Dịch: Lục Lam
Biên: Laoshu
***
Nửa đêm trời đổ cơn mưa nhỏ, buổi sáng mát mẻ hơn trước rất nhiều, không khí cũng đặc biệt trong lành.
Thanh Thư duỗi lưng vươn vai một cái, hít sâu một hơi rồi nói: “Nếu mấy ngày tới đều có mưa thì tốt biết bao.”
Mấy ngày nay quá nóng rồi.
Lúc tổ tôn hai người còn đang dùng điểm tâm thì Cố Nhàn tới. Nhìn thấy bữa sáng trên bàn, Cố Nhàn có chút kinh ngạc: “A..., còn có cả tàu hũ nữa.”
Cố Nhàn vô cùng thích uống sữa đậu nành và ăn tàu hũ. Tàu hũ hôm nay lóng lánh như bạch ngọc, vừa nhìn đã khiến cho người ta muốn ăn.
Nếm thử một miếng, Cố Nhàn kinh ngạc không thôi.
Hương thơm nồng đậm mà trong trẻo cùng chất đậu nóng ấm, mịn mềm hòa vào nhau làm cho hương vị càng tăng thêm. Cố Nhàn cảm nhận rõ được miếng đậu hũ dọc theo đầu lưỡi trượt vào miệng.
Lại múc một miếng cho vào trong miệng, nuốt xong Cố Nhàn bèn hỏi: “Tàu hũ này sao lại ăn ngon như vậy? Là người nào làm ra?”
“ Tường thẩm làm đấy.”
Cố Nhàn có chút không tin nói: “Nương, cũng không phải con chưa từng ăn tàu hũ Tường thẩm làm, nào có ngon được như vậy.”
Tàu hũ này đã ngon lại trơn mềm, vừa vào miệng đã tan, ở phủ thành nàng cũng chưa từng được ăn tàu hủ làm tuyệt như vậy đâu.
Cố lão phu nhân nhìn thoáng qua Thanh Thư đang cúi đầu ăn mì, vừa cười vừa nói: “Gần đây có người chỉ điểm cho bà ấy, cho nên đồ làm ra ăn ngon hơn so với trước kia.”
Người mà lão phu nhân nói đến kỳ thật chính là Thanh Thư. Chỉ là bà sợ Cố Nhàn lại nghi thần nghi quỷ nên giấu không nói ra.
Từ nhỏ Cố Nhàn đã thích ăn đậu phụ và tàu hủ, nghe xong lại hỏi: “Nương, người xem có thể để Tường thẩm đến chỉ điểm cho Lý tẩu tử hay không.”
Nếu như Lý thẩm học được bí quyết, mỗi ngày nàng đều có thể uống mỹ vị của tàu hũ rồi.
Lão phu nhân cười nói: “Tất nhiên là được.”
Nếu là Tường thẩm tự mình nghĩ ra được, Cố lão phu nhân cũng phải hỏi qua ý của bà ấy. Nhưng tàu hũ ngon miệng như này đều là do Thanh Thư chỉ điểm đấy, bà đương nhiên có thể làm chủ.
Dùng xong điểm tâm, Cố Nhàn thấy Thanh Thư thong dong đi bộ trong sân mới sốt ruột nói: “Con sao còn ở chỗ này vòng tới vòng lui được hả? Mau tranh thủ về phòng đọc sách đi.”
Cố lão phu nhân cười nói: “Ngày thường Thanh Thư đều rất khắc khổ, Phó tiên sinh nhất định sẽ thu nhận con bé, ngươi không cần lo lắng.”
Cố Nhàn mà không lo lắng thì cũng đã không đến đây sớm như vậy: “Nương, danh tiếng vị Phó tiên sinh này ở phủ thành vô cùng lớn, không biết bao nhiêu người muốn mời bà ấy. Nhưng yêu cầu của Phó tiên sinh rất cao, không đạt yêu cầu của bà thì dù có dâng nghìn vàng cũng không dạy đâu.”
Nàng ngây người tại phủ thành thời gian dài như vậy, đã nghe rất nhiều người nói về Phó tiên sinh, chẳng qua người thì nàng chưa gặp qua.
(Truyện đăng tại [email protected]ục Lam)
Phải thông qua khảo hạch mới có thể nhận, điều này Thanh Thư có thể hiểu. Chỉ những đệ tử thông minh hơn người mới có thể thi vào học đường tốt, nếu dạy cho hạng người ngu dốt không tiếp thu được, lão sư có lợi hại hơn nữa cũng không cách nào dạy thành tài nổi. Vị Phó tiên sinh này đã tạo được danh tiếng tốt, tất nhiên sẽ không tự phá đi chiêu bài của mình rồi.
Chỉ là nghe xong lời này, Thanh Thư lại cảm thấy có chút kỳ quái: “Bà ngoại, bà ấy đã lợi hại như vậy, tại sao phải từ phủ thành chạy tới huyện Thừa Phong?”
Phủ thành lớn như vậy nhất định có không ít người tư chất xuất chúng, muốn tìm mấy đệ tử vừa ý cũng không phải chuyện khó. Thế mà bà ấy lại tới huyện Thái Phong, Thanh Thư cảm thấy điểm này có vấn đề.
Cố lão phu nhân rất vui vẻ vì sự nhạy bén của Thanh Thư: “Đồng Tri đại nhân* mới tới coi trọng Phó tiên sinh, mời bà mối tới cửa cầu thân. Phụ mẫu Phó tiên sinh cùng huynh trưởng và tẩu tẩu đều động tâm, nhưng Phó tiên sinh không bằng lòng.”
*Chú thích: Đồng Tri là một chức quan thời nhà Minh-Thanh, chịu trách nhiệm phân chia muối, lương thực, sông ngòi đê điều, phòng thủ và bảo vệ nguồn nước ở địa phương, tạo thuận lợi cho người dân.
Chuyện này đã lan truyền xôn xao ở phủ thành, người Cố lão phu nhân phái đi không cần tốn nhiều sức lực đã thăm dò được rồi.
Kỳ phu nhân nhận được tin của Cố lão phu nhân, bèn hỏi dò Phó Nhiễm có nguyện ý đến huyện Thừa Phong hay không. Đúng lúc Phó Nhiễm muốn tránh mặt vị Đồng Tri kia, một lời lập tức đáp ứng việc này.
Cố Nhàn cũng biết Phó tiên sinh không lấy chồng, nhưng lại không biết chuyện Đồng Tri tới cửa cầu thân: “Vì sao lại không đồng ý? Chẳng lẽ là do tuổi tác vị Đồng Tri kia quá cao?”
Cố lão phu nhân lắc đầu nói: “Vị Đồng Tri kia năm nay ba mươi tuổi, so với Phó tiên sinh thì còn nhỏ hơn một tuổi. Đoán chừng là Phó tiên sinh không muốn trở thành đối tượng tục huyền (thành thân lần nữa sau khi vợ mất) cho người ta, vì vậy mới từ chối. “
Người như Phó tiên sinh, nếu muốn gả cho người khác thì đã sớm gả, đâu còn chờ cho tới giờ.
Thanh Thư yên tâm, cười híp mắt nói: “Xem ra con lại nhặt được món hời lớn rồi.”
Nếu không có chuyện như vậy xảy ra, đoán chừng Phó tiên sinh cũng sẽ không bằng lòng đến huyện Thừa Phong rồi.
Cố Nhàn cũng cảm thấy thật may mắn: “Thanh Thư, chờ chút nữa con nhất định phải biểu hiện tốt một chút. Đi theo tiên sinh học thật tốt, sau này đến kinh thành rồi tranh thủ thi đậu nữ đường Kinh Đô.”
Cố Nhàn chưa từng suy nghĩ đến Văn Hoa đường, chỉ cần Thanh Thư thi đậu nữ đường ở kinh đô là nàng đã quá hài lòng rồi.
Thanh Thư cũng không dám mạnh miệng, nàng chỉ là sống nhiều hơn mười năm so với người khác chứ cũng không phải thật sự biến thành thông minh.
Chuyện nhà mình thì tự mình tỏ rõ. Thiên tư của nàng cũng không xuất chúng, cho nên chỉ có thể từ từ bù đắp bằng những nỗ lực sau này.
Cố lão phu nhân liếc nhìn Cố Nhàn, oán trách: “Con đây là đang cảm thấy Thanh Thư quá thả lỏng, muốn làm cho con bé khẩn trương sao?”
Lúc này Cố Nhàn mới phản ứng được lời vừa rồi sẽ mang đến áp lực cho Thanh Thư.
Cố lão phu nhân nói với Thanh Thư: “Đừng nghe lời mẹ con nói, đợi lát nữa biểu hiện cho tốt, phát huy trình độ thường ngày là ổn rồi.”
Thanh Thư cười đáp: “Bà ngoại, người đừng lo lắng, con không căng thẳng đâu. Nếu như Phó tiên sinh không nhận con, sang năm khi con đến kinh thành lại mời người tốt hơn.”
Kinh thành ngọa hổ tàng long, chỉ cần ra giá thì muốn tìm người tốt hơn Phó tiên sinh cũng không phải việc gì khó.
Vì để cho Thanh Thư thả lỏng nên Cố lão phu nhân quay đầu lại cười: “Đúng, nàng ta không nhận ta cũng không cần phải xin xỏ. Đợi lúc đến kinh thành, bà ngoại mời cho con tiên sinh tốt hơn.”
Bảo bối nhà bà vừa ngoan ngoãn, thông minh lanh lợi, lại còn khắc khổ hiếu học, không lo không mời được danh sư.
“Bà ngoại, con đi luyện chữ đây.”
Ngồi ở đây đợi mãi rất nhàm chán, chi bằng tìm một chút chuyện để làm, như vậy thời gian cũng trôi mau hơn.
Khi Kiều Hạnh mài mực, không cẩn thận làm nước mực văng tung tóe lên người Thanh Thư, trên chiếc váy màu vàng nhạt dính thêm một mảng màu đen.
Kiều Hạnh sợ tới mức nước mắt rơm rớm: “Cô nương, cái này… làm sao mới được đây?”
Trái lại Thanh Thư không thèm để ý: “Đi thay một bộ khác là được. Chỉ là sau này ngươi phải làm việc cẩn thận hơn, đừng có lúc nào cũng mất tập trung.”
Kiều Hạnh tuy thông minh, xông xáo nhưng tâm tính chưa đủ trầm ổn, vẫn nên phải rèn giũa thật tốt. Dạy bảo được rồi, sau này sẽ là một trợ thủ rất đắc lực.
Cố lão phu nhân nhìn thấy xiêm y Thanh Thư thay, cau mày nói: “Sao lại đổi bộ xiêm y mộc mạc như vậy?”
Trên người Thanh Thư là một chiếc áo mùa hạ màu trắng, điểm họa tiết trăng khuyết và cánh hoa anh đào, dưới phối với một chiếc váy Nguyệt Hoa màu xanh nhạt. Đầu chải hai búi tròn, xung quanh quấn dây cột tóc màu sắc rực rỡ.
Cố Nhàn lại cảm thấy một thân y phục này thật đẹp mắt: “Không mộc mạc đâu, thoạt nhìn vừa nhẹ nhàng hoạt bát lại thoải mái.”
Cố lão phu nhân cũng không tính để Thanh Thư đi đổi y phục khác, chỉ nói: “Hoa ma ma, đi lấy khóa trường mệnh của Thanh Thư tới.”
Khóa vàng mang tới, Cố lão phu nhân tự mình đeo lên cho Thanh Thư: “Về sau phải luôn mang theo cái khóa vàng này, không được tùy ý lấy xuống, nhớ kỹ chưa?”
Thanh Thư cau mày nói: “Bà ngoại, cái vòng này thật nặng, con đeo bùa ký danh (tấm bùa bình an có viết tên bản thân) là tốt rồi.”
Lúc luyện công không thể đeo trang sức, vì vậy mà hiện giờ nàng cũng không đeo đồ tranh sức. Tránh cho phải đeo đeo rồi tháo tháo, rất phiền phức. Chỉ là có Cố Nhàn ở chỗ này Thanh Thư cũng không tiện nói thẳng, đành thuận miệng tìm một lý do tiếp lời.
Cố Nhàn đang chờ nói, lại thấy Chung ma ma tiến đến bẩm báo: “Lão phu nhân, Phó tiên sinh đã đến.”
Đợi cả buổi như vậy, người rốt cuộc đã tới.
Cố lão phu nhân nắm tay Thanh Thư, vẻ mặt tươi cười nói: “Đi, chúng ta đi nghênh đón Phó tiên sinh.”