Nhà Có Chính Thê

Chương 270: Chương 270: Cũng là rượu mừng




Bất kể như thế nào thì lúc đồ ăn đủ màu đủ sắc được bưng lên, dù tâm trạng có khó chịu đến mấy cũng sẽ phải dịu xuống. Lúc ăn được một nửa, Trương Thanh ngoắc ngoắc tay gọi Quách Tĩnh Tĩnh qua một bên.

“A Tĩnh, con gọi Phạm Hành ra đây.”

Quách Tĩnh Tĩnh có chút không rõ là sao, nhưng vẫn gọi Hạ Phạm Hành ra theo ý của Trương Thanh.

Hạ Phạm Hành đang nói chuyện xây nhà với mấy người. Quách Dực thích kiểu Trung Hoa, Hạ Phạm Hành lại thích kiểu giản lược, Dương Tuyền… ý của Dương Tuyền không quan trọng bởi Quách Tử Chương sống chết cũng không sẽ đồng ý việc sửa nhà của mình thành cái vũ trường ở Thượng Hải.

“Cái gì gọi là vũ trường cơ? Vậy kêu là phục cổ được không?” Đây là lời giải thích của Dương Tuyền.

Có điều tất nhiên là chẳng ai đồng ý.

Lúc Quách Tĩnh Tĩnh bước vào, Hạ Phạm Hành thấy đầu cậu đổ đầy mồ hôi nên ngoắc ngoắc tay: “Em ngồi đây nghỉ ngơi một hồi đi. Đã ăn cái gì chưa?”

Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu: “Em ăn vài miếng rồi, em không ngồi đâu. Ba bảo anh ra ngoài một chút, chuyện gì thì ba không nói với em.”

Quách Tĩnh Tĩnh không biết có chuyện gì nhưng chưa chắc Hạ Phạm Hành không biết. Hắn nghĩ ngợi một chút rồi trong lòng sáng tỏ, cười cười đứng lên nói: “Được.” Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy nụ cười kia của hắn cực kỳ rạng rỡ, còn mang theo chút xảo quyệt nữa. Cậu đứng lại trong phòng, hỏi: “Anh biết tại sao ba gọi anh à?”

Hạ Phạm Hành chỉ cười nhạt không nói.

Quách Tử Chương một tay nâng cằm, cười híp mắt nói: “Hóa ra hôm nay đúng là tiệc cưới thật à.”

Quách Tử Hoa ban đầu nghe cũng không hiểu lắm, có điều Quách Tử Chương vừa nói như vậy thì cô cũng hiểu. Cô bĩu môi nhìn Phương Hoài Minh nói: “Làm thế nào giờ? Em quên mang lì xì rồi.”

“Về sau bổ sung cũng không muộn mà.” Phương Hoài Minh biết Quách Tử Hoa cố ý nói thế, y cũng rất vui vẻ phối hợp.

“Tại sao phải cần lì xì ạ?” Quách Tĩnh Tĩnh nhấp mím môi, “Mọi người có chuyện gì gạt em à?”

“A! Tôi cũng biết nè!” Dương Tuyền kêu một tiếng, ánh mắt nhìn Hạ Phạm Hành như sắp phun ra lửa.”Cậu may mắn thật đấy, cái gì cũng vượt trước tôi!

Tâm tình của Hạ Phạm Hành đang rất tốt, hắn lành lạnh trả lời một câu: “Năng lực của cậu có vấn đề.”

Dương Tuyền tức tới ngứa cả răng, y thấy Hạ Phạm Hành như thế rất là thiếu đòn.

Hạ Phạm Hành không cho Quách Tĩnh Tĩnh thời gian để hỏi thêm, hắn đi tới, một cánh tay không được tự nhiên lắm ôm lấy eo cậu.”Đi thôi, ba còn chờ đấy.”

Quách Tĩnh Tĩnh vừa theo hắn ra ngoài, vừa không ngừng hỏi: “Rốt cuộc là tại sao ba lại gọi anh?”

Hạ Phạm Hành lại gần sát tai cậu thấp giọng nói một câu: “Làm sao giờ, A Tĩnh, hình như anh hơi khẩn trương…”

Quách Tĩnh Tĩnh đã quen với việc thân mật cùng Hạ Phạm Hành, nhưng điều này không có nghĩa là mọi người cũng quen. Bây giờ coi như là thời gian tạm nghỉ giữa bữa, mọi người ngừng đũa xoa bụng cho tiêu bớt trong lúc chờ dọn món tiếp theo.

Lúc Hạ Phạm Hành theo Quách Tĩnh Tĩnh đi ra có không ít người nhìn thấy. Tuy rằng cũng có người từng gặp hắn rồi nhưng dẫu sao cũng không nhiều, có điều không ai ở đây không biết chuyện cậu qua lại với một người đàn ông, bây giờ thấy hai người bọn họ thân mật với nhau như thế không cần phải nói cũng đoán ra được quan hệ giữa hai người.

Chỉ là tướng mạo của Hạ Phạm Hành vẫn khiến họ oanh động không nhỏ. Ai nói là một tên đàn ông già khọm cơ chứ? Chỉ với cái khí chất, tướng mạo tựa sao sáng này, con gái nhà ai mà tìm được tấm chồng như thế thì cha mẹ vợ chả sướng cười tới nở hoa sao.

“A Tĩnh, Phạm Hành.”

Trương Thanh đứng ở giữa kêu một tiếng, vẫy vẫy tai với hai người. Hai người đi tới, Trương Thanh một tay kéo người, sau đó hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu ưỡn ngực nói với tất cả mọi người: “Tôi nghĩ hẳn tất cả mọi người đã biết chuyện A Tĩnh nhà tôi rồi. Tôi thấy so với việc để mọi người bàn tán sau lưng thì không bằng tôi nói rõ ràng cho xong. Phạm Hành cùng A Tĩnh đã quen nhau một năm, lúc hai đứa nó ở bên nhau tôi cũng biết, ban đầu cũng từng phản đối nhưng mà không phải vì cả hai đứa đều là đàn ông, mà là bởi vì tôi biết con đường này không dễ đi, tôi không muốn để cho con trai tôi chịu khổ. Chúng ta làm cha mẹ, cực khổ hi sinh nuôi con lớn không phải là vì hy vọng con mình có thể sống thật thuận lợi, cả đời vô lo sao?”

Trương Thanh nói tới chỗ này thì dừng lại một chút, một đôi mắt trong veo nhìn bốn phía xung quanh một lượt, có mấy người chạm mắt với y đều rối rít cúi đầu.

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Trương Thanh nghiêm túc hiếm thấy, hình như cậu đã biết Trương Thanh muốn làm gì rồi.

Trương Thanh tiếp tục nói: “Cho nên, khi Phạm Hành vì A Tĩnh mà có thể đồng ý hết tất cả mọi chuyện, cuối cùng tôi vẫn quyết định tôn trọng lựa chọn của chúng nó. Người sống trên đời thời gian có hạn, rất lâu rồi, phần lớn chuyện đều bởi vì băn khoăn quá nhiều nên rất khó để được như ý mình, cho nên, trong phạm vi năng lực của tôi, tôi muốn cho con trai mình làm theo trái tim, dũng cảm lựa chọn một lần.”

Trương Thanh nói xong thì quay đầu nhìn về Quách Tĩnh Tĩnh rạng rỡ cười một tiếng, để lộ ra hàm răng trắng tinh không tì vết.

Quách Tĩnh Tĩnh vẫn cảm thấy Trương Thanh là ba cậu cũng giống như là con cậu, bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, chăm sóc lẫn nhau, đây là lần đầu tiên cậu phát hiện hóa ra ba chính là ba, có thể ông ấy không thành thục hoàn hảo như trong tưởng tượng của bạn, nhưng ông ấy sẽ lặng lẽ đứng ở sau lưng làm tất cả vì bạn cho đến khi sức tàn lực kiệt cũng không tiếc.

Quách Tĩnh Tĩnh run run gọi một tiếng. Thật ra thì cậu không muốn nói gì cả, chỉ là muốn gọi Trương Thanh vậy thôi.

Trương Thanh cầm hai cái ly lên, một cái đưa cho cậu, một cái đưa cho Hạ Phạm Hành, mđưa họ tới từng bàn mời rượu. Người tới ăn rượu mừng không thể nào ăn được một nửa rồi chạy, coi như có không thích thì lúc này cũng chỉ có thể cố mà nặn ra nụ cười, mấu chốt là Hạ Phạm Hành cũng rất bản lĩnh, uống một ngụm hết một ly rượu trắng, không chút nào chần chừ.

Mời rượu tám bàn xong, một mình hắn uống hết gần hai chai, uống xong, mặt không đỏ không thở gấp, sống lưng vẫn thẳng tắp như cũ, đi bộ không loạng choạng chân nam đá chân chiêu, nhìn tất cả mọi người không ngừng chặc lưỡi hít hà.

Chờ sau khi tan cuộc mới có người kịp phản ứng, sao bữa cơm này lại có gì đó không đúng nhỉ? Sao giống như đang uống rượu cưới thế, cha đưa hai con đi từng bàn một mời rượu cơ!

Bất kể như thế nào thì sau ngày hôm nay, người nói lời ong tiếng ve cũng ít đi, dẫu sao ngay cả rượu mừng của người ta cũng uống cả rồi,sao có thể không biết xấu hổ nói xấu sau lưng người khác cơ chứ? Đây cũng là mục đích hôm nay Trương Thanh làm thế, để cho người khác không thể nói gì nữa.

Ăn cơm xong, Trương Thanh phát kẹo hỷ đã chuẩn bị cho mọi người. Người nào không quen thân quá thì sẽ rời đi, người nào có quan hệ tốt với Trương Thanh sẽ ở lại tán gẫu.

Quách Tĩnh Tĩnh không để cho Trương Thanh đi ra mà tự mình ra cửa tiễn khách. Hạ Phạm Hành đứng ở bên cạnh cậu, Quách Tĩnh Tĩnh thúc giục: “Anh đừng đứng đó nữa, vào đi nghỉ ngơi đi, đầu anh không choáng sao?”

Vừa nãy chắc Hạ Phạm Hành phải uống ít nhất gần hai chai ấy? Dù cho tửu lượng của hắn có tốt đến mấy thì đây vẫn là rượu trắng không phải là nước sôi, dù không say thì trong người vẫn thấy không thoải mái.

Hạ Phạm Hành thấp giọng cười nhẹ, nói: “Không sao, anh phụ em.”

Vừa nói hắn vừa nắm lấy tay Quách Tĩnh Tĩnh, mười ngón tay đan vào nhau, kết quả Hạ Phạm Hành mặt không đỏ, còn mặt Quách Tĩnh Tĩnh lại đỏ như đít khỉ.

Vào lúc này có một chiếc xe có rèm nhỏ màu trắng dừng trước mặt bọn họ, Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu nhìn, cửa xe mở ra, từ trên xe có một cô gái đẹp bước xuống. Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy có chút quen mắt, cậu híp mắt nhìn kỹ, là Triệu A Mỹ.

Triệu A Mỹ hình như lại thay đổi, cằm còn nhọn hơn cả lần trước, mắt trông cũng to hơn, lông mi dài như bàn chải vậy, trang điểm vô cùng diễm lệ cầu kỳ, tóm lại là hoàn toàn không phù hợp với cái thôn chất phác này.

“A Mỹ?”

Triệu Kim Hoa không nghĩ tới Triệu A Mỹ sẽ đến, vội vàng ôm đứa trẻ chạy chậm tới phía cô.

“A Mỹ, sao con lại tới?”

Triệu A Mỹ trông rất không vui, trong mắt như đang nổi lửa. Cô ta trợn mắt nhìn Triệu Kim Hoa, thẳng thắn nói: “Ai bảo cô tới đây ăn cơm? Bình thường tôi có để cô chết đói sao? Tôi không cho cô tiền xài sao? Cô chạy tới đây thể diện của tôi cô vứt đi đâu?”

Triệu A Mỹ oanh tạc một trận, đầu ngón tay nhỏ dài như sắp đâm vào đầu của Triệu Kim Hoa rồi. Biểu cảm trên mặt cô ta cực kì bén nhọn và cay nghiệt.

Quách Tĩnh Tĩnh làm sao cũng không nghĩ tới Triệu A Mỹ lại sẽ biến thành như này. Trước kia cô ta rất nghe lời Triệu Kim Hoa, bà ta bảo gì cô ta sẽ làm cái đó. Nhưng hôm nay, cô ta mắng Triệu Kim Hoa giống như là đang chửi một người giúp việc vậy.

Thái độ của Triệu Kim Hoa cũng khác. Nếu đổi thành trước kia, bà ta bị người khác mắng chửi như thế, chẳng cần để ý là ai, bà ta sẽ nhào tới xé xác, nhưng bây giờ Triệu A Mỹ mắng chửi như vậy mà bà ta lại chỉ rụt cổ nói xin lỗi.

“Cô, cô biết cô sai rồi, con đừng nóng giận, lần sau cô chắc chắn sẽ không, cô… hôm nay cô chỉ đi ngang qua, đưa con gái con đi tản bộ…”

Triệu Kim Hoa còn chưa nói hết, Triệu A Mỹ đã hét lớn: “Cô nói nhăng nói cuội gì đó! Tôi làm gì có con gái! Cô mà nói bậy bạ nữa thì tháng sau đừng hòng moi được đồng nào cắc nào từ tôi!”

Triệu Kim Hoa vừa nghe xong, lập tức ngậm miệng lại.

Triệu A Mỹ cũng cảm thấy mình sắp điên rồi. Hôm nay cô ta trở lại đưa thuốc cho ba mình, vừa vào cửa liền nghe ba nói Triệu Kim Hoa đã chạy tới nhà Quách Tĩnh Tĩnh ăn cơm chùa rồi. Triệu A Mỹ tức thiếu chút nữa đã nổi điên tại chỗ. Quỷ chết đói đầu thai sống lại cũng không đến mức như thế, tám đời chưa được ăn hay là thế nào mà lại chạy tới nhà Quách Tĩnh Tĩnh ăn cơm? Triệu A Mỹ cảm thấy bản thân như bị Triệu Kim Hoa tát cho một cái thật đau, lập tức đạp cửa lái xe tới đây.

Mắng Triệu Kim Hoa xong, Triệu A Mỹ vẫn còn chưa nguôi giận, có điều dáng vẻ nổi điên này của cô ta khiến cho đứa trẻ trong ngực Triệu Kim Hoa bị giật mình, hức hức trực khóc.

Triệu A Mỹ không có một chút thông cảm nào, ác thanh ác khí nói: “Khóc cái gì mà khóc! Khóc nữa tao ném chết mày đó có tin không?”

Cô ta nói như thế dĩ nhiên đứa nhỏ sẽ khóc càng dữ dội hơn. Triệu A Mỹ tức giận cầm túi xách đập vào người đứa nhỏ.

“Đừng khóc, đừng khóc nữa có nghe hay không! Phiền chết đi được! Đừng khóc nữa!”

“A Mỹ, A Mỹ con làm cái gì thế! Con bé còn nhỏ thế, con sẽ đánh chết nó mất!”

Triệu Kim Hoa che chở không để cho Triệu A Mỹ đánh đứa trẻ, nhưng bà ta cũng không dám làm lớn, đoán chừng là sợ chọc Triệu A Mỹ mất hứng. Đứa nhỏ bị đánh mấy cái, khóc càng thêm chói tai.

Quách Tĩnh Tĩnh nhấp mím môi, cuối cùng đi tới, nắm lấy cái tay đang dùng túi xách đánh đứa nhỏ của Triệu A Mỹ.

Triệu A Mỹ từ lúc tới đến giờ cũng không chú ý tới Quách Tĩnh Tĩnh. Trong lòng cô ta bừng bừng lửa giận, trong mắt cũng chỉ thấy mỗi Triệu Kim Hoa, vào lúc này tay bị người khác nắm lấy, Triệu A Mỹ chán ghét nói: “Anh là ai, muốn vô lễ sao?”

Cô ta ngẩng đầu nhìn lên, lại là Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh nhíu mày nhìn cô ta, ánh mắt kia khiến cho Triệu A Mỹ phải kinh hãi.

Bởi vì, trong mắt Quách Tĩnh Tĩnh tràn đầy chán ghét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.