Edit: Lavender - Blue
Nhìn anh rời khỏi, Thương Linh Nhi nhảy xuống giường, nhìn một đống rối nùi trước mắt. Cô cười gian xảo.
Nhưng Tư Đồ Đạt Viễn không ngờ, còn có một chuyện phiền toái hơn ở phía sau.
Lữ Vi cầm tài liệu tìm được trên tay gật đầu không ngừng. Ừ. Bà nhờ người tìm giúp cho bà những danh môn khuê tú này. Mỗi người đều là người tri thức, xuất sắc. Tin tưởng chắc chắn sẽ có người có thể khiến con trai thích.
Giơ tay lên gọi tài xế nhà họ Đỗ tới, bà quyết định sẽ tới công ty ngay bây giờ, cho con trai xem thành quả một ngày nỗ lực củ bà.
Xe dừng lại trước cửa lớn công ty Tư Đồ.
Liếc nhìn tài xế: “Chú Trần, chú về trước đi. Lát nữa tôi về với lão gia cũng được”
“Vâng phu nhân.” Chú Trần lái xe đi, Lữ Vi đi vào cửa lớn.
“Chào Chủ tịch phu nhân.” Nhân viên lễ tân biết Lữ Vi. Vội vàng đứng lên: “Chủ tịch phu nhân, có muốn tôi thông báo trước giúp phu nhân không ạ?”
“Không cần. Tôi trực tiếp đi lên là được.”
Lữ Vi trực tiếp đi lên tầng ba mươi, phòng làm việc của Tư Đồ Đạt Viễn.
Phát hiện trong phòng làm việc không có ai. Vậy con trai đi đâu?
Lữ Vi đi ra khỏi phòng làm việc. Muốn đi hỏi thư ký của con trai một chút xem cô ấy có biết Tư Đồ Đạt Viễn đi đâu không . Lúc vừa giơ tay lên muốn gõ cửa phòng thư ký, nghe tiếng nói chuyện bên trong mà dừng lại.
“Cô nói thật?” Thư Ký Tiểu Ngô không tin lỗ tai của mình. Nàng nhìn Vương Tư Thơ, mặt hoài nghi.
“Đương nhiên là thật.” Vương Tư Thơ nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, làm sao có thể sẽ quên.
“Cô gái nhỏ kia thật là đáng thương. Mới mười hai mười ba tuổi, nói mẹ lại đang bệnh, không có cách nào mới tới tìm tổng giám đốc.”
“Hóa ra là như vậy?” Tiểu Ngô bùi ngùi lắc đầu một cái: “Tôi cũng thường nghĩ như vậy, tổng giám đốc hoa tâm phong lưu. Nói không chừng ngày nào đó xuất hiện con trai riêng hoặc là con gái riêng, không ngờ, thế nhưng tôi lại nói trúng.”
“Đúng vậy. Đúng vậy.” Vương Tư Thơ cũng hùa theo gật đầu: “Cô cũng không biết được, tổng giám đốc quá phân biệt, cô gái nhỏ vẫn cầu xin anh, anh vẫn còn đuổi cô gái đi. Nghe nói vấn đề là mẹ cô gái nhỏ đó.”
Thật ra thì cũng chỉ là cô suy đoán, tám chuyện thôi, chính là nửa sự thật nửa suy đoán, nếu không tại sao gọi không có lửa làm sao có khói đấy.
“Trời ạ, Tổng giám đốc thật là phụ lòng phụ bạc nha.”
“Đúng vậy. Đáng thương nhất chính là cô gái kia. Cô nghĩ xem, một người phụ nữ, một thân một mình nuôi lớn đứa bé. Đây là một chuyện không dễ dàng nha, Bây giờ lại ngã bệnh, người đàn ông còn mặc kệ không thèm để ý tới cô ấy. Suy nghĩ một chút liền đau lòng.”
“Ừ.” Tiểu Ngô cũng gật đầu theo: “Sau này tôi cũng không dám thích trai đẹp soái ca nữa.”
“Đúng.” Vương Tư Thơ cũng gật đầu.
Ở ngoài cửa văn phòng nghe được nửa ngày Lữ Vi cũng không nghe nổi nữa, rầm ... một tiếng bà đẩy cửa ra. Nhìn hai người phụ nữ bên trong. Vẻ mặt bà uy nghiêm mở miệng: “Các cô mới vừa nói, là có ý gì?”
“Chủ tịch phu nhân?” Vương Tư Thơ và Tiểu Ngô nhìn thoáng qua nhau, ở trong lòng kêu lớn hỏng bét. Không phải chứ, vận số đen đủi như vậy?
Lữ Vi cực kỳ tức giận đẩy cửa phòng làm việc của Tư Đồ Nghị ra, thấy Tư Đồ Đạt Viễn ở bên trong thì gật đầu một cái.
“Quả nhiên con ở chỗ này. Tốt. Rất tốt.”
Tư Đồ Đạt Viễn đang cùng Tư Đồ Nghị thương lượng kế hoạch mới nhất của công ty, thấy bộ dạng này của mẹ, anh không giải thích được.
“Mẹ. Mẹ tìm con?”
“Hừ.” Lữ Vi cười lạnh lùng: “Tôi đương nhiên muốn tìm anh. Tôi mà không đến tìm anh, chỉ sợ anh cũng không biết mình là ai.”
“Mẹ?” Tư Đồ Đạt Viễn đầu óc mơ hồ nhìn lữ Vi, trong lòng đột nhiên có một loại dự cảm xấu.