng nảy.”

Tiểu Mạn vốn đã đưa vé ra rồi, loa phát thanh vừa kêu, vé lại bị trả về.

“Shit!” Tiểu Trương nhịn không nổi nữa, mắng một câu, thế nào cảm giác ngày hôm nay không ổn tẹo nào.

Trong đám người bỗng có ai đó hô to một tiếng, “Ở đây!” Tiểu Mạn tròn mắt nhìn người đi ở giữa, những người xung quanh đều bị dạt sang một bên. Một gã đàn ông cao lớn đeo kính đen sải bước về phía cô.

Tiểu Trương khẩn trương nhào ra chắn, bị một người khác túm cổ áo lôi đi.

Tiểu Mạn nhìn xung quanh không còn ai nữa, người kia đến tìm cô sao? Nhưng mà, cô hình như không quen anh ta.

Kính đen đứng trước mặt cô, hơi nghiêng đầu quan sát cô một chút, “Are you, khụ khụ, chậc, cô là Tiểu Mạn phải không?”

Anh ta là người nước ngoài sao? Tiểu Mạn gật đầu, “Xin hỏi anh là?”

“Tiểu Mạn!” Người nọ đột nhiên ôm chặt lấy cô, hô lớn, “Cầu xin em đừng bỏ anh! Anh không thể sống thiếu em được!”

Vài người vốn còn tưởng là xã hội đen cướp bóc gì đó, lấy điện thoại ra chuẩn bị báo nguy, ai mà ngờ lại là một tiết mục truy đuổi ái tình, đành lắc đầu, cười một cái rồi tản ra.

Đầu Tiểu Mạn ong ong, ra sức đẩy người kia ra, “Này, anh nhận lầm người rồi! Anh…” lời còn chưa dứt, sau gáy đột nhiên đau đớn, Tiểu Mạn trở mình làm một pha chết không nhắm mắt rồi ngất đi.



Lúc Cố Lãng mồ hôi nhễ nhại lao tới sân bay, nhìn xuyên qua cửa kính, thấy rõ một vệt khói trắng trải rộng trên nền trời.

“Ầm” một tiếng, một đấm vào tường. Cố Lãng căm giận nhìn trời, hóa ra, chỉ một khoảng cách ngắn vậy thôi, hoa mới nở đã bị một đao chặt mất. Cho đến bây giờ, anh mới biết, anh cũng chỉ giống như Tôn Ngộ Không không cách nào thoát ra khỏi bàn tay Phật tổ. Ngay cả lên trời xuống đất không gì không làm được, cuối cùng gặp cô cũng phải thuần phục.

Anh lấy di động gọi cho quản lý sân bay, quát: “Đã bảo các người ngăn lại, ai cho các người để cô ấy đi!”

Đối phương kinh hồn bạt vía im lặng một lúc, nơm nớp trả lời: “Dạ, không phải vừa rồi Nhị đương gia cử người tới đón.. đón đi sao ạ? Để, không làm lỡ lịch trình, đã bay rồi, bay rồi!”



Sau khi tỉnh lại, Tiểu Mạn phát hiện mình bị trói rất chặt nhưng lại để nằm trên giường. Liếc mắt qua thì hình như đây là một phòng khách sạn. Bắt cóc! Một từ duy nhất nảy ra trong đầu cô.

“Cô ấy tỉnh rồi!” Một giọng nói đột nhiên vang lên khiến cô sợ đến phát run, giờ cô mới phát hiện ra còn có người ngồi bên giường, thấy cô mở mắt có vẻ thở dài nhẹ nhõm, vỗ ngực đứng lên.

Là một người nước ngoài, mắt xanh, mũi cao, môi mỏng. Trừ việc đi làm cướp, coi như lớn lên đẹp mắt. Tần Tiểu Mạn cấp tốc đánh giá, cố gắng cảnh cáo chính mình phải bình tĩnh, bình tĩnh. Tiểu Mạn cô vô tài vô sắc, tự nhận mình không hề đắc tội với ai. Cô nuốt nước bọt, hữu hảo hỏi thăm: “Vị này, à, tiên sinh, ngài tìm nhầm người phải không?”

Ấy vậy mà người kia lại giơ tay ra trước mặt cô, làm một phép lễ nghi tiêu chuẩn, “Tiểu thư tôn quý, cô khỏe chứ. Xin gọi tôi là Tiểu Vũ. Không nhầm, cô chính là mục tiêu của chúng tôi lần này. Lão đại nói nếu bắt cóc được cô, Cố sẽ thành con cá đặt trên cái thớt mặc ý chúng tôi ăn thịt.”

Hán ngữ tiêu chuẩn. Mặt Tiểu Mạn trắng bệnh, vất vả dịch sang một bên, “Anh, tôi không quen Cố nào cả. Thả tôi ra đi!”

“Cốc cốc” có tiếng gõ cửa, kính đen mới rồi đánh ngất cô bước vào. Tiểu Vũ vội vàng nghênh đón, giọng nói hổn hển, “Cô ấy cuối cùng cũng tỉnh. Anh có biết hay không gáy là gần với não nhất, chẳng may có việc gì, anh muốn bị lột da à?”

Kính đen hung hăng đấm người kia một cái, quát lớn: “Bày ra bộ dáng cướp bóc tôi xem, phải như này này!” nói rồi tháo kính đen xuống, hung ác trừng mắt nhìn Tiểu Mạn đang sợ hãi.

Tiểu Mạn trước giờ chưa gặp qua chuyện như thế này, bị anh ta dọa, nước mắt tuôn ra.

“Thấy không?” Kính đen đắc ý. Khuôn mặt đẹp của Tiểu Vũ vì tức giận mà nhíu lại, “A, anh thế nào lại có thể đối xử như thế với cô gái đáng yêu này? Thật không có phép tắc!”

Kính đen lại quát lên: “Dẹp mấy cái phép tắc đi. Lớ ngớ coi chừng lão đại xử đẹp! Đừng quên hiện giờ ai quản chúng ta.”

Tiểu Vũ không tình nguyện vâng một tiếng, đi tới trước mặt Tiểu Mạn, tỏ vẻ uy nghiêm, “Cái này, cô kia, xin an phận một chút, bằng không, cậu đây, trước tiên rape cô, sau đó kết hôn với cô!” Nói xong quay đầu lại hỏi kính đen, “Như vậy đúng không? Hình như bọn cướp Trung Quốc đều như vậy, cướp trinh con tin, dùng phương thức vô nhân đạo này làm chồng cô ả.” Anh ta nhớ mang mang xem phim Trung Quốc hình như có cảnh đó.

Kính đen bịt tai. Không rõ Aron vì sao lại phái cái tên ngu ngốc này đến đây.

“Các người rốt cuộc muốn làm gì?” Tiểu Mạn khóc lóc thảm thiết, hai người kia âm dương quái khí. Cô nhớ Cố Lãng muốn chết đi, anh không mau đến cứu cô?

Kính đen hung ác nói: “Chúng ta muốn mạng Cố Lãng, không cách nào hơn là phải bắt cô. Nếu cô phối hợp, tất nhiên sẽ không bạc đãi cô làm gì!”

“Hình như không phải nói như vậy đâu.” Tiểu Vũ huých huých tay anh ta, móc trong ví ra một tờ giấy, “Aron bảo phải nói như thế này…”

“Câm miệng!”

*Vầng, xin một tràng pháo tay cho xã hội đen trong truyền thuyết của Lãng Lãng =]*


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.