Nhà Có Chính Thê

Chương 166: Chương 166: Bày tỏ lòng dạ




Mặc dù kế hoạch có biến nhưng Quách Tĩnh Tĩnh vẫn muốn chuẩn bị cho Hạ Phạm Hành một bữa ăn tố. Hạ Phạm Hành cũng cảm thấy, với trạng thái của cậu bây giờ thì có thể làm một số việc cũng tốt.

Nhưng lúc nhìn thấy khi Quách Tĩnh Tĩnh thái thức ăn mà hồn vía lại bay tới phương nào, chân mày Hạ Phạm Hành nhíu chặt lại, đi tới đoạt dao thái từ trong tay cậu đi, để qua một bên.

"Đừng thái nữa, chúng ta ra ngoài ăn."

Quách Tĩnh Tĩnh sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Hạ Phạm Hành, há miệng nói: "Hay là ở nhà ăn đi, sẽ xong nhanh thôi."

Quách Tĩnh Tĩnh cầm nồi sắt tới.

"Em một bên thái thức ăn một bên xào, rất nhanh thôi. Nếu như anh đói thì ăn cái khác trước đi trên bàn có chuối tiêu với cam đó."

Hạ Phạm Hành đưa tay ôm lấy eo Quách Tĩnh Tĩnh, hai người quấn quýt lấy nhau.

"Anh thật sự đói lắm rồi, không bằng... Lấy em làm món khai vị trước đi?"

Mặt Quách Tĩnh Tĩnh đỏ lên, đã lâu rồi không có cùng Hạ Phạm Hành âu yếm, thân thể căn bản không chịu được khiêu khích. Tay Hạ Phạm Hành dọc theo vạt áo lông chui vào, dán lên bụng cậu khẽ vuốt.

"Mấy ngày nay buổi tối con có ngoan không em?"

Quách Tĩnh Tĩnh khẽ gật đầu một cái.

"Để cho anh nhìn một chút."

Hạ Phạm Hành trực tiếp kéo người khỏi phòng bếp, Quách Tĩnh Tĩnh căn bản không kịp cân nhắc đã bị đặt ở trên giường.

"Hạ Phạm Hành..."

Hạ Phạm Hành xoay mình đè lên đùi Quách Tĩnh Tĩnh, vén áo cậu lên để lộ ra cái bụng mượt mà, lòng bàn tay sát ở phía trên vuốt ve qua lại.

Quách Tĩnh Tĩnh hơi híp mắt, thu cằm lại để nhìn thấy mặt Hạ Phạm Hành. Hạ Phạm Hành khóe miệng ngậm cười, trong mắt đều là từ ái.

"Thật lâu rồi không nói chuyện phiếm với con, có nhớ cha hay không, hửm?"

" "Nhớ~ "

Hạ Phạm Hành ngẩng đầu, cười nghiêng người hôn Quách Tĩnh Tĩnh vừa thay đứa nhỏ trả lời.

"Hạ Phạm Hành..."

Quách Tĩnh Tĩnh đưa tay ôm lấy cổ Hạ Phạm Hành, có chút khẩn trương sáp lại gần hôn một cái. Hạ Phạm Hành đang cười, hôn cái thứ hai, vẫn còn cười, Quách Tĩnh Tĩnh như được khích lệ, lại sáp tới hôn thêm một nụ hun nóng bỏng, đầu lưỡi như con rắn nhỏ chui vào trong miệng Hạ Phạm Hành mút mát.

Lâu như vậy không có làm rồi, hơn nữa còn có chiến tranh lạnh, Quách Tĩnh Tĩnh lần này hiển nhiên chủ động hơn, nhiệt tình hơn mọi lần. Áo sơ mi của Hạ Phạm Hành thậm chí còn không kịp cởi nút áo đã bị cậu dùng sức xé ra, cử chỉ hầu cấp đích đòi mạng.

Hạ Phạm Hành rất cam tâm tình nguyện phối hợp, tùy cậu như một con sói nhỏ, ở trên cổ hắn, trước ngực gặm tới gặm lui.

Sau một phen mây mưa, Quách Tĩnh Tĩnh thở hồng hộc, nằm ngửa ở trên giường, cả người hồng hồng một mảnh, đầy dấu vết loang lổ.

Hạ Phạm Hành mặc quần áo ngủ, cầm một ly sữa bò đi tới, đưa tay xoa xoa kiểu tóc mới của Quách Tĩnh Tĩnh, khá tốt, cảm giác vẫn dễ chịu giống như trước.

"Trước tiên đứng lên đi, uống hết sữa bò đi em, có đói bụng hay không?"

Trên lông mi của Quách Tĩnh Tĩnh đều là mồ hôi, ướt tách tách, lúc mở mắt ra vừa nhu nhược vừa đáng thương. Hạ Phạm Hành thần sắc tối thầm nhưng lại không làm gì nữa.

"Hạ Phạm Hành..." Thanh âm Quách Tĩnh Tĩnh mang than thở.

"Sao nào?"

Hạ Phạm Hành dọc theo giường ngồi xuống, Quách Tĩnh Tĩnh chậm rãi giật giật đầu, nhìn về phía hắn.

"Anh có thể nói cho em biết tại sao mấy ngày trước anh lại tức giận không? Em biết, khẳng định không chỉ là bởi vì em một mình cứu Trương Kỳ, anh có phải...có phải không muốn ở bên em nữa đúng không?" Quách Tĩnh Tĩnh bỗng nhiên trở nên có chút lo được lo mất, "Hôm nay em còn nghe thấy các cô giáo bàn tán về anh. Anh như thế dù có đi đến chỗ nào cũng không thiếu người theo đuổi, mà em chỉ là một thầy giáo dạy thay bình thường, ngay cả mua một bó hoa hồng cũng phải tốn một tháng tiền lương của mình. Hạ Phạm Hành, nếu như em không có mang thai, có phải anh cũng sẽ không đối xử với em như thế đúng không? Em vẫn cảm thấy, đứa bé này đối với em là một gánh nặng, nhưng em cho tới bây giờ cũng chưa từng suy nghĩ tới cảm nhận của anh. Thật ra thì đối với anh mà nói điều này làm sao lại không phải là một việc ngoài ý muốn chứ? Ai lại có thể nghĩ tới, một người đàn ông vậy mà sẽ mang thai..."

Quách Tĩnh Tĩnh tự giễu nhếch môi, cả người cũng lộ ra sự chán chường.

"Nói xong rồi sao?"

Giọng điệu của Hạ Phạm Hành nghe không ra vui giận, thời điểm ly sữa bò bị để lên tủ đầu giường còn có mấy giọt bắn tung tóe ra khỏi ly.

"Cái gì?" Quách Tĩnh Tĩnh ngây ngô nhìn Hạ Phạm Hành, không hiểu ý của hắn.

Hạ Phạm Hành đứng lên, một bên cởi áo ngủ ra, thanh âm rõ ràng đang đè nén giận dữ nói: "Nói xong rồi thì chúng ta tiếp tục."

"Không... Em không muốn, Hạ Phạm Hành..."

Lực đạo của Hạ Phạm Hành rất lớn, Quách Tĩnh Tĩnh cạn kiệt thể lực lúc này chỉ có thể mặc cho người xẻ thịt, không có bất kỳ dạo đầu cùng vuốt ve nào cả, Hạ Phạm Hành trực tiếp đem cậu trở mình, để cho cậu quỳ sấp ở trên giường, từ phía sau trực tiếp tiến vào.

Hô hấp của Quách Tĩnh Tĩnh cứng lại, vừa cảm giác khuất nhục đồng thời lại cảm thấy mình giống như sắp chết vậy.



Không biết đã làm bao nhiêu lần, Quách Tĩnh Tĩnh thậm chí hy vọng mình có thể cứ như vậy ngất đi là tốt nhất, nhưng người ở phía sau căn bản không cho cậu cơ hội, mỗi khi ý thức của cậu dần trở nên mơ hồ thì Hạ Phạm Hành sẽ dùng hết các loại thủ đoạn, cưỡng ép kéo lý trí của cậu trở về.

Thân thể bị làm cho ngổn ngang, làm xong thân thể uể oải không thể động đậy nổi, mỗi một sợi tóc đều ướt đẫm mồ hôi, giống như mới vừa tắm vậy. Quách Tĩnh Tĩnh híp mắt, cũng có thể thấy từng sợi tóc trước mắt bởi vì cậu chuyển động mà mà đung đưa.

"Hạ Phạm Hành... Không cần, van cầu anh, em sẽ chết mất..." Quách Tĩnh Tĩnh khàn giọng cầu xin tha thứ.

"A Tĩnh, lần này chính là trừng phạt!" Thanh âm Hạ Phạm Hành cũng bắt đầu trở nên hổn hển, nhưng mà mỗi một chữ nói ra đều cắn rất nặng. Tay Hạ Phạm Hành nâng bụng của Quách Tĩnh Tĩnh, bắp thịt căng chặt, nếu như không phải là hắn một mực dùng sức chống đỡ Quách Tĩnh Tĩnh thì Quách Tĩnh Tĩnh đã sớm té xuống giường rồi. Thật ra thì tư thế như vậy là tư thế ít khả năng làm cho người ở dưới bị thương nhất, Hạ Phạm Hành có lòng trừng phạt nhưng cũng không muốn cho Quách Tĩnh Tĩnh xuất hiện bất kỳ bất ngờ nào.

Quách Tĩnh Tĩnh bị hành hạ đến phát sợ, nghe được Hạ Phạm Hành nói như vậy, trong lòng ủy khuất lại khổ sở, chảy nước mắt lên tiếng kêu khóc: "Dựa vào cái gì chứ! Dựa vào cái gì mà anh muốn trừng phạt em, em rốt cuộc đã làm sai điều gì, dựa vào cái gì mà anh lại đối với em như vậy! Dựa vào cái gì, a! Khốn kiếp, khốn kiếp, Hạ Phạm Hành anh là đồ khốn kiếp! Cút ngay!"

Quách Tĩnh Tĩnh thật là bị ép, liều mạng hồi dương dùng sức duỗi chân đấm đá. Sắc mặt Hạ Phạm Hành thay đổi, nếu cứ mặc cậu ẩu đả như vậy thì tối hôm nay hắn sẽ bị phế ở chỗ này mất.

"Đừng động!" Hạ Phạm Hành bốp một tiếng, một cái đánh hạ xuống trên mông Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh bị đánh đến cả người run lên, quay đầu không dám tin nhìn Hạ Phạm Hành, người này... Lại đánh cậu!

Hạ Phạm Hành nhắm hai mắt, nặng nề phun ra một hơi.

"Đừng lộn xộn, thả lỏng một chút."

Sắc mặt của Hạ Phạm Hành thật không tốt, có điều loại chuyện này đổi thành ai thì cũng đều không dễ chịu, Quách Tĩnh Tĩnh cũng biết, nếu cứ tiếp tục như thế thì cuối cùng cả hai cùng thiệt, bây giờ biện pháp duy nhất chỉ có nghe lời Hạ Phạm Hành, học cách thả lỏng.

Khó khăn lắm mới giải quyết được phiền toái, hai người cũng ra cả người mồ hôi, Quách Tĩnh Tĩnh dùng sức xoa xoa nước mắt, đưa lưng về phía Hạ Phạm Hành không để ý tới hắn.

Hạ Phạm Hành kéo chăn qua đắp lại cho cậu, Quách Tĩnh Tĩnh một tay đẩy ra, ông đây không thèm!

Hạ Phạm Hành nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, thấp giọng nói: "A Tĩnh, anh biết em chính trực, hiền lành, có tinh thần trách nhiệm, những thứ này đều là đức tính tốt mà chú Trương dạy cho em, rất nhiều người cả đời cũng không có cách nào có được, anh không có ý muốn thay đổi em bởi vì những thứ này đều là những thứ tốt đẹp mà anh luôn khiếm khuyết, chúng hấp dẫn anh. Nhưng là, A Tĩnh à, em bây giờ đã không phải là một người nữa rồi, em ra bất kỳ quyết định nào cũng không thể chỉ quan tâm đến nguyện vọng của bản thân."

Quách Tĩnh Tĩnh xoay người lại nhìn hắn.

Hạ Phạm Hành đưa tay xoa mặt cậu: "Em phải suy nghĩ cho anh, suy nghĩ cho con một chút. A Tĩnh, nếu như em xảy ra điều gì bất trắc thì anh chẳng còn gì cả, mất đi em, mất đi con, em cảm thấy anh còn sống vì cái gì đây?"

"Sẽ không đâu..." Quách Tĩnh Tĩnh vội vàng đưa tay, dán lên mu bàn tay của Hạ Phạm Hành, giọng khàn khàn, cũng sắp không nghe rõ từ nữa rồi."Sẽ không đâu, Hạ Phạm Hành." Hạ Phạm Hành anh đừng sợ, em sẽ không để cho bản thân có chuyện, cũng sẽ không để cho con có chuyện đâu."

Hạ Phạm Hành bất đắc dĩ cười một tiếng: "A Tĩnh, có vài người đáng giá nhưng cũng có vài người không đáng để em phải dùng cả tính mạng của mình để giúp. Thật ra thì người duy nhất em cần bảo vệ bây giờ là chính em thôi."

Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, không lên tiếng.

Hạ Phạm Hành đưa tay kéo cậu vào trong ngực, thương tiếc hôn lên đỉnh đầu Quách Tĩnh Tĩnh.

"Lần sau đừng làm như vậy nữa, bất kể có xảy ra chuyện gì em cũng phải tin tưởng anh, chờ anh, đừng hành động một mình nữa, biết không?"

Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy bản thân hình như biết Hạ Phạm Hành tại sao lại tức giận như vậy rồi. Cậu vùi đầu ở trước ngực Hạ Phạm Hành, lòng bàn tay dùng sức, kéo lấy cổ áo ngủ của Hạ Phạm Hành.

"Hạ Phạm Hành, em chưa từng không tin anh, " Quách Tĩnh Tĩnh dán chặt vào cơ thể Hạ Phạm hành, "Em biết, em đi cứu Trương Kỳ cũng không đáng giá, nếu như có thể em cũng không muốn cứu cậu ta đâu, mẹ nó ai muốn xen vào chuyện sống chết của cậu ta chứ! Anh không biết đâu lúc ở trên thuyền, có một khắc như vậy, ý nghĩ muốn giết cậu ta em cũng có rồi, em cũng lo lắng mình sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em biết em phải bảo vệ tốt đứa trẻ, em là ba của nó, đây là ta trách nhiệm, vì con, cũng là vì anh"

Nước mắt nước mũi cũng chảy xuống rồi, Quách Tĩnh Tĩnh quật cường cố hít trở về, không có tác dụng liền lau hết lên người Hạ Phạm Hành.

"Nhưng mà em không thể làm như vậy, bà nội em đã hơn bảy mươi tuổi rồi, em không thể trơ mắt nhìn bà kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, em sợ đến lúc đó bà sẽ bi thương quá mà xảy ra chuyện, vậy ba em cũng không có cách nào mà an tâm nổi. Mạng của em và bà em là do bà nội cứu, năm đó ba em mắc bệnh, là bà nội em nửa đêm đưa bà tới chỗ ông Giang mắc bệnh, một ngày ba bữa phục vụ chăm sóc. Hồi nhỏ em bị đi lỏng, ba em không hiểu chuyện gì xảy ra, bà nội liền cõng em đi tìm phương thuốc dân gian, nghe nói lục bình nấu ra nước có thể ngừng bệnh sởi bà lập tức mạo hiểm mò xuống ao tìm lục bình trong trời mưa to, nấu nước cho em tắm."

"Đã nhiều năm như vậy rồi, con của bà không ở bên cạnh, bà nội thật lòng xem ba em như người thân ruột thịt, thứ tốt gì cũng không thiếu phần của hai cha con em. Em biết Trương Vu Hà xem thường em cùng ba, bà nội bị kẹp ở giữa, rõ ràng Trương Vu Hà mới là con ruột của bà, coi như bà có chút thiên vị, em cùng ba cũng có thể hiểu được, nhưng mà bà không có, bà đối với chúng em vẫn tốt như vậy, vẫn sẽ làm một bàn ăn ngon cho em ăn. Hạ Phạm Hành, em nợ bà hai cái mạng, một cái là của em, một cái là của ba em, còn có rất nhiều ân tình, đời này đến lúc chết em cũng sẽ không trả xong được."

"Hạ Phạm Hành, em không phải không tin anh, em một mực vẫn đợi anh, coi như đến giây phút nguy hiểm nhất em vẫn không từ bỏ, bởi vì em biết anh nhất định sẽ đến tìm em, anh nhất định sẽ..."

Quách Tĩnh Tĩnh cả người cũng rơi vào trong mơ hồ, cậu quá mệt mỏi rồi, vô luận là thân thể hay là nội tâm, rõ ràng ánh mắt cũng không mở ra được nữa rồi, ý thức cũng bắt đầu rời rạc. Quách Tĩnh Tĩnh nửa mê nửa tỉnh lẩm bẩm: "Hạ Phạm Hành, em không thể không có anh được, anh sau này... Đừng không để ý tới em nữa."

Hạ Phạm Hành ôm chặt lấy cậu, thương tiếc hôn lên trán Quách Tĩnh Tĩnh."Em ngủ nhé, ngủ ngon."

□ tác giả lời ong tiếng ve:

Cầu đề cử ~~~ đề cử không lấy tiền ~~~ cầu đề cử rồi ~~

Lời của editor: xin các cô đừng ngạc nhiên tại sao lại có chương mới, tất cả chỉ là do con editor này quá thiếu nghị lực thôi. Sau cả ngày mày mò xóa không biết bao nhiêu tài khoản wp, tui tuyến bố, tui! từ! bỏ! Cái đứa kia thích report thì report, dù sao tui cũng cop lại hết rồi, ứ sợ, chỉ hơi tiếc số view số vote với cmt cảm xúc của mọi người về truyện thôi:V Tui sẽ vẫn trường tồn với wattpad, nếu mất nick thì tui lập nick mới:v Xin mọi người hãy quên những gì tui up hôm qua nha, đừng nhắc lại kẻo tui xấu hổ =))) làm cho nghiêm trọng cố vô rồi giờ ngại ghê =)) tui sẽ lập blog trên Facebook để thông báo về tài khoản (nếu có biến) và tiến độ up truyện, link tui sẽ để dưới cmt nhé.

Mọi người nếu rảnh có thể góp một phiếu report chết tài khoản ToiLuotBan (search toiluotban sẽ ra) nhé, chọn mục Violence, cop đoạn này của bạn facebooker Ngân Nguyễn: (mình cũng sẽ để dưới phần cmt)

Và một tài khoản mới xuất hiện đang follow ToiLuotBan là toiluottoi, có thể là đồng bọn, mọi người cũng phải cảnh giác, tốt nhất là rp nhé.

Cuối cùng là lời chào thân ái từ một editor - thiếu - nghị - lực!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.