Nhà Có Chính Thê

Chương 147: Chương 147: Anh là của em




Sáng sớm ăn xong điểm tâm rồi, Trương Thanh đi theo Hạ Phạm Hành tới huyện thành. Y hôm nay phải bồi Quách Dực đi bệnh viện, y có thể khẳng định, nếu như y không xuất hiện ở bệnh viện đúng giờ thì Quách Dực khẳng định sẽ từ bỏ chữa trị.

"Không cần tới đón em, em đã lên xe Phạm Hành rồi. Ừ, ừ? Tử Chương đâu?" Trương Thanh cầm điện thoại, ngẩng đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh một cái, "Tốt lắm, vậy thì Tử Chương tới đón, anh đừng tới, anh mà tới thì em không đi! Ừ, cứ như vậy đi."

Cúp điện thoại, Trương Thanh cất điện thoại bật nắp nhỏ bé của mình vào trong túi quần, quay đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh: "A Tĩnh... Quách Dực nói, một hồi nữa đến trường học, Tử Chương sẽ tới đón ba, nó cũng thuận tiện tới đưa Tiểu Niên đi học."

Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu: "Như vậy cũng tốt ạ."

" Ừ." Trương Thanh đáp một tiếng, lại nhìn sắc mặt Quách Tĩnh Tĩnh, mặc dù thấy cậu thần sắc như thường, vẫn là có chút không yên lòng.

"A Tĩnh, con có phải tạm thời không quá nguyện ý gặp Tử Chương đúng không? Vậy ba gọi điện thoại cho thằng bé, để nó ở chỗ khác chờ ba."

"Không cần đâu ba, " Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, "Anh ấy là anh con, người một nhà nào có thể không chạm mặt được."

Quách Tĩnh Tĩnh nói như vậy, Hạ Phạm Hành xuyên qua kính chiếu hậu nhìn cậu một cái. Trương Thanh cảm động không chịu được, kéo tay Quách Tĩnh Tĩnh xoa xoa: "A Tĩnh..."

"Ba, ba không cần phải nói, con đều hiểu được mà. Anh Chương... Anh Chương là con ruột của ba, vậy chính là anh con rồi, sau này ba cũng không cần nói chuyện cẩn thận như thế, con không tới mức không hiểu chuyện như vậy."

Trương Thanh mang giọng mũi nói: "Không giống nhau, con so với Tử Chương còn nhỏ hơn, ba dĩ nhiên cưng chiều con trai nhỏ nhiều hơn, lớn hẳn phải nhường cho nhỏ mới đúng chứ."

Xe đến cửa trường học, Quách Tử Chương đã đứng ở xe chờ rồi, lúc gặp mặt là Quách Tử Chương mở miệng trước.

"Phạm Hành, chú Trương, Tĩnh Tĩnh..."

Trương Thanh ngẩng đầu nhìn Quách Tử Chương, trong mắt lưu quang.

Quách Tử Chương nhượng bộ, Quách Tĩnh Tĩnh nhìn ra, cậu vốn không phải là người nhẫn tâm, ngay trước mặt sửa lại cách gọi.

"Anh Chương, ba phải làm phiền anh rồi." Quách Tĩnh Tĩnh chưa nói ba tôi, cũng chưa nói ba anh mà trực tiếp dùng một chữ —— ba.

Nói không kinh ngạc là không thể nào, Quách Tử Chương thật sự không nghĩ tới Quách Tĩnh Tĩnh lại sẽ nhanh chóng đón nhận anh như vậy, giống như Quách Dực nói, hai cha con bọn họ sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, không phải nói Quách Tĩnh Tĩnh không rõ đạo lý, chẳng qua là trong đời bỗng nhiên lòi ra một người anh chị em thì nhiều ít vẫn cần thời gian để thích ứng.

Quách Tử Chương từ nhỏ cùng em trai em gái đều không thân thiết, Quách gia trừ Quách Tử Hoa, những người khác một năm cũng không thể nói nửa câu, nhưng đối với Quách Tĩnh Tĩnh, có lẽ bởi vì cậu là do Trương Thanh nuôi lớn, trên người hoặc nhiều hoặc ít có chút bóng dáng của Trương Thanh, Quách Tử Chương từ lần đầu tiên nhìn thấy đã cảm thấy thân thiết.

Bây giờ, Quách Tĩnh Tĩnh cũng làm được tới mức này, Quách Tử Chương trừ cảm động càng nhiều hơn còn có cảm kích. Anh đưa tay vỗ một cái lên vai Quách Tĩnh Tĩnh, Quách Tử Chương nghiêm mặt nói: "Yên tâm, anh sẽ chiếu cố ba tốt."

"Còn có chú Dực, có kết quả thì nói cho em một tiếng."

" Được."

Trương Thanh nhìn Quách Tử Chương cùng Quách Tĩnh Tĩnh một hỏi một đáp, trong lòng như được xoa dịu, xoa xoa chóp mũi đang nóng lên. Y cũng không thể ở trước mặt các con mà khóc nhè, như vậy cũng không tốt cho lắm.

Hạ Phạm Hành cùng Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Trương Thanh ngồi lên xe Quách Tử Chương rời đi. Quách Tĩnh Tĩnh đứng ở đằng kia nhìn một hồi, thần sắc phức tạp.

"Trong lòng nếu đã giải trừ được hiểu lầm rồi thì những thứ còn sót lại cứ để mặc cho thời gian đi. A Tĩnh, em đã làm rất tốt rồi."

Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Phạm Hành, Hạ Phạm Hành khẽ mỉm cười với cậu, Quách Tĩnh Tĩnh đỏ mắt, kéo Hạ Phạm Hành, sau khi mở cửa xe ra liền đẩy người lên xe.

Trước khia Hạ Phạm Hành kịp phản ứng, Quách Tĩnh Tĩnh đã nhào vào trong ngực hắn, hai tay ôm chầm lấy cổ Hạ Phạm Hành há miệng hôn lên.

Nụ hôn củaQuách Tĩnh Tĩnh, kỹ xảo mặc dù có chút không lưu loát, nhưng so sánh trước kia tiến bộ vẫn rất lớn. Cậu chiếm thế chủ động, đè cổ Hạ Phạm Hành ngực dán ngực, không chừa ra một chút khe hở nào. Hạ Phạm Hành ban đầu còn kinh ngạc nhưng càng về sau càng hết sức phối hợp, dung túng lưỡi Quách Tĩnh Tĩnh ở trong miệng của hắn muốn làm gì thì làm.

Trong mắt Hạ Phạm Hành mang ý cười, một tay ma sát thắt lưng Quách Tĩnh Tĩnh, một cái tay dán vào đùi cậu, mười ngón tay mang chút lực đạo sờ lướt qua hết lần này tới lần khác.

Hạ Phạm Hành sờ một cái, Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy trên người như bị lửa đốt, môi cắn càng dùng sức, cho tới lúc bởi vì hít thở không thông mà tách ra thời, một thanh âm thật lớn liền vang lên.

Mặt Quách Tĩnh Tĩnh trong nháy mắt đỏ đến cổ như tôm luộc, Hạ Phạm Hành nhìn cậu, cười cười, vẻ mặt như ác thú ăn chưa đủ no, động tác ngón trỏ quét qua môi có thể đầu độc chết người.

"A Tĩnh, anh không nghĩ tới em lại thích như này..."

Quách Tĩnh Tĩnh trợn mắt nhìn Hạ Phạm Hành, kéo lấy cổ áo Hạ Phạm Hành, hung dữ nói: "Anh là của em, chỉ một mình em!"

Hạ Phạm Hành ngẩn ra, nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, ánh mắt mang theo sự khôi hài càng ngày càng ôn nhu, cuối cùng ngọt đến nỗi có thể chảy ra nước luôn.

"Vâng, anh là của em, một mình em thôi."

Quách Tĩnh Tĩnh ngơ ngác nhìn Hạ Phạm Hành, cảm thấy người trước mặt này thật sự đẹp trai tới độ không tả nổi. Hạ Phạm Hành tất nhiên nhìn ra si mê trong mắt cậu, nụ cười càng thêm mê người, một tay vòng qua cổ Quách Tĩnh Tĩnh kéo người tới trước mặt, nghiêng người lần nữa hôn lên.

*

Trương Thanh đi theo Quách Tử Chương lái xe chạy tới Tể Ninh, Trương Thanh trong lòng xúc động, quay đầu nhìn Quách Tử Chương, nói: "Tử Chương, cám ơn con."

Quách Tử Chương sở dĩ tiếng thứ nhất không kêu ba, Trương Thanh làm sao lại không hiểu dụng ý của anh chứ. Anh là vì quan tâm đến cảm thụ của Quách Tĩnh Tĩnh, anh sợ Quách Tĩnh Tĩnh nhất thời còn chưa tiếp nhận được mình.

Quách Tử Chương cười với Trương Thanh một tiếng, nói: "Ba, đừng nói như vậy, thật ra thì con hẳn phải nên cảm ơn Tĩnh Tĩnh mới đúng."

Trương Thanh lắc đầu: "Không, là ba nên cảm ơn các con, ba nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy. Lúc con cùng Tĩnh Tĩnh nói chuyện, ba cảm giác chúng ta thật sự giống như vẫn luôn sống cùng nhau, không có một chút ngăn cách nào. Ba thật, thật sự rất vui vẻ, rất cảm kích các con đã cho ba cuộc sống tốt đẹp như thế."

"Ba, thật ra thì con vẫn luôn tin tưởng, con cùng Tĩnh Tĩnh nhất định có thể làm anh em hòa thuận, bởi vì giữa chúng con có sự tồn tại của ba, vô luận là con hay là Tĩnh Tĩnh, chúng con đều không muốn nhìn thấy nhất chính là để ba khổ sở, vì ba mà chúng con cũng sẽ thử tiếp nhận lẫn nhau. Ba, ba yên tâm, Tĩnh Tĩnh chính là em ruột của con, sau này, con sẽ che chở em ấy, ai cũng không thể khi dễ em ấy, Hạ Phạm Hành cũng không được."

Trương Thanh nín khóc mỉm cười: "Con cũng đừng nói như vậy, quan hệ giữa em trai con cùng Phạm Hành vẫn rất tốt, đến lúc đó con muốn khi dễ Phạm Hành, nó nhất định sẽ giận con trước đấy."

Quách Tử Chương nghe mà không ngừng cười được, giọng ghét bỏ nói: "Tên Hạ Phạm Hành kia đời trước khẳng định đã cứu cả quốc gia, nếu không thì sao đời này lại có phúc như thế chứ, lại để cho cậu ta gặp được Tĩnh Tĩnh nhà chúng ta." Lúc này Quách Tử Chương mới vừa được nhận làm anh của người ta đã bắt đầu che chở em trai chèn ép bạn già rồi.

"Xem con nói gì kìa, đây cũng là duyên phận giữa hai người bọn nó, " Trương Thanh mềm lòng, giúp Hạ Phạm Hành một chút, nhưng trong lòng vẫn hơi buồn. Y bình thời cũng không dám nói trước mặt Quách Tĩnh Tĩnh, sợ Quách Tĩnh Tĩnh có gánh nặng, nhưng Quách Tử Chương là một người có chủ kiến, như Quách Dực vậy, để cho người ta có cảm giác phụ thuộc vào. Trương Thanh suy nghĩ một chút, rốt cục vẫn mở miệng hỏi: "Tử Chương, nhà Phạm Hành là như nào? Bọn họ... Bọn họ sẽ sẽ không làm khó em trai con chứ?"

Làm khó là tất nhiên, Trương Thanh cũng là chim sợ cành cong, Quách Tử Chương thấy y nhắc tới cái này sắc đều thay đổi, không dám nói toàn bộ, chỉ lựa chọn nói một cách đơn giản: "Phạm Hành từ nhỏ là theo chân ba cậu ta lớn lên, mẹ không phải mẹ ruột cậu ấy. Ba cậu ấy năm đó yêu mẹ cậu ấy, sau đó bị buộc cưới cháu gái của bạn già của ông nội, ai ngờ mẹ cậu ấy lúc ấy đã mang bầu cậu ta, sau đó mẹ cậu ta sinh sớm mà chết,quan hệ giữa ba cậu ấy và ông nội vì vậy mà rất căng thẳng, dời khỏi gia tộc, mang theo Phạm Hành sinh sống cùng nhau, mấy năm trước thì ba cậu ấy qua đời."

"Cái gì? Phức tạp như vậy á?" Trương Thanh nghe xong, mặt đầy xoắn xuýt.

Quách Tử Chương cười nói: "Là có chút phức tạp, nhưng cái này ngược lại phải nói đó là tình dài giữa người của Hạ gia, huống chi, đây đối với Tĩnh Tĩnh cũng chưa chắc là một chuyện xấu. Huyền Tể Đường của Hạ gia từ thời kì nổi dậy cuối nhà Thanh đến nay đã có trăm năm lịch sử, kín cổng cao tường như vậy quả thật không thích hợp với Tĩnh Tĩnh, nhưng mà Hạ gia đã có một Hạ Khải Minh nổi loạn thì thân là con trai ông ấy, Hạ Phạm Hành ở bên một người đàn ông ngược lại là "chuyện đương nhiên", huống chi..."

"Huống chi cái gì?"

Quách Tử Chương thở dài: "Huống chi nữ chủ nhân Hạ gia ngày nay Đường Hồng Lan cũng có một đôi trai gái, Phạm Hành tới nơi này chính là do Đường Hồng Lan một tay thúc đẩy, Hạ lão gia tử thiên vị cũng chỉ là bề nổi, Phạm Hành từ trước đến giờ đều không để ý, cũng may chính cậu ta cũng đủ thông minh. Ba cậu ta Hạ Khải Minh cũng là một người có tiếng, gạt toàn bộ Hạ gia ra một tay sáng lập Tể Ninh. Những năm này Tể Ninh phát triển thần tốc như thế, ở mấy thành phố mở bệnh viện tư nhân, không thiếu được công sức sau lưng của Phạm Hành. Như vậy, cho dù cậu ta cuối cùng không có được Huyền Tể Đường, dựa vào thân phận tổng tài Tể Ninh thì cũng có đầy đủ vốn liếng để che chở Tĩnh Tĩnh rồi."

Trương Thanh mặc dù một mực ở nông thôn cũng không thích xem cung đấu trạch đấu chuyên nghiệp mà y không hiểu nổi trên ti vi nhưng năng lực phân tích tình thế vẫn phải có, nghe Quách Tử Chương vừa nói như vậy, y sửa lại một chút, cũng hớt ra chút đầu mối.

"Ba biết, Tử Chương ý con chính là, Phạm Hành có năng lực bảo vệ Tĩnh Tĩnh, chỉ cần nó đối với Tĩnh Tĩnh thật lòng, dù có lập tức rời khỏi Hạ gia thì cũng có năng lực cho Tĩnh Tĩnh nột cuộc sống thật tốt, đúng không?"

Quách Tử Chương khích lệ cười một tiếng: "Có thể hiểu như vậy ạ."

Trương Thanh thật vui vẻ, thở dài nói: "Vậy thì tốt rồi, ba nhìn ra được, Phạm Hành đối với Tĩnh Tĩnh là thật lòng, hai người bọn họ nhất định có thể trải qua mọi thứ êm đẹp!"

Quách Tử Chương nhìn Trương Thanh mơ tưởng về tương lai tốt đẹp đầy triển vọng, vểnh môi cười không lên tiếng nữa.

Quả thật, nếu quả thật giống như anh nói, Hạ Phạm Hành không quan tâm tới Huyền Tể Đường, thậm chí bị Hạ gia đuổi ra cửa, từ đây đi theo Quách Tĩnh Tĩnh đóng cửa trải qua cuộc sống gia đình tạm ổn đúng là tốt lắm.

Nhưng mà, Hạ Phạm Hành thật sự sẽ làm như vậy sao? Thời điểm Hạ Khải Minh qua đời, anh đã cùng hắn tiễn ông nốt đoạn đường cuối cùng. Hạ Khải Minh trước khi chết đã nói gì anh vẫn còn nhớ. Hạ Phạm Hành nếu quả thật muốn làm theo những gì ba hắn nói thì khi hắn trở về thủ đô, Hạ gia ắt sẽ nghênh đón một trận gió tanh huyết vũ, đến lúc đó quan hệ giữa hắn và Tĩnh Tĩnh sẽ trở thành một cái bia sống.

Xem ra phải tìm một cơ hội, anh phải nói chuyện với Hạ Phạm Hành một chút, dẫu sao Quách Tĩnh Tĩnh cũng là em trai ruột của anh rồi!

□ tác giả lời ong tiếng ve:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.