Nhà Có Chính Thê

Chương 145: Chương 145: Chương 144




Ỷ vào tình cảm mà Trương Thanh đối với Quách Tử Chương, Quách Dực mặt dày mày dạn muốn lưu lại qua đêm.

Trương Thanh thấy ông vững như thái sơn, đuổi đi cũng không chịu đi, không còn cách nào chỉ có thể chuẩn bị nước nóng cho hai người rửa mặt rửa chân. Rửa xong, Trương Thanh chỉ phòng Quách Tĩnh Tĩnh nói với Quách Dực: "Anh ngủ phòng kia đi."

Quách Dực trợn to mắt, ông biết Trương Thanh không ngủ ở phòng kia.

Trương Thanh dĩ nhiên biết ông đang nghĩ gì, bĩu môi nói: "Em muốn ngủ chung với Tử Chương."

Quách Dực trầm mặt. Trương Thanh cũng nghĩ xong rồi, nếu như Quách Dực không đồng ý, y lập tức đuổi thẳng cổ ra cửa, nào biết Quách Dực lại đứng lên, thật sự đồng ý.

"Vậy anh đi ngủ trước, em cùng Tử Chương cũng sớm nghỉ ngơi một chút đi, hôm nay đã trễ lắm rồi, có lời gì ngày mai nói sau cũng không muộn." Trương Thanh ngơ ngác nhìn Quách Dực, Quách Dực xoay người, đi tới phòng của Quách Tĩnh Tĩnh. Trương Thanh thật sự không dám tin tưởng vào mắt mình, Quách Dực bá chủ từ lúc nào dễ nói chuyện như vậy?

"Khụ khụ!"

Thời điểm tới gần cửa, Quách Dực đỡ khung cửa dùng sức ho khan mấy tiếng, tim Trương Thanh như bị treo lên, dưới chân giật giật, mím môi thu lại. Quách Dực người này từ trước đến giờ không chừa thủ đoạn nào, có lẽ chính là cố ý đùa bỡn hoa chiêu đây mà!

Trương Thanh đứng không nhúc nhích, chờ Quách Dực xoay người. Quách Dực đỡ khung cửa ho khan mấy tiếng, thật sự không quay đầu, một bên ho khan một bên vào phòng, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.

Trương Thanh xoay người, thấy Quách Tử Chương đỡ trán đứng ở một bên, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Tử Chương, ông ấy có phải thường xuyên ho khan như vậy đúng không?" Quách Tử Chương thu tay về, trầm mặt, vẻ mặt ngưng trọng gật đầu một cái: "Ban ngày thì còn ổn chứ đến tối..."

Đây cũng là một cao thủ nói dối không chớp mắt, anh cùng Quách Dực rõ ràng chưa từng ở cùng nhau, nói như thế rõ ràng là đang lừa Trương Thanh.

"Ba, đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai ba nhất định phải dậy sớm." Phía sau nhà nuôi gà, Quách Tử Chương mặc dù không có kinh nghiệm nhưng cũng biết một chút. Trương Thanh mỗi ngày đều sẽ dậy sớm nhặt trứng gà, để gà ra chuồng.

"Ừ, được." Trương Thanh cười híp mắt gật đầu một cái, kéo Quách Tử Chương đi vào trong phòng, suy nghĩ một chút, vẫn là không có đóng cửa phòng lại. Hai người cởi quần áo, nằm xuống giường, Trương Thanh tự nhiên không ngủ được, cách một hồi lại nghe thấy trong phòng đối diện kia truyền tới tiếng ho khan. Trương Thanh nằm ở trên giường, đếm từng giây cho qua thời gian rồi nhỏm đầu dậy nhìn Quách Tử Chương. Người nhắm mắt lại, hẳn là đã ngủ rồi.

Trương Thanh nhìn ra ngoài cửa, do dự một chút vẫn là đứng dậy vén chăn lên xuống giường.

Người vừa mới ra cửa phòng, mắt Quách Tử Chương liền mở ra, trong mắt nào có lấy một tia buồn ngủ. Hai tay anh chắp sau ót, không biết làm sao lại thở dài. Anh hôm nay coi như là hoàn toàn thay đổi nhận thức về Quách Dực rồi. Cái gì mà trầm ổn, nội liễm, chăm chỉ nghiêm túc, đây rõ ràng chính là chó sói đội lốt dê con.

Trương Thanh đẩy cửa ra, vào phòng Quách Tĩnh Tĩnh. Người trên giường vẫn còn ho khan, phỏng đoán nghe thấy tiếng vang, một tay bật đèn trên tường lên, nhìn thấy là Trương Thanh, Quách Dực có chút kinh ngạc: "Em tại sao lại tới đây? Tại sao còn chưa ngủ đi?"

Trương Thanh cầm ly nước nóng trong tay, đi tới trước mặt ông, đưa ly nước cho ông.

"Uống chút nước nóng có lẽ sẽ tốt hơn một chút."

" Được."

Quách Dực sâu xa nhìn y, cười cười nhận lấy ly nước, vừa đụng phải tay y mi tâm lại nhíu lại.

"Tay sao lại lạnh như thế? Em mau vào đây."

Quách Dực một tay cầm ly, một tay vén chăn lên. Trương Thanh vốn chỉ muốn đưa ly nước nóng cho ông chứ cũng không muốn cùng ông ngủ chung, nhưng Quách Dực lại vén chăn lên rồi, hơn nửa người lộ ở bên ngoài. Phương nam không có lò sưởi, mùa đông nửa đêm thức dậy đi nhà cầu tuyệt đối dựa vào nghị lực, Trương Thanh biết, y mà không vào, Quách Dực sẽ một mực để như thế.

Anh lạnh em cũng lạnh, ngàn vàng khó mua được can tâm tình nguyện của em. (chỗ này tui không xác định được ai là wo ai là ni nên chém bừa á, mong các cô thứ lỗi TT)

Suy nghĩ một chút, Trương Thanh bĩu môi, rốt cuộc vẫn bò vào trong chăn Quách Dực. Ý cười trong mắt Quách Dực sâu càng thêm sâu, ở nơi Trương Thanh không nhìn thấy, lộ ra một vẻ được như ý nguyện.

Quách Dực uống một hớp nước rồi để ly xuống, kéo kéo chăn đắp đến dưới nách hai người, cùng Trương Thanh dựa vào tường.

Trương Thanh cúi đầu, trong lòng thật ra thì có rất nhiều lời muốn nói, nhưng một câu cũng không nói được, thật lâu sau mới tìm được một vấn đề vô thưởng vô phạt.

"Nước anh nhân lúc còn nóng uống đi, mùa đông lạnh nhanh lắm."

Quách Dực cầm lấy ly, cầm ở trong tay, lại uống một hớp nhỏ. Trương Thanh lúc này mới chú ý tới, lúc ông nuốt có điểm không đúng

"Anh..."

Quách Dực nhìn về phía y, thấy y nhìn chằm chằm cổ họng mình, cười nói: "Không có gì, chẳng qua là lúc nuốt cái gì đấy thì cổ họng không thoải mái chút thôi."

Ông nói rất nhẹ nhàng, Trương Thanh nghe trong lòng lại không thoải mái như vậy. Y nhìn Quách Dực, ánh mắt đỏ lên.

"Tại sao, tại sao lại là anh?" Trên thế giới này có nhiều người như vậy, tại sao hết lần này tới lần khác lại đều là Quách Dực chứ? Không chỉ riêng Trương Thanh mà tất cả mọi người khi biết người thân mình ngã bệnh, có lẽ trong lòng đều sẽ có như vậy ý nghĩ như thế.

Quách Dực kéo tay Trương Thanh qua, cầm ở trong bàn tay, ngón cái đè xuống, cà cà một cái.

"Nào có cái gì tại sao, loại chuyện này có thể xảy ra với bất cứ ai, anh tất nhiên cũng không ngoại lệ."

Trương Thanh không thu tay về, trở tay nắm lấy tay Quách Dực: Ngày mai trời sáng chúng ta đi Tể Ninh ngay nhé."

"Ngày mai không đi." Mắt thấy Trương Thanh sắc mặt trắng nhợt, Quách Dực vội vàng tiếp tục nói: "Anh không phải có ý đó, ý là có đi cũng vô ích thôi. Ngày mốt sẽ có chuyên gia từ Thượng Hải bên kia tới, đến lúc đó chúng ta sẽ đi tới bên đó. A Thanh, anh bây giờ không muốn chết sớm chút nào, chúng ta đã rời khỏi nhau hơn hai mươi năm rồi, anh cũng không muốn lại tiếp tục chia lìa nữa đâu."

Trương Thanh kinh ngạc nhìn Quách Dực, trong mắt dâng lệ.

"Huống chi, anh không thể bỏ em lại một mình được." một tay khác của Quách Dực sờ lên gò má Trương Thanh, tiến tới, nhẹ hôn một cái lên trán Trương Thanh. Trương Thanh vẫn sẽ rất khẩn trương, nhưng Quách Dực lần này rất quy củ, nụ hôn đó càng nhiều hơn chính là thương tiếc cùng sủng ái, không có sự nóng bỏng.

"A Thanh, " Quách Dực thần sắc có chút do dự, "Em có thể nói cho anh biết, năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Ba anh... Ông ấy rốt cuộc đã làm gì em?"

Trương Thanh không trả lời, hơi híp mắt một chút, một lúc lâu không lên tiếng nói chuyện. Y không nói, Quách Dực liền lẳng lặng chờ y.

"Ba anh... Có khỏe không?"

"Ông ấy đã qua đời hơn mười năm rồi."

Trương Thanh ngẩng đầu nhìn Quách Dực, Quách Dực cũng nhìn y. Trương Thanh há miệng, nói: "Người chết phải được tôn trọng, bất kể ông ấy đã từng làm qua cái gì, hôm nay ông ấy cũng không có ở đây rồi, chuyện quá khứ cứ để nó qua đi, sau này em không muốn nhắc lại nữa."

Trương Thanh không muốn nói, cũng không đại biểu cho việc Quách Dực không muốn biết, chẳng qua là ông không muốn ép Trương Thanh mà thôi. Sắp ba mươi năm rồi, một người cả đời có thể có mấy cái ba mươi năm đây, nếu như không cho ba mươi năm này một câu trả lời, vậy thì đồng nghĩa với việc xóa đi một nửa năm tháng đời người của mình, huống chi, những đau khổ mà Trương Thanh có lẽ đã vượt xa tưởng tượng của Quách Dực rồi. Không tra được ông làm sao có thể cam tâm!

" Được, em không muốn nói thì anh cũng không ép em." Nếu Trương Thanh không muốn nói, coi như có phải tra thêm năm năm mười năm nữa ông cũng nhất định phải tra tới cùng! Chẳng qua là những thứ này, tất nhiên không cần phải nói cho Trương Thanh biết, "Vậy em nói chuyện của Quách Tĩnh Tĩnh cho anh đi."

Quách Dực đưa tay ôm lấy Trương Thanh, nhìn trong mắt người rõ ràng mang theo ranh mãnh.

Trương Thanh cũng biết mình làm chuyện ngu xuẩn rồi. Năm đó Quách Dực chỉ là thuận miệng nói ra thôi, lời nói lông bông thời trẻ mà lại để cho ông nhớ cả đời. Hồi đó y cũng như vậy, còn nhớ rất sâu đậm, bây giờ nghĩ lại rất xấu hổ.

Trương Thanh khó mà nói được, Quách Dực liền thay y nói: "Không phải là bởi vì anh à? Là vì anh, có phải không?"

Chuyện rõ ràng như vậy, muốn nói không phải cũng không được, Trương Thanh dứt khoát gật đầu một cái, ngẩng đầu lên, thần sắc mê ly.

"Thật ra thì cũng không hoàn toàn là vì anh. Lúc mới vừa nhặt được A Tĩnh, nó bị người ta vứt ở trong rừng cây, người bỏ rơi nó chắc không hi vọng nó chết đâu, nếu không cũng sẽ không đặt nó trong cái chậu gỗ, còn dùng túi bị bọc ba lần bên ngoài, nhưng mà đứa trẻ quá nhỏ, nếu như chậm một chút còn chưa có ai phát hiện thì cũng sẽ chết đói thôi. Mọi người đều nói, là em cứu A Tĩnh, vừa mới bắt đầu có lẽ là như vậy, nhưng mà sau đó, tại sao không phải là A Tĩnh đã cứu em thoát khỏi vực sâu?"

Quách Dực biết ý của y. Trương Thanh lúc ấy vì đứa nhỏ vì mình mà chết, có lẽ cũng là bởi vì cái này mà thần trí có vấn đề, sự xuất hiện của Quách Tĩnh Tĩnh không thể nghi ngờ là sự an ủi đền bù lớn nhất đối với tâm hồn y. Quách Dực cắn chặt răng, chỗ gò má căng cứng. Ông không dám tưởng tượng, nếu như không có Quách Tĩnh Tĩnh xuất hiện thì Trương Thanh cuối cùng sẽ biến thành cái dạng gì, ông lại có phần may mắn này hay không, có thể tìm lại được người trong ngực.

Trương Thanh nâng tay lên, xoa xoa nước mắt, nhớ lại, nói đến chuyện cũ năm đó, Quách Tĩnh Tĩnh lớn lên, Trương Thị cứu giúp, rất nhiều, có khổ cũng có ngọt.

"Lúc A Tĩnh mới đi học, mọi người đều biết nó không có mẹ, bọn trẻ con trong trường học miệng bô bô chứ không xấu bụng, khó tránh khỏi sẽ nói đến chuyện ấy, nhưng em lại một mực không biết chuyện này, cho đến có một lần, em cùng ba bán trân châu xong trở về, vừa vặn đi qua cửa trường học, biết nó tan học vào giờ kia nên mới tới cửa lớp học chờ nó. Lúc này mới nghe có đứa con nít nói nó, nói nó không có mẹ giống như cỏ dại, còn có một người ba bị ngu..."

Trương Thanh bây giờ nói về chuyện cũ, trong lòng vẫn rất khó chịu, "Em lúc ấy không có dũng khí vì thằng bé mà cãi lại, em giống như một tội phạm trốn trại vậy, chật vật chạy ra cổng trường, về đến nhà ngồi ở trong phòng nhìn một chút, rối bời, căn bản không giống như nhà có người ở, em liền quét dọn toàn bộ một lần, gỡ drap giường giơ bẩn ra bờ sông giặt, thậm chí ngay cả chuyện A Tĩnh tan học trở về cũng quên mất."

" Chờ em giặt xong chăn về nhà, A Tĩnh đã đi học mất rồi, ở dưới chén đũa không trên bàn đè tờ giấy, nói nó đi học, trong nồi có mì sợi, bảo em nhớ ăn. Nó khi đó, cao không hơn bếp bao nhiêu, sau đó em mới biết, nó cầm một băng ghế đệm ở dưới chân, hai tay cầm muỗng canh nấu mì cho em, tay bị bỏng thì tự mình ngâm nước. Chuyện xảy ra ở trường học nó chưa từng nói qua với em một lần nào cả, thằng bé cho tới bây giờ cũng không nói. Thật ra thì em biết nó trong lòng rất muốn hỏi, nhưng lại sợ em khổ sở nên nó mới tình nguyện chịu đựng cái gì cũng không nói ra."

Quách Dực ôm y, cằm đặt ở trên vai y, ôn nhu nói: "Tử Chương là con trai ruột của em, Tĩnh Tĩnh cũng giống vậy, máu mủ ruột rà tất nhiên quan trọng, nhưng máu mủ cũng không phải là tất cả. Đứa bé kia biết tri ân báo đáp, là một người hiểu rõ đạo lí làm người. Nó hiểu em, em cũng hiểu nó, hai người sống nương tựa lẫn nhau hơn hai mươi năm nay, ai cũng không thể tước đoạt đi những năm tháng ấy."

Trương Thanh hất cằm lên, xoay cổ nhìn về phía Quách Dực, cho dù đã nhiều năm không gặp như vậy nhưng người này vẫn hiểu y như thế.

Quách Dực cười một tiếng: "Huống chi Tử Chương cùng Phạm Hành là bạn bè lâu năm, nó cùng Tĩnh Tĩnh biết nhau cũng vài ngày rồi. Tĩnh Tĩnh cũng không tính là tiếp nhận một người hoàn toàn xa lạ, cũng không đến nỗi quá mức bài xích, còn Tử Chương, em cứ yên tâm, nó cao hứng còn không kịp đâu."

Trương Thanh cảm thấy mình giống như bị ông lây sự lạc quan vậy. Y là lo lắng Quách Tĩnh Tĩnh trong chốc lát không tiếp thụ nổi, nhưng nghĩ tới khoảng thời gian này Quách Tĩnh Tĩnh cùng Quách Tử Chương chung đụng cũng thật tốt, không nghĩ tới những điều xấu mà chỉ nghĩ tới mặt tốt thì quả thật so với tiếp nhận một người xa lạ còn tốt hơn nhiều.

" Ừ, có lẽ anh nói đúng, A Tĩnh cùng Tử Chương đều là đứa bé ngoan, em tin tưởng anh em bọn nó sẽ rất tốt."

Quách Dực vỗ vỗ mặt y: "Tốt lắm, mau đi ngủ thôi."

Nói thật, đối với quan hệ giữa Quách Tử Chương cùng Quách Tĩnh Tĩnh, Quách Dực thật sự không lo lắng. Ông bây giờ tương đối nhức đầu nhưng thật ra là vì Quách Tử Hoa bên kia, cô nếu như biết Mộc Thanh không có chết thì không biết sẽ ầm ĩ thành cái dạng gì nữa. Ông không muốn nhìn Trương Thanh cùng Quách Tử Hoa hai người sướt mướt khóc lụt nhà đâu.

□ tác giả lời ong tiếng ve:

Ghét hôm nay nhận được đều là dưa leo ~~ cảm ơn liên an cùng kiều sinh, từng đạo 2010, mùa hè tìm tinh, Kelly không có phi pháp ký tự 1, khuynh thành cười một tiếng vì hồng nhan, nam gió thổi qua, dương quả 72, Yokku, shuijialan, hàng đêm thật sâu, trang đàn bà, BDEWGJ, michellegxq, đần y nhân, mạch thượng du du, mavisccn, uống sữa chua đích sữa bò, núi quyền cùng ta hai tư yêu, cố gắng lên đứng bán cước thạch, biến đổi ngầm trung, thân môn đích khen thưởng

Editor lời ong tiếng ve: nửa đêm edit cho các cô đây! Cơ mà tình hình là máy tính của tui đang bị điên nên việc edit có thể sẽ gặp khó khăn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.