Editor: Sam Sam
Tư Đồ Đạt Viễn thấy cô gật đầu thì tự động cho rằng động tác ấy chính là ngầm đồng ý, anh gật đầu: “Biết nghe lời là được rồi. Cô ở gian phòng đã ngủ hôm qua đó. Còn nữa, tất cả mọi thứ ở đây, bao gồm vật dụng trong nhà, các thiết bị gì đó, cô không được làm lộn xộn. Nếu không thì đừng trách.”
Cảnh sát chỉ bắt mình mang nó về nhà, cũng không nói là mình phải đối xử ra sao với nó.
Thương Linh Nhi gật đầu lần nữa, dĩ nhiên cô sẽ không làm “loạn”, cô sẽ hành động có mục đích. Hy vọng anh ta có thể hiểu.
Hừ. Thấy tiểu quỷ này nghe lời như vậy, Tư Đồ Đạt Viễn miễn cướng gật đầu một cái. “Cô vừa nói cô tên gì? Linh Nhi?”
“Thương Linh Nhi.” Thương Linh Nhi lặp lại tên của mình, ánh mắt nhìn Tư Đồ Đạt Viễn, có một tia cảm thông, còn trẻ như thế mà trí nhớ đã không tốt rồi. Thật đáng thương.
Tư Đồ Đạt Viễn không rảnh để suy diễn ánh mắt của cô, theo anh, căn bản tên tiểu quỷ này không bình thường.
Nhưng mà anh đang chứa một đứa trẻ không bình thường, vậy không phải là anh lại càng không bình thường à? Nghĩ tới đây, Tư Đồ Đạt Viễn lắc lắc đầu. Nhưng mà, phát hiện bản thân không có tâm trạng để nghĩ đến vấn đề đó nữa. Ngẩng đầu lên, anh nhìn Thương Linh Nhi: “Tôi tên Tư Đồ Đạt Viễn. Cô nhớ kỹ. Sau này không được gọi tôi là ba nữa.”
Nhất định phải nói rõ ràng chuyện này trước. Nếu không, sau này anh đưa bạn gái về nhà, sao anh có thể lăn lộn được đây? Thật là đủ rồi.
“Vâng.” Cô cũng không muốn gọi ba đâu. Phải biết là, mặc dù dáng dấp của Tư Đồ Đạt Viễn rất tuấn tú phóng khoáng, nhưng ba cô còn đẹp mắt hơn anh ta nhiều.
“Tôi mệt rồi, cũng đã trễ, cô đi ngủ đi.” Tư Đồ Đạt Viễn thấy cô vẫn luôn gật đầu với những yêu cầu của mình nên thở phào nhẹ nhõm. Có thể đồng ý là được rồi. Nếu không, anh thật lo lắng cho yên bình của mình sau này.
“Ừ.” Thương Linh Nhi gật đầu. Lúc cô xoay người tính lên phòng của mình thì đột nhiên Tư Đồ Đạt Viễn kéo lại.
“Phòng vệ sinh ở kia. Nhớ tắm rửa trước rồi hãy ngủ.” Bụi bặm cả người thế kia, thật là bẩn chết mà. Ba mẹ nuôi đứa bé này như thế nào vậy.
Tư Đồ Đạt Viễn nghĩ tới đây lại hối hận khi đã chứa chấp cô.
Thương Linh Nhi nhìn anh một cái, gật đầu. Tỏ ý đã biết, sau đó vào phòng vệ sinh.
Tư Đồ Đạt Viễn thở phào nhẹ nhõm, buổi tối này đủ hành hạ anh mà. Anh cũng quá mệt mỏi rồi, trước mắt cứ đi ngủ đã.
Thương Linh Nhi tắm xong liền đi ngủ. Giằng co một ngày, cô cũng mệt mỏi.
Chẳng qua là…
Buổi Sáng Tư Đồ Đạt Viễn vừa muốn xuống giường, lúc anh đặt chân xuống đất thì cảm giác có gì đó không đúng. Vừa nhìn đã thấy… Tại sao tất cả đều là nước?
Chuyện gì xảy ra?
Anh đứng lên nhìn nước trong phòng. Cái gì đây? Chỗ nào bị rỉ sao?
Trời ạ, anh nhìn nền nhà bằng gỗ chứa đầy nước, sàn gỗ bị ngâm như vậy còn dùng được không?
Nhanh chóng mở cửa phòng mình rồi phòng vệ sinh, phát hiện, không phải bị chảy từ đây ra, vậy thì ở đâu?
Anh đi về phía phòng bếp, phòng bếp cũng không có nước? Chỉ còn một chỗ, anh biết là nơi nào rồi.
Phòng vệ sinh của phòng khác. Trong bồn tắm tràn đầy nước. Vòi nước cũng không khóa, nước vẫn không ngừng chảy ra ngoài. Tư Đồ Đạt Viễn đưa tay đóng vòi nước, nhanh chóng chạy vào phòng ngủ của Thương Linh Nhi, hung hăng kéo người cô.
“Cái đứa tiểu quỷ đáng chết này. Rốt cuộc cô đã làm gì?” Cô ta bị ngốc sao? Dùng nước xong phải khóa lại cũng không biết à? Thật là làm anh tức chết.
Thương Linh Nhi dụi mắt, không hiểu tại sao sáng sớm mà Tư Đồ Đạt Viễn đã đứng trước mặt mình rống to như thế làm gì?
“Có chuyện gì sao?”
“Chuyện gì?” Tư Đồ Đạt Viễn tức giận vô cùng, “Nói thử xem? Tiểu quỷ đáng chết này.”
Anh quyết định, anh sẽ ném tiểu quỷ này ra khỏi nhà. Nghĩ đến đây, anh dùng một tay bắt lấy tay Thương Linh Nhi.
“Cô. Cút ra ngoài cho tôi.”