CHƯƠNG 33: BÁNH NGỌT BỊ MẤT VS NHÃN HIỆU CHÂN GIÒ HUN KHÓI
Trong phòng khách, Cảnh Lỗi đang xem tin tức, đôi chân dài gác trên ghế sa lông, anh hai mặc áo màu trắng, rất hiếm khi có thời gian rãnh rỗi như vậy, một lớn một nhỏ ngồi trên ghế sa lông ngây ngốc.
Rất nhanh đến thời điểm ăn cơm chiều, phần bánh ngọt nhỏ đã bị Đô Đô ăn sạch. Còn phần của anh hai vẫn còn một khối lớn, mắt to ngước lên nhìn anh hai, ước gì anh hai nói không ăn, nhóc sẽ lập tức tiến lên giải quyết dùm.
“Đô Đô đã ăn hết rồi, đây là của anh hai, Đô Đô không được giành ăn.” Cảnh Lỗi thấy Đô Đô kìm lòng không đậu luôn luôn nhìn sang bên này, đúng lúc lên tiếng, Cảnh Lỗi đã chia cho Đô Đô một chút, Đô Đô liền ăn sạch, cư nhiên vẫn còn muốn ăn.
Ăn nhiều bơ như vậy chịu được sao, Đô Đô vì sao không biết ngán.
Không ngán, đương nhiên không ngán, Đô Đô nhìn bánh ngọt của anh hai, nước miếng thiếu chút nữa liền chảy ra, mới ăn xong, nhưng vừa qua một lát nhóc liền muốn ăn tiếp.
Một toà nhà làm bằng kẹo đều là giấc mộng của mỗi bạn nhỏ.
Đô Đô sầu não rút tay về, ánh mắt vẫn luyến tiếc nhìn bánh ngọt, Cảnh Lỗi im lặng một hồi liền nói, “Đô Đô giúp anh hai lấy dép lê, anh hai để quên trong phòng trên lầu rồi.”
Đô Đô nhìn chằm chằm bánh ngọt, nghe thấy anh hai nói, nhóc béo lưu luyến đành phải đi lấy dép dùm anh hai.
Lúc thân ảnh Đô Đô biến mất, Cảnh Lỗi nhanh chóng đứng dậy, chỉ chừa lại một khối bánh nhỏ trên dĩa, phần còn lại thì bỏ hết vào bao, chạy nhanh ra ngoài bỏ vào thùng rác. Hắn thực sự là ăn không nổi nữa, cũng không muốn cho Đô Đô ăn, đành phải đi ra trước nhà bỏ rác, sau đó trở vào nhà dính một ít kem lên miệng của vịt con rồi bước đến ghế ngồi xuống, động tác nhanh nhẹn lưu loát.
Thời điểm Đô Đô cầm dép lê chậm chạm đi tới, anh hai vẫn còn ngồi trên ghế đọc báo, không chút nghi ngờ, giống y như lúc nhóc vừa rời đi. Chính là, chính là, khối bánh ngọt sao lại thiếu nhiều đến như vậy. Tuy vẫn còn một khối nhỏ, rất nhỏ rất nhỏ.
“Bánh ngọt lớn! Ân. . .” Giọng nói giật mình, mắt to kinh ngạc nhìn anh hai.
“Bánh ngọt cho vịt con ăn, không thể chỉ mình anh hai với Đô Đô, vịt con cũng phải ăn, anh hai đem khối bánh kia cho vịt ăn mất rồi.”
Cảnh Lỗi bình tĩnh đứng dậy, tiếp nhận dép lê từ trong tay Đô Đô mang vào. Trẻ con không nên lãng phí thức ăn, không thể tạo ra tấm gương xấu, Đô Đô cũng không muốn lãng phí bánh ngọt, đem ngón tay dính kem bơ liếm đến sạch sẽ.
Nha anh hai thực sự đem bánh ngọt cho vịt con ăn!
Đô Đô vội vàng chạy đến cửa, chỗ vịt con đang chơi cùng cánh của mình, nhìn bên miệng vịt con có ít kem, chứng cứ vô cùng xác thực, Đô Đô mắt to nhìn, vịt con mắt nhỏ cũng nhìn lại, mắt to đen bóng trừng mắt nhỏ xem xét trong chốc lát.
“Ừ, tiểu áp áp thực tham ăn!” Nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu đưa ra kết luận.
Vịt con vỗ vỗ cánh, cạc cạc kêu hai tiếng, ánh mắt vô tội nhìn chằm chằm Đô Đô.
“Ân!” Anh hai gật đầu lên tiếng trả lời, cũng không biết là ai tham ăn.
. . .Anh hai đem khối bánh ngọt còn lại trên dĩa cho Đô Đô ăn, Đô Đô cô đơn vẫn còn chút an ủi, dù gì không còn bánh ngọt ăn vẫn còn chocolate a, sớm muộn gì cũng của Đô Đô. Nghĩ đến đây, Đô Đô lấy lại tinh thần, cái miệng nhỏ nhắn ăn xong bánh ngọt, lắc lắc thân hình ôm mô hình xếp gỗ đi ra, ngoan ngoãn lui vào một góc trong phòng khách chơi xếp gỗ nửa ngày.
Anh hai đang ở nhà bếp nấu đồ ăn, cơm tẻ với chân giò hun khói hồng hồng, tôm bóc vỏ, còn có cà rốt đầy dinh dưỡng.
Anh hai xé mở gói thức ăn, đem chân giò hun khói ra, bỏ bao ni lông vào thùng rác.
Chơi trong chốc lát, Đô Đô đứng dậy chạy vào nhà bếp, quan sát anh hai làm việc, ngoan ngoãn không quấy rầy anh hai, lúc sắp sửa trở ra ngoài liền bị một vật nằm trong thùng rác hấp dẫn.
Màu sắc rực rỡ, giống như bức tranh, đối với phát hiện này khiến Đô Đô thích thú nghĩ đây là đồ chơi, Đô Đô lấy ngón tay cầm lên chuồn ra ngoài.
. . .Bữa cơm tối, Đô Đô cầm muỗng nhỏ ăn cơm, nhưng lại đem cà rốt chừa lại, anh hai hỏi sao nhóc không ăn, nhóc lại ừ nói muốn cho vịt con ăn, Cảnh Lỗi nói vịt con không phải là con thỏ nên không ăn cà rốt, Đô Đô nhỏ giọng kháng nghị, nói nhóc cũng không phải con thỏ sao lại bị bắt ăn.
Cảnh Lỗi muốn Đô Đô ăn cà rốt chính là rất bổ mắt, lo lắng Đô Đô mỗi ngày xem TV, anh hai mới cố ý thêm cà rốt vào.
Bạn nhỏ Đô Đô đành phải chịu nhục há miệng nhỏ ăn hết cà rốt. (chủ yếu nhóc sợ không ăn anh hai sẽ không cho ăn chocolate nữa.)
Cơm nước xong, anh hai dọn dẹp bàn, Đô Đô ưỡn bụng nhỏ ra lại bắt đầu đi chơi.
Bất quá tình huống mới lại rất nhanh xảy ra, anh hai từ trong nhà bếp đi ra, trong phòng khách, Đô Đô đang đắc ý nhìn chân của mình.
A, đây là cái gì? Trên bắp đùi trắng noản của Đô Đô hé ra một bức tranh vẽ, bị quần che lại, kỳ thật dán gần nửa ngày Cảnh Lỗi mới nhìn thấy được bức tranh kia, cẩn thận xem xét, không phải bức tranh gì đâu a, rõ ràng là nhãn hiệu, mặt trên còn viết chân giò hun khói chất lượng tốt.
“Đô Đô mau lấy xuống!” Anh hai ra lệnh nói,Đô Đô giật mình, lấy tay che lại nhất quyết không định tháo ra, Cảnh Lỗi muốn ra tay, thân thể Đô Đô nhanh như chớp chạy đến cầu thang, hai chân lúc này chạy trốn thật nhanh. Đá tiếc Cảnh Lỗi bắt kịp, một bàn tay ôm sát cánh tay của Đô Đô, bế bổng lên, hai chân trong không trung đá loạn xạ, tay kia của anh hai không nói hai lời liền tháo ra.
. . .
Đô Đô tức giận a, mãi cho đến khi tắm rửa xong rồi, thời điểm nằm trên giường ngủ vẫn còn giận dỗi a.
Hai chân nằm thành chữ O trên giường, không biết cứ nghĩ nhóc đang phơi nắng tiểu kê kê, kỳ thật Đô Đô đang càu nhàu, cái miệng nhỏ nhắn thầm thầm thì thì, Cảnh Lỗi nửa ngồi nửa nằm đọc sách, mặc kệ nhóc, cho Đô Đô tự nói một mình.
“Anh hai hư! Cực kỳ hư!” Giọng oán hận, Đô Đô trần truồng nằm, bụng nhỏ giống như con ếch phình lên, anh hai thật sự không có lương tâm.
Cảnh Lỗi trở mình, không để ý tới nhóc.
“Mẹ trở về liền méc mẹ! ba trở về liền méc ba!” Đô Đô tiếp tục thầm thì, âm thanh nho nhỏ lại cực kì rõ ràng.
Cảnh Lỗi nhìn nhóc một cái, Đô Đô mắt to mới đầu nhìn chằm chằm anh hai, sau phát hiện anh hai nhìn lại liền nhắm mắt cái miệng cũng ngừng nói. Nghiêng đầu, mắt to lại mở ra nhìn anh hai, ngập nước, sau đó im lặng nhìn lên trần nhà.
Cảnh Lỗi không nói chuyện, quay đầu lại tiếp tục đọc sách, vừa thấy anh hai không nhìn nhóc nữa, cái miệng nhỏ của Đô Đô lại tiếp tục nói, thân mình mềm nằm bên kia, chỉ biết nói có mấy câu như anh hai hư, ba mẹ trở về phải nói cho bọn họ biết.
Cảnh Lỗi lúc này bị nhóc làm cho buồn cười, đứa nhóc này cũng quá cố chấp đi.Cảnh Lỗi đem chăn nhỏ đắp lên bụng nhóc, Đô Đô vẫn không nhúc nhí, chân vẫn như cũ để chữ O, chờ Cảnh Lỗi xoay người sang chỗ khác lại bắt đầu than thở, lấy tay đẩy chăn ra, chân cũng đạp đạp.
“Đô Đô, không quậy nữa, mau ngủ.” Anh hai lên tiếng, đứng dậy chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.
Đô Đô rất không phục, xem ra còn muốn nói nữa, anh hai đã giành nói trước, “Em còn nói, anh liền méc với bọn họ chuyện em đái dầm!”
Trong phòng tối đen, Đô Đô lập tức im miệng, anh hai không nhắc lại chính mình cũng quên chuyện đái dầm này, tuy còn nhỏ như Đô Đô vẫn rất để ý việc này, bị nhiều người biết rất xấu hổ, nhất là Ny Ny, nhất định sẽ trêu chọc nhóc. Đầu suy nghĩ nửa ngày, cư nhiên không thể phản bác, đành phải tiếp nhận uy hiếp của anh hai, quả nhiên không nói gì nữa.
Đô Đô nhận mệnh nhắm mắt lại, xoay thân mình thay đổi tư thế, mặt hướng tới Cảnh Lỗi, vươn cánh tay ngắn ngủn nắm lấy tay anh hai, “Anh hai, vỗ vỗ, vỗ vỗ!” Mới vừa “gây lộn” xong lại còn bắt anh hai vỗ vỗ, tiểu trượng phu Đô Đô luôn thay đổi 180 độ.
Cảnh Lỗi nghĩ thầm, đại nhân không nên chấp tiểu nhân, anh hai vẫn là vươn tay, vỗ nhẹ phía sau lưng Đô Đô.
Đô Đô hô hấp lạnh run, trong bóng đêm, mắt to chăm chú nhìn ngực anh hai, phía sau được bàn tay anh hai vỗ nhẹ, Đô Đô vươn tay, đặt lên ngực anh hai.
Ở chung cũng quen thuộc nhiệt độ cơ thể lẫn nhau, kỳ thật anh hai cũng không phải rất hư, chính là bình thường cũng hư như vậy, nghĩ nghĩ, mắt to Đô Đô từ từ nhắm lại, cánh tay còn ôm lấy ngực anh hai, ngay cả chân cũng khoát lên.
Cảnh Lỗi chờ nhóc ngủ say, đem nhóc nằm ngửa lại, thân thể nho nhỏ chắc thịt, mang theo mùi sữa tắm thơm ngát, ngực phập phồng, lúc ngủ Đô Đô phá lệ nhu thuận đáng yêu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc Đô Đô, lại lấy ngón tay sờ sờ khuôn mặt nhóc, anh hai khẽ thở dài một tiếng, cùng ở chung với Đô Đô ngốc thật lâu, Cảnh Lỗi cảm thấy chính mình đôi khi giống như một đứa nhóc không thể giải thích nổi tình cảm với cái người đang say ngủ này, không biết đến bao giờ mới lớn lên.
Toàn bộ văn HOÀN