Cổ Ly trầm mặc nửa buổi trời đột nhiên nhìn Điệp Y nói: “Hạo Nhiên bên đó thế nào rồi? Có tin gì chưa?”
Điệp Y thấy thần sắc Cổ Ly tương đối thận trọng, vẻ mặt trước giờ không mấy nghiêm chỉnh giờ mang theo vẻ nghiêm túc khó nói thành lời, sau đó khẽ chau mày nói: “Vẫn chưa có tin gì.”
Cổ Ly sầm mặt xuống đôi mắt không ngừng thay đổi thần sắc, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn nói từng câu từng chữ: “Ảnh Thúc cụ thể là người nào lại chống đỡ cho Nguyệt Hà, trước mắt còn chưa có định luận, nhưng có năng lực làm ra chuyện lớn như vậy, và có dã tâm lớn như vậy tuyệt đối không ngoại trừ mấy tên Phiên vương, Thục vương là một trong số đó. Nếu thật như vậy, thì tiểu lục đi như vậy nhất định là vạn phần hung hiểm rồi.”
Điệp Y nghe Cổ Ly nói vậy, thần sắc trên mặt liền trở nên nghiêm túc, soạt cái đứng dậy nhìn chằm chằm vào Cổ Ly lạnh lùng nói: “Lời này là thật?” Điệp Y nghe Cổ Hạo Nhiên có nguy hiểm, tâm tình vốn tương đối bình tĩnh liền nổi sóng.
Cổ Chấn lúc này cũng có chút khẩn trương, bấm ngón tay tính thời gian nói: “Hạo Nhiên lần này đi đã mười mấy ngày rồi, tính theo lộ trình thì sớm đã trở về, sao một chút tin tức cũng không truyền tới? Không được, không thể đợi như vậy được, cho người của Nguyệt đường mau chóng tới tiếp ứng.”
Cổ Hạo Nhiên có mang theo người của Nguyệt đường, nhưng vì để không lộ hành tung và thân phận của mình, Cổ Hạo Nhiên và Nguyệt đường chia ra hành động, Cổ Hạo Nhiên phụ trách chà trộn vào Thục vương phủ, còn Nguyệt đường lại ở bên ngoài bố trí mọi chuyện để kịp tiếp ứng. Trong phủ Thục vương cũng không có người của Nguyệt đường, chỉ còn lại mình Cổ Hạo Nhiên. Vốn lúc kế hoạch này đưa ra, bọn Cổ Chấn cũng tương đối tán thành, vì nhìn thế nào đi nữa công phu Cổ Hạo Nhiên đều cao minh hơn đám người của Nguyệt đường, tiến thoái cũng dễ dàng hơn. Bây giờ nghe Cổ Ly đột nhiên phân tích như vậy, một mình Cổ Hạo Nhiên trong Thục vương phủ quá nguy hiểm rồi.
Cổ Ly nhíu chặt đầu mày nói: “Có phải là Thục vương không, trước mắt chúng ta còn chưa thể xác định, nhưng mà tiểu lục bên đó nhất định phải đảm bảo an toàn.”
Điệp Y vốn như đứng ngoài xem hai người thương lượng, lúc này Cổ Ly nói, sau khi từng chút từng chút một được bóc tách lại phát hiện Cổ Hạo Nhiên không an toàn, liền lạnh lùng nói: “Ta đi bố trí.” Nói xong liền đi ra khỏi cửa.
Cổ Ly nhìn Điệp Y mau chóng rời bước, bất giác mở miệng ngăn cản: “Điệp Y, đợi chút. Bên trong có liên quan quá lớn, ngươi cũng không thật sự hiểu rõ những chuyện này, nếu tùy tiện đi bố trí, có thể ngược lại phá hoại mọi tính toán của tiểu lục bên đó, đợi ta suy nghĩ kỹ càng một chút rồi nói.”
Điệp Y đứng yên đưa lưng về phía Cổ Ly, những quan hệ rắc rối của Ảnh Thúc nàng căn bản không hiểu lắm, mọi thứ đối với nàng mà nói đều quá xa lạ, nếu phải trong thời gian ngắn như vậy mà tiêu hóa mọi quan hệ tiềm ẩn bên trong, hay lộ ra ngoài, thật sự có chút không thể. Sau đó nghe Cổ Ly nói vậy, Điệp Y liền dừng bước, dưới tình hình này thật sự không thể tùy tiện quyết định bất cứ chuyện gì.
Cổ Ly thấy Điệp Y đứng yên, cắn răng còn chưa nói gì, bên ngoài Băng Kỳ đột nhiên chạy vào, nói với Điệp Y: “Nguyệt chủ, có tin của thiếu gia.”
Điệp Y vừa khéo đứng bên cửa, sau đó trực tiếp nhận lấy xem, sắc mặt liền lạnh đạm càng thêm lãnh khốc, đem tin tức trong tay vứt cho bọn Cổ Ly, lạnh lùng nói: “Chuyện ở đây các người xử lý.” Vừa nói vừa xoay người rời khỏi.
Cổ Ly vội vàng đưa tay đón lấy lá thư, mau chóng xem qua sau đó liền đứng dậy, mặt nghiêm túc hướng ra ngoài gọi: “Điệp Y, ngươi về đây cho ta, tình hình phức tạp như vậy, ngươi cũng phải cho ta chút thời gian sắp xếp.”
Cùng lúc nói với Băng Kỳ đang theo Điệp Y ra cửa: “Gọi bọn Cổ Hạo Dương toàn bộ quay về, mau lên, ta có chuyện cần tuyên bố.” Vừa nói vừa ném thư trong tay giao cho Cổ Chấn, vẻ mặt trầm tư đi qua đi lại trong phòng.
Cổ Chấn từ phản ứng của Điệp Y và Cổ Ly thì biết tin tức Cổ Hạo Nhiên truyền đến tuyệt đối kinh người, nếu không không thể khiến hai người tựa hồ không hay thay đổi sắc mặt liền biến sắc. Sau đó mở thư trong tay ra xem, một quyền đầu liền mạnh mẽ đánh xuống bàn.
Tin tức Cổ Hạo Nhiên truyền tới rất đơn giản, hắn lấy được chứng cứ câu kết giữa Thục vương và Hữu tướng, cùng lúc cũng lấy được chứng cứ Thục vương câu kết với Nguyệt Hà công chúa của Thánh Thiên. Còn ngoài ý có được những thứ kinh doanh trọng yếu của Thục vương trong nhiều năm nay, nhưng toàn Lí quận đều bị phong tỏa, cứ cho là có người của Nguyệt đường tiếp ứng hắn cũng không ra ngoài được, tất cả người lạ đều không cho phép ra vào, bây giờ Lí quận đã thành một nơi như thiết thông, chỉ cho phép vào không cho phép ra.
Thủ đoạn của Thục vương mấy người họ chưa từng trải nghiệm qua, nhưng từ những chuyện của Hữu tướng cũng có thể nhìn ra hắn có bao nhiêu lợi hại. Cổ Hạo Nhiên đã có được thứ quan trọng của hắn, hiện tại lại bị hắn bức trong Lí quận ra không được, trong đó có bao nhiêu nguy hiểm, bọn Cổ Chấn đều hiểu rõ.
Chứng cứ rất quan trọng, nhưng người càng quan trọng hơn, tuy trong thư Cổ Hạo Nhiên không nói tới điểm xấu nào, nhưng lại khiến bọn Điệp Y càng thêm lo lắng, hắn có bản lĩnh hơn nữa, một người cũng không cách nào đối phó với lực lượng của cả một quận, nếu không thể mau chóng đào tẩu ra ngoài vấn đề đối mặt sẽ tương đối nghiêm trọng.
Bọn người Cổ Ly lúc này đều có chút hoảng, không ngờ Thục vương lại còn có bí mật quan trọng như vậy, mà bây giờ lại còn rơi vào tay Cổ Hạo Nhiên, Thục vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn. Đối với những thứ ngoài ý như vậy chưa tính toán tới, để Cổ Hạo Nhiên nguy hiểm trong đó không ra được, bây giờ phải xem Cổ Hạo Nhiên tự mình tùy cơ ứng biến và Cổ gia ở đây mưu lược tiếp ứng.
Mà lúc này cách lúc Cổ Hạo Nhiên truyền tin đã hơn hai ngày, Cổ Hạo Nhiên hôm đó thoát khỏi Thục vương phủ, cùng với người của Nguyệt đường luôn chờ sẵn bên ngoài Vương phủ liền chạy như bay trong đêm. Nhưng, đợi lúc họ tới, cửa thành của Lí quận sớm đã bị phong tỏa không nói, trước cửa còn có rất nhiều đại đội quan binh.
Cổ Hạo Nhiên nhìn lên cầu treo, đại đội nhân mã cung tiễn đao nghiêm túc chờ sẵn, trong lòng tính toán lực lương hai bên, bên cạnh mình mang theo chưa tới mười người, đối mặt với hàng trăm nhân mã của đối phương, thật sự không dễ mà vượt ải, chỉ còn biết nghĩ cách ra bằng lối khác. Mà thành lũy nơi đó cũng bị canh gác nghiêm ngặt như thế, vì không có cầu treo, cho nên người ở đây tương đối nhiều hơn trước, nhân số chỉ có nhiều không ít hơn. Thực lực của hai bên chênh lệch quá lớn, chỉ còn biết lẩn tránh trong Lí quận, tìm kiếm cơ hội ra khỏi thành.
“Thiếu gia, vết thương của người sao rồi?” Âm Nguyệt thấy trên vai Cổ Hạo Nhiên còn loang máu ra ngoài, bất giác quan tâm hỏi. Vết thương này sâu tới xương, không phải là chuyện thường.
Cổ Hạo Nhiên khẽ lắc đầu nói: “Không sao, tình hình bên ngoài sao rồi?”
Cổ Hạo Nhiên hôm đó bị thiết phiến sắc nhọn cắm sâu vào trong xương, hai hôm nay không dám tìm đại phu, chỉ dựa vào thuốc trị thương của mình và Âm Nguyệt mang theo để xử lý, thêm vào đó còn không ngừng tìm kiếm và tránh bị truy tìm, vết thương trên vai vẫn luôn không ngừng chảy máu.
Cổ Hạo Nhiên trong khách sạn cúi đầu nhìn xuống phố, thấy trên phố tựa hồ không có người nào, chỉ có đại đội quan binh đi tới đi lui, bầu không khí nghiêm ngặt khiến cả Lí quận đều bị che phủ bởi một tầng u ám.
“Thiếu gia, chúng tôi vừa đi ra đường xem qua, so với hai ngày trước cảnh giới càng thêm nghiêm ngặt, chỉ có thẻ bài của Thục vương phủ mới có thể ra khỏi thành, nếu không tất cả mọi người đều không được phép ra thành.”
Cổ Hạo Nhiên nghe vậy bất giác chau mày, cúi đầu nhìn đám quan binh lục soát từng hộ một, Cổ Hạo Nhiên sầm mặt xuống cắn chặt răng, vốn chỉ dựa vào một bóng lưng, dựa vào bản lĩnh thông thiên của Thục vương, cứ cho là đem cả Lí quận lật tung, hắn cũng chỉ là bị vây trong thành không ra được mà thôi, tuyệt đối bắt không được hắn.
Nhưng, bắt đầu từ hôm qua, quan binh đã bắt đầu lục soát từng người một, đối với người trên người bị thương đều bắt lại, mà trên người hắn vừa khéo lại có một vết thương. Cổ Hạo Nhiên trong nháy mắt đã hiểu đại khái. Tối đó chỉ có hắn đứng trên cổng vòm, mà lúc bị thiết phiến cắm vào xương chảy máu, hắn cũng không để ý, nếu Thục vương cẩn thận, tìm được điểm này cũng biết hắn bị thương, mà bây giờ xem ra Thục vương thật sự là người tâm tư thận trọng.
“Thiếu gia, bây giờ làm thế nào? Tin tức đã truyền đi, Nguyệt chủ bên đó vẫn chưa có tin truyền tới, chúng ta là cố gắng đột phá vòng vây, hay vẫn là quan sát thời cơ?” Âm Nguyệt thấy Cổ Hạo Nhiên trầm mặc chăm chú nhìn xuống quan binh dưới lầu, bất giác hỏi.
Cổ Hạo Nhiên trầm tư một lúc nhàn nhạt nói: “Nếu có thể đột phá vòng vây ta sớm đã làm rồi, hà tất phải đợi tới bây giờ? Thực lực chênh lệch quá lớn, quan sát rồi nói, ta không tin thật sự một chút sơ hở cũng không có.”
Lời Cổ Hạo Nhiên vừa dứt, ngoài cửa đột nhiên vang lên thanh âm, Cổ Hạo Nhiên mau chóng mặc lên người y phục của mình để che vết thương trên người, ưu nhã nói: “Vào đi.”
Chỉ thấy tiểu nhị của khách sạn đẩy cửa bước vào, vừa thấy Cổ Hạo Nhiên hơi nghiêng người dựa vào bên cửa sổ uông trà, bất giác gật đầu cúi người vẻ mặt tươi cười nói: “Khách quan, thật ngại quá quấy rầy thời gian phẩm trà của người.”
Cổ Hạo Nhiên mang theo nụ cười nhàn nhạt nhìn tiểu nhị nói: “Không sao, có chuyện gì sao?”
Tiểu nhị mau chóng bước lên trước vừa rót trà cho Cổ Hạo Nhiên, vẻ mặt vừa sủng nịnh cười nói: “Khách quan, mấy ngày nay ủy khuất khách quan rồi, cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vương gia lại cảnh giới toàn thành, khiến khách quan chậm trễ lưu lại đây, hy vọng không làm mất hứng của khách quan.”
Cổ Hạo Nhiên ưu nhã cười: “Không biết Thục vương phủ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lại đánh trống giương cờ lục soát như vậy? Ta vốn tới du sơn ngoạn thủy, ở lại Lí quận này mấy ngày cũng không phải là chuyện to tát gì. Nhưng mà, không biết tình hình này còn kéo dài bao lâu?”
Tiểu nhị thấy Cổ Hạo Nhiên khí phái ưu nhã, thêm vào đó ra tay lại khẳng khái phóng khoáng, sau đó thở dài nói: “Cũng không biết rốt cuộc trong phủ vương gia xảy ra chuyện gì, tiểu nhân thám thính nhiều nơi cũng chỉ nghe nói, là có tặc nhân gan to bằng trời lại dám trộm đồ của Vương phủ không nói, còn đem lửa đốt Vương phủ thành nham nham nhở nhở, tên tặc tử này thật sự quá đáng, nếu chúng tôi biết người này ở đâu, nhất định khiến hắn chết khó coi, lại dám động vào phủ đệ vương gia chúng tôi.”
Tiểu nhị một hơi nói tới đây, thấy Cổ Hạo Nhiên cười nhạt nhìn hắn, bất giác hì hì cười: “Khiến khách quan chê cười rồi, nhưng mà bách tính cả khắp Lí quận đều sẽ có cách nghĩ này, phải biết sớm ngày bắt được tên tặc tử này, chúng tôi cũng sớm ngày được sống yên ổn, khách quan người cũng có thể tùy ý du sơn ngoạn thủy, sinh ý của chúng tôi cũng sẽ tốt hơn.” Tiểu nhị này tuy nói như vậy, nhưng thần sắc trong mắt lại lộ ra vẻ Cổ Hạo Nhiên ở lại nhiều thêm một ngày thì cứ ở thêm một ngày, cứ như vậy mà không đi thì càng hay, đây là một đại kim chủ.
“Tiểu tử ngươi nói chuyện cũng không nói vào trọng điểm, lời thiếu gia nhà ta hỏi ngươi còn chưa trả lời, ngược lại còn lôi thôi với chúng ta một hồi.” Một trong số người của Âm Nguyệt đóng giả làm quản gia của Cổ Hạo Nhiên, lúc này thấy tiểu nhị bắt đầu nói không ngừng, bất giác lên tiếng trách.
Tiểu nhị vẻ mặt cười biết tội nói: “Nói mãi nói mãi quên mất việc chính sự. Khách quan, tiểu nhân hôm nay đến chính là muốn nói với khách quan, hôm nay Thục vương phủ lại ban bố quy định mới, vì trong Vương phủ mất đi thứ quan trọng, Thục vương ra lệnh toàn bộ khách ở các quán trọ trong Lí quận, không được phép ra ngoài, đợi Vương phủ giải trừ cảnh giới mới có thể ra ngoài.”
Cổ Hạo Nhiên nghe tới đây đôi mắt thoáng qua tia quang mang, ồ lên một tiếng: “Đây là ý gì? Vậy chính là nói ta đến cả phố cũng không được đi rồi? Cái này...hình như Ảnh Thúc không có lệnh cấm này mà?”
Tiểu nhị vẻ mặt ái ngại: “Cái này tiểu nhân cũng không có cách, mệnh lệnh Vương phủ ban bố chính là tuyệt đối không thể làm trái, tiểu nhân cũng không biết Ảnh Thúc chúng tôi có hay không lệnh cấm như vậy, tiểu nhân chỉ biết lời của vương gia chính là tất cả. Khách quan, như vậy phải ủy khuất các người ở trong phòng vài ngày rồi, nếu ra phố bị quan binh bắt được, không nói được lời gì đã bị tống vào đại lao rồi.”
Tiểu nhị một mạch nói xong, thấy Cổ Hạo Nhiên khẽ chau mày nhìn chằm chằm vào ly nước, bất giác vẻ mặt tươi cười nói: “Khách quan, người đừng nôn nóng, đợi Vương phủ tìm được người tự nhiên sẽ ổn thôi, khách quan người gắng nhịn vậy, tiểu nhân nhất định sẽ phục vụ tốt cho người, tuyệt đối không để người cảm thấy phiền muộn.
Hì hì, tiểu nhân vừa nghe thấy mệnh lệnh này, liền chạy thật nhanh tới đây báo cho khách quan đầu tiên, ngàn vạn lần đừng ra khỏi cửa. Hai ngày nay là thời kỳ phi thường, tiểu nhân trước giờ chưa từng thấy qua ở chỗ chúng tôi lại xảy ra loại chuyện thế này, Lí quận chúng tôi không thể so với những nơi khác, lệnh đưa ra tuyệt đối như núi, rất nghiêm khắc a! Cho nên khách quan người nhất định phải nghe, ngàn vạn lần đừng rơi vào tay họ, nếu không chịu thiệt thòi to.”
Cổ Hạo Nhiên thấy tiểu nhị vẻ mặt cười sủng nịnh nhìn mình, sau đó mỉm cười nói: “Vậy thiệt thòi cho tiểu nhị ca đã nhắc nhở rồi, sau này nếu có biến động gì, thì sớm tới nhắc nhở ta một chút, để tránh chúng tôi chịu thiệt không đáng có.”
Tiểu nhị đó thấy Cổ Hạo Nhiên phong thần tuấn lãng như vậy nói chuyện lại khách khí, sau đó vẻ mặt như nở hoa, thiếu chút nữa đem đầu cúi sát đất. Người của Âm Nguyệt nhìn ánh mắt ra hiệu của Cổ Hạo Nhiên, đưa tới phí tin tức, đem tiểu nhị đuổi đi.
“Thiếu gia, lần này làm thế nào?” Người của Âm Nguyệt canh giữ mọi nơi sáng tối trong phòng sau đó người lâm thời làm quản gia của Cổ Hạo Nhiên hỏi.
Cổ Hạo Nhiên thu lại nụ cười ưu nhã vừa nãy, sầm mặt xuống chậm rãi nhìn chằm chằm trên phố bên ngoài cửa sổ. Vốn không có mấy người, hiện tại càng mất tăm mất dạng. Khóe miệng bất giác chậm rãi cong lên nụ cười lãnh khốc, lệnh cấm như vậy, không sợ dẫn tới sự bất mãn của bách tính, càng không quan tâm phản ứng của Minh Hoàng bên đó. Lần này xem ra Thục vương bị bức tới nóng vội rồi, nhất định phải tìm ra hắn.
Cổ Hạo Nhiên đưa tay sờ lên thứ đồ giấu trong ngực, trong đó ngoại trừ chứng cứ câu kết của Thục vương và Hữu tướng, và chứng cứ câu kết với Thánh Thiên Nguyệt Hà công chúa, còn có một thứ. Chính là thứ này đã bức Thục vương dám không xem luật pháp của Ảnh Thúc vương triều vào mắt, trực tiếp khiêu khích uy nghiêm của Minh Hoàng, cũng phải tìm ra được Cổ Hạo Nhiên. Cổ Hạo Nhiên nghĩ tới đây bất giác mỉm cười.
Có lòng trồng hoa hoa không lớn, vô tình cắm liễu liễu xanh tươi, thứ thuận tay vớt lấy lại chính là bản đồ phân bố binh mã các nơi của Thục vương, bên trong ghi chép tường tận mọi lực lượng đen tối dưới sự khống chế của Thục vương. Có tấm bản đồ phân bố binh lực như vậy, muốn đánh đổ hắn thật sự rất dễ.
Điều này rất có lợi đối với Minh Hoàng, nhưng đối với Cổ Hạo Nhiên lại không có tác dụng gì lớn, dù sao đã tạo phản, đó là chuyện Minh Hoàng phải nghĩ cách, liên quan gì tới hắn. Mà một thứ cùng dạng khác trong hộp đó, để Cổ Hạo Nhiên vừa thấy, đã vui tới cười toét miệng. Đó là một tấm bản đồ, nói ra cũng không thể nói là một tấm bản đồ chính thức, dùng bản đồ châu báu để hình dung. Đây chính là mọi ngành kinh doanh nặc danh mà Thục vương lao tâm khổ tứ bao năm nay, là nền móng kiên cố để hắn khởi binh tạo phản, nhưng hiện tại lại rơi vào tay Cổ Hạo Nhiên, e rằng Thục vương đau lòng sắp nổi điên rồi.
Cổ Hạo Nhiên cười lạnh sờ lên chiếc chìa khóa được đeo trên cổ tay như là món trang sức, lạnh lùng nói: “Đã như vậy, sớm muộn cũng tìm tới đây, nơi đây đã không thể ở được nữa, cứ cho là không thể ra khỏi thành cũng phải lập tức đổi đi nơi khác, tối nay ta phải rời khỏi, các ngươi tiếp tục ở đây.”
“Không được, Nguyệt chủ có lệnh, chúng tôi phải tuyệt đối đảm bảo an toàn của người, người tới đâu chúng tôi tới đó, tuyệt đối không thể để người ngoài vòng bảo vệ của chúng tôi.” Nghe Cổ Hạo Nhiên nói vậy, liền phản đối. Mệnh lệnh của Điệp Y chính là tuyệt đối phải bảo vệ an toàn cho Cổ Hạo Nhiên, nếu Cổ Hạo Nhiên xảy ra chút ngoài ý gì, thì họ phải đưa đầu tới gặp.
Cổ Hạo Nhiên biết Điệp Y lo lắng cho hắn, nhưng mà bộ dạng hiện nay, tìm tới hắn tuyệt đối chạy không thoát. Còn nếu hắn dẫn theo đám người này cùng đi, vậy trong một đêm nhiều người như vậy không thấy tăm hơi đâu, là ai cũng đều sẽ biết đám người này tuyệt đối có vấn đề, há không phải sinh nhiều rắc rối sao.
Sau đó Cổ Hạo Nhiên lạnh mặt nói: “Việc này nhất định phải nghe ta, các ngươi cứ ở lại đây, tự ta sẽ tìm được nơi an toàn, mang theo các ngươi ngược lại còn là liên lụy.” Cổ Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt cứng đờ của mấy người theo hắn, bất giác nói tương đối nặng.
“Chúng tôi chỉ nghe mệnh lệnh của Nguyệt chủ, những người khác không có tư cách ra lệnh cho chúng tôi.” Đồng thanh trả lời, thản nhiên lại dứt khoát.
Cổ Hạo Nhiên liền nổi giận, sớm đã biết Nguyệt đường chỉ nghe lệnh của Nguyệt chủ, sau khi tới tay Điệp Y được Điệp Y huấn luyện càng trở thành chế độ tập trung quyền lực trung ương, hắn tuy là gia chủ đương nhiệm, nhưng những người này thật sự không nghe theo lệnh của hắn, hắn cũng thật sự hết cách. Sau đó Cổ Hạo Nhiên lạnh mặt trừng mắt nhìn mấy người họ, mấy người họ cũng thản nhiên nhìn lại hắn, mấy người theo cùng này toàn được Điệp Y lựa chọn, là một trong số những tinh anh, tính tình thật sự lãnh khốc tới không cách nào nói nổi, lần này lại thản nhiên một chút cũng không thua kém khí chất của Cổ Hạo Nhiên.
Huyên náo, đột nhiên vang lên tiếng huyên náo, đôi mắt Cổ Hạo Nhiên chợt rét, Âm Nguyệt ở gần cửa nhất vội vàng quét mắt một cái sau đó vẻ mặt nghiêm túc thấp giọng nói: “Có đội quan binh lớn tiến vào lục soát.”
Cổ Hạo Nhiên nhướng đôi mày, dựa gần cửa nhìn xuống lầu, thấy một đội quan binh ồ ập tiến vào khách sạn, nhìn bộ dạng là tới lục soát từng nhà từng hộ, Cổ Hạo Nhiên bất giác thấp giọng nói: “Tới rất nhanh.”
Đại đội quan binh đứng canh giữ tất cả lối ra vào của khách sạn, bắt đầu lục soát từng gian một, lão bản của khách sạn dẫn theo tên cầm đầu quan binh, ân cần đi trước dẫn đường.
Cổ Hạo Nhiên thấy nơi lục soát trước chính là hướng của mình, bất giác quay đầu đưa mắt nhìn bọn Âm Nguyệt, trong mắt mọi người đều nhìn thấy cảnh giới xung động, Cổ Hạo Nhiên tâm tư xoay chuyển nhanh chóng, vẫy tay một cái tập họp mấy người họ lại, nói thầm bên tai mọi người.
“Mở cửa, mở cửa, lục soát.” Một đạo thanh âm hung hăn truyền tới, cửa phòng Cổ Hạo Nhiên ở bị đá tới kêu lên ken két.
Người làm quản gia lạnh lùng nói: “Làm gì thế?” Vừa ra hiệu cho người bên cạnh lên trước mở cửa.
“Làm gì thế? Lão tử tới lục soát có gian tế không, nói, các ngươi là ai? Từ đâu tới? Tất cả có bao nhiêu người? Sao lại tới Lí quận? Muốn đi đâu?” Cửa vừa mở một người bộ dạng quân quan bước vào, hung tợn nói với người trong phòng.
Chỉ thấy trong phòng quản sự đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ, uống trà trên bàn, mấy người bên cạnh đều khoanh tay đứng một bên, cúi đầu không nói một lời. Tư thế chủ tớ vừa nhìn liền có thể nhận ra ngay.
Quản sự ngẩng đầu nhìn quân quan một cái lạnh lùng không nói câu nào, người của Âm Nguyệt mở cửa cho những người này vào tiếp lời nhàn nhạt nói: “Chúng tôi là người của Thánh Thiên vương triều, ở đây là tất cả người của chúng tôi, tới Ảnh Thúc để làm sinh ý, làm xong sinh ý tự nhiên sẽ về lại Thánh Thiên vương triều.” Ngữ điệu đạm mạc không mang theo một tia cung kính và hoảng sợ nào mà ứng đáp, đến cả một từ dư thừa cũng không có.
Quân quan thấy mấy người họ khí chất bất phàm, người đang ngồi chính giữa phòng càng mang theo mấy phần uy nghiêm và lãnh khốc, không trả lời câu hỏi của mình rõ ràng là tự thấy địa vị mình cao tới không thèm để ý bọn người họ, mà người trả lời câu hỏi của mình rõ ràng là thân phận tôi tớ, trả lời còn không lễ phép như vậy, liền tức giận nói: “Thật to gan, lại dám không xem bổn quan ra gì! Người đâu, bắt toàn bộ chúng mang về, bổn quan cảm thấy mấy người này nhất định có liên quan tới chuyện xảy ra ở Vương phủ, mang đi.”
Còn tiếp