Nhà Có Điêu Phu

Chương 58: Chương 58: Tiên cảnh




Nóng. Hệt như đang nằm trong lò lửa. Đầu đau như búa bổ, Điệp Y mờ mịt mở mắt ra. Tít trên cao là bầu trời xanh ngắt, lãng đãng mây và mặt trời thì đỏ gay. Nhận thấy cảm giác bồng bềnh trên sóng đã không còn, Điệp Y bèn thử cử động cơ thể đau nhức, ngẩng đầu nhìn bốn phía xem mình đang ở đâu.

Đập vào mắt nàng là một bãi biển hoang sơ tiêu điều, sát mép nước lởm chởm những tảng đá lớn, còn trên bờ toàn là đá vụn, hèn gì khiến người ta ê ẩm khắp mình mẩy. Từng đợt sóng vươn dài móng như thể muốn ngốn trọn cả bờ biển, nện ầm ầm trên dải đá ngầm đen trùi trũi, nghe mà lạnh sống lưng. Phóng tầm mắt ra sau, phía sau lổn nhổn đá, sâu trong đất liền vẫn là một vùng núi đá sừng sững đen sì. Mặc dù đang buổi ban ngày, nắng cháy bỏng nhưng hoàn toàn không thấy cảm giác ấm áp mà chỉ tăng thêm sự lạnh lẽo tịch mịch của núi đá.

Điệp Y sau khi quan sát xung quanh, vận sức định đứng lên thì cảm giác bên hông có lực níu lại làm nàng không ngồi dậy nổi, lúc này Điệp Y mới phát hiện Cổ Hạo Nhiên đang nằm bên cạnh. Mặt Cổ Hạo Nhiên tái nhợt, miệng khô khốc hé mở nhưng cứng đờ, chẳng còn dáng vẻ oai phong tiêu sái thường ngày. Thế nhưng một tay hắn vẫn quàng chặt quanh eo nàng, một tay bám chặt khúc gỗ, ngay cả khi mê man bất tỉnh cũng quyết không chịu buông tay. (phũ quá, nhìn hết mây trời sông nước rồi mới thèm nhìn đến chồng =))

Điệp Y hơi nhíu mày nhìn Cổ Hạo Nhiên, trong đầu chầm chậm hồi tưởng lại lúc nhảy ra khỏi tàu, may mắn nhờ một đoạn gỗ chặt từ thành khoang thuyền mới không bị chết đuối. Cả hai bám víu vào khúc gỗ, ba chìm bảy nổi lênh đênh trên biến mấy ngày, cũng vài lần mê man bất tỉnh nhưng khi tỉnh lại vẫn thấy chỉ thấy xung quanh mà muôn trùng sóng gió, sau đó lại lả đi. Đến lúc này cũng không rõ là ông trời giúp nàng sống sót hay chính người bên cạnh đã cứu mạng nàng.

“Đây là nơi nào vậy?” Một giọng nói khàn khàn vang lên, Điệp Y bỗng thấy Cổ Hạo Nhiên mở to mắt nhìn nàng, ánh nhìn tràn đầy ấm áp, vui sướng và yên tâm. (vì ẻm vẫn còn sống)

Điệp Y thản nhiên trả lời:“Đứng dậy đi, xem xem nơi đây là đâu.”

Cổ Hạo Nhiên vẫn ôm lưng Điệp Y, nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn quanh một vòng rồi ngạc nhiên nói: “Không biết, sao lại có nơi hoang vắng cổ quái như thế này? Bờ biển của Thánh Thiên không có nơi nào như vậy.” Nơi này toàn những tảng đá đen khổng lồ nằm rải rác, không khí âm u, hoang vắng rợn người.

Điệp Y gật đầu tỏ ý đã hiểu, Cổ Hạo Nhiên đỡ nàng đứng lên, nhíu mày hỏi:“ Bọn Phong và Minh Thanh đâu rồi?”

Điệp Y yên lặng không trả lời, khuôn mặt nghiêm túc của Cổ Hạo Nhiên lộ nét lo âu, gặp phải tình huống như thế này thật khó mà đoán được sẽ có điều gì xảy ra. Cổ Hạo Nhiên vô ý thức nắm chặt tay Điệp Y, trầm từ một lúc rồi nói:“Chết tiệt, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, giờ lo lắng cũng không được gì, chúng ta đi quanh đây tìm xem sao, ta nhớ rõ là có hai người đã kéo chúng ta dạt vào đây, đi tìm xem họ ở đâu, biết đâu lại giúp ích được cho chúng ta.” Vừa nói vừa buông tay Điệp Y, uể oải đi về một hướng. Điệp Y cũng nhớ rõ trong lúc chìm nổi có hai người bắt lấy nàng cùng nhau trôi nổi trên biển, thấy Cổ Hạo Nhiên đi về một phía nàng quay đầu theo hướng ngược lại, bắt đầu rảo bước cùng tìm kiếm.

“Điệp Y, lại đây, bọn Hồng Tịnh ở trong này.” Điệp Y đi một vòng quanh bãi biển đó, đang muốn quay đầu trở lại thì nghe tiếng Cổ Hạo Nhiên gọi.

Lại gần đến nơi thì thấy Hồng Tịnh đang bám chặt lấy lưng Lâm Dã, trong tay Lâm Dã là một mảnh áo của Cổ Hạo Nhiên. Xem ra là Hồng Tịnh đã mang theo Lâm Dã cùng phu thê nàng trôi dạt vào đây. Lúc lâm nguy, sinh mạng chính mình còn chưa biết ra sao, làm sao có thời gian để ý đến người khác, nàng không nghĩ cậu nhóc Hồng Tịnh này đối với mình trung thành đến thế, lúc nguy nan vẫn không rời nửa bước. Nghĩ vậy Điệp Y liền ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng vuốt tóc Hồng Tịnh, nếu thật sự có lòng với nàng thì nàng tuyệt đối sẽ không bạc đãi bọn họ.

Tiếng gió thổi ào ào bên tai, Cổ Hạo Nhiên đem hai người đang mê man đặt nằm dưới bóng râm của một cây cổ thụ, rồi lại đi tìm thêm một vòng nữa nhưng không thấy ai, cả nhóm cận vệ dường như đã bốc hơi, tuyệt nhiên không thấy vết tích. Cổ Hạo Nhiên nhíu mày nhìn nước biển một lúc lâu, hít sâu một hơi rồi đi về chỗ Lâm Dã và Hồng Tịnh đang nằm. Điệp Y đã bước xuống biển, chăm chú tìm xem có con cá nào không, quả thật là rất đói bụng, cả người rã rời, một chút hơi sức cũng không còn. Trong cái cảnh này đúng là có thực mới vực được đạo, muốn gì thì gì cũng phải ăn no cái dã.

Mồi lửa trên người đều bị ướt cả, tuy nhiên không có lửa cũng không phải vấn đề lớn với Điệp Y, nàng bắt được mấy con sò, giờ này có sò mà ăn là tốt rồi. Cổ Hạo Nhiên nhìn mấy con sò Điệp Y đưa cho, ánh mắt lộ vẻ bất mãn, nhưng rốt cục cũng vẫn phải ăn. Ăn rồi múc chút nước từ biển lên cho Lân Dã và Hồng Tịnh uống, môi hai người khô nứt khô nẻ, hẳn là khát nước lắm. Cổ Hạo Nhiên bỗng thấy Điệp Y nhìn mình một cách kì lạ bèn hỏi: “Làm sao vậy?”

Điệp Y cũng không nói gì, tự nếm một chút nước Cổ Hạo Nhiên vừa mang vào, thấy không phải là nước mặn, nàng nhíu mày nhìn ra biển, thầm nhủ, nơi này là đâu vậy, thật kì lạ, ngay cả nước biển cũng không giống như bình thường.

“Chủ nhân, chủ nhân.” Chợt tiếng gọi ầm ĩ của Hồng Tịnh vang lên làm nàng bừng tỉnh, quay lại thì thấy Hồng Tịnh đang ôm đầu, mở to mắt nhìn nàng, thấy nàng quay ra thì mắt cậu ngời lên sự mừng rỡ:“Chủ nhân, đúng là chủ nhân rồi, Hồng Tịnh còn có thể nhìn thấy chủ nhân đúng là ông trời phù hộ, thật là quá tốt rồi.”

Cổ Hạo Nhiên đứng bên cạnh thò tay ra kéo Hồng Tịnh: “Người không thấy còn có ta đứng ở bên cạnh sao?”

Hồng Tịnh cũng không quan tâm mình đã trôi dạt đến chỗ nào, chỉ cần thấy Điệp Y là lòng cậu tưng bừng vui sướng, vừa nhận nước Cổ Hạo Nhiên mang tới, cậu vừa cười hớn hở nói: “Nơi nào có chủ nhân nơi đó ắt có thiếu gia, có nhìn thấy hay không cũng đâu có sao, đằng nào hai người các ngươi cũng không rời xa nhau”.

Hồng Tịnh nhìn xung quanh rồi hỏi “Nơi này là chỗ nào vậy?” Cổ Hạo Nhiên cũng lười tranh cãi với cậu, còn chưa kịp đáp lời thì Lâm Dã ho sù sụ mấy tiếng rồi cũng mở mắt tỉnh dậy.

Điệp Y nhìn lướt qua hai người, nhẹ giọng nói:“Không biết, ăn trước đã, hiện giờ ai cũng đói bụng rồi.”

Hồng Tịnh cùng Lâm Dã vẫn còn đang uể oải, tựa lưng vào phiến đá nghỉ ngơi. Hồng Tịnh vốn sinh ở vùng biển cho nên đối với món sò sống cũng không phải chưa từng nếm qua, Lâm Dã thì hơi ngần ngừ một chút nhưng sau đó cũng vẫn ăn hết. Cổ Hạo Nhiên ngồi một góc điều tức, Điệp Y cũng tựa vào tảng đá nhắm mắt tĩnh dưỡng. Trong giây lát cả bãi biển chỉ còn lại tiếng nhai sò của Lâm Dã và Hồng Tịnh.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, bốn người đứng lên tiếp tục tìm kiếm, khu vực bãi đá lởm chởm này cũng không phải rộng lắm, ban nãy Điệp Y và Cổ Hạo Nhiên đã đi hết rồi. Lúc này, Điệp Y và Lâm Dã hợp thành một nhóm, Cổ Hạo Nhiên đi cùng Hồng Tịnh, hai nhóm một trước một sau cùng đi sâu vào phía trong đất liền.

Bốn người đi được khoảng nửa canh giờ thì thấy một vách đá nguy nga chắn trước mặt, mặt đá đen bóng, nổi lên những đường vân quanh co khúc khuỷu tựa như hàng nghìn con rắn nhỏ đang bò trườn trên bề mặt. Họ ngẩn ra nhìn nhau, rồi Điệp Y đi về phía bên trái, Cổ Hạo Nhiên đi về bên phải, một khắc sau, bọn họ lại trở về vị trí cũ. Hồng Tịnh hỏi: “Các ngươi bên kia thế nào? ”

Lâm Dã nhíu mày lắc đầu nói: “Không có đường.”

Hồng Tịnh lại hô lên:“Chúng ta bên này cũng không có, phía kia vách đá ngập trong nước biển, giống như một tấm bình phong che trước mặt vậy, không có một kẽ hở nào.”

Lời này vừa nói ra, bốn người đều lặng đi, Điệp Y nhìn trước mắt là vách đá bóng loáng cao chót vót, sau lưng là bãi biển hoang vu, thầm nghĩ chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ mạng nơi đây ? Ở đây không cây cối, không hoa cỏ, không động vật, chỉ có toàn đá là đá.

Thấy Cổ Hạo Nhiên vẫn lẳng lặng không nói gì, Lâm Dã thắc mắc:“Thiếu gia, có phải người đã biết nơi này là đâu rồi không?”

Cổ Hạo Nhiên phóng tầm mắt ra vùng nước mênh mông xa xa, giọng nói trầm trầm mông lung:“Ta đang suy nghĩ chỗ này rốt cục là nơi nào? Bờ biển khắp Thánh Thiên vương triều ta đều đã đi qua, mà cho dù chưa từng tới đi nữa thì với vị trí của chúng ta bị đắm tàu, quanh vùng đó cũng không có nơi nào có đá ngầm, cho dù có bị trôi dạt cũng chỉ có thể trôi đến vùng phụ cận Thương Châu, nơi đó cũng không hoang vắng đến mức này. Rốt cục chúng ta đang ở đâu đây ?

Điệp Y nhíu mày nói:“Hay là đã sang địa phận Ảnh Thúc?”

Cổ Hạo Nhiên còn chưa mở miệng thì Lâm Dã đã chen lời:“Nơi chúng ta đắm tàu và Ảnh Thúc là nằm ở hai hướng ngược nhau, dù có thế nào cũng không thể trôi đến Ảnh Thúc được.”

Cổ Hạo Nhiên gật gật đầu, quay lại nhìn vách đá sừng sững như thách thức, rùng mình một cái, kiên quyết nói:“Nếu phía sau không có đường, vậy thì phải tìm cách vượt qua vách đá này, dù cho đằng sau có là thần hay là quỷ ta cũng phải vượt qua.”

Điệp Y nhìn ánh mắt kiên định của Cổ Hạo Nhiên nói:“Vậy làm thế nào để qua được?” Vách đá cao là một chuyện, vấn đề cốt yếu là từ mặt đất lên phía trên mười thước đều không có chỗ nào có thể mượn lực leo lên, ai có thể nhảy cao được mười thước. Điệp Y cho dù có lại được các kĩ năng như xưa chưa chắc đã có thể leo lên được, tình cảnh hiện tại đúng là lực bất tòng tâm.

Cổ Hạo Nhiên quan sát thật kĩ khối đá trước mặt, Điệp Y yên lặng không nói gì, cũng không tránh né bàn tay hắn đang cầm tay mình. Từ khi cùng nhau lênh đênh trên biển, thoát chết lên bờ, nàng cũng không cự tuyệt hắn như trước nữa, nàng cảm thấy nút thắt trong lòng có phần lỏng ra, dường như đã muốn tiếp nhận hắn, thừa nhận vị trí của hắn.

Một lúc lâu sau, bọn họ vẫn chưa nghĩ ra được cách gì giải quyết tình hình hiện tại, mà chỉ thấy cái đói lại đang đến, cồn cào gan ruột. Cũng may, ngoài sò ra còn có thêm vài loại cá, mặc dù không biết tên là gì, nhưng hương vị khá ngon, ăn xong còn đọng lại dư vị ngọt bùi, làm cho người ta sảng khoái vô cùng.(phải chăng là cá hồi =)) thèm quá)

Cổ Hạo Nhiên trước kia còn chê cá sống, mấy ngày qua chẳng có gì bỏ vào bụng, giờ cũng ăn đến rạng rỡ mặt mày, tấm tắc khen ngon, hơn phân nửa cá bắt về đều bị hắn ăn sạch. Cũng may, Hồng Tịnh cũng là một tay sát cá, muốn ăn bao nhiêu liền có bấy nhiêu.

Ăn xong xuôi, sắc trời cũng dần tối, không khí vừa xong còn nóng bức, chớp mắt cái mặt trời lặn xuống liền lạnh buốt.

Hồng Tịnh không chịu nổi lạnh đã chạy sang cầu cứu Lâm Dã, hai người ngồi ôm nhau cho ấm. Cổ Hạo Nhiên nhìn Điệp Y mặt mày lạnh lùng đang ngồi dựa lưng vào tảng đá, miệng nhếch lên cười rất gian tà, bước tới vươn tay định ôm lấy nàng.

Điệp Y liếc hắn, lạnh lùng nói:“Làm gì vậy? Ta không lạnh.”

Cổ Hạo Nhiên nhún vai nói:“Ngươi không lạnh, ta lạnh, ta sợ lạnh quá sẽ sinh bệnh, chi bằng ngươi cho ta mượn ôm một lúc.” Vừa nói vừa sấn tới quấn lấy Điệp Y. (vô sỉ, quá vô sỉ =))

Điệp Y nhíu nhẹ lông mày, tuy vậy cũng không đẩy hắn ra. Hôm nay quả thật nàng đã quá mệt mỏi, bốn người bọn họ trôi dạt đến đây, chưa biết ngày mai sống chết ra sao, lúc này cần nhất là đồng tâm hiệp lực, nghĩ vậy nàng nhắm mắt lại, mặc cho Cổ Hạo Nhiên ôm mình.

Cổ Hạo Nhiên nhếch miệng cười mãn nguyện, hắn thực ra cũng không sợ lạnh, người hắn sợ sẽ bị lạnh là nàng. Mà với tính tình của nàng thì có làm sao cũng đừng hòng hé môi, bởi vậy hắn mới phải chủ động ra tay trước. Cổ Hạo Nhiên ngả đầu lên vai Điệp Y, hít hương thơm từ cơ thể nàng, lòng thầm ao ước giá mà thời gian ngừng trôi, cứ thế này mãi mãi cũng tốt, chẳng cần phải quan tâm đến thế sự tranh đấu, gia tộc tiền của, chỉ cần ôm người trong lòng, sống chết có nhau là mãn nguyện rồi.

Một đêm yên tĩnh, tuy rằng đang ở nơi xa lạ nhưng bốn người đều có năng lực thích nghi tốt, hoàn toàn chủ động kiểm soát tình hình, không hề tỏ ra kinh sợ, tất cả đều thoải mái như là đang nằm ngủ ở nhà mình vậy.

Màn đêm dần dần trôi đi. Khi Hồng Tịnh giật mình tỉnh dậy, Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y vẫn đang ôm nhau ngủ. Thân mình nàng nằm gọn trong lòng hắn, đầu gối lên vai hắn, còn hắn nghiêng đầu chạm vào đầu nàng, ánh mặt trời rải nhẹ nhàng lên hai người, khiến Hồng Tịnh bất chợt cảm thấy khung cảnh trước mắt đẹp hoàn hảo như ảo mộng, ấm áp và dịu dàng.

Hồng Tịnh không nhịn được mỉm cười. Nhìn sang bên cạnh mình, Lâm Dã đã tỉnh, trên môi cũng là một nụ cười thư thái, ánh mắt ít biểu cảm thường ngày cũng trở nên trìu mến hơn. Chủ nhân của bọn họ lúc này cứ như một đôi chim câu vậy, khiến người ta khó lòng nghĩ đến chuyện quấy rầy mộng đẹp của bọn họ.

Bình minh vừa lên, bốn người tỉnh lại, thu dọn hành trang rồi một lần nữa đi về phía vách đá màu đen. Gần đến nơi, Cổ Hạo Nhiên quay lại, ôm lấy Điệp Y, hôn một cái lên má nàng rồi mỉm cười nói: “ Đứng đây chờ ta đón nàng nhé ”. Dứt lời, lùi lại vài bước lấy đà.

Điệp Y chỉ liếc nhìn hắn một cái, không nói gì đứng yên tại chỗ. Cổ Hạo Nhiên thấy nàng không có thái độ phản kháng lại cử chỉ thân mật của hắn thì nhếch miệng cười cười, vui vẻ nhún chân hướng vách đá phóng tới. Thấy vậy, Hồng Tịnh kinh ngạc a lên, vách đá cao như vậy sao có thể dùng khinh công leo lên ?

Điệp Y tập trung vào từng động tác của Cổ Hạo Nhiên, chỉ thấy hắn nhảy gần hết đà liền đạp mạnh vào vách đá, nháy mắt lại vút lên vài thước, cứ như vậy từng bước leo lên được hơn mười thước. (tầm 10m ý).

Hồng Tịnh trầm trồ:“Công phu của thiếu gia tốt đến vậy ư? Thật đáng ngưỡng mộ.” Lời còn chưa dứt, đã thấy Cổ Hạo Nhiên bay người lên từ điểm cao nhất có thể, thân người trong khoảnh khắc lơ lửng giữa không trung, thế nhưng những cành cây mảnh mai ở đằng xa vẫn ngoài tầm với của hắn. Tức thì Điệp Y bước tới gần vị trí của Cổ Hạo Nhiên vừa tung mình bay lên, Lâm Dã cũng theo sát, chuẩn bị tư thế đón đỡ nếu Cổ Hạo Nhiên sảy chân.

Không ngờ Cổ Hạo Nhiên biết mình sắp rơi xuống, liền nghiến răng vỗ một chưởng vào vách đá, tạo ra phản lực đẩy người lên cao một thước nữa, với tay túm lấy một bụi cỏ trên vách đá, đu người lên trên. Bụi cỏ lèo tèo làm sao chịu được sức nặng của một người trưởng thành, lập tức bật tung rễ, nhưng Cổ Hạo Nhiên nhanh tay hơn đã kịp chộp lấy một bụi cỏ khác, cứ như vậy dần dần tiến đến đỉnh vách đá.

Do vách đá quá cao, chẳng mấy chốc bóng dáng Cổ Hạo Nhiên biến mất, Điệp Y nhanh chóng lùi ra xa, quan sát đám cỏ rơi lả tả xuống đất. Lâm Dã đưa tay lau mồ hôi vã ra đầ trán, nói: “Sao thiếu gia lại liều mạng như vậy, làm chúng ta sợ chết mất, ngộ nhỡ không vớ được đám cỏ đấy thì thật nguy hiểm! Từ độ cao đấy mà rơi xuống, dù có đỡ được cũng khó tránh khỏi bị thương thê thảm. ”

Hồng Tịnh tặc lưỡi xuýt xoa: “Chẳng phải ở Cổ gia, công phu của thiếu gia là yếu nhất sao? Như thế này mà còn yếu nhất thì không hiểu các thiếu gia khác còn thâm sâu đến mức nào? Xem ra bọn nha hoàn nói với nhau toàn chuyện nhảm nhí.”

Điệp Y thấy Hồng Tịnh ca ngợi công phu của Cổ Hạo Nhiên thì lạnh nhạt nói:“Tự mình biết là tốt rồi, không cần nói ra.” Tuy không biết vì sao Cổ Hạo Nhiên muốn che giấu võ học, nhưng nếu hắn đã muốn như vậy thì cũng không nên để lộ ra, Hồng Tịnh hiểu ngay ẩn ý của Điệp Y, lập tức nghiêm chỉnh nói:“Hồng Tịnh đã biết.”

Ba người đứng ở dưới vách đá không ai nói với ai câu nào, Điệp Y và Lâm Dã đều là những người ít nói, Hồng Tịnh tuy mau miệng hơn nhưng vì không ai có hứng nói nên cậu cũng đành im lặng chờ tin tức của Cổ Hạo Nhiên.

Không bao lâu theo trên vách đá thòng xuống một sợi dây kết từ những cành cây nhỏ, Điệp Y bèn bảo Lâm Dã và Hồng Tịnh đi trước, nàng là người cuối cùng nắm dây leo lên. Hai người công phu cũng không tồi, nhanh chóng leo lên trên. Lên đến đỉnh của tảng đá, Điệp Y bị Cổ Hạo Nhiên kéo lên ôm ghì lấy, ánh mắt hắn rạng rỡ tươi cười nhìn nàng.

Sau vách đá là cả một thế giới khác, đưa mắt nhìn ra xa chỉ thấy ánh sáng chiếu xuống thành từng mảng màu bạc, màu hồng, màu vàng lấp lánh trên cây cỏ. Xa xa có ngọn núi cao xanh biếc, có dòng suối mơ uốn lượn giữa lưng chừng trời. Dòng thác đổ xuống mặt hồ mà như đổ lên vòm trời trong vắt trên cao. Lại phóng tầm mắt, đồng cỏ mơn mởn như tấm thảm dày mịn trải mênh mang đến tận chân trời. Sắc xanh hài hòa của cảnh vật làm sáng bừng cả không gian vốn đã hội tụ hết thảy những gì mĩ miều, kì diệu nhất của cảnh quan, non nước. Bốn người đứng lặng đi hồi lâu, Lâm Dã nhịn không được tán thưởng:“Nơi này chẳng khác nào chốn bồng lai tiên cảnh giữa nhân gian.”

Cổ Hạo Nhiên gật gật đầu nói:“Quả thật như thế, nếu có người thì tốt, chỉ sợ chẳng có ai ở quanh đây.”

Điệp Y cẩn thận đánh giá tình hình:“Nơi này khí hậu rất lạ kì, tại sao chỉ cách một tảng đá mà một bên là mùa xuân ấm áp, một bên là mùa hạ nóng cháy, không hiểu người sinh sống ở đây như thế nào.”

Hồng Tịnh đã sớm bị cảnh đẹp hớp hồn, mê mải ngắm nghía đến quên cả nói.

Bốn người sau một lúc suy nghĩ thì cũng bắt đầu xuống núi. Dọc theo con đường họ đi là hai hàng lê tươi tốt, hoa lê nở trắng đất trời, theo gió bay bay khắp bốn phía. Xung quanh ong bướm bay lượn từng đàn, khung cảnh rất đỗi nên thơ khiến lòng người thật sảng khoái, bao ưu tư muộn phiền bỗng rơi đâu mất, dường như chỉ còn lại sự vui vẻ, thảnh thơi.

Cổ Hạo Nhiên vừa đi vừa nói:“Hiếm có khi nào gặp được nơi tuyệt vời như nơi đây, người ở nơi đây thật sung sướng.” Nói xong lại ôm lấy thắt lưng Điệp Y, nhẹ nhàng phủi đi mấy cánh hoa vương trên bờ vai nàng. Điệp Y lạnh lùng liếc mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên, không thèm nói gì, hờ hững bước tiếp về phía trước. (ớ, ko gạt tay ra à )

Bốn người đi một lúc lâu mới ra khỏi rừng lê hoa ken đặc lối, lại gặp ngay một hồ sen vô cùng rộng lớn, nước hồ trong leo lẻo, lá sen xanh thẫm rung rinh trong gió, lấp ló đâu đây là những búp sen chúm chím thẹn thùng. Không bao lâu, bọn họ phát hiện có vài người đang ngồi nói chuyện phiếm trong một cái đình cách hồ sen không xa.

Bốn người liền đi về phía nhóm người kia, thế nhưng Cổ Hạo Nhiên còn chưa lên tiếng, những người ngồi trong đình đã phát hiện ra, dường như tất cả đều ngạc nhiên trước sự xuất hiện của những vị khách lạ. Một người trẻ tuổi mặc áo xanh đứng lên, tỉ mỉ ngắm nghía bọn họ một hồi, mỉm cười nói:“Có bằng hữu từ phương xa tới, bất diệc nhạc hồ.”

Bất diệc nhạc hồ : Chẳng còn gì vui hơn

Cổ Hạo Nhiên lễ độ cười nói:“Quấy rầy các vị rồi.”

Người trẻ tuổi nhã nhặn trả lời:“Ở nơi này đã lâu không gặp người nơi khác đến. Ta là Thanh Trúc, không biết các vị từ đâu đến? Quý tính đại danh là gì? ”

Cổ Hạo Nhiên gật gật đầu nói:“Không dám, ta là Cổ Hạo Nhiên, vị này là thê tử của ta, hai người kia là gia đinh của chúng ta. Chúng ta gặp phải bão lớn trên biển, thuyền bị đắm, lúc tỉnh lại thì đã bị trôi dạt đến đây. Xin hỏi, đây là nơi nào?”

Người tên là Thanh Trúc cười nói:“Nơi này là Tình Đảo, rất hân hạnh được đón tiếp các vị.” Y nói xong liền quay đầu nói với mấy người ngồi phía sau:“Các ngươi đi thông báo cho đảo chủ đi, tối nay phải mở tiệc chiêu đãi mấy vị bằng hữu này thật linh đình mới được.” Những người kia gật đầu rồi lui xuống sắp xếp công việc vừa được phân phó.

Điệp Y vẫn không biểu lộ cảm xúc gì mặc dù người tên Thanh Trúc này nói chuyện rất dễ nghe, lại gần gũi thân thiện với bọn họ, từ đầu chí cuối nàng chỉ yên lặng nhìn y. Thanh Trúc cũng mỉm cười gật gật đầu với nàng. Lúc này quần áo trên người bọn họ đều tả tơi rách nát, đầu tóc mặt mũi bơ phờ lem luốc, thành ra Thanh Trúc cũng không có ấn tượng gì đặc biệt.

Cổ Hạo Nhiên sau khi xưng tên thì cẩn thận quan sát phản ứng của Thanh Trúc, thế nhưng y trước sau đều chỉ khách khí mỉm cười. Ba chữ “Cổ Hạo Nhiên ” ở Thánh Thiên hay Ảnh Thúc đều rất nổi danh, thế mà tên này lại chẳng có phản ứng gì, khiến Cổ Hạo Nhiên phải nhăn mày. Tuy thế hắn vẫn cười nói : “Chỉ là vài người đi lạc mà thôi, đâu cần phải bày tiệc làm gì ».

Thanh Trúc cười, đưa tay ra làm động tác thỉnh:“Cổ huynh không cần phải băn khoăn, chẳng qua là mượn cớ để náo nhiệt một phen, đồng thời cũng giới thiệu Cổ huynh với mọi người trên đảo, sau này chúng ta có thể chung sống hòa thuận với nhau.”

Cổ Hạo Nhiên nhíu mày nói:“Có thể làm quen với bằng hữu gần xa, Cổ mỗ cảm thấy rất vinh hạnh, ngặt nỗi, ta và thê tử còn có chuyện quan trọng cần làm ở quê nhà, sợ rằng không thể ở lại lâu được, còn phải nhờ Thanh huynh chỉ cho chúng ta đường ra khỏi đảo, sau này ta sẽ quay lại nói lời cảm tạ.”

Thanh Trúc khẽ cười nói:“Lời này nói ra e là quá sớm, bây giờ Cổ huynh cùng phu nhân hãy đi rửa mặt nghỉ ngơi, những chuyện khác để sau hẵng nói.” Dứt lời nhiệt tình bước lên trước dẫn đường.

Thanh Trúc rõ ràng không muốn nói đến vấn đề đi khỏi đảo, dọc đường chỉ tập trung giới thiệu cảnh sắc hai bên đường, những người trên đảo nhìn thấy họ đi qua đều ngạc nhiên, chăm chú nhìn họ với ánh mắt khó hiểu.

Điệp Y vừa nghe Thanh Trúc và Cổ Hạo Nhiên nói chuyện vừa lưu ý quan sát bốn phía, chỉ nhìn thấy người dân trên đảo hoặc đang trồng trọt, hoặc tụ tập thưởng trà, hoặc bơi thuyền ngắm cảnh, tất cả đều cười nhìn bọn Điệp Y, hoàn toàn không bộc lộ cảm xúc gì, mặc dù có những người trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc, nhưng ẩn sâu trong đó lại có ý hứng thú, giữa suy nghĩ và nét mặt khác biệt rất nhiều.

Điệp Y quan sát người của Cổ gia đã lâu, khả năng phán đoán tiến bộ rất nhiều, vì thế chỉ liếc mắt một cái nàng phát hiện ngay ra ngay những người ven đường tuy chưa biểu lộ ra nhưng cũng không có ý che dấu bản chất bọn họ đều là người một nhà. Điệp Y giữ nét mặt bình thản, âm thầm lưu ý từng chi tiết nhỏ.

Trong số những người đang cày ruộng, có một người đàn ông tầm tuổi trung niên ngẩng đầu lên liếc trộm bọn họ rồi lại cúi đầu lúi húi cày tiếp, nhưng Điệp Y đã kịp nhận thấy ánh mắt của người này đầy phẫn hận, bất mãn, còn có vẻ tuyệt vọng và đồng cảm với bọn họ. Trong một khoảnh khắc mà bộc lộ ra nhiều cảm xúc như vậy, khiến Điệp Y bất giác rùng mình, đành giả vờ như không để ý đến hắn, coi hắn như không tồn tại.

Điệp Y quay sang nhìn Cổ Hạo Nhiên, thấy hắn cũng không có phản ứng gì, nhưng bàn tay lại siết chặt lất tay mình, thật khó để hiểu hắn đã phát hiện ra chuyện gì, tuy thế nàng cũng bắt đầu đề cao cảnh giác. Nơi này có lẽ không tốt đẹp như bề ngoài của nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.