Nhà Có Chính Thê

Chương 8: Chương 8: Gặp chuyện




Người mới ngày đầu tiên đi làm khó tránh khỏi có chút khẩn trương nhưng Quách Tĩnh Tĩnh vẫn rất vui vẻ. Cậu là người có tinh thần chính nghĩa rất cao, nếu không cũng sẽ không xảy ra chuyện buổi trưa.

Vừa vặn lúc này có một chiếc xe đi tới, Quách Tĩnh Tĩnh bắt tay làm việc, nhớ lại cách mà đồng nghiệp làm vừa nãy, cậu cũng bắt chước hướng tới chiếc xe làm vài động tác tay. Xe ô tô dừng lại ở một bên nhưng cửa xe lại không mở ra. Quách Tĩnh Tĩnh vỗ một cái lên cửa sổ xe, lịch sự nói to: "Làm phiền mở cửa sổ ra một chút, lấy ra bằng lái xe."

Trong xe không mở đèn, chỉ có đèn đường len lỏi chiếu vào, thật tối. Quách Tĩnh Tĩnh thị lực không tệ, tối như thế này vẫn nhìn thấy được một người lái xe trung niên mập ú với khuôn mặt đỏ bất thường. Ông ta dường như không nhìn thấy cậu đứng ở bên ngoài, rất vui vẻ cùng người kế bên trò chuyện. Quách Tĩnh Tĩnh không chú ý tới người ngồi bên ghế lái, lặp đi lặp lại nhiều lần gõ cửa kính xe. Người đàn ông ngồi ở chỗ ghế lái cả giận liền mở cửa xuống xe, há mồm chửi: "Gõ gõ gõ, gõ mẹ mày ấy, mày không có mắt à?! Không nhìn thấy biển số xe của lão tử sao?! Lão tử cho mày một chút mặt mũi mới dừng xe lại, mày còn dám gõ cửa?!"

Quách Tĩnh Tĩnh bị chửi sửng sốt một hồi, nhất thời không kịp phản ứng đây là tình huống gì, nhìn xem sắc mặt của người kia, miệng ông ta phun ra mùi rượu ngộp chết người. Quách Tĩnh Tĩnh cho là ông ta uống rất nhiều rượu nên mới nói những lời như thế, mặt đầy chính trực nói: "Ông uống rượu đúng không? Chờ một chút tới đây làm kiểm tra đi, đây cũng là nghĩ cho sự an toàn của ông."

Quách Tĩnh Tĩnh vừa nói vừa gọi đồng nghiệp ban nãy, ánh mắt tên đàn ông uống rượu nhìn cậu giống như gặp phải quỷ, vung tay đập một cái vào sau ót của cậu, quát ầm lên: "Mày bị đần sao?! Xe của tao mà mày cũng dám...A!"

Gã còn chưa nói hết, cổ tay đã bị Quách Tĩnh nắm được chế trụ ra đằng sau, gã bị cậu áp lên đầu xe. Ai bị mắng cũng đều không vui, Quách Tĩnh Tĩnh mặt lạnh mắng nhỏ: "Ông đàng hoàng chút đi!"

Quách Tĩnh Tĩnh vừa nói vừa đi qua xem người ngồi bên cạnh gã ta. Động tĩnh lớn như vậy người đàn ông kia vẫn không xuống xe, hắn có vẻ như đang cố tình tránh ánh sáng, Quách Tĩnh Tĩnh không thấy rõ mặt của hắn nhưng thấy được hắn từ đầu đến cuối không có di chuyển.

Người đàn ông bị áp ở đầu xe hùng hùng hổ hổ mắng chửi suốt, Quách Tĩnh Tĩnh mặt đầy lãnh đạm, hướng tới đồng nghiệp hô: "Anh."

Cách đó không xa, người đồng nghiệp đang thi hành nhiệm vụ liếc qua bên này một cái, trả lời: "Chờ một chút."

Nói xong tiếp tục bận bịu công việc của mình. Gã đàn ông bị áp ở trên xe dường như bị chọc tức, há miệng mắng: "Tiểu súc sinh nhà mày, có mẹ sinh ra mà không có cha nuôi sao?! Mắt ngươi đặt ở chỗ nào rồi?! Biết lão tử là ai không?! Hay là cha mẹ mày chết hết cả rồi.....A!!!"

Quách Tĩnh Tĩnh trong nháy mắt sắc mặt liền biến, nghe gã chửi mắng ba mình, đưa tay bóp một cái ở ngang hông gã, ra tay nhanh chuẩn không để lại vết máu ứ đọng. Sau cái đánh này máu đông không thấy mà chỉ thấy đau dữ dội. Gã đàn ông kia mặt như màu gan heo, trong chốc lát không thốt ra được lời nào.

Quách Tĩnh Tĩnh học được chiêu này ở trong trường cảnh sát, nếu không phải bất đắc dĩ cậu cũng sẽ không dùng tới chiêu này. Đây dù sao cũng chỉ là một mánh khóe nhỏ.

Bất quá lần này để cho gã kia đàng hoàng một tí mới dùng chiêu này. Quách Tĩnh Tĩnh biết đồng nghiệp muốn làm khó cậu, gọi mãi không tới. Không tới thì cậu không thả, cứ tiếp tục đè. Dù sao người đàn ông này uống rượu nhiều như thế cũng chưa chắc đã tỉnh hơn trong khoảng thời gian này đâu.

Cứ như vậy đè ép chừng mười phút, một bên kia đồng nghiệp lại lững thững đi tới, ngữ điệu không được tốt cho lắm: "Chuyện gì.."

Đồng nghiệp vừa nói, vừa liếc chiếc xe ô tô một cái, thiếu chút nữa đem cái dụng cụ thử nồng độ cồn ném đi. Sắc mặt y trắng bệch, vội vã nhìn vào trong xe, phỏng chừng không thấy người ở bên trong, vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại thấy gã đàn ông bị Quách Tĩnh Tĩnh áp ở trên xe.

Mặt đồng nghiệp từ trắng chuyển sang xanh, chân chó chạy tới, đẩy Quách Tĩnh Tĩnh ra: "Ai ôi, đây không phải là Đường tổng hay sao? Đường tổng ngài...ngài không sao chứ?"

Vừa nói vừa quay đầu hỏi Quách Tĩnh Tĩnh: "Tôi hỏi cậu có chuyện gì xảy ra? Xem cậu bắt được ai đây, cậu có biết đây là ai không?! Đây là Đường tổng đó! Xe của Đường tổng cậu cũng dám cản, não cậu bị lừa đá sao?"

Y chạy tới chỗ Đường tổng, cúi người gật đầu nói: "Thật có lỗi với Đường tổng, cậu ta là người mới, không biết biển số xe của ngài, có lẽ đã nhầm ngài là tài xế lái xe. Ngài đại nhân đại lượng, làm ơn đừng so đo với cậu ta."

"Tài xế? Người ta đánh chó còn phải nhìn chủ nhân kia, cậu có biết cậu ta vừa mới làm gì không?!", Đường tổng nhổ nước bọt tung tóe trên đất, "Con mẹ nó còn dám đánh tao? Chúng mày có phải không muốn sống nữa không? Chó mà cũng dám để cho chạy tới đường cho ngựa cắn người?"

"Ông nói gì!", bị người khác mắng là chó, Quách Tĩnh Tĩnh làm sao có thể nhịn, mắt trừng lớn đến dọa người, tay siết thành nắm đấm. Đường tổng vừa nãy bị cậu đánh vẫn còn sợ hãi, theo bản năng lùi về phía sau. Rốt cuộc cảm thấy bản thân mất thể diện, gã lấy lại tinh thần, mặt càng đỏ hơn.

"Tốt tốt tốt, mày còn dám trả lời. Mày tên là gì?! Có tin không ngày mai tao sẽ cho mày mất việc?!"

Quách Tĩnh Tĩnh đảo cặp mắt trắng dã, thầm nghĩ tôi mà nói cho ông biết tên mới là đồ ngu, kết quả lại nghe đồng nghiệp ở bên cạnh hối: "Quách Tĩnh Tĩnh, mau xin lỗi Đường tổng đi. Nhanh lên a tiểu tử, cậu không muốn sống nữa sao?"

Quách Tĩnh Tĩnh lúc này thật muốn làm giống như trong trường cảnh sát, đem mồm của tên đồng nghiệp kia bịt lại.

Quả nhiên tiếng Đường tổng lại vang lên: "Quách Tĩnh Tĩnh đúng không? Mày chờ đấy cho lão tử!"

Gã mở cửa lên xe, nhấn ga phóng đi để lại một đám khói cho Quách Tĩnh Tĩnh ngửi. Đồng nghiệp kia thấy gã đã đi, lau vết nước bọt trên mặt: "Quách Tĩnh Tĩnh cậu thật sự dẫm phải vận cứt chó, Đường tổng có quan hệ với cấp trên, trong thành phố lại có thân thích chức vị cao, chúng ta hắc bạch lưỡng đạo đều phải nể mặt gã. Huyện trưởng thấy cũng phải đem điếu thuốc tới k êu một tiếng Đường tổng. Ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi."

Nói xong y vỗ bả vai Quách Tĩnh Tĩnh một cái, sau đó xoay người tiếp tục thi hành nhiệm vụ.

Quách Tĩnh Tĩnh mím môi. Cậu thực ra không sợ ngày mai bị sa thải, cùng lắm thì bị mắng một trận. Người trong thôn nói rồi, viên chức, thầy giáo, bác sĩ đều có việc làm ổn định, đâu có thể nói đuổi là đuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.