CHƯƠNG 30: NGỦ A NGỦ
Chưa đến chín giờ, ngủ lúc này còn quá sớm, một lớn một nhỏ đã tắm rửa sạch sẽ, Cảnh Lỗi ngồi trên ghế sa lông, hai chân dài để ngang đặt lên cái máy laptop, đang xem bút ký, dò tìm một vài tư liệu cùng hình ảnh, mặt nghiêng nghiêng suy nghĩ, anh hai biểu tình chuyên chú thật sự mê người.
Đô Đô mặc quần lót nhỏ, trên cổ thắt khăn tắm, đang giả làm siêu nhân ở trong phòng khách bay tới bay lui, trong chốc lát cảm thấy một mình chơi rất buồn chán, Đô Đô bắt đầu đi quấy rối anh hai.
“Anh hai! Chiêm chiếp! ##!” Miệng nhỏ Đô Đô kêu chiêm chiếp, ngón tay mập mạp hướng về anh hai phóng ra tia năng lượng siêu cường.
Cảnh Lỗi chuyên tâm tìm tư liệu, đang gõ một số chữ, không có thời gian để ý Đô Đô, đầu cũng không nâng lên.
Đô Đô bị làm lơ, nhóc mập mạp quấn khăn quanh cổ đứng ở đó, mắt to nhìn nhìn, tịch mịch không nói lên lời, không cam lòng, trong chốc lát, lại chạy đến trước mặt anh hai, nhón chân tay, vươn hai tay để lên đầu anh hai, tiếp tục chiêm chiếp, anh hai vẫn không ngẩng đầu, mười ngón tay để lên bàn phím gõ đều đặn.
Nhóc Đô Đô phá được một tấc lại muốn tiến lên một thước, chẳng những miệng nhỏ chiêm chiếp không ngừng, còn can đảm lấy bàn tay nhéo lỗ tai anh hai.
Cảnh Lỗi đang cố gắng chuẩn bị tư liệu đầy đủ để bảo vệ luận án cho tốt, ngẩng đầu.
“Nha” vừa thấy anh hai ngẩng đầu, dũng sĩ bảo vệ trái đất Đô Đô nhanh chóng lui về phía sau, ôm lấy đầu, mông lắc lắc chạy trốn, vừa chạy vừa la làng lên, vừa sợ anh hai truy đuổi, lại vừa sợ anh hai không thèm truy đuổi.
Dũng sĩ bảo vệ trái đất chạy tới cầu thang, đặt mông ngồi xuống, mắt to trong suốt quan sát anh hai vẫn còn ngồi trên ghế sa lông, cái miệng nhỏ nhắn giương lên, cười khanh khách, ngồi trên bậc thang, đà điểu Đô Đô tưởng anh hai không thấy nhóc, hài lòng cười.
Cảnh Lỗi đóng máy tính lại. Rốt cuộc cũng đứng dậy!
Đô Đô la lên, từ bậc thang đứng phắt dậy, thân mình mũm mĩm lắc lắc chạy lên lầu.
Anh hai một phen bước đến, chặn Đô Đô lại ôm xuống dưới, cánh tay Đô Đô vùng vẫy phản kháng a, anh hai trước tiên đem khăn tắm quấn quanh cổ nhóc cởi ra, sau đó Đô Đô bị anh hai “ném” lên ghế sa lông, bắt đầu trả thù, Đô Đô hưng phấn kêu lên, tiếng la vang tận trời xanh, vịt con dựng thẳng lỗ tai lắng nghe.
Trên ghế sa lông, Đô Đô, Cảnh Lỗi biến thành một khối, béo Đô Đô muốn đứng lên, bị anh hai dùng đùi trấn áp. Đô Đô ngược lại còn cười vui vẻ, hai cái chân bị đè không dùng được liền lấy tay đánh loạn xạ, giống như con rùa bị lật úp mai lại quơ quào.
Hai người chơi đùa trong chốc lát, anh hai giải phóng cho Đô Đô, thấy nhóc cười không ngừng, sợ bị đau sốc hông, Cảnh Lỗi đem Đô Đô đang còn vui vẻ ôm lên, Đô Đô cười khanh khách, cảm xúc bây giờ đang rất “high”, không biết như thế nào đùa giỡn quá mức. Cái loại khoái hoạt này, sau khi trưởng thành rất khó để có thể cảm nhận lại được.
Hai người cười một hồi, anh hai đi đến tủ lạnh lấy nước uống, thuận tiện rót cho Đô Đô một ly nước ấm, Đô Đô không muốn uống, anh hai cầm cái ly, uống một chút.
Lập tức Đô Đô lấy lại tinh thần, “Cùng cạn! Cùng cạn!” Thanh âm Đô Đô hưng phấn hô nửa ngày, sau đó cầm ly liền ùng ục ùng ục uống ngay.
Cằm nhỏ dính đầy nước, chảy xuống ngực, thấm vào quần lót nhỏ, chơi đùa một hồi, sau đó bị anh hai bắt đi ngủ.
Vào mùa hè, thời tiết ấm áp, bầu trời trong vắt đầy sao, bên ngoài sân vang lên tiếng ve sầu kêu nhộn nhịp, trong phòng một mảng yên bình, trên giường, Đô Đô giang hai tay hai chân chữ đại, tuyệt không cảm thấy xấu hổ, làn da mềm mại thơm thơm, hai bắp đùi trắng noãn chắc thịt, tiểu kê kê im lặng nằm ở giữa.
Ánh trăng sáng bạc nhu hoà, anh hai cũng đang ngủ, chỉ mặc độc nhất cái quần lót, đường cong thân thể thon dài mạnh khoẻ, khuôn mặt nằm nghiêng càng thêm anh tuấn đầy mị lực của tuổi thiếu niên, một bàn tay ôm lấy thắt lưng của Đô Đô, giữa đêm mùa hè nhưng lại tràn đầy ý xuân.
Một đoạn ngắn về chuyện ngủ trưa
Bên ngoài nhiệt độ cao nóng nực, vịt con đang ở trong sân phơi nắng.
Đô Đô hôm nay không muốn ngủ trưa.
Trong nhà không khí mát mẻ, trên giường lớn màu trắng, Cảnh Lỗi nằm ngủ, mắt nhắm lại, lông mi dày đậm, mũi cao phát ra tiếng hít thở đều đặn, rất nhẹ rất nhẹ có một luồng hô hấp ngọt ngào thổi lên mặt Cảnh Lỗi, còn mang theo hương thơm của cơ thể.
Trạng thái này giữ được gần một phút, Cảnh Lỗi rốt cuộc cũng mở mắt, Đô Đô xuất hiện ngay trước mặt, biểu tình tinh quái, mắt to nhìn như kẻ trộm, khuôn mặt nhỏ nhắn tiến đến trước mặt anh hai, mắt to đen bóng nhìn chằm chằm khuôn mặt anh hai, chóp mũi thiếu chút nữa đụng đến chóp mũi anh hai, đúng vậy, nhóc đang xem xét coi anh hai có đang ngủ hay không. (nếu anh hai thật sự đang ngủ, nhóc mập mạp sẽ lén lút lén lút chuồn đi.)
Nha, anh hai tỉnh! Mắt trợn tròn! Thân thể giật mình run lên một chút, sau đó Đô Đô duy trì nguyên trạng, cùng anh hai mắt to đối mắt nhỏ nhìn nhau hai mươi giây, không biết suy nghĩ cái gì, giống như người vô tội, thu cánh tay lại, lăn lông lốc về chỗ cũ, nằm úp sấp đặt đầu lên gối nhỏ, nhắm lại đôi mắt to, cánh tay đem chăn nhỏ đắp lại ngay ngắn, tự mình phối nhạc, cái miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng ngáy o o, giống y như đang ngủ say.
Nhìn thân thể mập mạp nằm ở k, tấu nhạc nửa ngày, cũng không nghe được động tĩnh gì của anh hai, Đô Đô nghi ngờ a, thử mở mắt to ra xem xét, anh hai không nhúc nhích, nằm ở bên kia, nhìn chằm chằm nhóc, hai người nằm nghiêng trên giường mắt to nhìn mắt nhỏ, Đô Đô ngượng ngùng, chính mình giương cái miệng nhỏ nhắn cười rộ lên, nghiêng thân mình hướng về anh hai, một bên cười một bên mút ngón tay, chân cũng giơ lên, giống như con mèo nhỏ cuộn lại thành một khối.
Ánh mắt anh hai quan sát Đô Đô, cũng không nói chuyện, một bàn tay đưa qua đem Đô Đô ôm vào lòng ngực, bắt đầu vỗ nhẹ lưng của nhóc. Đô Đô dùng chân đạp đạp chăn nhỏ chơi, trong chốc lát lớn mật, lấy răng gặm gặm anh hai, Cảnh Lỗi cũng không để ý, chính là vẫn vỗ nhẹ vào lưng nhóc, Đô Đô cọ cọ một hơi liền ngừng, mắt to từ từ khép lại, miệng nhỏ thở ra đều đặn ngủ say.