CHƯƠNG 18: PHIÊN NGOẠI 1 – CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC CỦA BA NGƯỜI
Buổi tối lúc chín giờ.
Bật đèn lên, phòng khách sáng ngời. Ba Cảnh đang ngồi trên ghế sopha xem TV, tuy đã trung niên nhưng dáng người vẫn khôi ngô cao lớn, có chút mỡ thừa, nhưng cũng không ảnh hưởng đến mị lực của người đàn ông thành đạt, hiện tại trong lòng hắn đang ôm quả cầu mập tròn xem TV.
“Vợ ơi, giúp anh pha bình trà nha, cám ơn em yêu.” Ba Cảnh ngồi trên ghế salong xem TV tới tiết mục yêu thích trở nên phấn kích, không đành lòng bỏ lỡ.
Đô Đô mặc áo ba lỗ cùng quần lót nhỏ màu trắng, ngồi trên đùi ba sờ sờ bụng phình phình của mình, nhân tiện cũng xem TV, tuy rằng xem không hiểu.
“Vợ a” Đô Đô bắt chước âm thanh nũng nịu của ba Cảnh, “Giúp Đô Đô làm cám ơn ân cám ơn mẹ yêu!” Làm cho ba Cảnh cười ha ha, Đô Đô cũng bắt chước cười theo, mẹ Tô nhìn bọn họ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
Mẹ Tô bưng khay trà đi tới, trên đó còn có một túi kẹo, “Được rồi, coi xong rồi đi ngủ sớm. . . Đô Đô! Đi ngủ sớm một chút!” Mẹ Tô dặn dò hai cha con một chút, liền đi lên lầu tắm rửa lên giường ngủ, gần đây làm việc hơi nhiều, cảm thấy mệt mỏi nên ngủ sớm.
Tuy rằng biết ăn kẹo nhiều không tốt, chính là cảm thấy bộ dáng tràn đầy vui mừng của nhóc khi thấy kẹo, mẹ Tô trong lòng liền nổi lên tình thương của mẹ, không đành lòng ngăn cản Đô Đô.
Ba Cảnh bưng ly trà lên uống, Đô Đô gối đầu lên đùi ba Cảnh, thân hình nằm trên ghế salon, bàn tay nhỏ cầm túi kẹo, vui mừng ôm vào trong ngực chơi một hồi, sau đó ngồi dậy đưa gói kẹo nhờ ba Cảnh mở ra, ba Cảnh cười mở dùm nhóc.
Sau đó Đô Đô đem kẹo đổ vào khay trà, mắt to hưng phấn nhìn kẹo lăn qua lăn lại. Tay mập mạp cầm lấy một viên bỏ vào miệng, sau đó bưng cái dĩa đầy kẹo lên cho ba Cảnh xem, ba Cảnh sờ sờ đầu Đô Đô, cũng cầm một viên bỏ vào miệng, uống hớp trà xong xem TV, hai người hoà thuận vui vẻ.
Người đứng tuổi, gặp được tiểu hài tử vui đùa cùng hắn thực hạnh phúc, nhớ tới Tiểu Lỗi, chính mình không có nhiều thời gian chơi cùng với nó, thời điểm đó rất bận rộn, không có tâm tình thoải mái như bây giờ cùng đứa con tâm sự. Cha con lúc ở cùng nhau chỉ là chạy bộ, chơi bóng, cảm tình cũng rất tốt, điều đó làm ba Cảnh rất vui mừng.
Đô Đô thật ngoan ngoãn, thật đáng yêu, ba Cảnh thực sự rất thích Đô Đô, cho nên muốn cưng chiều nhóc. Tóm lại ba Cảnh đối với cuộc sống bây giờ rất vừa lòng.
“Linh” Điện thoại vang lên, ba Cảnh lập tức nghe, “Uy. . . Tiểu Lỗi a.”
Đô Đô vẫn còn nằm sấp trên ghế ăn kẹo, bàn tay nhỏ lăn qua lăn lại, mắt to nhìn tới nhìn lui.
“Ba chút nữa sẽ ngủ, dì ngủ rồi. . . Cái gì, gọi Đô Đô. . . Không có, Đô Đô chưa ngủ. . .”
“Đô Đô, anh hai gọi điện thoại.” Ba Cảnh đem điện thoại để vào lỗ tai của Đô Đô.
“Uy. . .” Nhỏ giọng nói.
“Đô Đô!” Tiếng nói này là của? Đô Đô lập tức ngồi dậy, là tiếng của anh hai.
“Ừ. . . A . . .Ân. . .” Đô Đô ừ a a nửa ngày, ba Cảnh lấy điện thoại về vừa nghe thì đã tắt máy.
Để điện thoại xuống, nhìn Đô Đô ngồi ngốc ở đằng kia, mắt to chớp động, miệng chu lên, biểu tình nhìn thật tội nghiệp.
“Đô Đô làm sao vậy?’
“Ân. . . Anh hai không cho ăn kẹo, còn không xem TV. . .Anh hai bắt đánh răng, còn bắt đi ngủ, không nghe lời liền ba!ba!” Đô Đô khoa tay múa chân, “Còn đánh mông, đánh mông!” Hai tay giơ lên bắt chước động tác của anh hai.
Cảnh Lỗi như thế nào có thể đánh Đô Đô, lúc nhỏ mình cũng không có đánh hắn, ba Cảnh lần này cảm thấy hành động của con mình hơi quá đáng.
“Đô Đô đừng sợ hắn, có ba ở đây. Anh hai dám khi dễ Đô Đô, ba liền đánh hắn!” Ba Cảnh hiên ngang lẫm liệt, một thân chí khí.
Có một chỗ dựa vững chắc, lập tức Đô Đô từ bộ dáng vô cùng uỷ khuất trở nên vui vẻ, hai cánh tay ôm chặt lấy ba Cảnh, ba CẢnh cũng an ủi ôm chặt lấy thân thể béo của Đô Đô, thật sự phụ tử tình thâm a.
“Ba ba.”
Ba Cảnh cúi đầu nhìn Đô Đô, “Làm sao vậy?”
“Anh hai nói, sẽ gọi điện thoại để, để, để kiểm tra.” Đô Đô ngẩng đầu, biểu tình đáng thương, chớp chớp lông mi, hướng chỗ dựa vững chắc méc.
“Không có việc gì, một hồi nữa anh hai có gọi điện thoại, ba ba sẽ nói cho hắn biết Đô Đô thật ngoan ngoãn đi ngủ rồi.”
Lúc này Đô Đô mới yên tâm, rúc vào cánh tay khoẻ mạnh của ba Cảnh, hai người tiếp tục dựa vào nhau xem TV xem TV, ăn kẹo ăn kẹo, thật sự là thiên đường.
Ba Cảnh đi toilet, Đô Đô một mình nằm trên ghế salon, đem cái chén nhỏ đặt trên bụng, rồi đặt trên đùi, rồi đặt trên ghế salon chính mình nằm úp sấp lại, chơi đùa vui vẻ.
Điện thoại vang lên, ba Cảnh vẫn chưa trở lại, vang trong chốc lát, Đô Đô đành phải đứng dậy chạy đi nghe.
“Uy. . . Tiểu Lỗi a” Đô Đô trầm giọng gọi tên anh hai, bắt chước tiếng của ba Cảnh, chẳng giống cái gì nghe thật buồn cười, “Đô Đô rất ngoan Đô Đô đã ngủ rồi”
Nói xong liền cúp điện thoại xuống, lại ngồi trên ghế bắt đầu ăn kẹo.
Ở đầu kia của điện thoại, thân ảnh cường tráng cao ngất, khuôn mặt anh tuấn nhíu mày, nhìn chằm chằm di động, hoài nghi lỗ tai nghe nhầm, nhóc Đô Đô này đang quậy cái gì a.
Lập tức gọi lại một lần nữa.
“Uy. . .” Vẫn là tiếng của Đô Đô.
“Đô Đô!”
A, bị kêu đích danh, “Anh hai” Âm thanh của Đô Đô đã trở lại.
“Em đang làm cái gì? Tại sao bây giờ vẫn chưa đánh răng đi ngủ!”
“Ừ. . . Ngủ! Thật sự ngủ. . . Em thật sự đang ngủ!. . . Đô Đô thật sự ngủ, anh hai. . .”
Vô luận Đô Đô nói như thế nào anh hai chính là không tin, anh hai tại sao lại khó dụ như vậy, Đô Đô mồ hôi đều muốn chảy ra. . .
Ghi chú: Trong miệng Đô Đô đang ngậm kẹo, với lại trong di động truyền ra âm thanh của TV, cho nên anh hai đoán rằng nhóc chắc chắn đang vừa ăn kẹo vừa xem TV.