Nhà Có Điêu Phu

Chương 117: Chương 117: Xuyên qua Liệt hỏa




Cổ Hạo Nhiên nghe Điệp Y nhàn nhạt trả lời, nụ cười hạnh phúc trên mặt càng thêm chói mắt, Điệp Y của hắn tới rồi, tuy hắn cũng không muốn Điệp Y tới, nhưng vào lúc này có thể nghe được thanh âm của Điệp Y, có thể nhìn thấy Điệp Y, có thể biết Điệp Y lo lắng cho hắn bao nhiêu, Cổ Hạo Nhiên thân bị vây trong vòng vây của kẻ địch, nhưng trong lòng lại ngọt như ăn mật vậy.

Điệp Y thấy Cổ Hạo Nhiên động tác như thường, thần tình khí chất đều như xưa, trong lòng bị đè nặng nháy mắt liền trở nên tươi tỉnh, nhìn Cổ Hạo Nhiên trong ánh lửa, trong ánh mắt lạnh đạm của Điệp Y thấp thoáng một vẻ an ủi và tình ý khó nói thành lời.

Từ lúc biết Cổ Hạo Nhiên bị vây trong Lí quận không ra vào được, Điệp Y mang theo người ngày đêm gấp rút lên đường, sớm nay vừa tới Lí quận, nhưng khắp nơi cũng không có được tin tức của Cổ Hạo Nhiên, thì ra Nguyệt đường được thiết lập ở Lí quận cũng không có một người, một tòa thành trống không như vậy khiến Điệp Y bất giác chau chặt đầu mày.

May mà Điệp Y vừa tìm những nơi trọng yếu của Lí quận, vừa thiết lập người mai phục ở cửa thành, tối nay vừa xảy ra chút dị thường, Điệp Y liền nhận được bẩm báo, tuy không biết là ai, nhưng bọn Điệp Y đoán cũng đoán ra được là Cổ Hạo Nhiên, sau đó liền tiến hành kế giương đông kích tây.

Gió thổi tứ phía, đèn đóm sáng trưng, Điệp Y một thân lam y một mình chậm rãi lên trước, Thục vương đầu mày nhíu chặt lại nhìn chằm chằm Điệp Y, đánh giá nửa buổi đột nhiên mở miệng nói: “Là ngươi, ngươi là La Điệp Y.”

Điệp Y nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn một cái, vẻ lãnh khốc tràn đầy trên mặt không giảm đi chút nào, sắc mặt Thục vương thay đổi mấy lần đột nhiên phân phó: “Nhanh, bắt lấy ả cho bổn vương.”

Điệp Y tuy không nổi danh, nhưng Thục vương rất nhiều tai mắt, những ngày trước đó mọi việc Điệp Y làm ở kinh thành, hắn đều biết rất rõ, thủ đoạn như vậy sát phạt như vậy, thêm vào đó vừa nãy chưa thấy người đã nghe tiếng, khiến Thục vương trong nhất thời cũng có chút rùng mình, liền cao giọng hạ lệnh.

Đám binh sĩ vây phía trước Thục vương liền đồng thanh đáp, muốn xông về phía Điệp Y, không ngờ, đám người vừa mới động thân, liền kêu lên kinh hãi.

“Không xong rồi, sao ta không động đậy được thế này?”

“A, ta, cơ thể của ta, đây rốt cuộc là chuyện gì?”

“Không xong, Vương gia mau lui xuống, có độc.”

Chỉ trong nháy mắt đội binh mã vốn rất có trật tự đều trở nên kinh hãi, ai nấy động tác đều chậm chạp, mặt đầy vẻ kinh hãi, có một số đã cứng đờ không cách nào cử động, chỉ còn đôi mắt hoảng sợ đảo qua đảo lại, đội ngũ vốn thập phần khí thế, trong nháy mắt liền trở thành chim sợ cành cong.

Thục vương thấy trong nhất thời nhân mã mình mang tới đều loạn cả lên, một số binh sĩ thân thủ nhìn tương đối tráng kiện, cũng sợ hãi nhìn tứ phía, tránh ra xa xa, sau đó tức giận gào lên: “Người nào dám buông lời tà mị mê hoặc mọi người, độc, độc, còn không ở vị trí của mình trấn thủ tốt cho bổn vương.”

Vừa nói vừa muốn xoay người ra sau hạ lệnh, không ngờ trong nháy lại không cách nào tùy ý dịch chuyển, Thục vương liền đại kinh, thử động tay động chân, nhưng lại cảm thấy toàn thân nặng như ngàn cân, đè tới người ta thở không ra hơi, như động tác chậm vậy, chậm tới khiến người ta kinh hoàng, sau đó đôi mắt trước giờ vốn không lộ ra biểu tình sợ sệt, cũng lộ ra vẻ sợ hãi khó mà kìm nén.

Trong nháy mắt, loại chuyện này chỉ xảy ra trong nháy mắt, đội ngũ Thục vương dẫn tới trong lòng đại loạn, tên nào tên nấy nếu không đứng ngây ra tại chỗ, thì liền tránh ra xa, đến cả người bên cạnh Thục vương ai nấy cũng đều hết sức sợ hãi, đứng yên tại chỗ không biết nên làm gì, có lẽ là họ căn bản cũng không cách nào động đậy được.

“Ha ha ha ha, Thục vương, không biết bây giờ là ai có thể lấy mạng của ai đây?” Một đạo thanh âm thanh mát đột nhiên vang lên, Thục vương thuận thế nhìn về phía trước, thấy Cổ Hạo Nhiên thu lại nhuyễn kiếm vẻ mặt tươi cười đi về phía hắn, còn người vốn đang vây đánh Cổ Hạo Nhiên cũng đều cứng đờ rồi ngã xuống, có một số còn đang giãy giụa, có một số đã ngất đi, xem tình hình còn nghiêm trọng hơn bên mình.

“Là thứ gì, ngươi rốt cuộc đã bỏ độc gì?”

Khóe miệng Cổ Hạo Nhiên lộ ra nụ cười vô cùng xán lạn, cũng không thèm để ý tới câu hỏi của Thục vương, đi lên trước mấy bước ôm Điệp Y vào lòng, mạnh mẽ hôn, Điệp Y cũng không nói một lời, trực tiếp đưa tay ôm đáp lại Cổ Hạo Nhiên.

“Ta không sao.” Sau khi hôn nhau thắm thiết, Cổ Hạo Nhiên tì đầu lên trán Điệp Y câu đầu tiên nói chính là báo bình an với nàng, vào lúc này bất kỳ câu hỏi han ân cần nào, đều không bằng câu nói khiến người ta yên tâm này.

Điệp Y kéo Cổ Hạo Nhiên ra, liền mau chóng nhìn từ trên xuống dưới, đột nhiên đưa tay ấn chặt vào vai Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên bất giác hít sâu một hơi, khuôn mặt vô tội cười toe toét nhìn Điệp Y.

Đôi mắt Điệp Y chợt lạnh, xé rách y phục trên vai Cổ Hạo Nhiên, ở đó dùng một mảnh vải băng bó sơ sài, đôi tay Điệp Y mau chóng tháo dây băng ra, chỉ thấy một vết thương không lớn vừa khéo nằm trên xương bả vai, bên ngoài vốn đã làm sẹo, nhưng lúc này vì vận động kịch liệt của Cổ Hạo Nhiên, máu lại từ bên trong thẩm thấu ra.

Cổ Hạo Nhiên thấy biểu tình của Điệp Y càng thêm lãnh khốc, không đợi Điệp Y mở miệng, bất giác một tay siết chặt lấy tay Điệp Y, vẻ mặt mỉm cười nói: “Điệp Y, không việc gì, bây giờ chúng ta trước đừng nói những chuyện này có được không?” Vừa nói vừa quay qua Thục vương bên đó ra hiệu.

Ánh nhìn lạnh lùng của Điệp Y quét qua Cổ Hạo Nhiên một cái, căn bản không quan tâm tới bọn người Thục vương bên cạnh đang nhìn chằm chằm như hổ đói, hai ngón tay phải đặt trên vết thương Cổ Hạo Nhiên bóp một cái, Cổ Hạo Nhiên lần này có chuẩn bị, trên mặt mang theo nụ cười không phát ra bất kỳ thanh âm nào, nhưng cơ thể lại không biết nói dối, dưới động tác của Điệp Y khẽ run lên.

Điệp Y liền siết chặt quyền đầu, đôi mắt toàn là hàn ý nói: “Bị tổn thương tới xương rồi.”

Cổ Hạo Nhiên thấy căn bản không giấu được Điệp Y, sau đó hơi cúi đầu nhẹ nhàng dùng gò má cạ lên gò má Điệp Y, cực ôn nhu nói: “Không sao, chút thương thế này ta chịu được, sau này ta nghỉ ngơi tốt là được, hiện tại ta không còn cách nào khác.”

Điệp Y mau chóng đưa tay kẹp chặt chỗ bị thương trên bả vai Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên bị đau cơ thể chợt đứng thẳng, Điệp Y cũng không thèm quan tâm Cổ Hạo Nhiên trong nháy mắt đau tới toát mồ hôi lạnh, lãnh khốc nói: “Ngươi chịu được, vậy thì cố chịu cho ta.”

Lời vừa dứt, trong tay Điệp Y không biết từ lúc nào kẹp một con dao nhỏ, mau chóng lướt qua ngọn lửa bên cạnh, một đao đâm vào chỗ vết thương Cổ Hạo Nhiên, Cổ Hạo Nhiên không biết Điệp Y muốn làm gì, nhưng biết Điệp Y tuyệt đối sẽ không hại hắn, một đao không rõ này lại khiến hắn đau tận tâm can, súyt chút nữa buộc miệng kêu lên. Cổ Hạo Nhiên trước giờ chưa biết đau có thể đau tới bước này, hàm răng liền đánh vào nhau, một tay bắt chặt lên vai Điệp Y, rùng mình toàn thân không ngừng run lên bần bật, cố nhịn không lên tiếng.

Đao trong tay Điệp Y mau chóng cứa rách vết thương Cổ Hạo Nhiên, trên miệng vết thương được băng bó qua loa đó đã không nhìn ra gì nữa, bây giờ đã bắt đầu mọc da non, nhưng dùng đao cứa rách ra, bên trong vết thương đã lộ ra khớp xương xám trắng, vết nứt chính giữa vốn chỉ có hai mili, bây giờ đã khuếch đại tới gần bốn mili, Điệp Y nhìn xuống sắc mặt bất giác càng thêm lạnh.

Cổ Hạo Nhiên vừa cắn răng chịu đựng, vừa nghiêng đầu nhìn một cái, bất giác kinh ngạc nói: “Sao lại như vậy được?” Thảo nào đoạn thời gian này nhìn vết thương đã tốt hơn, nhưng vừa dùng cánh tay trái thì cảm giác ngày càng đau, thì ra vết nứt này đã kéo rách lớn như vậy, vả lại bắp thịt xung quanh đều xuất hiện tình trạng viêm nhiễm, hơi có mủ, thảo nào thi thoảng lại còn chảy máu.

Điệp Y lạnh mặt giận dữ quét mắt nhìn Cổ Hạo Nhiên, tay vừa mau chóng khoét chỗ thịt bị hoại tử, vừa mang theo nộ khí mãnh liệt nói: “Ai băng bó cho ngươi?”

Cổ Hạo Nhiên vừa nhịn cơn đau kịch liệt, vừa lắc đầu nói: “Tự ta băng bó, ta tưởng rằng không có gì to tát, ai ngờ thành ra cái dạng này?” Lời này là thật, Cổ Hạo Nhiên biết mình bị thương tới tận xương, nhưng mà thấy trên thiết phiến không có độc nên cũng không để tâm chuyện này, sao biết được những thứ đó bắn vào da thịt cũng khó chữa trị vậy, càng đừng nói hắn bị bắn trúng xương, quá sơ ý rồi.

Lạnh khí trong mắt Điệp Y càng thêm sâu, Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y hạ thủ càng không lưu tình, không chút quan tâm xem hắn có đau hay không, biết là vì bản thân không quý trọng thân thể, khiến Điệp Y nổi giận, bất giác vừa cố nhịn đau, vừa lộ ra nụ cười ôn tình, nói thầm bên tai Điệp Y: “Điệp Y, ta sai rồi, ta không nên không quan tâm tới thân thể mình, chỉ một lòng suy nghĩ xem làm thế nào để rời khỏi, ta cũng không biết lại lợi hại như vậy, Điệp Y, nhẹ chút, ta đau.”

Điệp Y hừ lạnh một tiếng lạnh lùng nói: “Biết đau là một việc tốt.”

Cổ Hạo Nhiên thấy vẻ mặt Điệp Y vẫn mây đen mịt trời như cũ, trong lời nói cũng không lưu tình, bất giác bắt chặt lấy cánh tay Điệp Y đang trên vai mình dùng sức bóp nhẹ, vẻ mặt lộ ra vẻ cầu khẩn nói: “Điệp Y tốt của ta, là ta không đúng, nàng đừng tức giận được không? Ta biết ta đau trên thân thể còn nàng đau trong tim, ta đau bao nhiêu thì nàng cũng đau bấy nhiêu, ta đau chút cũng không sao, nhưng ta không nỡ để nàng đau, Điệp Y, Điệp Y tốt của ta.”

Điệp Y thấy Cổ Hạo Nhiên vừa cố chịu đựng đau, vừa cười xán lạn cầu khẩn, bất giác lạnh lùng nói: “Ta không có tức giận.” Nhưng động tác trong tay lại nhẹ nhàng đôi chút, không phải nàng muốn hắn đau, nhưng chỗ thịt thối rửa đó nếu không khoét sạch, sau này càng thêm đau, nàng chỉ mạnh tay một chút, đau một lúc mới không đau cả đời.

Cổ Hạo Nhiên thấy vẻ mặt Điệp Y vẫn lạnh lùng như cũ, bất giác mở miệng còn muốn nói gì nữa, người của Âm Nguyệt trong Nguyệt đường nãy giờ đứng bên cạnh hắn, thấy Cổ Hạo Nhiên không hiểu, bất giác cúi đầu nhìn cũng không dám nhìn Điệp Y, nhẹ giọng nói: “Thiếu gia, đau mới chứng minh xương cốt không việc gì, nếu không đau mới thật sự phiền phức rồi.”

Cổ Hạo Nhiên bất giác nhướng mày hơi ngẩn ra, chợt thay đổi suy nghĩ cũng liền hiểu ra, sau đó cố chịu đựng cơn đau kịch liệt trên bả vai, vẻ mặt tươi cười nhìn Điệp Y chằm chằm, thấy sắc mặt Điệp Y tuy lạnh, nhưng nghĩ một chút liền có thể hiểu được nỗi khổ tâm và tình cảm của Điệp Y, bất giác mỉm cười nhìn Điệp Y đắm đuối, đôi mắt trong sáng đó đã lặng lẽ nói lên yêu thương mặn nồng và sự an ủi.

Trong nhất thời, hiện trường đèn đuốc sáng trưng, chỉ thấy Điệp Y đang trị thương cho Cổ Hạo Nhiên, hai người việc mình mình làm dường như xem xung quanh không có người, khiến đám người xung quanh đang sợ hãi đồng thời càng khiếp sợ Điệp Y rốt cuộc còn có chiêu thức gì nữa, nên mới không xem ai vào mắt như vậy.

Nhìn tựa như chậm rãi thật ra chưa tới một khắc thời gian, Điệp Y băng bó vết thương trên vai Cổ Hạo Nhiên xong, kéo Cổ Hạo Nhiên dựa lên người mình, đôi mắt âm u nhìn Thục vương chằm chằm, lạnh lùng hỏi Cổ Hạo Nhiên: “Xử trí thế nào?”

Cổ Hạo Nhiên tuy được Điệp Y siết xung quanh động mạch, nhưng cũng mất không ít máu, lại thêm vào đó cơn đau thật sự khiến người ta toát mồ hôi, lúc này cũng không có nhiều thời gian để cẩn thận thoa thuốc cho hắn, băng bó vết thương, bất giác cũng chỉ mượn vai Điệp Y để đứng vững, thấy Điệp Y hỏi bất giác ngẩng đầu nhìn Thục vương động tác cứng đờ, vẻ mặt kinh hoàng và đầy nộ khí.

Thục vương nãy giờ đang cố gắng giãy giụa, nhưng toàn thân như trúng phải lời nguyền ma quái căn bản không cách nào động đậy, vốn lúc đầu còn có thể động đậy chầm chậm, nhưng bây giờ lại không động đậy nổi, bất giác càng thêm kinh hoàng, lúc này nghe Điệp Y hỏi, bất giác cũng cùng lúc nhìn vào đôi mắt Cổ Hạo Nhiên.

Cổ Hạo Nhiên thấy trong mắt đó toàn là sự hoảng loạn, loại biểu tình như thế hiếm thấy trên mặt người này, liền ha ha cười lớn: “Thục vương, ta đã có thể thoát được một lần, cũng có thể thoát được lần thứ hai, xem ra không phải ta đánh giá thấp ngươi, mà là ngươi thật không nhận nổi sự đánh giá cao của ta, cảm giác bây giờ tốt không?”

Khuôn mặt Thục vương liền vừa xanh vừa đỏ, cơ thể căn bản không động đậy được, bất giác cắn răng nói: “Sao ngươi lại không trúng độc? Đây rốt cuộc là thứ gì?”

Cổ Hạo Nhiên khóe môi mang theo nụ cười xán lạn, nói từng câu từng chữ: “Thục vương, ta khuyên ngươi đừng nên nghĩ những chuyện khác, trúng độc này ngươi chỉ còn có thể để tùy ý ta sắp đặt.”

Thục vương không biết hắn đã trúng độc gì, trong lòng Cổ Hạo Nhiên lại hiểu rất rõ, vừa nãy mấy mũi tên vừa bắn qua, mùi hương nhàn nhạt trong lúc không để ý tản phát ra, chưa từng trải nghiệm qua như bọn người Thục vương không cách nào phát giác ra, nhưng Cổ Hạo Nhiên lại trong nhất thời ngửi được, đây chính là Điệp Luyến hoa thần bí trong sơn trại tà ác, khiến tất cả mọi người không cách nào động đậy, chỉ có thể nghe theo số mệnh.

Cho nên Cổ Hạo Nhiên trong thời gian sớm nhất đã ngừng hô hấp, hương hoa này không nồng nặc như trước đây, rõ ràng có chút đạm nhã, Cổ Hạo Nhiên đang lúc thấy vô cùng kỳ quái về lai lịch của hoa này, nhưng đối với loại trạng thái này là cách tốt nhất tự bảo vệ chính mình.

Thục vương còn chưa mở miệng, Điệp Y khẽ chau mày lạnh lùng nói: “Giết hay không giết?” Điệp Luyến hoa này là lúc rời khỏi sơn trại hôm đó, quỷ sai thần khiến lại mang theo vài đóa, lúc nghe được Cổ Hạo Nhiên bị vây trong Lí quận, Điệp Y sớm đã đem hoa này nghiền thành bột mang theo, không ngờ thật sự là hữu dụng, khống chế thành công nhiều người phía trước như vậy.

Nhưng số lượng hoa có hạn, hiệu quả nhất định sẽ giảm đi nhiều, có thể khống chế được nhất thời không cách nào kéo dài thời gian như vậy, những điều này Điệp Y trong lòng đương nhiên hiểu rõ, thấy Cổ Hạo Nhiên tưởng rằng hiệu quả rất lớn, bất giác trực tiếp muốn biết được kết quả, trước khi giết người làm gì phải tốn nhiều lời như vậy, lại không phải dùng nước miếng dìm chết người.

Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y hỏi vậy, trong nhất thời sắc mặt Thục vương càng kém, bất giác nhướng mày trong lòng tính toán, thấp giọng nói nhỏ vài câu bên tai Điệp Y, Điệp Y lạnh lùng nhìn Thục vương phía đối diện, quay sang chỗ tối vẫy tay một cái.

Chỉ thấy trong nháy mắt chỗ tối xung quanh lập tức xuất hiện mười mấy cái bóng người, mười mấy người này không nói gì, trực tiếp xông lên trước, đem tất cả tên cầm đầu ở đây không chế lại, toàn bộ cưỡng chế đi về hướng cầu treo đang cháy hừng hực, khiến đám đại nhân vật có thể nói không thể động đậy, đều lớn giọng gào thét.

Cùng một lúc khóe miệng Cổ Hạo Nhiên kéo ra nụ cười nhàn nhạt, nói với Thục vương: “Thục vương, giữa chúng ta tuy có oán thù, nhưng con người ta luôn phóng khoáng, ngươi đã đáp lễ lớn như vậy cho ta, ta cũng không phải là người có qua không có lại, mạng này của ngươi hôm nay ta không cần, nhưng ta tin bọn ta không cần mạng của ngươi, có lẽ sẽ có người khác cần, ta có muốn cũng chẳng giúp được gì.”

Thục vương thấy Cổ Hạo Nhiên nói thẳng không cần mạng của hắn, trong nháy mắt liền thả lỏng, đầu mày liền chau lại, Cổ Hạo Nhiên này chỉ cần ra khỏi đây như vậy, thì người muốn mạng của hắn không cần nói cũng biết là ai, liền vừa gấp gáp bắt đầu giãy giụa, không ngờ, bạt mạng giãy giụa lại cảm thấy cơ thể có chút giải phóng, liền vui mừng bất động thanh sắc âm thầm điều tức.

Điệp Y lạnh lùng đem mọi thứ để vào mắt, dưới bầu trời đêm diện tích bốc hơi quá lớn, hiệu quả thật sự không thể được như ý mình, sau đó đỡ Cổ Hạo Nhiên dậy đi về hướng cầu treo, phía trước cầu treo có tất cả đại nhân vật, đều đã chất thành đống cản ngay đường lên cầu treo buộc phải đi qua.

Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y không nói lời dư thừa, trực tiếp đỡ tay hắn đi về phía ngọn lửa, bất giác nghiêng đầu quay sang cười với Thục vương: “Thục vương, không biết chúng ta có thể gặp lại hay không, nếu còn có thể gặp lại, tới lúc đó có lẽ có thể bàn điều kiện hợp tác, hiện tại, e ta lại phải nói câu nói trước đó, sau này không ngày gặp lại.” Nói xong bất giác cao giọng cười.

Thục vương thấy bọn Điệp Y một đoàn người đều đi về phía cầu treo, bất giác vừa cao giọng hạ lệnh: “Ngăn bọn họ lại cho bổn vương, có thể giữ được hai người họ lại bổn vương sẽ thưởng vạn lượng vàng, mặc kệ sống chết.” Vừa mau chóng giãy giụa.

Điệp Y nghe vậy thấy lão già chết tiệt này thấy bọn họ không giết hắn, lại còn dám ra lệnh không kiêng nể, bất giác hừ lạnh một tiếng đầu cũng không quay lại tay trái vung về sau một cái, đoản đao kẹp trong tay thoáng qua trong đêm tối bay về phía sau, đồng thời chân cũng không dừng, đỡ Cổ Hạo Nhiên đi về phía trước.

“Vương gia, cẩn thận.”

“A, vương gia, vương gia bị thương rồi.”

Cổ Hạo Nhiên chỉ nghe thấy thanh âm hỗn loạn từ phía sau vọng tới, tiếng chửi bới kêu gào ngày càng vang dội, bất giác quay đầu nhìn, thấy Thục vương sắc mặt sắt lạnh đứng im tại chỗ, trên nửa bên mặt toàn là máu, nhìn kỹ, lại thiếu đi một bên tai, máu tươi đang từng giọt từng giọt chảy xuống.

Cổ Hạo Nhiên sau đó bất giác ha ha cười lớn, càng ôm chặt Điệp Y hơn, Điệp Y nhìn như không quen với vẻ ngạo mạn của Thục vương nhưng thật ra là vì mình mà tức giận, vết thương trên người mình là nhờ Thục vương ban tặng cho, càng huống hồ Cổ gia bị hắn tính kế chịu thiệt quá lớn, trước mắt đã không thể lấy mạng hắn, vậy thì trước lấy một cái tai làm lợi tức cũng không tệ.

Trong tiếng cười Điệp Y đã đỡ Cổ Hạo Nhiên mau chóng bước tới cầu treo, Cổ Hạo Nhiên mắt thấy ngọn lửa bừng bừng ở phía trước, bất giác giật giật khóe miệng nhỏ giọng nói với Điệp Y: “Cái này, lẽ nào chúng ta phải xông qua ngọn lửa này?” Cúi đầu nhìn xuống rãnh sâu khoảng mười mét, sắc mặt bất giác không ngừng thay đổi.

Điệp Y lạnh lùng ừm một tiếng, quay sang đám người bên cạnh ra hiệu bằng tay, người trong Nguyệt đường mà nàng và Cổ Hạo Nhiên mang tới, đều mau chóng đem tất cả đám đại nhân vật vắt ngang chỗ phía cầu treo bên này, sau khi dọn dẹp xong vật cản đường của cầu treo, tất cả đều đứng phía sau Điệp Y.

Điệp Y đỡ Cổ Hạo Nhiên không nói lời nào, gia tăng cước bộ đi vào trong đám lửa, Cổ Hạo Nhiên cố chớp chớp mắt, nghiêng đầu nhìn Điệp Y mặt không biểu tình đồng thời càng thêm trấn tĩnh, sự kiên định đó khiến Cổ Hạo Nhiên tự dưng cảm thấy bình tĩnh, sau đó cũng không cự nự một lời nào, cắn răng cùng Điệp Y đi vào trong biển lửa.

Liệt hỏa, nóng rực, Cổ Hạo Nhiên theo phản xạ nắm chặt tay Điệp Y, Điệp Y một tay đỡ hắn, một tay nắm lại tay hắn thật chặt, nhàn nhạt nhưng kiên định nói: “Nhắm mắt lại, đi theo ta.” Nói xong lần nữa ra sức mang Cổ Hạo Nhiên gia tăng cước bộ mau chóng đi vào trong biển lửa.

Đám người thấy mấy người họ đi vào trong biển lửa, bất giác đều kinh ngạc nhìn mấy người dần dần chìm trong biển lửa, đến cả bản thân mình đã có thể động đậy được cũng không cảm giác được, ngọn lửa hừng hực đó đem cầu treo đốt thành một màu xanh quỷ dị, mắt thấy tất cả đám người đó đi vào trong biển lửa, không còn thấy thân ảnh, không còn thấy khí tức, hết thảy đều không còn, đám người bất giác chấn động mở to miệng, không cách nào tưởng tượng mọi chuyện xảy ra trước mắt, đã là người chiến thắng sao lại chọn cách tự thiêu, đây thật là suy nghĩ quá quỷ dị.

Chỉ có mình Thục vương sắc mặt sắt lạnh nhìn mấy người họ biến mất trong ngọn lửa, mệnh lệnh phẫn nộ vang trong tai mọi người, nhưng không cách nào ra lệnh cho bất kỳ ai, đây rõ ràng là lao vào ngọn lửa, còn cần gì họ đi bắt nữa.

Nóng, Cổ Hạo Nhiên nhắm mắt chỉ cảm thấy trong nháy mắt toàn thân nóng đến cháy người, nhưng cảm giác đó cũng chỉ trong nháy mắt, sau đó cũng không cảm thấy gì nữa, Cổ Hạo Nhiên liền mở mắt ra, thấy phía trước chính là cửa thành, còn biển lửa đã ở phía sau họ.

Chấn kinh, chấn kinh không cách nào nói thành lời, Cổ Hạo Nhiên nghiêng đầu nhìn chằm chằm Điệp Y mặt không biểu tình, đi ra từ trong biển lửa, loại chuyện phi thường này thật sự không thể tưởng tượng, tuy biết Điệp Y của hắn luôn thần thông quảng đại, nhưng chuyện này khiến người ta quá kinh ngạc.

Những người trong Nguyệt đường theo sau Điệp Y, ai nấy đều nắm chắc cái chết quyết tâm theo Điệp Y đi qua, lúc này thắng lợi đang ở phía trước, ai nấy bất giác đều mở to đôi mắt nhìn Điệp Y như nhìn vị thần, tuy một lời cũng không nói ra, nhưng ánh mắt đó đã nói lên tất cả.

Điệp Y thấy Cổ Hạo Nhiên kinh ngạc nhìn mình, bất giác vừa mau chóng đi về hướng cửa thành, vừa nhàn nhạt nói: “Không phải lửa.”

Ngọn lửa màu lam quỷ dị là lửa cũng không phải là lửa, nói thế nào đây, tính chất của ngọn lửa này có chút giống Minh hỏa, không phải là lửa thuần túy, mà là một thứ không biết từ vật liệu gì cấu tạo thành, vào thời đại này thứ đồ dị thường như thế tương đối khiến người ta kinh hãi, không ai biết càng không có người hiểu rõ, chỉ biết nhiệt độ nóng rực đó chính là đại diện cho lửa.

Mà trong mắt Điệp Y, là lửa hay không phải là lửa, vừa nhìn liền có thể nhận ra, sống ở thế kỷ 21 còn có gì không biết, đừng nói những thứ khác chút mẹo vặt này, trên tivi cũng thấy nhiều rồi, càng huống hồ Điệp Y sinh tồn ở tổ chức sát thủ, có một bộ phận chuyên môn làm những thứ này, có lúc dùng để thoát thân, nếu Điệp Y còn không nhìn ra, vậy thì sớm đã không cần lăn lộn nữa.

Càng huống hồ chiếc cầu treo này là chiếc cầu duy nhất nối Lí quận và bên ngoài, nếu đem nó đốt rụi, vậy thì người của Lí quận căn bản cũng không thể ra ngoài được, sai lầm lớn như vậy, Thục vương sao dám phạm phải, vả lại Thục vương lại là một người giỏi về cơ quan học, những thứ này có thể chế tạo ra cũng không phải là chuyện to tát gì.

Cửa lớn dưới con mắt dõi theo của mọi người được mở ra, ánh lửa cháy phía sau, rực rỡ tuyệt diễm, hai người dẫn đầu chói mắt hớp hồn đi ra, hai cái bóng như yêu tinh hoặc như thần tiên được tôn lên bởi ánh lửa sáng chói dị thường, vào lúc này in sâu vào trong tâm khảm của đám người có mặt ở đây, đám người đó trừng to mắt há hốc mồm nhìn mấy người kia đi xuyên qua biển lửa, nghênh nghênh ngang ngang đi ra khỏi cửa thành, trong nhất thời đều chăm chú nhìn về phía thân ảnh đang dần dần biến mất, trên mặt là vẻ vô cùng kinh ngạc.

“Đuổi, đuổi theo cho bổn vương, nhanh lên, dám kháng lại lệnh của bổn vương, giết không tha.” Thục vương mắt thấy bọn người Cổ Hạo Nhiên đi khỏi, bất giác vừa động đậy cơ thể đã được coi là tương đối linh hoạt, vừa cuồng nộ gào lên với mọi người.

Không ai động đậy, một màn trước mắt đã vượt quá phạm vi hiểu biết của họ, tất cả mọi người đều mở trừng mắt nhìn cửa thành rộng mở, người có thể đi ra từ trong lửa mà sống sót không phải là người mà là thần, mà họ thì tin phụng thần minh.

Cửa lớn mở ra, Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y dẫn đầu đi ra, Cổ Hạo Nhiên ngẩng đầu lên nhìn bên ngoài cửa thành một đội nhân mã lặng lẽ đứng đó, nhìn như nghiêm trang đứng đợi, bất giác trở tay siết chặt lấy Điệp Y, mắt đầy vẻ cảnh giác nhìn về phía trước.

Chỉ thấy trong đội người, người cầm đầu đó mở rộng vòng tay vẻ mặt tươi cười nói: “Tiểu đệ, chúng ta tới đón đệ, theo chúng ta trở về.”

Cổ Hạo Nhiên định thần lại chăm chú nhìn Cổ Hạo Thanh vẻ mặt tươi cười đang đứng trước mặt, bất giác khóe miệng lộ ra nụ cười vô cùng xán lạn, gật mạnh đầu nói: “Về nhà thôi.”

Còn tiếp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.