Dịch: Lục Lam
Biên: Laoshu
Nguồn: bachngocsach
***
Mỗi người đều bận rộn lu bù nên thời gian trôi qua càng nhanh, nháy mắt đã tới hạ tuần tháng sáu rồi.
*Một tháng gồm có 4 tuần, một năm có 52 tuần hoặc 53 tuần.
Theo lịch cổ của Trung Quốc thì 1 tuần là 10 ngày và một tháng có 3 tuần gồm thượng tuần (上旬, tương đương từ ngày 1 đến ngày 10 của Dương lịch), trung tuần (中旬, tương đương từ ngày 11 đến ngày 20) và hạ tuần (下旬, tương đương từ ngày 21 đến ngày 30).
Bụng Cố Nhàn ngày một lớn hơn, chỉ cần đi lâu một chút là đã mệt mỏi thở dốc.
Thanh Thư trông thấy bà đi lại rất vất vả thì vội tới đỡ: “Mẹ à, tại sao người lại tới đây? Có chuyện gì thì để Miêu thúc chuyển lời đến là được mà.”
Cố Nhàn lau mồ hôi rịn ra trên trán, cười nói: “Hạ đại phu có nói, người mang thai cũng phải đi lại thường xuyên hơn, như vậy mới có lợi cho việc sinh nở...”
Bởi vì Cố gia bây giờ cũng chỉ còn có hai người là Cố lão phu nhân cùng Thanh Thư, cho nên khoảng thời gian gần đây, cứ cách một hai ngày là Cố Nhàn lại đến thăm, không giống như trước một tháng khó có được một lần ghé tới. Không thể phủ nhận, những lời Thanh Thư từng nói ra cũng ảnh hướng rất lớn đến Cố Nhàn.
Thanh Thư lấy cây quạt tới, quạt cho Cố Nhàn: “Mẹ, người có muốn ăn chút dưa lạnh hay không?”
Dưa hấu này được trồng trong sơn trang của Cố phủ, nhiều nước mà lại vô cùng ngọt, là loại Thanh Thư thích nhất.
Quả thực Cố Nhàn cũng thấy rất nóng nên khẽ gật đầu.
Kiều Hạnh vội đến bên giếng, lấy vợt vớt dưa lên rồi cắt thành từng miếng, cho vào khay, xong xuôi hết mới đưa lên.
Sau khi ăn hai miếng dưa hấu, Cố Nhàn cảm thấy mát mẻ hơn rất nhiều, lúc này mới nói với Thanh Thư: “Thanh Thư, đầu tháng bảy, vào ngày mùng ba là sinh thần của tổ phụ con. Đến ba mươi chúng ta sẽ quay về thôn Đào Hoa, con hãy xin với Phó tiên sinh cho nghỉ nhé!”
Thanh Thư không muốn nhìn thấy người Lâm gia một chút nào, nhưng lần này là sinh thần Lâm lão thái gia thì bắt buộc phải về rồi. Hơn nữa, để Cố Nhàn một mình về đó thì nàng cũng không yên lòng: “Mẹ, mùng một rồi về đi! Đợi qua sinh thần tổ phụ, chúng ta lập tức quay về, như vậy thì sẽ không làm chậm trễ việc học.”
Mỗi tháng có thể nghỉ bốn ngày, coi như lần này nghỉ cũng không cần phải xin phép riêng với lão sư.
Cố Nhàn lắc đầu nói: “Không được, ba mươi phải về đó. Nếu không tổ phụ và tổ mẫu con sẽ không vui đâu.”
Thanh Thư mới mặc kệ bọn họ có vui hay không. Nhưng mà Cố Nhàn vẫn kiên trì như vậy nàng cũng hết cách, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Vậy đợi lát nữa con sẽ xin phép lão sư cho nghỉ.”
Cố Nhàn xoa mặt Thanh Thư, nói: “Lại gầy đi rồi, con cũng đừng cố học tập quá, phải chú ý giữ gìn sức khỏe nữa.”
Đứa bé quá chăm chỉ, có đôi khi cũng là một loại phiền não ngọt ngào.
Thanh Thư vén tay áo lên, nói: “Mẹ, người đừng nhìn con gầy mà lầm, hiện tại con đi đứng lại rất có lực đấy. Người sờ thử xem, thịt trên cánh tay này có phải đã cứng lên hay không!”
Lời này có chút cường điệu, chỉ mới tập võ được hai tháng mà đã cứng thịt rồi ư! Nhưng mà thịt trên cánh tay quả thực đã săn chắc hơn không ít so với trước đây.”
Cố Nhàn buồn cười không thôi: “Khoảng thời gian gần đây không bị té ngã nữa rồi?”
Thanh Thư cũng không nói dối để dỗ dành Cố Nhàn, một lời nói dối sẽ cần vô số lời nói dối khác đến che đậy. Hơn nữa sau khi bị vạch trần, mẹ nàng chắc chắn sẽ rất buồn: “Có ạ. Nhưng giờ các bức tường trong phòng luyện công đều phủ lên một tấm nệm cả rồi. Lúc luyện công, cho dù có không may đụng vào cũng sẽ không bị thương.”
Nhiều nhất cũng chỉ bị bầm tím một chút.
Cố Nhàn rất đau lòng, nhưng nàng cũng biết rằng Thanh Thư bây giờ rất có chủ kiến, có bảo nó đừng tập võ thì cũng sẽ không nghe theo: “Thanh Thư, con phải hiếu thuận với bà ngoại con thật tốt đấy.”
Thanh Thư gật đầu.
Mẹ con hai người đang nói chuyện thì Nhạc Hương Hương từ bên ngoài đi vào.
“ Dì, người đã đến rồi ạ!”
Cùng theo Phó tiên sinh đọc sách một tháng, tính tình Nhạc Hương Hương đã chững chạc hơn một chút, không còn bộp chộp như trước đây nữa.
Cố Nhàn khẽ gật đầu: “Các con đi học đi!”
Từ sau khi Nhạc Hương Hương đến, nàng phát hiện Thanh Thư hoạt bát hơn rất nhiều so với trước kia. Quả nhiên, trẻ con vẫn cần có bạn.
Hai người Thanh Thư cùng Nhạc Hương Hương tay nắm tay đi ra ngoài.
(Truyện đăng tại [email protected]ục Lam)
Đến Tử Đằng uyển, Thanh Thư nói ngay với Phó Nhiễm chuyện phải về quê chúc thọ: “Lão sư, con muốn xin nghỉ năm ngày.”
“Đi chúc thọ sinh thần, chuyện này phải đồng ý.”
Phó Nhiễm gật đầu, sau đó nhìn về phía Nhạc Hương Hương: “Vậy năm ngày này ngươi cũng không cần tới đây, ở trong nhà ôn tập bài vở cho tốt đi!”
Tiến độ của hai đứa giống như nhau, nếu để cho Nhạc Hương Hương đi học, đến lúc đó lại phải cho Thanh Thư học bù, không cần phải làm rối lên như vậy.
Nhạc Hương Hương vui vẻ đến mức thiếu chút đã nhảy dựng lên: “Vâng, tiên sinh.”
Hôm qua nàng còn thủ thỉ với mẹ nàng rằng mình đã học một tháng rồi mà còn chưa có ngày nghỉ đấy. Không ngờ tới hôm nay lại là ngày nghỉ, hơn nữa đã nghỉ là nghỉ luôn năm ngày.
Phó Nhiễm buồn cười nói: “Cho dù là không đến đi học thì bài vở cũng không thể gác lại, nếu không, khi học lại ta cũng sẽ đánh lòng bàn tay ngươi.”
Nghe thế, Nhạc Hương Hương sợ tới mức rụt cổ vào trong.
Thấy cái bộ dáng này của nàng, Phó tiên sinh buồn cười không thôi. Kỳ thật Nhạc Hương Hương rất thông minh, chỉ là tâm tư không đặt trong việc học hành.
Rất nhanh đã đến ngày hai mươi chín, Thanh Thư bèn tìm Phó Nhiễm xin bà một chuyện: “Lão sư, người có thể để Trụy Nhi tỷ tỷ đi cùng con về quê một chuyến hay không?”
Phó Nhiễm cảm thấy khá kỳ lạ: “Vì sao phải để Trụy Nhi đi theo ngươi về thôn Đào Hoa?”
Trụy Nhi và Tân Nhi không giống nhau, nàng ấy biết võ công. Có nàng ấy, dù đụng phải một vài tên đạo chích cũng không sợ.
Thanh Thư cũng không định gạt Phó Nhiễm: “Tháng tư vừa rồi con có về nhà đó vài ngày thì bị rơi xuống nước phát sốt, lần trước về nhà ở hết tiết Đoan Ngọ, kết quả không chỉ xảy ra chuyện mẹ con giẫm phải cục đá, suýt chút nữa bị ngã, mà đồ trang sức của con và mẹ con cũng bị trộm. Những thứ đó cũng trị giá hơn mấy trăm lượng bạc đấy! Lần này trở về ai biết sẽ lại xảy ra chuyện gì nữa?”
Phó Nhiễm cũng xuất thân từ gia đình giàu có, có một số chuyện xấu xa bên trong nội trạch bà cũng cực kỳ tinh tường.
Sau khi nghe Thanh Thư nói xong, bà cũng đã hiểu: “Ngươi hoài nghi trong nhà có người muốn hại ngươi và mẹ của ngươi?”
Thanh Thư lắc đầu: “Con không biết, nhưng mỗi lần trở về đều có chuyện xảy ra. Lão sư, đến nay mẹ con cũng đã có thai hơn tám tháng rồi. Hiện tại, không thể để xảy ra chuyện gì sơ sảy được, dù chỉ là một chút.”
Nàng nghi ngờ ở kiếp trước, mẹ nàng một thi hai mạng không phải chuyện ngoài ý muốn, mà do có người rắp tâm hãm hại. Nhưng nghi ngờ này không có bất kỳ căn cứ nào, đừng nói Cố Nhàn, dù cho có nói với Cố lão phu nhân thì bà cũng sẽ không tin. Chính vì vậy nàng chỉ có thể cẩn thận đề phòng mà thôi.
Tháng trước nàng có xin Cố lão phu nhân mời một nữ hộ vệ tới. Nhưng để tìm được một nữ hộ vệ phù hợp với đòi hỏi, thật sự không phải chuyện dễ dàng, vì vậy mà đến giờ còn chưa tìm được.
Phó Nhiễm nhìn về phía Thanh Thư, hỏi: “Chính là vì nguyên do này nên ngươi mới tập võ hay sao?”
Thanh Thư gật đầu đáp: “Con cảm thấy có võ công trong người thì gặp phải hiểm nguy cũng không sợ.”
Phó Nhiễm nhẹ nhàng xoa đầu Thanh Thư nói: “Thanh Thư à, những chuyện thế này nên giao cho người lớn đi giải quyết. Ngươi còn nhỏ, suy nghĩ quá nhiều thế này đối với ngươi không phải là chuyện tốt.”
Thanh Thư thưa: “Lão sư, con chỉ hi vọng mẹ con cùng bà ngoại luôn được khỏe mạnh thôi.”
Phó Nhiễm không hỏi nhiều, chỉ nói: “Ta có thể cho Trụy Nhi cùng theo ngươi tới thôn Đào Hoa, nhưng mà ngươi cũng phải đáp ứng với lão sư, nhất định phải bảo vệ tốt bản thân, không thể đặt mình vào hiểm cảnh.”
Thanh Thư cười nói: “Lão sư yên tâm, con tự có chừng mực.”
Một đứa bé bốn tuổi nói mình có chừng mực, khiến trong lòng Phó Nhiễm khe khẽ thở dài. Chớ trách đứa nhỏ này trưởng thành sớm như thế, thì ra là do hoàn cảnh bức bách.
Sau khi Tân Nhi biết việc này thì lại thấy không ổn: “Tiên sinh, Trụy Nhi không ở bên người, nếu như chúng ta ra ngoài, đụng phải kẻ lòng mang ý xấu thì biết xử lí thế nào?”
Phó Nhiễm cười nói: “Nào có nhiều kẻ trong lòng có quỷ như vậy chứ? Nếu ngươi vẫn không yên lòng thì mấy ngày này ta sẽ không ra khỏi cửa là được.”
Lúc này Tân Nhi mới không phản đối nữa.
Đến chạng vạng tối, Thanh Thư bèn dẫn theo Kiều Hạnh và Trụy Nhi trở về nhà. Cố Nhàn thấy vậy có chút buồn bực hỏi: “Con dẫn nha hoàn của Phó tiên sinh về đây làm gì?”
Thanh Thư cười nói: “Phó tiên sinh nghe nói thôn Đào Hoa non xanh nước biếc, cảnh sắc tươi đẹp nên để Trụy Nhi đi cho quen đường quen nẻo trước. Đợi khi thời tiết mát mẻ, lão sư sẽ đến thưởng thức mỹ cảnh nơi đó.”
Nghe thế, Cố Nhàn không mảy may nghi ngờ lời nói của nàng.