Nhà Có Điêu Phu

Chương 111: Chương 111: Cơ quan đầy rẫy




“Là ai phái ngươi tới?” Cổ Hạo Nhiên trong lòng đang tính toán thỏa đáng, đột nhiên một đạo thanh âm lãnh đạm truyền tới, Cổ Hạo Nhiên liếc mắt nhìn, thấy một đội người mau chóng chạy về phía mình sau đó đứng trước vòng vây, còn tên đi đầu có tới ba bốn phần giống với Minh Hoàng, nhưng lại là người có nhiều hơn một cỗ khí tức âm lạnh, lúc này đang sầm mặt nhìn hắn.

Cổ Hạo Nhiên lạnh lùng quét mắt nhìn tên cầm đầu này, chính là Thục vương năm đó có duyên gặp mặt một lần, lúc này thấy hắn vẻ mặt lạnh nhạt nhìn mình, đối với mọi thứ xung quanh đều như không quan tâm tới, dường như bị náo loạn không phải là Thục vương phủ của hắn vậy, thần thái trên mặt ngoài vẻ lạnh nhạt ra không còn gì khác, chỉ là câu nói đầu tiên mau chóng truyền tới, lại lộ ra cách nghĩ thật sự của hắn, sau đó suy nghĩ chuyển động nhàn nhạt nói: “Ngươi là ai?”

Thục vương đầu mày khẽ chau, lạnh lùng nhìn chằm chằm Cổ Hạo Nhiên lạnh giọng nói: “Đã không biết bổn Vương là ai, lại còn dám tới trộm đồ của bổn Vương, ngươi thật to gan.”

Cổ Hạo Nhiên đôi mày nhướng lên lời nói mang theo tiếng cười: “Đã là tên trộm vặt, vì sao cần phải biết trộm đồ của ai? Ta chỉ cần biết ở đây có đủ đồ để trộm thì được rồi.”

Thục vương nghe lời này của Cổ Hạo Nhiên, khuôn mặt âm trầm đột nhiên nhàn nhạt cười, đôi mắt thoáng qua tia tinh quang đạm mạc nói: “Cũng phải, xem ra bổn vương hỏi quá rồi.” Ngừng một lúc sau đó Thục vương lạnh lùng nhìn Cổ Hạo Nhiên tiếp tục lạnh ngắt nói: “Ngươi đã thừa nhận tới Vương phủ ta trộm đồ, vậy theo quy định của Ảnh Thúc ta, phải giao cho quan phụ mẫu địa phương tra án, người đâu, bắt hắn lại cho ta” Một chữ cũng không nhắc tới vấn đề vừa nãy, mà là bày mưu mau chóng bắt hắn.

Cổ Hạo Nhiên thấy Thục vương không truy vấn lai lịch của hắn, và rốt cuộc thứ hắn trộm là gì, chỉ là danh chính ngôn thuận bắt hắn giao cho quan viên xử lý, Cổ Hạo Nhiên quét mắt nhìn người theo sau Thục vương, không biết là quan viên tâm phúc của Thục vương, hay là khách tới xem kịch hay, bất giác bắt đầu cười thầm, xem ra tên Thục vương này thật sự có đầu óc, biết không thể ở trước mặt bàn dân thiên hạ thảo luận những chuyện này, vách tường có tai, càng huống hồ những bí mật này không phải có thể để bất cứ ai cũng đều biết thứ này.

Đôi mắt Cổ Hạo Nhiên chợt lay động, nhìn thấy được đường lui hắn cũng không sợ nữa, càng huống hồ còn phải có thời gian điều chính vị trí, sau đó ha ha cười lớn nói: “Không biết Thục vương muốn đem ta giao cho nha môn nào, phải biết ta chẳng qua chỉ là trộm thứ nhỏ xíu xiu, nếu bị môn sinh hay thủ hạ của Thục vương người định cho tội danh trộm vật phẩm quan trọng, trực tiếp đem ta giam vào ngục phán tội chết, vậy thì ta quá oan uổng rồi.” Cổ Hạo Nhiên vừa nói vừa chậm rãi thay đổi vị trí, lại vừa xảo biện với Thục vương.

Lời này vừa nói ra người chạy theo Thục vương liền ồn ào, không ít người bắt đầu chỉ Cổ Hạo Nhiên mắng, ai nấy đều xem lời Thục vương nói như Thanh Thiên đại lão gia, thanh bạch thẳng thắng căn bản không để ai oan uổng, tuyệt đối công bằng công chính.

Thục vương nghe vậy, trên mặt bất động, trong lòng lại càng trở nên âm trầm, lạnh lùng quét mắt nhìn người nam tử trung niên bên cạnh, nam tử đó vẻ mặt khó coi cúi đầu không nói gì, lúc vừa phát hiện tung tích của Cổ Hạo Nhiên bọn họ đã biết toàn bộ tình hình, thần sắc Thục vương bất động vừa ứng phó với đám khách khứa vừa căn dặn bắt sống, mọi người ở tiền viện đều không kinh động, vì Thục vương biết Vương phủ của hắn rốt cuộc có những thứ gì, đã dám tới trộm thì tuyệt đối không phải là người bình thường.

Sau đó không ngờ thư lầu của hắn bị đốt, bên trong đó có thứ rất quan trọng với hắn, mà nhị tổng quản tới bẩm báo cũng biết chỗ quan trọng này, đã hoảng hoảng loạn loạn chạy tới, lần này tất cả tân khách đều biết trong Thục vương phủ có trộm, khiến hắn cự tuyệt cũng không phải mà không cự tuyệt cũng không được, tới lúc này dẫn theo cả đám người tới, chỉ còn biết trước là bắt tên trộm này lại, âm thầm thẩm vấn mới là thượng sách không ngờ tên trộm này ngược lại còn đớp trả một cái, lần này công khai hoặc ngấm ngầm không biết có bao nhiêu người đang nhìn theo cử động của hắn.

Thục vương vẻ mặt sầm xuống cũng không phí lời với Cổ Hạo Nhiên, đưa tay nhẹ nhàng vẫy ra hiệu cho đám hộ vệ tiến lên trước bắt lấy Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên nhìn thời cơ cũng rất nhanh, sau đó đưa tay mau chóng từ sau lưng kéo ra thuận tay lấy cái hộp, một tay xé tấm vải gói đồ, lớn tiếng nói: “Vì không muốn chết oan trong tay Thục vương, ta phải đem những thứ ta trộm được để lộ cho mọi người xem, để mọi người biết ta rốt cuộc phạm tội lớn thế nào, cho ta một sự minh bạch.” Nói xong làm ra vẻ muốn đem thứ bên trong chiếc hộp đổ ra.

Lúc Thục vương đó vừa thấy Cổ Hạo Nhiên lấy chiếc hộp ra, khuôn mặt vốn âm trầm liền trở nên càng lạnh lẽo, đôi tay giấu dưới mãng bào, bất giác để sau lưng siết chặt thành quyền, thấy Cổ Hạo Nhiên đôi mắt hàm chứa ý cười nhìn hắn làm ra vẻ lấy ra, bất giác đôi mắt sầm xuống đưa tay ra vung lên lạnh lùng nói: “Khoan.” Đám hộ viện vốn nghe theo mệnh lệnh của hắn phải ra tay với Cổ Hạo Nhiên, dưới tiếng mệnh lệnh này bất giác đều lui lại.

Đôi mắt Thục vương lãnh nhạt dị thường trừng mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên, nửa buổi trời chậm rãi nói: “Sao ta biết thứ trong tay ngươi có phải là có người đổ tội cho bổn Vương hay không?”

Đôi mắt Cổ Hạo Nhiên lộ ra ý cười, một tay cầm lấy chiếc hộp chậm rãi đi qua đi lại trong vòng vây, vừa nhàn nhạt nói: “Thục vương có muốn mở ra xem xem để xác định một chút không? Ta rất biết nghe lời, Thục vương người nếu nói muốn xem ta tuyệt đối không chút chần chừ.”

Quyền đầu trong tay áo của Thục vương càng siết chặt hơn, lạnh lùng nhìn Cổ Hạo Nhiên, một người mặc quan bào màu đỏ đứng gần bên cạnh Thục vương nhất đôi mắt chợt lay động, thấy Thục vương ngăn cản như vậy, thứ trong tay người đó tuyệt đối là thứ không thể để người ngoài nhìn thấy, sau đó trực tiếp quay sang Thục vương cúi người nói: “Thục vương không cần nhiều lời với tên tặc tử này, trước là bắt hắn lại rồi nói, dám đảo loạn phủ đệ của Thục vương người, chỉ dựa vào tội danh này, cũng tuyệt đối không oan uổng hắn rồi.”

Thục vương nghe vậy biết lời này là đang giúp hắn nói, còn chưa gật đầu đồng ý, một người khác đứng bên cạnh đột nhiên nói: “Cái gọi là trắng thì trắng, mà đen thì là đen, để hắn đem đồ mở ra xem rốt cuộc cũng tốt, tránh làm bại hoại danh dự của Thục vương, đừng để người ngoài nói Thục vương thực sự có gì đó không thể cho người khác xem, nhất quyết không để rơi vào bẫy của tên tặc tử này.”

Cổ Hạo Nhiên thấy người này bộ dạng đàng hoàng nói, rõ ràng nghe có lý, nhưng trong âm thầm lại là một chuyện khác, nhìn Thục vương trong nháy mắt sầm mặt xuống, trong lòng Cổ Hạo Nhiên bất giác cười thầm, người này không biết ngốc thật hay ngốc giả, hoặc nói không phải là người của Thục vương, câu này không rõ ràng là đang giúp hắn rồi sao.

Lời này của hai người vừa dứt, người theo sau Thục vương bất giác đều phân làm hai ý kiến tán đồng, một bên rõ ràng là tâm phúc trung thực của Thục vương, toàn lực duy trì cách nói của người đầu tiên, bên còn lại nhìn nếu không phải là người tới xem náo nhiệt, thì là người đối đầu với thế lực của Thục vương, còn sợ lửa không cháy lớn mà còn cứ quạt gió châm lửa nâng cao nhiệt độ.

Trong nhất thời hai phía lại tranh cãi không ngừng, không xem Cổ Hạo Nhiên người bị bao vây trong đó ra gì, dường như trước mặt căn bản không có người này vậy, Cổ Hạo Nhiên cười nhìn hai phái trước mắt đang tranh luận, bất giác cười nhạt chậm rãi điều chỉnh lại góc độ.

Thục vương vẻ mặt âm trầm, đôi mắt như điện trực tiếp nhìn Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên nhướng mày nhìn lại Thục vương, thanh âm tạp nham bên cạnh dường như căn bản không cách nào ảnh hưởng tới họ được, nửa buổi trời Cổ Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, nhìn Thục vương chậm rãi nói: “Thục vương có hứng thú muốn biết là ai phái ta tới không?”

Mắt thấy hàn quang trong đôi mắt Thục vương lay động mấy lần, Cổ Hạo Nhiên biết Thục vương hạ sát tâm rồi, ở địa bàn của hắn nếu thật sự muốn giải quyết mình, cũng không có bao nhiêu người thật sự dám nói tới chuyện này, mà dưới tia sáng đó, còn có chút vị trí chưa đối xứng, Cổ Hạo Nhiên tâm tư xoay chuyển một lượt liền lại bắt đầu kéo dài thời gian.

Đôi mắt Thục vương híp lại lạnh lùng nói: “Tặc tử có lời gì đáng để bổn Vương tin.”

Cổ Hạo Nhiên khóe mắt thấy người xung quanh đang chậm rãi hành động, biết Thục vương tuyệt đối sẽ không đối thoại hai người với hắn như vậy, đem mọi bí mất toàn bộ nói ra cho mọi người nghe, sau đó cười thầm cũng không thèm để ý tới hành động khác thường này, cười nói: “Vậy thì không nói chắc được, xem tình hình hôm nay ta muốn rời đi cũng không phải là chuyện dễ, người ta nói rất hay, người trước lúc chết, lời nói cũng lương thiện, nếu ta nghĩ thông rồi cũng muốn để Thục vương biết rõ sự thật, là ai muốn ta tới trộm những thứ quan trọng này, cũng có người để dễ trả thù phải không.”

Thục vương lạnh lùng cười còn chưa trả lời, Cổ Hạo Nhiên trực tiếp nói: “Nếu Thục vương không muốn biết cũng được, con người ta luôn là người biết điều, nếu người ta không muốn biết, ta cũng tuyệt đối sẽ không cưỡng ép người ta biết.”

“Tiểu tặc mau nói rốt cuộc là ai phái ngươi tới? Thật to gan, lại dám ở trên đầu thái tuế mà động thổ, trong mắt còn có vương pháp hay không?” Trước là phe thứ hai có người lớn tiếng nói.

Cổ Hạo Nhiên cười nhướng mày nhìn vẻ mặt u ám của Thục vương còn chưa có trả lời, Thục vương lạnh lùng nói: “Tặc tử nhải ranh lại dám đêm hôm lẻn vào Vương phủ của ta trộm đồ còn không nói, còn dám thiêu hủy kiến trúc quan trọng nhất trong Vương phủ của ta, bây giờ lại còn đưa cái mồm lợi hại để tiến hành ly gián, loại người này còn không mau mang đi thì đợi lúc nào?” Lời còn chưa dứt đôi mắt Thục vương đầy sát khí giận dữ híp lại.

Soạt, mấy đạo lợi tiễn từ nhiều hướng khác nhau, dưới sự ra hiệu của Thục vương, cùng lúc bay về phía Cổ Hạo Nhiên đang đứng, nhắm chuẩn các bộ phận khác nhau trên người Cổ Hạo Nhiên, toàn bộ đều là điểm yếu trên cơ thể người, rõ ràng là tính dồn Cổ Hạo Nhiên vào chỗ chết.

Cổ Hạo Nhiên đứng trong vòng vây sáng rực, mắt thấy mấy đạo lợi tiễn cùng lúc bay tới bao vây lấy hắn, Cổ Hạo Nhiên đột nhiên thi triển nhuyễn kiếm trong tay, căn bản không quan tâm tới lợi tiễn đang bay về trước ngực, nhằm thẳng phía sau mà lùi lại, chỉ nghe sau mấy tiếng va chạm lực mạnh thế trầm, tiếng cười lớn của Cổ Hạo Nhiên đột nhiên truyền tới: “Sao, Thục vương muốn giết người diệt khẩu sao? Phải biết thiên hạ không có bứt tường nào mà không xuyên gió, chuyện ngươi tính kế ở đây ta sẽ giữ cho ngươi, hôm nay đừng bỏ qua cho ta, nếu không chờ đợi ngươi chỉ là ngày chết.”

Ở chính giữa bãi đất được chiếu sáng như ban ngày, chỉ nghe thấy sau vài tiếng va chạm, trên bãi đất trống rộng lớn mọi người chỉ cảm thấy mắt hoa một cái, đã không còn thấy thân ảnh Cổ Hạo Nhiên đâu, trên mặt đất lợi tiễn bị chẻ làm hai, không có gì chứng minh vừa nãy ở đây thật sự đã từng có người.

Mà trong không trung còn truyền lại tiếng cười khoa trương của Cổ Hạo Nhiên, vang trong tai mọi người, mọi người ở đây trong nháy mắt bất giác đều yên tĩnh, tiếp đó là những tiếng chi chi cha cha bàn luận, những lời này tuy hàm hồ nói, nhưng hàm ý trong đó tuyệt đối thâm sâu.

Thục vương nghe vậy sắc mặt liền sầm xuống, những lời này người khác có thể nghe không hiểu, hoặc chỉ có thể phỏng đoán, nhưng bản thân hắn lại nghe ra được điều Cổ Hạo Nhiên ám chỉ, hơn nữa lại biết Cổ Hạo Nhiên được phát hiện ở bên nhà chính, nếu không có được bằng chứng cụ thể gì, làm gì dám khoa trương như vậy, sau đó dùng mắt ra hiệu cho đại tổng quản nãy giờ im lặng đứng bên cạnh, đại tổng quản không nói lời nào, trực tiếp nhẹ nhàng vô thanh vô tức lui xuống.

Còn sắc mặt của Thục vương lại rất khó coi trừng mắt nhìn về nơi Cổ Hạo Nhiên biến mất, lạnh lùng hừ lạnh một tiếng, Thục vương phủ của hắn không phải là nơi muốn tới thì tới muốn đi thì đi, Cổ Hạo Nhiên có thể ở trước mắt hắn mà chạy thoát, cũng không có nghĩa là hắn muốn ra thì có thể ra được.

Cổ Hạo Nhiên dưới ánh đèn đuốc sớm đã nhìn trúng một căn phòng bên góc nhìn như một cổng chào, kiến tạo nhìn qua là thấy, không phải là nơi có thể ẩn giấu nhiều cơ quan, vừa nãy không ngừng thay đổi vị trí, mượn ánh lửa quan sát bên trên rốt cuộc có chỗ nào có thể leo lên không, những nơi nào nhìn có thể ẩn giấu cơ quan, lần này Thục vương nhìn tựa như đột nhiên làm loạn, thật ra sớm đã bị Cổ Hạo Nhiên dùng nhuyễn kiếm làm gương để thẳng trước mặt nên thấy rất rõ, cho nên mới sớm đứng ở chỗ có lợi nhất cho mình để trốn, mượn lực của mấy đạo lợi tiễn liền xông về hướng cổng vòm.

Cổ Hạo Nhiên lộn vài vòng tung lên cổng vòm, nhuyễn kiếm vừa chống một cái muốn lộn người qua cổng chào để lần nữa trốn vào bóng tối, không ngờ, ngay vào lúc nhuyễn kiếm đặt lên cổng vòm, một tấm lưới lớn đột nhiên từ trên trời rơi xuống, bên trên là những mũi đao sắc nhọn nửa sáng nửa tối đang luân phiên nhau trong ánh đèn và bóng tối, càng tăng thêm vẻ vô cùng đáng sợ.

Đôi mắt Cổ Hạo Nhiên chợt rét, rõ ràng nhìn kỹ không có bất kỳ dị thường nào, vả lại dựa vào những chỗ vừa nãy mình vừa chạm phải, không thể nào đụng phải cơ quan, chiếc hộp trong tay liền được nhét vào lòng, một chân đá lên cổng vòm bên cạnh, vung kiếm liền hướng lên tấm lưới lớn trên đầu mà chém tới.

Thục vương và hộ vệ ngay phút đầu nghe được động tĩnh liền chạy tới, Thục vương nhìn Cổ Hạo Nhiên đang ở giữa không trung, bất giác lạnh lùng cười nói: “Thật sự cho rằng Thục vương phủ ta là nơi ngươi muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao.” Toàn bộ cơ quan trong Vương phủ này đều do hắn bố trí, cũng không phải chạm tới cơ quan mới khởi động, hắn có thể để toàn bộ cơ quan trong phủ khởi động, mà lúc này đã khởi động toàn bộ rồi.

Cổ Hạo Nhiên thân giữa không trung tai nghe thấy lời nói băng lạnh của Thục vương, đôi mắt tản phát ra quang mang kiên định, nhuyễn kiếm trong tay vận khởi mười phần lực vung về phía lưới đao.

“Lưới đao được dệt bằng kim thiền tơ của ta, ngươi muốn thoát ra đơn giản chỉ là mơ đi.” Thục vương nhìn động tác của Cổ Hạo Nhiên, bất giác cười lạnh chế nhạo.

Bing bing bing, sau vài thanh âm trong trẻo, chỉ thấy Cổ Hạo Nhiên một kiếm đáp lên cổng vòm mượn lực đạo nhảy qua, còn tấm lưới lớn giữa không trung bị phân thành hai mảnh từ không trung rơi xuống.

Đôi mắt Thục vương bất giác rét lạnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào thân ảnh Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên đứng trên đỉnh cổng vòm cúi xuống nhìn đám ngươi đông đúc bên dưới, cười lạnh nói: “Đây là kim thiền tơ sao?”

Thục vương ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Cổ Hạo Nhiên nhàn nhạt nói: “Một thanh kiếm tốt, khó trách dám vào Thục vương phủ ta làm loạn.”

Cổ Hạo Nhiên ngẩng đầu nhìn một cái biểu tình đạm mạc, Thục vương như đã tính trước kỹ càng, đầu mày hơi chau lại sau đó cười lớn nói: “Thục vương, lẽ nào không biết không có năng lực, sao lại dám ôm những việc không thể làm chứ, nếu ta không phải biết rõ ngươi, ta hôm nay cũng không xuất hiện ở đây.” Lời Cổ Hạo Nhiên vừa dứt, nhuyễn kiếm trong tay đột nhiên chỉa xuống cổng vòm dưới chân quét ngang qua, chỉ nghe thấy sau tiếng ầm ầm vang dội, toàn bộ đỉnh của cổng vòm bị một kiếm Cổ Hạo Nhiên toàn bộ vót xuống.

Đám người bên dưới kinh hoàng, mắt thấy Cổ Hạo Nhiên lại rơi vào cơ quan, cho nên chỉ có đám hộ viện phòng hộ bên ngoài, tuy đều kéo cung nhắm chuẩn Cổ Hạo Nhiên, nhưng không có mệnh lệnh của Thục vương một tên cũng không dám bắn, chỉ biết trơ mắt nhìn động tác của Cổ Hạo Nhiên.

Cổng vòm đổ xuống, Thục vương trong nháy mắt sắc mặt khó coi tới cực điểm, cũng không lo được nhiều đi lên trước đuổi theo Cổ Hạo Nhiên, vội vàng lùi sau hàng chục bước, đứng chính giữa bãi đất, cùng lúc nghiêm giọng phân phó: “Đem người đó bắt cho ta, không kể sống chết.” Vốn dĩ còn muốn gạ hỏi ra ai ở phía sau chỉ thị cho Cổ Hạo Nhiên, mấy tiễn mở đầu tuy nhắm chuẩn điểm yếu, nhưng nếu thật sự trúng cũng tuyệt đối có thể còn sống thêm chút thời gian, nhưng lúc này Thục vương đột nhiên đổi ý, tuyệt đối không thể để Cổ Hạo Nhiên sống sót rời khỏi.

Đám người bên cạnh thấy Thục vương mau chóng lui lại, bất giác đều như bầy ong cùng lúc lui tới bên cạnh Thục vương cơ quan tinh vi của Thục vương là điều ai cũng biết, Thục vương đã lùi lại thì rõ ràng phía trước tuyệt đối có vấn đề, sao còn có ai dám đợi, đuổi theo hắn chính là an toàn nhất. Còn đám hộ viện có tư cách cao, biết rõ phía trước là con đường chết có đi không về, lúc này cũng không thể lùi lại chỉ có thể tiến lên trước, bất giác đều chạy nhào về phía Cổ Hạo Nhiên đang ở.

Chỉ trong nháy mắt, mọi người còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, thì liền thấy cả Thục vương phủ đột nhiên vang lên tiếng sắc nhọn, tiếng phá không khắp bầu trời đêm, mọi người đột nhiên đại kinh, đều trố mắt nhìn thứ bay loạn xa trong bầu trời đêm.

Dưới bầu trời đêm, vô số lợi tiễn xuyên qua đêm tối bắn tới bốn phương tám hướng, tiếng lưỡi đao rít gào vòng quanh, mang theo âm thanh sắc nhọn phá không khiến lòng người run sợ, ánh lửa lấp lánh bay tán loạn giữa không trung, thanh âm đinh tai nhức óc trong nháy mắt đột nhiên vang lên tiếng nổ, từng tiếng nối tiếp nhau vang lên trong không trung, cảm giác dường như khắp mặt đất đều rung động.

Vào giây phút Cổ Hạo Nhiên hủy đi cổng vòm, trên mặt đất và trong lầu đột nhiên bắn ra la bàn bay vòng vòng, bên mép hình bầu dục đó giống như lưỡi đao sắc nhọn nhắm về phía trục gãy trên cổng vòm mà bắn tới, chỉ thấy trong nháy mắt bắn vào trong kiến trúc xung quanh, Cổ Hạo Nhiên mắt trừng trừng nhìn căn phòng bên cạnh bị la bàn gọt đứt khung lớn, ầm ầm đổ xuống đất, cuộn lên một đám bụi mù.

Còn trên mặt đất bắn ra những thiết phiến cỡ chừng ngón tay, đều bay lên không trung, khóe mắt Cổ Hạo Nhiên nhìn căn phòng đổ sập, vừa hít khí trầm thân như chú yến nghiêng người từ đỉnh cổng vòm lướt qua, xoay người trong không trung nhuyễn kiếm bảo vệ chặt chẽ bên cạnh, mau chóng bay khỏi đỉnh cổng vòm về hướng không chút phản ứng bên cạnh. Trong tiếng binh khí giao nhau bing bing vang lên tứ phía, hoàn toàn chìm đi.

Cổ Hạo Nhiên nhảy vài vòng trên cổng vòm, từ trên xương vai trái lấy xuống một thiết phiến phá khỏi sự phòng hộ của hắn mà bắn tới, Cổ Hạo Nhiên quét mắt nhìn trên thiết phiến có ngũ độc loang lỗ vệt máu, mặt không đổi sắc tiện tay ném xuống, nhướng mày trừng to đôi mắt lạnh lùng nhìn một màn chói mắt trước mặt, khóe miệng bất giác cong lên nụ cười khủng bố.

Vừa nãy lưới đao ban đầu xuất hiện, lực đạo và phương hướng đều không phải nhằm vào hắn, nếu không những cơ quan vô cùng chuẩn xác mà hắn đụng phải trước đó, rõ ràng cũng không phải vị sự tiếp xúc của hắn mà phát sinh mọi thứ.

Cổ Hạo Nhiên vừa suy nghĩ lại có chút hiểu ra, Thục vương giỏi về cơ quan học, nếu chỉ là đụng phải mới có thể khởi động cơ quan, khó tránh không thể hiện được bản lĩnh của hắn, hắn nhất định biết làm thế nào mà không cần chạm vào, cũng có thể khỏi động được cơ quan, nhìn xem đột nhiên cả Vương phủ đều trở nên sáng rực, nhất định chỗ hắn có tất cả công tắc có thể khống chế mọi cơ quan, những thứ vừa nãy tuyệt đối là do Thục vương khởi động tất cả các cơ quan.

Cơ quan học Cổ Hạo Nhiên cũng không rành, trước giờ cũng chưa từng tìm hiểu kỹ, nhưng Điệp Y bên cạnh hắn lại là cao thủ trong cao thủ, tuy đối mặt tuyệt đối không phải là loại cơ quan học ban sơ, cũng tuyệt đối không biết thứ này nên làm sao để đối mặt và giải quyết, nhưng mà, nàng từng nhắc nhở Cổ Hạo Nhiên, cũng là lúc trộm đồ từ nhà ông ngoại hắn trở về, khi đó quan hệ của hai người không tốt, Điệp Y có thể nhắc nhở hắn chút ít đó đã là không tệ rồi.

Đó chính là một khi mọi cơ quan bị hủy đi, vậy thì nó sẽ xảy ra hiệu ứng liên hoàn, vì lúc đó rất khâm phục Điệp Y, cho nên Cổ Hạo Nhiên đem câu nói này nghe lọt vào tai, vừa nãy đoán ra Thục vương khởi động tất cả các cơ quan, Cổ Hạo Nhiên liền nghĩ tới điểm này, sau đó không nói hai lời trực tiếp động thủ hủy đi cổng vòm, cổng vòm này là một vòng của cơ quan, vậy thì nhất định phát sinh hiệu ứng như Điệp Y đã nói.

Trong nhất thời căn bản lại không biết, cơ quan học mà Điệp Y nói là ở thế kỷ 21, cũng là thứ tiên tiến tới mức hắn căn bản không cách nào ngờ tới, hắn lại tưởng rằng bây giờ và ở đây, lần đánh nhầm đụng nhầm này lại để hắn đụng trúng rồi.

Thục vương là cao thủ trong cơ quan học, tòa Thục vương phủ này hao phí hết mười năm tâm huyết của hắn mới tạo ra được một phủ đệ hoàn mỹ, cơ quan ngấm ngầm kết nối với nhau là điều hắn đắc ý nhất, chỉ cần khởi động ở tổng cơ quan, vậy thì tất cả cơ quan trong Vương phủ, sẽ trong một thời gian mà kết nối với nhau, bạo phát ra mọi nơi đây cũng là thành quả được hắn tính toán rất tỉ mỉ mới làm ra.

Nhưng không ngờ cũng vừa khéo đúng với câu nói hủy một chỗ loạn toàn thể của Điệp Y, cơ quan khởi động gặp phải tổn hại, bất giác không theo thiết tưởng của Thục vương, bạo phát từng nơi một, mà là đứt đi liên kết nếu không phải toàn bộ trong nháy mắt cùng bạo phát một lần, nếu không thì yên tĩnh không chút động tĩnh, giống như dây cót vậy, đoạn giữa đột nhiên đứt, phía trước vẫn tiếp tục vận hành, phía sau đã dừng lại.

Màn đêm vốn được thọ đản của Thục vương mà phủ lên nhiều vẻ rực rỡ xinh đẹp, lúc này càng đoạt phách, khiến người ta ngạt thở, ngọn đèn lấp lánh đó mang theo thế lửa chậm rãi lan ra, tuy không lớn nhưng khiến bóng đêm càng thêm muôn màu muôn vẻ.

Tiếng sói kêu khóc hoặc là im lặng không chút tăm hơi, nhưng các cơ quan lại giống nhau đều mang theo lực sát thương cường đại, trong lúc mọi người nín thở, diễn dịch hoàn mỹ thủ công vô cùng tinh xảo và tác phẩm được vắt óc suy tính của Thục vương, vào lúc này khiến tất cả mọi người đều ngạt thở, cũng khiến tất cả mọi người mặt không chút nhân sắc.

Thục vương lúc này cũng không duy trì nổi vẻ mặt thờ ơ, đôi mắt âm u như sói nhìn chằm chằm vào Cổ Hạo Nhiên đang đứng trên cổng vòm, dường như đang kiêu ngạo nhìn mọi thứ, bên trong đó tản phát ra vẻ thống hận thấu xương muốn ăn thịt, gặm xương, lột da, mà lúc này, đại tổng quản vừa nãy lặng lẽ rời khỏi trước, mang theo toàn thân là máu chạy tới bên cạnh Thục vương vẻ mặt kinh hoàng nói với Thục vương mấy câu, đôi mắt Thục vương vốn đã phẫn nộ tới cực điểm, thêm vào đó là sự căm hờn điên cuồng, lại chen lẫn một chút sợ hãi và tàn độc.

Mà quan viên lớn nhỏ bên cạnh hắn lúc này đều đã kinh hãi, từng gian nhà đổ sập trước mặt, đâu đâu cũng là đốm lửa, ngọn lửa rực rỡ, lợi khí hỗn loạn có thể dồn người ta tới chỗ chết chỉ trong nháy mắt, trong sắc đêm lảng vảng tiếng thét chói tai, từng thứ từng thứ này đều đã để họ mở mang tầm mắt, một mặt tàn khốc nhất chân thực nhất của Thục vương phủ, đây chính là thực lực của Thục vương phủ, đây chính là kiệt tác dốc hết tâm huyết của Thục vương.

Mọi người như đang sợ hãi tập trung lại đứng sau lưng Thục vương, vẻ mặt đưa mắt nhìn nhau, trên đôi mắt lộ ra vẻ sợ hãi và trầm tư, Thục vương hỉ nộ không để lộ ở trước mặt, thiết kế và lối suy nghĩ tinh vi sau khi đang thể hiện sự xuất sắc của hắn, càng khiến mọi người có sự cảm ngộ nhưng lại sợ hãi.

Xán lạn, thật sự trải qua rất ngắn, nhưng cảm giác như màn biểu diễn ngoạn mục trải quả cả đời, cả Thục vương phủ trong nháy mắt đều trở nên yên tĩnh, không còn tiếng lợi khí lảng vảng trong không trung, cũng không còn tiếng ầm ầm sụp đổ của các phòng ốc, càng không có tiếng chói tai của lợi khí lúc ra khỏi vỏ, sự yên lặng sau phút cực huyên náo mang đầy vẻ chết chóc, mang đầy sát khí khiến mọi người đề cao cảnh giác.

Còn tiếp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.