Cổ Ly mang theo nụ cười nhàn nhạt như đang xem kịch hay nhìn Cổ Hạo Nhiên nói: “Cũng không có chuyện gì lớn, chẳng qua ta vừa trong hoàng cung thấy tam công chúa nổi giận đùng đùng chạy vào, nói với hoàng đế có một tên quá vô dụng, ý thức không có bản thân còn bị chuyện khác thu hút, muốn đem võ công luyện cao thật sự quá khó.”
Dừng một lúc sau đó thấy vẻ mặt mọi người đều đang chú ý tới, Cổ Ly bất giác nhướng mày khóe miệng cười tà nói: “Bổn quân thấy công chúa điện hạ thật sự quá hấp tấp, tiện thể chỉ rõ ràng một chút, cũng coi như bằng chứng giao hảo của Thánh Thiên và Ảnh Thúc, vì bang giao của hai nước mà làm tốt giao lưu cũng là nguyên nhân ta đi sứ tới Ảnh Thúc.”
Cổ Hạo Danh thấy Cổ Ly vẻ mặt tươi cười nhìn Cổ Hạo Nhiên, trong lòng biết tuyệt đối không có chuyện tốt, bất giác hỏi: “Tiểu thúc, nói trọng điểm, người rốt cuộc là chỉ chiêu thức gì?”
Cổ Ly mỉm cười xán lạn nói: “Cũng không có gì, chẳng qua chỉ nói một câu trống dày phải dùng mũi khoan dày, chính sách chuyên chế mới có thể kích phát hết được tiềm lực của một người, có lẽ khi đó chim sẻ mới có thể biến thành phượng hoàng.” Nói xong bất giác đắc ý cười hờ hờ.
Bọn Cổ Hạo Viễn liền có vẻ đồng tình nhìn Cổ Hạo Nhiên, đây không phải là đang tính kế với hắn sao, tính kế không nói, còn bày ra một cái lý do to đùng như vậy, tìm một tư tưởng chính sách vĩ mô như vậy, nói chết cũng là Cổ Hạo Nhiên nếu không nhẫn nhục chịu đựng, e là có thể khiến Cổ Ly nói thành phản quốc đại tội, sau đó mấy người đều buồn bã không nói gì, chỉ dùng ánh mắt thân thiện quan tâm tới Cổ Hạo Nhiên.
Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt sát khí trừng mắt nhìn Cổ Ly, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nội dung sau đó là gì?” Nếu chỉ có chút chuyện nhỏ như vậy Cổ Ly tuyệt đối sẽ không cười khác thường như vậy, chắc chắn phía sau còn có chuyện tệ hại hơn, mới có thể khiến hắn vui thành cái dạng đó.
Cổ Ly cười hì hì nói: “Vẫn là tiểu lục hiểu tiểu thúc, phải biết tiểu thúc nếu không biết hết mọi chuyện, tuyệt đối sẽ ngủ không ngon.” Thấy Cổ Ly đã bắt đầu tốn hơi thừa lời, Cổ Ly mới dây dưa cười híp mắt nói: “Cũng không phải chuyện to tát gì, theo tiền lễ Ảnh Thúc vương thất có cử hành cuộc thi đấu dũng sĩ giao lưu, vừa khéo qua vài ngày nữa chính là ngày thi đấu để chọn ra cái gì mà đệ nhất dũng sĩ của Ảnh Thúc, tam công chúa rất có lòng tốt báo cho ngươi một danh.”
Cổ Hạo Nhiên liền tức giận đùng đùng gào lên: “Nàng ta dựa vào đâu mà báo danh cho ta? Không đi, việc của ta vẫn chưa tới lượt nàng ta làm chủ, kêu nàng ta đi mơ mộng đẹp đi vậy.”
Cổ Ly mỉm cười vân đạm phong khinh dùng tay chống cằm, chớp chớp mắt đè thấp giọng nói với Cổ Hạo Nhiên: “Nhưng mà, ta đã đồng ý rồi.”
Cổ Hạo Nhiên vừa nghe vậy một tay bắt lấy bánh điểm tâm trên bàn, nhìn cũng không nhìn ném về phía Cổ Ly, vừa tức giận nói: “Ai đồng ý thì người đó đi, đừng tìm ta.”
Cổ Ly khẽ cười né ám khí Cổ Hạo Nhiên ném qua, vẻ mặt tươi cười nói: “Về công, ta là quân phi ngươi là thần dân, ngươi bắt buộc phải nghe theo ta, về tư, ta là tiểu thúc của ngươi, ngươi là điệt nhi của ta, ngươi cũng bắt buộc phải nghe theo ta, cho nên, thật ngại quá, lần này ngươi không đi không được rồi.” Vẻ mặt mang theo nụ cười nhưng nói lên sự thật vô tình nhất.
Cổ Hạo Nhiên nghe tới đây bất giác tức giận nhìn Cổ Ly, nửa buổi trời quay đầu nhìn Điệp Y đang được ôm vào lòng nói:
“Điệp Y, bọn họ bắt nạt ta.” Bọn người Cổ Hạo Viễn bên cạnh vốn đang buồn thay cho Cổ Hạo Nhiên, vừa nghe Cổ Hạo Nhiên làm nũng với Điệp Y, vả lại còn như lẽ đương nhiên, bất giác đều trừng to mắt, cực lực nhịn cười quay người đi, vai này thật sự có thể đảo lại được sao.
Điệp Y nãy giờ không nói gì, lúc này thấy Cổ Hạo Nhiên ôm mình làm nũng, bất giác nhìn vào đôi mắt Cổ Ly vẻ mặt đang tươi cười, lạnh lùng nói: “Nội dung thi đấu là gì?”
Cổ Ly vừa nghe vừa nhướng mày cười càng thêm đậm, chớp chớp mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên nói: “Tiểu lục đừng nói với ta ngươi chưa từng nghe qua, hôm nay ta nghe Ảnh Thúc hoàng đế nói lần trước lúc ngươi tham gia, còn không ngần ngại khen loại vận động này thật mới lạ, có hứng thú, vô cùng sáng tạo, tiểu thúc ngươi ta đây cũng là nghe được những lời này mới thay ngươi đồng ý, ngươi đã nói hay rồi, vậy ta nhất định không có lý do để ngăn cản ngươi tham gia rồi.”
Điệp Y nghe Cổ Ly nói vậy bất giác quay đầu nhìn Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt không đổi, Cổ Hạo Nhiên trừng Cổ Ly một cái ôm chặt lấy nàng chính là không nói chuyện, Điệp Y bất giác nhướng mày nói: “Rất khó?”
Trên mặt Cổ Hạo Nhiên có chút bối rối lắc đầu, mấy người bên cạnh thấy Cổ Hạo Nhiên chính là không nói chuyện, còn Cổ Ly bộ dạng xem trò vui cũng không nói rõ, bất giác đều hiếu kỳ đưa mắt nhìn nhau, Cổ Hạo Danh nãy giờ thấy Cổ Hạo Nhiên bối rối như vậy, còn Cổ Ly thì khoái chí như vậy liền chau mày suy nghĩ nửa ngày trời, lúc này đột nhiên đập bàn một cái ha ha cười ầm lên, một tay chỉ Cổ Hạo Nhiên liên tục nói: “Ta nhớ ra rồi, cuộc thi đó rất nổi tiếng, ha ha ha ha, ta chưa từng nghĩ tiểu lục cũng có một ngày bị hạ bệ.” Vừa nói vừa hưng phấn cực độ cười ầm lên.
Cổ Hạo Ảnh đập vai Cổ Hạo Danh một cái hối thúc nói: “Mau nói, là nội dung gì.”
Cổ Hạo Danh thấy bọn Cổ Hạo Viễn đều nhìn sang hắn, bất giác vừa cười vừa nói: “Ta nhớ Ảnh Thúc vương thất thích mở một số cuộc thi đấu hoành tráng, dùng để giải tỏa buồn chán cho bọn quý tộc, nội dung thi đấu dũng sĩ gì đó ta từng nghe nói là tinh anh trong số đó, dũng sĩ, dũng sĩ, dũng sĩ đấu bò, ha ha ha ha.”
“Đấu bò?” Cổ Hạo Viễn có chút kinh ngạc lặp đi lặp lại, thấy Cổ Hạo Nhiên vẻ mặt phẫn nộ còn Cổ Ly thì vui vẻ gật đầu, bất giác cũng cười ồ theo, Cổ Hạo Nhiên đến cả bò còn chưa thấy qua, muốn hắn đi đấu bò, thật quá lãng phí rồi, lãng phí a, bọn người Cổ Hạo Ảnh bên cạnh cũng cùng lúc cười ồ lên.
Cổ Hạo Nhiên sắc mặt khó coi vùi đầu vào lòng Điệp Y, Điệp Y một tay ôm sau gáy Cổ Hạo Nhiên, vừa khẽ chau mày nói: “Đấu bò có gì đáng cười?” Đấu bò ở Tây Ban Nha thịnh hành toàn thế giới, chưa từng nghe có chỗ nào buồn cười, có năng lực có thể đấu với bò cũng thật sự có thể được xưng hiệu là dũng sĩ.
Cổ Hạo Danh vừa cười vừa nói: “Phải biết cuộc thi đấu này vốn chính là làm trò cười cho bọn quý tộc, gọi hoa mỹ là dũng sĩ, thật ra là một canh bạc biến tướng mà thôi, để ngươi quấn lấy tấm da hổ để lộ nửa thân trên, cầm tấm vải đỏ bị bò rượt, nếu có thể thành công giết chết bò vậy thì ngươi thắng, nếu không may bị bò giậm chết hoặc đâm chết, vậy thì do ngươi tới số rồi, muội cảm thấy nếu tiểu lục mặc một cái váy chạy khắp trường thi đấu, cảnh tượng như vậy lẽ nào không khiến người ta cảm thấy buồn cười sao?”
Điệp Y vừa nghe vậy bất giác sầm mặt xuống, điều này so với đấu bò tinh túy ở Tây Ban Nha hoàn toàn không giống nhau, chính là một vận động làm trò hề, có khác gì với việc bọn quý tộc thời La Mã cổ xem đấu sĩ, máu tanh, bạo lực, xem mạng người như cỏ rác, chẳng qua là có nhiều mùi vị của trò chơi hơn một chút, ít hơn chút mùi vị giết chóc trực tiếp giữa người với người.
Cổ Hạo Nhiên cảm giác được khí tức trên người Điệp Y thay đổi trong nháy mắt, bất giác ngẩng đầu lên, thấy Điệp Y vẻ mặt âm trầm liền nói: “Đừng tức giận, nàng cũng biết, chúng ta cần thời gian đi chào hỏi các thế lực lớn, mà cuộc thi đấu gì đó vừa khéo có thể giúp chúng ta có được thời gian, cùng lúc lại có thể ứng phó với vị công chúa đó, không sao cả, chẳng qua chỉ mất mặt một chút thôi, vả lại lần trước ta xem cũng không phải là trò hề gì lắm, không sao. Càng huống hồ võ công của ta thế nào nàng cũng rõ, con bò đó muốn làm hại ta tuyệt đối là không thể, nhưng mà vẫn phải giả vờ, thể hiện mình yếu đuối ta tự biết chừng mực.”
Thì ra trong lòng Cổ Hạo Nhiên hiểu rõ, Cổ Ly làm vậy là để trải đường cho mọi người, vị mọi người cố gắng chút thời gian, mọi việc đều vì an nguy của Cổ gia và mọi người, hắn nghe Cổ Ly nói vậy liền hiểu ý của Cổ Ly, đem hết ánh mắt của mọi người tập trung lên người hắn, những hành động khác liền có thể để vào trong tối, hắn chỉ là cảm thấy có chút mất mặt mà thôi, muốn Điệp Y đối với hắn ôn nhu nhiều một chút, chứ thật sự không phải là không nguyện ý đi.
Điệp Y vẻ mặt lạnh lùng nhìn Cổ Hạo Nhiên một cái chậm rãi nói: “Ta không phải vì chuyện này mà tức giận.”
Cổ Hạo Nhiên bất giác kinh ngạc nói: “Vậy nàng đang tức giận chuyện gì?”
Điệp Y hơi trầm xuống nửa buổi trời nhìn Cổ Hạo Nhiên nói: “Không ủy khuất? Nếu không nguyện ý, không ai có thể gượng ép ngươi được.” Chỉ cần Cổ Hạo Nhiên không nguyện ý đi, cứ cho là Cổ Ly hắn đồng ý thế nào, vị tam công chúa đó uy hiếp dụ dỗ hắn thế nào, nàng cũng sẽ chống đỡ cho Cổ Hạo Nhiên, tuyệt đối không thể để hắn chịu ủy khuất.
Cổ Hạo Nhiên trong lòng chợt ấm áp, ôm chặt Điệp Y vào lòng cười híp mắt nói: “Không ủy khuất, không phải chỉ là mặc chiếc váy bằng da hổ thôi sao, không có gì to tát cả, lại nói ta đi tham gia, ta không tin hoàng đế Ảnh Thúc thật sự đối đãi với ta như những người khác, nàng yên tâm, chỉ cần không phải là nàng không quan tâm tới ta, ta sẽ không cảm thấy ủy khuất, trên thế giới này chỉ có nàng mới có thể khiến ta có cảm giác khác, những người khác ta đều xem họ không tồn tại.” Nói xong mạnh mẽ hôn lên má Điệp Y.
Điệp Y thản nhiên gật đầu để lại một dấu hôn lên môi Cổ Hạo Nhiên, coi như là đồng ý chuyện này, Cổ Ly bên này khẽ nhướng mày nhìn Điệp Y một cái, sự lạnh lùng đó trên người Điệp Y tuy bị nàng che giấu đi, nhưng cảm giác tồn tại của nó bị người có lực quan sát tương đối nhảy bén như Cổ Ly ghi vào trong lòng, thấy Điệp Y không nói gì, bất giác suy nghĩ một lúc cũng không nói gì.
Đừng nói Cổ Ly còn cảm thấy được mà Cổ Hạo Nhiên không cảm giác được thì có vấn đề rồi, Cổ Hạo Nhiên ngay khi khí tức Điệp Y có sự thay đổi thì đã chú ý tới thần sắc khác thường của Điệp Y, thấy không phải vì hắn mà lo lắng, bất giác cảm giác này càng thêm mãnh liệt, đó tuyệt đối là một loại phẫn hận, một loại giận dữ hơn hết thảy mọi thứ, dưới vẻ ngoài bình lặng như nước lúc này lại mang theo sóng to ngất trời, Cổ Hạo Nhiên không biết vì sao trong nháy mắt cảm xúc Điệp Y lại có thay đổi lớn như vậy, chỉ biết ôm chặt nàng vào lòng, dùng vòm ngực rộng lớn lặng lẽ nói lên sự ủng hộ và an ủi tuyệt đối của mình.
Điệp Y lúc này vừa nghe bọn Cổ Hạo Viễn thương lượng chuyện thi đấu, vừa đạm mạc ngẩng đầu nhìn trời xem mạng người như cỏ rác, điều này là điều nàng thống hận nhất, sinh mạng là thứ nàng quý trọng nhất, là nàng vắt kiệt sức giành lấy, không ai có thể chà đạp lên tôn nghiêm của sinh mệnh, vì nàng từ nơi giẫm đạp như vậy, từ nơi máu tanh tàn khốc như vậy mà sinh tồn, cho nên nàng vô cùng căm hận những người xem mạng người làm trò tiêu khiển, không có sinh mệnh nào thấp hèn, không có ai sinh ra là để hy sinh mình chỉ vì khiến người khác cười, sinh mệnh không thể dùng để đánh cược, sinh mệnh càng không thể dùng để khinh nhờn.
Nhìn phía xa xa trên bầu trời nơi đó dường như nhuộm đỏ một lớp tanh hồng, tràn ngập máu tươi, tràn ngập sự giết chóc vì để cố gắng sinh tồn, đã lâu không nhớ tới cảnh tượng này rồi, nó khiến người ta lòng đau đớn, nó là sinh mệnh dùng sự giết chóc đúc thành, được khắc sâu vào tâm trí non nớt hơn bất cứ chuyện gì.
Sự căm hận nhàn nhạt đó chậm rãi phát ra từ trên người Điệp Y, bọn Cổ Hạo Nhiên đang nói chuyện cũng đã chú ý tới, bất giác vẻ mặt đều lộ vẻ khó hiểu nhìn Điệp Y, cảm xúc bi thương như vậy lần đầu tiên xuất hiện trong mắt bọn họ, một người kiên cường không giống nữ nhân như Điệp Y, lại lộ ra một mặt khác như vậy bất giác đều khiến mọi người trở nên kinh ngạc, mà Cổ Hạo Nhiên không nói lời nào, không hỏi bất cứ chuyện gì, chỉ là ôm chặt lấy Điệp Y, ngày càng chặt.
Thời gian bốn ngày thoáng cái trôi qua, thời gian này ngày nào tam công chúa cũng tới tìm Cổ Hạo Nhiên, cố ép luyện võ, luyện võ, Cổ Hạo Nhiên vẫn dùng thái độ bùn nhão không thể đắp thành tường để ứng phó, khiến tam công chúa nộ hỏa xung thiên nhưng cũng hết cách, chỉ còn biết hy vọng vào đại hội dũng sĩ có thể khiến tiềm năng học võ của Cổ Hạo Nhiên được kích phát, để hắn trực tiếp từ chất chuyển thành lượng, trở thành văn võ toàn tài mới là người được nàng ta chọn làm phò mã, hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề Cổ Hạo Nhiên đã có thê tử, sẽ cưới nàng ta nữa hay không, chỉ biết một nho sĩ như hắn có thể cưới được nàng ta đã là may mắn trong may mắn rồi, là phúc khí nhiều người cầu mà không được, cũng chưa từng cảm thấy Điệp Y là một vật cản, chỉ một mực nghĩ tới chỉ cần nàng ta nhắm trúng, những chuyện khác đều dễ giải quyết, đừng nói đối phương có thê tử, cứ cho là có hài tử cũng rất dễ giải quyết.
Mà thời gian này Điệp Y lại không theo bên cạnh Cổ Hạo Nhiên một ngày từ sáng tới tối không biết nàng đang làm gì nữa, khiến tam công chúa vui mừng khôn xiết, cho rằng ít đi một người đáng ghét có thể cùng Cổ Hạo Nhiên nói chuyện nhiều hơn một chút, vì Điệp Y không ở đây Cổ Hạo Nhiên không có lý do trốn tránh nàng, chỉ còn cách phải nói chuyện cùng nàng, còn Cổ Hạo Nhiên đầu mày ngày càng nhíu chặt, tuy biết Điệp Y sẽ không làm chuyện bất lợi với hắn, nhưng mà ngày nào cũng không thấy người thật khiến người ta toàn thân không thoải mái.
Buổi sáng ngày thứ năm xuyên qua vạn dặm mây trời, ánh mặt trời chói chang chiếu rọi, tuy không thích nhưng cũng khiến người ta chảy mồ hôi, trời vừa sáng Điệp Y đã theo bọn Cổ Ly Cổ Chấn tới nơi thi đấu.
Xe ngựa vất vả, binh mã hoàng gia hộ tống, Điệp Y thản nhiên đi theo bọn Cổ Ly tới trường thi đấu ngồi lên chỗ dành cho khách quý, hội trường đã có nhiều người tới, bọn Điệp Y xem như là lớp tới sau cùng, vì đi bên cạnh Cổ Ly là một người mặc tử bào, bên trên có hình long phụng, đã lặng lẽ nói lên thân phận của người này.
Điệp Y lướt mắt nhìn một lượt hội trường rộng lớn bất giác nhướng cao mày, kiến trúc thạch đầu, tầng tầng lớp lớp đá tảng lớn xếp thành vòng tròn lại với nhau, từng tầng từng tầng từ cao xuống thấp, điểm cao nhất khoảng năm sáu mét cả kiến trúc lại rất giống với phong cách của cổ La Mã, chính là giống cảnh đổ nát như bây giờ nhìn thấy, nhưng từ mỗi lỗ hỏng, bản thân mỗi tảng đá, đã thể hiện sự đáng sợ của nó, thể hiện sự huy hoàng của nó và sự tàn nhẫn của nó.
Điệp Y ngồi ổn định ở vị trí chính giữa cúi đầu nhìn xuống vòng tròn trung tâm, nơi đó là nơi bọn Cổ Hạo Nhiên thi đấu, trên đám cỏ xanh đó dường như có mùi vị của máu tươi, không khí ở đó dường như còn có ý thức giết chóc, Điệp Y bất giác âm thầm siết chặt quyền đầu, lạnh lùng chăm chú nhìn mọi thứ nơi đây. “Phu nhân, người muốn đánh cược không? Năm nay Hữu tướng tiến cử Phong kỵ sĩ có thực lực đoạt giải quán quân nhất, hắn đứng đầu trong cuộc thi dũng sĩ đợt trước, thực lực so với những người khác cao hơn một bậc, người có muốn chơi không.” Một tiểu nam hài nhìn vẻ sáng sủa đứng bên cạnh Điệp Y tiến cử cho Điệp Y.
Điệp Y nhìn xung quanh bọn Cổ Hạo Ảnh cũng có một người, còn bên cạnh những người khác thì không có, ở phía xa xa cũng có không ít hài tử như vậy, xem ra là người phụ trách giới thiệu và ghi cược, mà bọn chúng mỗi người phụ trách một khu vực, Điệp Y thấy vậy lạnh lùng nói: “Còn ai khác nữa không?”
Nam hài lập tức nói: “Có, phu nhân người xem người muốn cược ai?” Vừa nói vừa đem tất cả danh sách các nhân viên tham gia thi đấu ra, trong đó có cả Cổ Hạo Nhiên.
Điệp Y thản nhiên chỉ vào một cái tên Nhất: “Tỷ lệ cược của hắn là bao nhiêu?”
Nam hài thấy Điệp Y vừa mở miệng đã là từ trong nghề, bất giác càng thêm cung kính nói: “Người này chưa từng nghe nói qua, không biết thực lực thế nào, cho nên tỉ lệ cược của hắn ta là một mất hai trăm hai.”
Điệp Y gật đầu đưa tay vứt cho nam hài một viên dạ minh châu nói: “Cược hắn.”
Nam hài có chút kinh ngạc nhìn Điệp Y lạnh như băng sương một cái, không lâu sau rời khỏi đấy, đương nhiên hiểu rõ quy tắc, sau đó không nói gì trực tiếp đi tìm người định giá, cược một vé ba ngàn lượng với người tên Nhất cho Điệp Y, bọn Cổ Hạo Dương bên cạnh thấy Điệp Y không cược Cổ Hạo Nhiên, nhưng cược một người căn bản chưa từng nghe qua, bất giác đều có chút kinh ngạc.
Còn tiếp