Nhà Có Điêu Phu

Chương 100: Chương 100: Cái gọi là vận may




“Này, ta kêu ngươi giết chết nó, không phải kêu ngươi chạy lung tung, ngươi rốt cuộc là có nghe thấy không?” Tam công chúa thấy Cổ Hạo Nhiên chạy khắp trường đấu, bất giác đứng bên cạnh trường đấu tức giận giẫm chân.

Đám người trên đài xem sau khi thấy cách ăn mặc và biểu hiện của Cổ Hạo Nhiên, bất giác đều muốn cười lại không dám cười, tam công chúa luôn được hoàng thượng sủng ái, lần này không ở trên đài xem, lại chạy xuống dưới vì hắn mà tức giận, bộ dạng vừa tức vừa nôn nóng rõ ràng người này có quan hệ với nàng ta, nếu không tam công chúa luôn đưa mắt nhìn cao nhìn người từ tóc cho tới móng, sao lại quan tâm người này như vậy, vì điều này mà khiến đám người trên đài xem sớm đã muốn cười, bất giác đều cố nhịn, vẻ mặt đỏ bừng nhìn xuống cuộc thi đấu phía dưới.

Cổ Hạo Nhiên nghe tam công chúa bên cạnh không ngừng ầm ĩ, một cỗ tức giận liền từ đáy lòng dâng lên, hắn vốn là tên vô pháp vô thiên, ngạo khí đem thiên vương lão tử cũng xem như người thường, cứ cho là lần trước tới Ảnh Thúc làm sinh ý với hoàng thất. Minh Hoàng này cũng không gào hét với hắn như vậy, lần này đã xem như chiều theo nàng ta rồi, tới tranh cái gì mà dũng sĩ, nàng ta còn dám ở trước mặt nhiều người như vậy không để mặt mũi cho hắn, xem hắn là tên tiểu đồng mà sai khiến, Cổ Hạo Nhiên ánh mắt bất giác lộ tia hung tợn.

Cổ Hạo Nhiên vừa giả vờ hoảng loạn ở phía trước dẫn dụ bò đen chạy theo, vừa xem xét tứ phía, đột nhiên mắt sáng lên cười gian xảo, quay đầu lưng quay về phía bò đen mặt lộ vẻ khiếp sợ chạy phía trước, sau khi nghe lời hối thúc của tam công chúa, đầu cũng không quay lại một tay nhằm về phía sau ném tới, lấy đoản kiếm trong tay ném về con bò đen phía sau.

“A, ngươi đây là đang ném đi đâu vậy?” Sau tiếng chói tai, chỉ nghe thấy thanh âm khí cấp bại hoại của tam công chúa phá không bay tới, mang theo sự kinh hãi và phẫn nộ.

Cổ Hạo Nhiên nghe được tiếng kêu kinh hãi này sau đó, tranh chút thời gian rảnh rỗi nhìn về sau, chỉ thấy chủy thủ vừa nãy hắn vứt ra lúc này đang nằm trên mặt cỏ, bất giác đưa mắt khó hiểu trừng mắt nhìn tam công chúa một cái, khí cấp bại hoại nói: “Gào gì chứ, muốn mạng ta phải không?”

Vị tam công chúa đó thấy Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt hoảng hốt lại quay đầu gia tăng tốc độ chạy vòng quanh, bất giác vừa tức vừa giận liên tục giẫm chân, vung nắm đấm lên trời, nhìn vị trí rơi xuống của chủy thủ, trong nhất thời không biết tính sổ với Cổ Hạo Nhiên thế nào, chỉ còn biết ủ rũ đứng đó trừng mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên.

Mấy huynh đệ nhà Cổ gia trên đài xem nãy giờ thấy cảnh này thần sắc trên mặt đều lộ vẻ quan tâm, trong lòng lại không ngớt cười trộm, một đao sau này Cổ Hạo Nhiên ném ra, vừa khéo trượt qua má của tam công chúa, bay trúng vách đá phía sau của nàng ta rồi đàn hồi lại rơi trên mặt cỏ, một đao chuẩn như vậy họ không tin là lạc hướng được, lại nói công phu của Cổ Hạo Nhiên cũng không yếu tới bước đối mặt với bò chỉ biết chạy lấy mạng, đây chắc chắn là Cổ Hạo Nhiên đang thị uy với tam công chúa, nhưng mà dường như nàng ta không hiểu, người ngồi đây cũng không hiểu.

Minh Hoàng vuốt trán quay đầu giật giật khóe môi nói với Cổ Ly: “Ta thấy Hạo Nhiên này thật sự cần luyện tập nhiều hơn, luyện tập nhiều hơn, thế này thật sự vẫn nhìn không ra thể thống gì.”

Cổ Ly trong lòng cười thầm trên mặt lại rất ưu nhã và vẻ thật ngại quá mỉm cười nói: “Cái này nhân vô thập toàn, nhân vô thập toàn.”

Đông Sở Quân bên cạnh nghe hai người đàm thoại, bất giác mỉm cười nói: “Đã từ lâu nghe nói tiểu lục cái gì cũng giỏi, duy chỉ có võ công thật sự khiến người ta hổ thẹn, hôm nay được thấy.. hờ hờ.” Lời tuy chưa nói hết, nhưng mà ý tứ trong đó lại rõ mười mươi.

Cổ Ly vờ không nghe ra ý mỉa mai của Đông Sở Quân, mỉm cười nói: “Chúng tôi cũng không hy vọng tiểu lục cái gì cũng biết, phải biết người quá hoàn mỹ nhất định có những chỗ không như ý, cuộc đời ngắn ngủi như vậy, chúng tôi không hy vọng xảy ra quá nhiều chuyện không như ý.” Cổ Ly vừa nói vừa quét mắt nhìn Điệp Y, Cổ Hạo Nhiên hoàn mỹ tìm được một người cường thế cực điểm như vậy, bị nàng ta đè cho không trở nổi mình còn không phải là không như ý sao, cho nên, người a vẫn là đừng quá hoàn mỹ mới tốt.

Cổ Hạo Nhiên chạy trước cả nửa ngày trời, cảm thấy một người bình thường võ công không cao có thể chạy tới mức này đủ rồi, sau đó vừa thở dốc vừa lôi ra tấm vải đỏ luôn giấu sau thắt lưng, tay vung lên ném lên không trung, con bò đen đó quen nhìn vải đỏ, sau đó trực tiếp xông về phía tấm vải đỏ đó, đợi vải đỏ rơi xuống đất sau đó trực tiếp xông lên giận dữ đạp mấy đạp, dùng sừng bò húc vài cái, sau đó trong tiếng cười của đám đông xoay người lại xông về phía Cổ Hạo Nhiên.

Cổ Hạo Nhiên tay chân luống cuống chạy một vòng, nhân lúc bò đen xoay người mau chóng nhặt tấm vải đỏ lên, thuận tiện biểu hiện một tư thế chó ăn phân sau đó trở tay đem đoản kiếm trong tay lại ném về phía bò đen, lần này tay nghề rất tốt trúng ngay đầu của bò đen, lại bị lớp da lông kiên cố đàn hồi rơi xuống đất, khiến khách quan đang cỗ vũ cho một đòn nhắm chuẩn vào mục tiêu này của hắn, trong nhất thời đều ồ lên cười.

Bò đen bị Cổ Hạo Nhiên ném trúng, lại lâu như vậy không đuổi kịp Cổ Hạo Nhiên, liền gào to lên nhằm về phía Cổ Hạo Nhiên đang quấn vải đỏ mà xông tới, Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt hốt hoảng, đem vải đỏ trong tay nhìn cũng không nhiên tùy tiện ném qua một bên, bò đen đó không nói hai lời xông lên trước, tập trung sức mạnh nhắm tới tấm vải đỏ.

Chỉ nghe thấy một tiếng đổ ầm vang lên, Cổ Hạo Nhiên thở dốc quay sau nhìn, chỉ thấy cơ thể con bò đen dũng mãnh hung tàn đang chậm rãi ngã xuống, Cổ Hạo Nhiên bất giác kinh ngạc đứng yên tại chỗ nhìn kỹ.

Vừa nhìn xuống Cổ Hạo Nhiên bất giác vẻ mặt đầy an ủi, nhìn lên mọi người trên đài xem trầm mặc nửa buổi trời, sau đó liền vang lên tiếng cười kinh thiên động địa.

Nhưng thấy sắc mặt của bò đen trì độn nằm trên đất, hai cái sừng đen bóng đều bị gãy, ở phía trước phần đầu bị đụng tới lồi lõm, máu tươi ào ào chảy ra, mà phía trước con bò đen, lan can bằng đá bị đụng tới nứt ra, hai cái vừa tạo thành một lỗ nhỏ đối diện với xác con bò đen, đây là hậu quả sau cú va chạm kịch liệt vừa nãy, tấm vải màu đỏ đang nằm trên lỗ lan can bị phá vỡ, thể hiện công tích to lớn vừa nãy của nó.

Cổ Hạo Nhiên nhìn cả nửa buổi chậm rãi nuốt nuốt đi lên trước đá con bò đen mấy cái, thấy không chút động đậy gì, vẻ mặt liền tươi cười xoay người nhặt đoản kiếm mình vứt ra, dùng nửa ngày sức đâm một đao lên người bò đen, sau đó đạp một cái đứng lên người bò đen, vẻ mặt tươi cười vẫy tay tứ phía, nhưng lại nghe một trận cười to vang.

Trên mặt Cổ Hạo Nhiên mang theo nụ cười nhưng trong lòng lại vô cùng tức giận, vốn ném qua đó chẳng qua chỉ muốn bò đen tới húc vào để không còn sức đuổi mình, sau cùng mình sẽ nhận thua, ai ngờ thật sự không biết nói gì, bạt mạng vậy làm gì? Đây không phải tự mình dâng hiến mạng mình.

Cổ Ly nhìn mọi chuyện xảy ra trước mắt, bất giác tà khí cười vang, ngồi chếch phía sau hắn Tả tướng cười nói: “Cổ Hạo Nhiên này vận khí thật tốt, như vậy cũng được.”

Cổ Ly vừa cười vừa nối tiếp câu chuyện: “Quá mất mặt rồi.”

Mấy huynh đệ Cổ Hạo Dương bên cạnh cũng không nói gì, tuy muốn hắn thể hiện sự yếu đuối, nhưng không ai muốn hắn đóng vai kẻ ngốc, hắn đây là đang tăng thêm hiệu quả của vở hài kịch, còn muốn thể hiện mình là đệ đệ của Tam Bách Ngũ, tình hình này nói gì mà trạng nguyên tài ba, nói gì mà phong lưu kinh tuyệt, là một chú hề bằng vàng.

Điệp Y đưa mắt nhìn xuống thấy Cổ Hạo Nhiên vẫy tay với mình, trong mắt toàn là giễu cợt và khôi hài, còn tam công chúa bên cạnh vẻ mặt phẫn nộ, bộ dáng tức giận gò má đỏ bừng hận không thể nuốt sống Cổ Hạo Nhiên, khiến Điệp Y vốn vô cùng thản nhiên cũng bất giác nhẹ cong khóe môi, khiến Cổ Hạo Nhiên đang chú ý tới nàng càng thêm khoa trương và đắc ý vẫy tay với nàng, chỉ thiếu là đi vòng quanh trường đấu diễu hành.

Minh Hoàng ha ha cười ồ lên gật đầu nói: “Nghe nói nhà các ngươi ai nấy đều văn võ toàn tài, tiểu tử này là đặc biệt nhất trong số đó, bây giờ xem ra thật như lời đồn đã nói, không có một tư chất tuyệt hảo, ha ha, hắn thật sự làm tăng thể diện cho ngươi, ừm, không sai, không sai, chí ít là đã chiến thắng.” Nói xong lại là một trận cười.

Cổ Ly cười nhạt nói: “Mặt mũi đều bị hắn làm mất sạch sẽ, nhưng mà còn may không để túi tiền mọi người bị tổn hại.” Vốn tưởng Cổ Hạo Nhiên sẽ càng mất mặt, bây giờ xem ra đã rất ổn rồi, đã đạt được mục đích để mọi người xem thường, lại không quá làm Cổ gia mất mặt, nhiều lắm là để hắn mất sạch sẽ mặt mũi, cho nên Cổ Ly cũng tương đối có chừng mực biểu hiện tư thái trưởng bối của hắn.

Lúc này Hữu tướng nãy giờ luôn ha ha cười lớn nối tiếp câu chuyện: “Tiền tài mấy thứ này chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không để điệt tử Cổ gia bị thương đã là chuyện tốt rồi, nếu không, Thu Hoành Quân còn không đau lòng chết.”

Cổ Ly thấy trong lời nói Hữu tướng có ý, chỉ thẳng Cổ Hạo Nhiên vô dụng và hắn không bảo vệ được, sau đó mỉm cười nói: “Chỉ cần không chết bị thương đôi chút thì có gì to tát, thanh niên chịu thiệt chút mới có thể trưởng thành, vấp ngã rồi bò dậy là được rồi, chỉ sợ tới trung niên tuổi tác lớn rồi, một khi vấp ngã muốn bò dậy cũng khó, cho nên ta ngược lại thà rằng để hắn bây giờ chịu thiệt nhiều một chút, sau này có thể chịu thiệt ít đi” Nói xong quay sang Hữu tướng ưu nhã nói: “Hữu tướng người nói bổn quân nói vậy có đúng không?”

Cổ Hạo Dương bên cạnh Cổ Ly nghe Cổ Ly nói vậy, bất giác cùng bọn Cổ Hạo Ảnh đưa mắt nhìn nhau bắt đầu mỉm cười, nói lời hàm ý là sở trường của Cổ Ly, có ai đó âm thầm nói bóng nói gió hắn vậy thì tự chuốc khổ vào thân rồi, nhìn vào câu nói này là trực tiếp ám chỉ bây giờ chịu thiệt một lần cũng không phải chuyện gì to tát, trở mình chỉ là chuyện sớm muộn, còn Hữu tướng hắn nếu lần này bị xuống đài, muốn trở mình thì không dễ vậy rồi.

Hữu tướng với khuôn mặt dài tương đối uy võ sắc mặt bất động, vẫn như cũ mang theo vẻ tươi cười nói: “Thu Hoành Quân nhìn được thoáng a, cách giáo dục như vậy khó trách Cổ gia ai nấy đều là hào kiệt trong biển người.” Cổ Ly thấy Hữu tướng không tiếp lời hắn, bất giác nhàn nhạt cười cũng không tiếp tục nữa.

Người chủ trì cuộc thi đấu tuyên bố Cổ Hạo Nhiên chiến thắng, tiếp đó trận đấu thứ tư liền được bắt đầu, Cổ Hạo Nhiên cũng không quan tâm liền tiến lên trước sắp xếp cho nhân viên của hắn, rồi chuồn lên hàng ghế dành cho khách quý, chen vào chỗ Cổ Hạo Dương ngồi cạnh Điệp Y cười vui vẻ tự khen mình.

Vốn đại hội có quy định người tham gia thi đấu không được ngồi cùng khách xem, vì tham gia cuộc thi này chỉ có thường dân, bọn họ làm gì có tư cách ngồi cùng với tầng lớp quý tộc, nhưng người quản lý biết thân phận nổi bật của Cổ Hạo Nhiên, đằng sau có tam công chúa chống lưng không nói, bây giờ lại chen lên chỗ Minh Hoàng và khách quý của Thánh Thiên ngồi cùng, rõ ràng không phải là cái gì mà thường dân trước đây, sau đó cũng không có ai dám lên trên kéo hắn xuống, chỉ còn biết trừng mắt nhìn hắn ngồi ở đó.

Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt tươi cười kéo lấy tay Điệp Y thấp giọng nói: “Thế nào giả vờ không tệ chứ?”

Điệp Y nhàn nhạt nhìn Cổ Hạo Nhiên mặt không biểu tình nói: “Mất mặt.”

Cổ Hạo Nhiên liền không biết nói gì nhìn Điệp Y, thấy trong mắt Điệp Y pha lẫn một cỗ huyết tanh, bất giác hơi ngẩn ra đè thấp thanh âm nói: “Sao thế?”

Điệp Y quét mắt nhìn xuống trường đấu phía dưới lãnh khốc nói: “Mở to mắt nhìn đi, đây là tuyệt vời và sáng tạo mà ngươi nói.”

Cổ Hạo Nhiên có chút khó hiểu quay đầu nhìn xuống phía dưới đang tiến hành trận đấu thứ tư, Cổ Ly bên cạnh thấy hai người nói thầm đã xong, sau đó giành mở miệng với bọn Cổ Hạo Ảnh, quay sang Cổ Hạo Nhiên nhẹ trách nói: “Tiểu tử ngươi trong mắt chỉ có thê tử, lẽ nào không thấy ở đây còn rất nhiều người sao?”

Cổ Hạo Nhiên nghe Cổ Ly quớ mắng hắn bất giác đưa mắt nhìn sang Cổ Ly, nhìn một cái thấy nam tử mặc áo thêu long, liền biết Cổ Ly đang nhắc nhở hắn, đừng để người khác bắt được tội danh đại bất kính này, bất giác liền đứng dậy vừa hành lễ vừa như hơi sợ hãi nói: “Thảo dân vừa nãy nhất thời vui mừng chỉ nhìn thấy người nhà mình, không chú ý hoàng đế bệ hạ ở đây, thảo dân thật không đúng, mong hoàng đế bệ hạ thứ tội” Cổ Hạo Nhiên cũng không phải là mệnh quan triều đình, không có phẩm cấp không nằm trong quản lý lại trị, tuy cũng được xem là hoàng thân quốc thích, nhưng mà trong quy định của Ảnh Thúc, hắn cũng chỉ có thể tự xưng là thảo dân.

Minh Hoàng đó còn chưa mở miệng, Hữu tướng bên cạnh hơi bất mãn nói: “Thứ tội? Lẽ nào ngươi đối với nữ hoàng của các ngươi cũng là cái thái độ này, ta thấy có phải ỷ là có người chống lưng, không xem ai để vào mất.”

Cổ Ly nghe lời này của Hữu tướng tựa như quở trách bất giác nhướng mày còn chưa mở miệng, Đông Sở Quân bên cạnh ưu nhã cười nói: “Trong mắt của tiểu phu thê chỉ có đối phương cũng là chuyện thường tình mà, lại nói, Minh Hoàng còn chưa nói gì, Hữu tướng đại nhân có phải đã mở miệng sớm quá rồi không, phải biết chúng tôi không hề dám ở trước mặt nữ hoàng chưa có biểu thái gì mà mở miệng nói bất kỳ điều gì trước người, Hữu tướng đại nhân thật là..” Lời tuy chưa nói xong, ý trong đó đã tương đối rõ ràng.

Cổ Ly thấy Đông Sở Quân mở miệng nói chuyện, sau đó mỉm cười không nhiều lời hơn nữa, chỉ là nhướng mày nhìn Hữu tướng đại nhân đang ngồi bên cạnh Đông Sở Quân, đứng trên chiến tuyến sứ thần của một nước, nhục mạ hành vi của bất kỳ ai trong số đó, thì chính là nhục mạ cả một Thánh Thiên, càng huống hồ còn nói tới nữ hoàng, hai người cứ cho là không ưa nhau nhưng trong những lúc thế này đều phải đứng chung một trận tuyến càng huống hồ Đông Sở Quân và Hữu tướng bây giờ đã trở mặt nhau, không lưu tình như vậy ở bất kỳ nơi nào đều có thể nói được.

Hữu tướng vẻ mặt liền lúng túng, vội đứng dậy nói với Minh Hoàng: “Hoàng thượng, vi thần cũng không có ý đó, vi thần chỉ là muốn nhắc nhở họ nên chú ý tới lễ tiết họ nên có, là vi thần nhất thời nóng vội, vẫn xin hoàng đế bệ hạ thứ tội a.”

Minh Hoàng mỉm cười vẫy vẫy tay nói: “Đều là những chuyện nhỏ chúng vị thân gia không cần để ý, ta thấy Hạo Nhiên là vui mừng quá nên chỉ chú ý tới người tương đối thân mật, đây cũng không phải là chuyện to tát gì, không cần phá hỏng hứng thú của mọi người, nhưng mà, Thu Hoành Quân là khách quý của bổn hoàng, Hữu tướng.”

Hữu tướng thấy Minh Hoàng chỉ rõ tên tuổi hắn, sau đó quay qua Thu Hoành Quân hành một lễ cung kính nói: “Thu Hoành Quân, vừa nãy là bổn tướng nói không phải, vẫn xin Thu Hoành Quân đại nhân đại lượng không cần tính toán mới được.” Theo như phẩm cấp và cấp bậc lễ nghĩa mà nói Hữu tướng chỉ là tướng vị của Ảnh Thúc, còn Cổ Ly là phi vị của Thánh Thiên, hai người ai cao ai thấp không cần nói mọi người cũng hiểu, cho nên Hữu tướng không dám chậm trễ, tuy trong lòng oán hận nhưng ngoài mặt không thể không theo cao thấp mà hành sự.

Cổ Ly mỉm cười quay sang Hữu tướng nói: “Hữu tướng đại nhân quá lời rồi, Hữu tướng đại nhân vì yêu vua mà nôn nóng, những điều này bổn quân đương nhiên có thể hiểu, nói cái gì mà đại nhân đại lượng, vốn chỉ là chuyện nhỏ, Hữu tướng nói vậy khiến bổn quân hổ thẹn rồi, hờ hờ, đừng phá hỏng vui vẻ của mọi người, tới đây, tới đây, tới đây, xem thi đấu mới là chuyện chính.” Nói xong mỉm cười quay sang mọi người làm tư thế mời, vừa lén đá Cổ Hạo Nhiên một cái.

Cổ Hạo Nhiên nghe họ minh tranh ám đấu, nãy giờ cúi đầu không nói gì, lúc này cảm thấy Cổ Ly đá hắn, sau đó không nói hai lời lui thẳng xuống dưới, cúi đầu đối diện với Cổ Hạo Danh, đối diện với ánh mắt bỡn cợt của Cổ Hạo Danh bất giác giận dữ trừng mắt trở về, không phải hắn không thấy Minh Hoàng ngồi bên cạnh cũng không phải không biết mình nên làm gì, hắn chính là cố ý làm như vậy.

Người không thể quá thông minh, bất kỳ ai đối với một người không bằng họ đều sẽ tương đối thích hơn, nếu lợi hại hơn họ thì họ đều sẽ phòng bị và chú ý, muốn phô bày cái mạnh rất khó, muốn thể hiện yếu đuối lại tương đối dễ, để người khác mất đi đề phòng với hắn là chuyện tốt nhất, cứ xem hắn như một kẻ không có tài học, chỉ là kiều tử trong thiên hạ về chuyện sinh ý thôi vậy.

Cổ Hạo Nhiên lùi tới chỗ ngồi thuận theo ánh mắt Điệp Y nhìn xuống trận đấu, ánh mắt trước là hơi ngẩn ra, tiếp đó ánh nhìn trong mắt liền trở nên thâm trầm.

Chỉ thấy lúc này trong trường đấu nam tử trẻ tuổi tháo vác đó, trên vai và đùi đều đã đầm đề máu tươi, tay trái đã bị sừng bò đâm xuyên thủng, đang bỏ chạy vòng vòng trong trường đấu, con bò đen đằng sau hắn như ăn thuốc kích thích đuổi sát theo hắn không buông, thỉnh thoảng đuổi kịp nam tử trẻ tuổi thì lại dùng sừng húc vào, nam tử đào mạng phía trước vẻ mặt hoảng sợ vừa quay đầu vừa chạy, trong đôi mắt đó lộ ra vẻ sợ hãi khó nói thành lời, vừa cao giọng hoảng sợ gào lên: “Ta nhận thua, ta nhận thua.”

Cổ Hạo Nhiên đưa mắt thấy người trên đài ai nấy vẻ mặt đều hưng phấn điên cuồng kêu la, những lời huyết tanh đó khiến Cổ Hạo Nhiên càng nghe sắc mặt càng sầm xuống, thấy hoàn toàn không ai thèm quan tâm người đang kêu gào trong trường đấu, bất giác lạnh giọng nói: “Hắn đã nhận thua, sao không để hắn ra khỏi trường đấu?”

Trên hàng ghế dành cho khách quý luôn có truyền nhân hầu hạ, nghe Cổ Hạo Nhiên hỏi vậy sau đó vội vàng nói: “Quy tắc của cuộc thi, không chết không nghỉ, người có lẽ chưa thấy qua.”

Cổ Hạo Nhiên nghe vậy ngẩn ra, dường như có nghe qua quy tắc này, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ một con bò có thể cường tráng hung tàn tới như vậy, cũng chưa từng nghĩ cái gọi là không chết không nghỉ tàn khốc như thế nào, lúc này khi lần đầu tiên thấy một trong hai phải chết, Cổ Hạo Nhiên mới cảm thấy chấn động thật sự không cách nào diễn tả.

Cổ Hạo Dương thấy Cổ Hạo Nhiên sầm mặt xuống, bất giác dùng khủy tay sau thúc nhẹ vào thắt lưng Cổ Hạo Nhiên, ánh mắt nghiêm túc quét qua Cổ Hạo Nhiên, đây là thứ hoàng đế Ảnh Thúc thích, là thứ cả tầng lớp quý tộc Ảnh Thúc đều thích, mình cứ cho là không thích, trước mắt cũng phải nể mặt mũi vờ như thích.

Cổ Hạo Nhiên hiểu ý tứ trong ánh mắt nghiêm túc đó của Cổ Hạo Dương, sau đó khẽ chau mày nói: “Nếu vừa nãy ta nhận thua, có phải cũng không thể may mắn thoát được không?”

Cổ Hạo Dương thấp giọng nói: “Não ngươi hỏng rồi à, ngươi là thân phận gì, Ảnh Thúc họ cứ cho là có ngày lớn gan hơn nữa, cũng không dám ở trước mặt tiểu thúc dồn ngươi tới chỗ chết, ngươi ra trường đấu đãi ngộ thế nào lẽ nào ngươi không cảm giác được, ngươi tự mình xem xem người ra trường đấu hiện tại có đãi ngộ gì, đây là sự khác biệt giữa thường dân và quý tộc ở Ảnh Thúc.”

Cổ Hạo Nhiên đôi mắt trầm xuống không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào trường đấu, lúc này nam tử trong trường đấu sớm đã không còn sức để chạy, chẳng qua chỉ là vùng vẫy giành sự sống mà thôi, còn mũi con bò đen đằng sau hắn phun ra khí trắng, đôi mắt đỏ như máu trừng mắt nhìn thân ảnh phía trước, gia tăng lực xông tới thân ảnh phía trước.

Một trận máu tươi tung tóe, cánh tay Cổ Hạo Nhiên đang nắm lấy tay Điệp Y trong nháy mắt siết chặt, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía thân ảnh đang bị húc bay lên không trung, răng nghiến tới kêu ken két, còn đám người trên hàng ghế lại gào thét điên cuồng, khiến Cổ Hạo Nhiên khó mà tin nổi siết chặt quyền đầu, nửa buổi trời kéo lấy tay Điệp Y nói từng câu từng chữ: “Bây giờ ta đã biết vì sao nàng lại xuất hiện loại tâm trạng đó, những thứ này đơn giản không phải là con người.”

Điệp Y nắm chặt tay Cổ Hạo Nhiên nhàn nhạt nói: “Mạnh thì sinh tồn, chọn lọc tự nhiên.”

Không che đậy thanh âm của tám chữ này, lại lọt vào tai bọn Minh Hoàng vừa mới yên tĩnh, Minh Hoàng liền nghiêng đầu nhìn Điệp Y thưởng thức gật đầu nói: “Nói rất hay, mạnh thì sinh tồn, chọn lọc tự nhiên, bổn hoàng chính là trời của họ, bổn hoàng yêu thích cái gọi là kẻ mạnh chỉ trong hoàn cảnh mạnh thì thắng yếu thì loại mới có thể sản sinh ra sức mạnh thật sự bổn hoàng đây chính là cho họ con đường được bổn hoàng yêu thích.” Lời Minh Hoàng vừa nói ra Tả tướng và Hữu tướng bên cạnh đều giành khen hay, trong nhất thời tiếng nịnh hót vang lên.

Cổ Hạo Nhiên nghe Điệp Y nói vậy, bất giác kinh ngạc nhìn Điệp Y mặt không biểu tình, Điệp Y thản nhiên nhìn Cổ Hạo Nhiên một cái không nói gì, ý của nàng là mạnh thì sống yếu thì loại vốn là chân lý tuần hoàn của thế gian, nếu một người ngay cả bò cũng không bằng, vậy chết cũng không có gì là oán trách, nhưng hành vi chà đạp như vậy, chà đạp lên sự tôn nghiêm, chà đạp lên ý nghĩa của sinh mệnh, loại việc này mới là cái mà khiến Điệp Y bất mãn.

Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y cũng không nói gì, nhưng thần sắc trong mắt hoàn toàn không phải là ý như Minh Hoàng đã nói, sau đó mỉm cười đa tạ Minh Hoàng đã khen ngợi Điệp Y, vẻ mặt như gió xuân mang theo vinh hạnh, chỉ là trong đôi mắt đó vào lúc không đối diện với bọn Minh Hoàng mới lộ ra cảm xúc thật, nơi đó hàm chứa sự chán ghét sâu sắc, bất mãn và phẫn nộ, cùng lúc có sự bất lực đành bó tay, trừ phi hắn là hoàng đế của Ảnh Thúc này, hoặc là có thể thay đổi được trò chơi này, nếu không chỉ có thể là lực bất tòng tâm mà thôi.

Trường đấu vẫn huyết tanh như trước, đám người trên đài xem ngày càng hưng phấn, Cổ Hạo Nhiên siết chặt lấy tay Điệp Y đã siết tới trắng bệch, xem thêm nửa buổi trời, Cổ Hạo Ảnh khẽ thở dài một tiếng nói thầm bên tai Cổ Hạo Nhiên: “Tiểu lục, đây là ngoạn mục, là mới lạ mà ngươi nói sao, tiểu lục, ngươi đây là làm ta hiểu sai a, nếu thật biết như vậy, hôm nay ta đã không tới.”

Cổ Hạo Ảnh vốn chuẩn bị cùng Cổ Hạo Viễn làm một số chuyện, nghe Cổ Hạo Nhiên nói hay như vậy, lại có Cổ Hạo Viễn ủng hộ, bất giác dùng tốc độ nhanh nhất xử lý xong mọi chuyện trong tay để tới xem náo nhiệt, không ngờ nhìn thấy lại là những chuyện này, bất giác trong sự đồng tình pha lẫn sự chán ghét sâu sắc.

Cổ Hạo Nhiên không nói gì chỉ lắc đầu, hắn cũng chỉ nhìn thấy người đó giết chết bò, thì thuận miệng nói vài câu lấy lòng, ai mà biết chân tướng của nó thật sự là như vậy, nếu hắn biết là như vậy, căn bản sẽ không thèm để ý tới yêu cầu vô lý của tam công chúa đó, không nhìn thấy là một cách nghĩ khác, thật sự đem những chuyện này để vào mắt, đó lại là một cảm giác khiến cả người đều không thoải mái.

Mấy người ra trường đấu tiếp đó cũng không qua ải, chết dưới chân và sừng bò, mấy người Cổ gia đều không một lời nhìn vào trường đấu, hy vọng cái gọi là trò chơi biến thái này mau chóng kết thúc.

“Điệp Y, nàng làm gì vậy?” Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y bên cạnh đột nhiên đứng lên chuẩn bị rời đi, bất giác khó hiểu hỏi.

Điệp Y nhìn Cổ Hạo Nhiên nhàn nhạt nói: “Đi một lúc rồi về” Cổ Hạo Nhiên thấy thần sắc Điệp Y bình thường, tưởng rằng nàng chỉ đỉ vệ sinh, sau đó cẩn thận dặn dò người hầu bên cạnh, rồi dặn dò Điệp Y vài câu mới buông Điệp Y để nàng tùy ý rời đi. Cổ Ly thấy Điệp Y tự mình rời khỏi, bất giác hơi kinh ngạc quét mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên một cái, thấy thần sắc Cổ Hạo Nhiên như thường, bất giác hơi nhướng mày. “Tiếp sau đây tuyển thủ thứ hai từ dưới đếm lên ra trường đấu, xin mọi người chú ý, cơ hội thưởng thức chỉ có một lần, nếu bỏ lỡ rồi nói không chừng không có lần thứ hai.” Người chủ trì vòng vo nãy giờ, lúc này đột nhiên đứng ra, vẻ mặt quỷ dị cười nhìn mọi người thận trọng giới thiệu.

Vừa giới thiệu như vậy bất giác khiến đám quý tộc vốn đã hưng phấn không ngừng, lại thêm một trận ồn ào, vừa cười vừa ra sức gào lên: “Là người thế nào? Mau để hắn ra đây.”

“Nói nhiều vậy làm gì, mau để người ra đây là xong thôi.”

Sau trận ồn ào, người chủ trì hờ hờ cười nói: “Xin tiết lộ với mọi người, lần này ra trường đấu là một vị nử tử.”

Còn tiếp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.