Nhà Có Hãn Thê Làm Sao Phá

Chương 56: Chương 56: Tập võ(2)




Dịch: Lục Lam

Biên: Laoshu

***

Vừa trở lại chủ viện, Thanh thư đã nằm dựa vào ghế không muốn động đậy. Thật sự quá mệt mỏi, cứ như cái chân này đã không phải là của mình nữa vậy.

Cố lão phu nhân thấy thế thì đau lòng không thôi, nói: “Ngoan,có muốn vào nhà nằm nghỉ không?”

Tuy rằng rất khó chịu, nhưng Thanh Thư vẫn lắc đầu: “Không được, bà ngoại, chúng ta dùng cơm sáng đi!”

Dùng xong cơm sáng, nàng còn phải theo Chung ma ma học bài. Sau khi học xong《Tam Tự kinh》, nàng đã bắt đầu học sang truyện ngụ ngôn.

Cố lão phu nhân khuyên giải: “Vạn sự khởi đầu nan, chỉ cần kiên trì tiếp thì sau này sẽ dễ dàng hơn.”

Thanh Thư gật đầu. Thật ra không chỉ có đọc sách không dễ, mà là không có chuyện gì dễ làm cả. Chẳng qua việc có khó hơn nữa nàng cũng sẽ không buông bỏ.

Thường ngày, khi luyện chữ Thanh Thư đều đứng luyện, nhưng hôm nay không có cách nào đứng được nên chỉ có thể ngồi viết.

Chung ma ma ân cần hỏi: “Tiểu thư, có phải là không thoải mái chỗ nào hay không?”

“Không có, ta không sao.” Suy tư một chút, bỗng Thanh Thư nói với Chung ma ma: “Ma ma, tối hôm qua ta có nói với bà ngoại là phí chi tiêu của nhà ta quá nhiều, phải tăng thu giảm chi. Thế nhưng bà ngoại nói tạm thời tiền lời từ cửa hàng đủ cho chúng ta dùng.”

Chung ma ma mỉm cười, gật đầu nói: “Vậy thì tốt rồi. Đúng rồi tiểu thư, lão phu nhân có nói là khi nào tiên sinh đến không?”

Vừa xử lý chuyện nội vụ, lại còn phải dạy Thanh Thư học bài, thời gian gần đây bà mệt đến ngất ngứ rồi. Cho nên bà thật sự hi vọng tiên sinh đến sớm một chút.

“Bà ngoại có nói cuối tháng tiên sinh sẽ đến. Chờ tiên sinh tới, ma ma cũng không cần cực nhọc như vậy nữa rồi.”

Mới đi tới cửa, một tiểu nha hoàn đã vội vàng chạy tới. Nhìn thấy Thanh Thư, tiểu nha hoàn này lộ vẻ kinh hoảng, chỉ là rất nhanh đã cúi đầu thi lễ: “Chào tiểu thư.”

Thanh Thư nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì mà làm ngươi lại vội vàng hoảng hốt như vậy?”

Tiểu nha hoàn lập tức lắc đầu đáp: “Dạ không, không có chuyện gì.”

Chung ma ma cười nói: “Tiểu thư, tiểu nha hoàn này là người bên cạnh ta, nhát gan chưa trải chuyện đời, kính xin tiểu thư bỏ quá cho nó.”

“Không sao.”

Sau khi Thanh Thư và Chung ma ma tách ra, nàng bèn hỏi Kiều Hạnh: “Ngày thường nha hoàn kia giúp đỡ Chung ma ma làm những chuyện gì?”

Kiểu Hạnh vào phủ đã bốn năm, đối với nha hoàn bà tử trong phủ đều rất quen thuộc: “Bẩm tiểu thư, ngày thường tiểu nha hoàn này giúp Chung ma ma đi chuyển lời và làm một vài việc vặt.”

Thanh Thư nói: “Ngươi đi nghe ngóng thêm xem, tiểu nha hoàn đó tìm Chung ma ma có chuyện gì.”

Nếu là chuyện trong phủ, tiểu nha hoàn kia cũng không nên hoảng hốt như vậy.

Suy tư một chút, Thanh thư lại dặn dò thêm một câu: “Làm âm thầm lặng lẽ thôi, đừng để người khác chú ý.”

Kiều Hạnh gật đầu đáp: “Vâng.”

Trở lại chủ viện, Thanh Thư phát hiện Cố lão phu nhân ra ngoài vẫn chưa về.

Thấy nàng, Hạnh Vũ bưng dưa hấu đã xắt gọn tiến lên: “Tiểu thư, dưa này được ngâm trong nước giếng vừa mới vớt lên, mát lạnh mà lại rất ngọt...”

Thanh Thư ăn một miếng dưa hấu rồi không động đến nữa: “Hạnh Vũ tỷ tỷ, tỷ với Hạnh Hoa tỷ tỷ đến Cố gia được bao lâu rồi?”

Bên người Cố lão phu nhân, ngoại trừ Hoa ma ma ra thì người được nể trọng nhất đúng là hai đại nha hoàn Hạnh Vũ với Hạnh Hoa này rồi.

Hạnh Vũ trầm ổn, giúp đỡ Hoa ma ma trông coi nha hoàn, bà tử và những thứ như quần áo, trang sức ở nhà chính; Hạnh Hoa luyện được một tay tính toán tốt, ngày thường sẽ giúp Cố lão phu nhân tính toán sổ sách.

Hạnh Vũ cười nói: “Sáu tuổi nô tỳ vào phủ, ở Cố phủ đã được mười một năm. Hạnh Hoa so với nô tỳ còn sớm hơn, năm tuổi nàng ấy vào phủ, đến giờ đã ở được mười hai năm trong Cố gia.”

Nàng và Hạnh Hoa đều đã đến tuổi bàn chuyện cưới hỏi, Cố lão phu nhân cũng đang tìm kiếm nhà chồng cho bọn họ.

Thanh Thư cố ý làm ra vẻ tò mò, hỏi: “Hạnh Vũ tỷ tỷ, trong nhà các tỷ còn người khác không?”

Hạnh Vũ gật đầu đáp: “Có, cha mẹ nô tỳ vẫn còn, trong nhà còn có huynh đệ tỷ muội. Còn Hạnh Hoa là bị ca ca và tẩu tẩu nàng bán đi, lúc vào phủ đã cắt đứt quan hệ với ca ca và tẩu tẩu.”

Lấy thân phận là nha hoàn tâm phúc của Cố lão phu nhân, đương nhiên Hạnh Vũ cũng biết chuyện Thanh Thư đã được khai chiếu, rất hiểu chuyện.

Sợ Thanh Thư hiểu lầm Hạnh Hoa lãnh huyết vô tình, Hạnh Vũ giải thích: “Nhà Hạnh Hoa có một tòa nhà ngói với sáu gian phòng gạch xanh, còn có hơn mười mẫu ruộng tốt và hai mẫu Tang địa (ruộng dâu). Nhưng tẩu tử nàng ấy cảm thấy Hạnh Hoa ở nhà ăn không ngồi rồi, lại lo sau này nàng ấy lấy chồng còn phải tốn của hồi môn, thế nên đã bán nàng ấy cho kẻ môi giới. Sau đó biết Hạnh Hoa vào Cố phủ làm nha hoàn, còn có lương tháng, thế là bà ta lại tìm tới cửa muốn Hạnh Hoa lấy tiền tháng ra cho bọn họ. Tiểu thư, ca ca và tẩu tử của Hạnh Hoa bám dai như đỉa, nếu không đoạn tuyệt quan hệ thì sớm muộn Hạnh Hoa cũng bị bọn họ hút khô.”

Thanh Thư nghe thấy đỉa thì toàn thân lập tức nổi da gà.

Ngay vào lúc này, Cố lão phu nhân đã trở về. Nhìn thấy Thanh Thư, Cố lão phu nhân ân cần hỏi thăm: “Ai da, trên người còn đau không?”

Thanh Thư gật đầu đáp: “Còn có chút đau nhức. Bà ngoại, con đói bụng rồi, chúng ta ăn cơm đi!”

Đồ ăn rất phong phú, đều là thứ Thanh Thư thích cả. Chỉ là bởi Hạ đại phu đã khuyên nhủ, nên chúng đều được chế biến thiên về thanh đạm.

Sau khi ngủ trưa, Thanh Thư lại tiếp tục học võ với Đoàn sư phụ.

Đoàn sư phụ cho nàng luyện lại những gì đã học buổi sáng một lần, sau đó nói: “Rất tốt, bây giờ tập ép chân trái.”

Sau nửa canh giờ, Thanh Thư đã mồ hôi đầm đìa.

(Truyện đăng tại [email protected]ục Lam)

Đoàn sư phụ nói với Thanh Thư: “Mới ra mồ hôi xong không thể tắm rửa. Tiểu thư phải chờ sau khi mồ hôi khô rồi mới được tắm, hơn nữa, chỉ có thể tắm nước nóng. Việc này tiểu thư nhất định phải nhớ kỹ.”

Thanh Thư có chút khó hiểu, hỏi: “Vì sao vậy?”

Đoàn sư phụ cảm thấy nhức đầu rồi. Đứa nhỏ này làm sao lại có lắm cái vì sao như vậy: “Tiểu thư cứ dựa theo mà làm là được.”

Thanh Thư nhìn thấy bản mặt cứng nhắc của ông, nhịn không được phải bật cười: “Sư phó yên tâm, con sẽ chú ý.”

Thấy bộ dạng cười tủm tỉm của nàng, tâm trạng Đoàn sư phụ cũng bất giác tốt lên.

Sau khi tiễn người đi, Đoàn sư phụ lướt qua cánh cửa nhỏ, tiến vào khoảng sân nhỏ bên cạnh.

Vừa đi vào đã nghe thấy một tràng tiếng ho sặc sụa, tâm tình của ông lập tức lại trở nên nặng nề.

Trở lại chủ viện, Thanh Thư lập tức hỏi Kiều Hạnh: “Chuyện bảo ngươi dò la, kết quả thế nào rồi?”

Kiều nhỏ giọng đáp: “Tiểu thư, buổi sáng có con trai của Chung ma ma đến tìm bà ấy, cụ thể là có chuyện gì thì không thăm dò được. Chỉ là thời điểm hắn vào phủ thì mặt mũi bầm dập, nô tỳ có hỏi qua A Khánh thúc, A Khánh thúc nói hắn bị người ta đánh.”

A Khánh thúc này chính là một trong hai người mở cửa ngăn, tuy đã già nhưng lại rất kín miệng. Cũng bởi thấy Kiều Hạnh là nha hoàn thân cận bên cạnh Thanh Thư, ông mới mở miệng, nếu là người khác hỏi, ông tuyệt sẽ không nói.

Kiều Hạnh thấy Thanh Thư lại nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, A Khánh thúc đoán chừng Diệp Kiến Hồng lại say rượu đánh nhau với người ta, thế nên mới có bộ dạng như vậy.”

Diệp Kiến Hồng vốn là người hầu trong phủ, do một lần uống say đánh người mới bị phạt đi sang thôn trang.

Chung ma ma là người khá nghiêm khắc, điều này khiến nha hoàn bà tử trong phủ đều rất sợ bà ấy. Chỉ là đứa con này của bà lại thích uống rượu, uống rượu xong lại mượn rượu làm càn, chửi mắng người khác.

Trong tay Thanh Thư cũng không có người tin cậy để dùng, tùy tiện đi nghe ngóng chuyện Diệp Kiến Hồng nhất định sẽ kinh động Chung ma ma: “Ta chính là tò mò. Chung ma ma là người trầm ổn như vậy, lại đi dùng một tiểu nha hoàn nôn nôn nóng nóng.”

Kiều Hạnh mỉm cười: “Tiểu nha hoàn kia gọi là Tiểu Diệp, đã nhận Chung ma ma làm mẹ nuôi. Hẳn là tuổi còn nhỏ chưa học tốt quy củ, cho nên khi làm việc mới nôn nôn nóng nóng như vậy.”

Cái này Thanh Thư cũng biết. Ở Trung Dũng hầu phủ có mấy nha hoàn cũng sẽ đi tìm mấy bà tử có thể diện nhận làm mẹ nuôi, thực ra cũng là trá hình tìm sự che chở.

Thanh Thư bèn hỏi: “Chung ma ma chỉ nhận một người con gái nuôi là tiểu Diệp này thôi sao?”

Kiều Hạnh lắc đầu nói: “Trước khi nhận Tiểu Diệp, Chung ma ma có nhận một cô con gái nuôi, chỉ là năm năm trước, cô nương kia bị ốm một trận đã mất rồi.”

Nghe vậy, Thanh Thư bèn khắc ghi chuyện này ở trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.