Nhà Có Chính Thê

Chương 230: Chương 230: Muốn một nghìn vạn




“Chồng, anh dừng tay, đừng đánh Kỳ Kỳ nữa, anh sẽ đánh chết nó mất!”

“Trương Vu Hà, mày điên rồi à? Bây giờ mày đánh nó còn có tác dụng gì nữa? Đừng đánh...”

Bên này tình cảnh hỗn loạn không thể nhìn nổi, Trương Thị vẫn ngồi ở đó, không nhúc nhích. Bà nhắm hai mắt lại, sắc mặt tái xanh. Trương Thanh thấy bà như vậy thì không muốn bà phải khó chịu thêm nữa liền muốn đi ngăn cản. Trương Thị không mở mắt cũng biết y muốn làm gì, bèn đưa tay cầm lấy cổ tay của Trương Thanh, mở mắt ra thấp giọng nói một câu: “Con đừng đi, lỡ đâu bị ngộ thương đấy, đây đều là do bọn họ tự làm bậy.”

Trương Vu Hà đạp Trương Kỳ ngã lộn mèo trên đất, rút dây nịt da ra để quất. Trương Quốc Phú ôm lấy eo ông ta, liều mạng kéo ông ta ra. Yamada Edako dứt khoát nhào tới ôm lấy Trương Kỳ, ngăn ở trên người cậu ta.

Trương Vu Hà không dám làm gì quá lớn, sợ ngộ thương Trương Quốc Phú, lúc này mới ngừng đánh Trương Kỳ. Đai lưng bị hung hăng ném xuống đất.

Trương Vu Hà thở hào hển, nói với Trương Quốc Phú: “Ba, ba buông tay đi.”

Trương Quốc Phú không nới lỏng tay, sau khi quan sát một hồi, thấy Trương Vu Hà không cử động nữa, lúc này mới buông tay ra, đi tới một bên chậm chạp đỡ mặt bàn lớn, ngồi xuống trên ghế, cúi đầu chép miệng than thở.

Trương Vu Hà đi tới trước mặt Ngân Ngân, khom người chín mươi độ trịnh trọng nói một tiếng: “Thật xin lỗi, vì Trương Kỳ, cũng vì những gì vợ tôi vừa mới nói. Tôi thật sự xin lỗi cô, hy vọng cô có thể tha thứ cho.”

Ngân Ngân thẳng thắn đáp: “Tôi không cần ông nói xin lỗi, cũng không thể nào tha thứ cho Trương Kỳ cùng người đàn bà kia được. Tha thứ cho người khác là đang làm nhục mình, loại chuyện này chỉ có thánh mẫu với ngụy quân tử mới làm được, còn tôi chỉ là một kẻ tiểu nhân.”

Trương Vu Hà biết, Ngân Ngân đang nhằm vào cái câu “một vạn” kia của Yamada Edako. Trương Vu Hà chỉ cảm thấy bản thân giống như đã trở lại hơn hai mươi năm về trước, khi lần đầu tiên ông ta đối mặt với cha mẹ Yamada Edako, chính là bộ dáng lúng túng khó coi này.

Hai mươi năm đầu là vì Yamada Edako, hai mươi năm sau là bởi vì Yamada Edako, hai câu nói giống nhau, chỉ là sửa lại một chữ, ý nghĩa lại không giống nhau lắm.

Trương Vu Hà biết, ở trước mặt Ngân Ngân thì nói nhiều cũng vô ích, thứ cô ta muốn cũng không phải cái này.

“Nếu như vậy thì cô ra giá đi, các người muốn bao nhiêu tiền?”

Yamada Edako cũng lắng tai nghe, trong lòng thầm tính toán.

Ngân Ngân cúi đầu nhìn Yamada Edako một chút, trong mắt mang ý cười nhạt. Cô ta ngẩng đầu nói với Trương Vu Hà: “Bảo tất cả người ở đây ra ngoài đi, nhiều người như vậy cũng không có cách nào để nói chuyện đâu?”

Trương Vu Hà gật đầu: Tất cả các người đi ra ngoài.”

Những người đó không động, Yamada Edako lại dùng tiếng Nhật bảo bọn họ rời đi, bọn họ mới có phản ứng. Trương Quốc Phú đem hết thảy nhìn ở trong mắt, lão che trán nhắm hai mắt lại, sau đó ngẩng đầu lên nhìn nóc nhà, trong nháy mắt có loại cảm giác trời long đất lở.

Trương Vu Hà nói với Ngân Ngân: “Người đã đi rồi, bây giờ cô có thể nói.”

Ngân Ngân nhìn bọn họ, đè thấp thanh âm nói một câu: “Mười triệu, tiền mặt, thiếu một phân cũng không được.”

“Cái gì?!”

Trương Vu Hà giật mình nhìn Ngân Ngân, không nghĩ tới cô ta vừa mở mồm đã đòi nhiều như thế, ngay cả Lý Sâm ở sau lưng Ngân Ngân cũng phải giật mình nhìn cô ta. Rất hiển nhiên, số tiền này khác hoàn toàn so với số tiền mà bọn họ đã thống nhất từ trước, hơn nữa còn nhiều hơn ban đầu rất nhiều.

“Không phải, Ngân Ngân, nhiều như vậy... Bọn họ có thể cho sao? Hơn nữa em trai em cũng không đáng...” Lý Sâm vốn là muốn nói, em trai cô ta cũng không đáng được nhiều tiền như vậy. Ngân Ngân trừng mắt, Lý Sâm liền nịnh hót cười một tiếng, vỗ miệng mình, tỏ ý mình nói sai rồi.

Ngân Ngân bây giờ thật sự rất chán ghét gã ta. Cô ta nhìn Trương Vu Hà: “Như thế nào? Nghĩ kĩ chưa? Cho hay là không cho?”

Trương Vu Hà trầm mặt: “Mấy con số này có phải...” Có chút không hợp tình lý hay không?

Trương Vu Hà cũng không phải không có đầu óc, Ngân Ngân lại đột nhiên đòi hỏi nhiều như thế nhất định là bởi vì Yamada Edako đã làm nhục cô ta, khiến cô ta không vui trong lòng. Nếu như là như vậy thì chỉ cần bọn họ có thái độ mềm mỏng, có lẽ có thể giảm con số này xuống.

Ngân Ngân cũng nhìn thấu ý của Trương Vu Hà, cười nói: “Trương Kỳ không phải nói nhà các người rất có tiền sao? Có tiền là có thể dùng tiền đạp chết hai chị em tôi sao? Bây giờ tôi cho mấy người cơ hội đấy, nào, đập chết cho chúng tôi xem đi nào.”

Bây giờ Trương Vu Hà đã lười để ý tới Trương Kỳ rồi. Nếu như trước đây ông ta nghe nói như thế ông ta nhất định sẽ trừng mắt nhìn Trương Kỳ, bây giờ, bây giờ nhìn ông ta cũng không buồn nhìn một cái nữa. Ông ta sợ rằng nhìn rồi thì bản thân sẽ thật sự mất đi lý trí, đánh chết đứa con trai này.

“Bất kể như thế nào thì số tiền này quả thật hơi khó cho chúng tôi, tiền chúng tôi nhất định sẽ bồi thường, không bằng như vậy đi, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện một chút, có thể không? Cha mẹ tôi lớn tuổi rồi, tôi sợ bọn họ không chịu nổi. Tôi biết các người chỉ muốn nhằm vào Trương Kỳ thôi, cũng không muốn để cho ông bà già bị liên lụy.”

Ngân Ngân từ nhỏ mặc dù không có cha mẹ, nhưng cô ta cũng theo ông bà nội mà lớn lên. Nghe Trương Vu Hà nói như vậy, tuy trên mặt không biểu hiện ra nhưng trong lòng cô ta lại đang suy nghĩ, có nên tiếp nhận đề nghị của Trương Vu Hà hay không.

Yamada Edako còn chưa quên Ngân Ngân làm nhục mình, nbà ta không nhìn được cảnh chồng mình phải hạ giọng khúm núm khẩn cầu với cô ta như thế. Bà ta ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Trương Vu Hà, nói: “Vu Hà, chẳng lẽ anh đồng ý cho bọn họ nhiều tiền như thế sao? Anh không có nhiều tiền như vậy, cha mẹ em cũng sẽ không đồng ý cho anh đâu.”

Ngân Ngân nghe Yamada Edako nói như vậy, tâm tình vừa mới hòa hoãn lại như ngọn lửa bị đốt lên, nói như đinh chém sắt: “Một nghìn vạn là một nghìn vạn, ngày mai gặp lại không có tiền thì tôi sẽ trực tiếp đưa em trai tới đồn cảnh sát báo án.”

Ngân Ngân nói xong liền xoay người rời đi, không cho Trương Vu Hà có cơ hội mở miệng dù chỉ một chút, Lý Sâm liền vội vàng đuổi theo.

“Không cho phép đi!” Yamada Edako bò dậy, còn muốn sai người ngăn bọn họ lại. Lưu lão đầu ở nhà cách vách chạy vào một gian khác gian nhà chính, thấy Trương Thị cùng Trương Thanh liền vội vàng nói: “A Thanh à, nhà mình có chuyện gì xảy ra thế? Tôi nghe nói người của đồn công an đến, cũng sắp đến cửa thôn rồi, chuyện này hệ trọng lắm à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.