Edit: Lavender - Blue
Tư Đồ Đạt Viễn về đến nhà. Anh vừa mở cửa ra, cảnh tượng trước mắt khiến cho anh hoàn toàn ngây người.
Chỉ thấy, Thương Linh Nhi đang đứng ở trong phòng khách. Trên tay của cô. Cầm một cây đuốc. Không ngừng quơ múa, vừa đi vừa múa.
Dáng vẻ giống với thầy cúng anh thấy trên TV không khác gì. Rất kỳ lạ và hài hước. Nhưng Tư Đồ Đạt Viễn cười không nổi.
Cây đuốc? Đây là cái gì? Sao nhà anh lại có cái này? Hay là nói, tên tiểu quỷ này từ đâu lấy được ngọn đuốc?
“Đáng chết, tên tiểu quỷ đáng chết này. Cô làm cái gì đấy?”
Khói đuối rất lớn, khiến Tư Đồ Đạt Viễn không mở mắt ra được. Quơ quơ khói mù trước mắt, Anh lên tiếng lần nữa.
“Tiểu quỷ. Rốt cuộc cô đang làm gì?” Thật là đủ rồi. Chẳng lẽ cô ta muốn phóng hỏa đốt phòng của mình sao?
“A? Anh về rồi?” Nghe được tiếng của anh, Thương Linh Nhi ngừng lại.
Chỉ có điều, cô chỉ nhìn Tư Đồ Đạt Viễn, không có một chút hốt hoảng nào. Động tác trên tay của cô bởi vì Tư Đồ Đạt Viễn xuất hiện mà ngừng lại. Chỉ là, chỉ là một chút. Lập tức lại không ngừng quơ múa.
“Dừng lại. Tôi bảo cô dừng lại.” Anh bảo cô ngừng lại, cô lại vẫn không ngừng, thật là quá đáng. Cô muốn thế nào?
“À.” Thương Linh Nhi ngừng tay, nhưng cây đuốc vẫn còn cháy. Điều này làm cho Tư Đồ Đạt Viễn nổi giận bươc tới, đoạt lấy, chạy vào phòng vệ sinh. Nhét cây đuốc vào bồn cầu dập tắt.
Xoay người, anh nhanh chóng đi trở về phòng khách, nhìn Thương Linh Nhi.
“Bây giờ, nói cho tôi biết. Vừa rồi cô đang làm gì?”
“Mới vừa rồi?” Thương Linh Nhi vỗ vỗ tay, duỗi lưng một cái: “Có phải anh nói cây đuốc đó không?”
“Đúng.” Tư Đồ Đạt Viễn gần như là cắn răng nghiến lợi nói câu này: “Cây đuốc đó là ở đâu ra, mới vừa rồi cô đang làm cái gì?”
“Giúp anh hong khô sàn nhà nha.” Vẻ mặt Thương Linh Nhi gương mặt. Chỉ có nụ cười đáy mắt tiết lộ cô bướng bỉnh. Tư Đồ Đạt Viễn nhìn từ xa, điều này làm cho anh tức giận hơn.
“Ý của cô là, cô cho rằng ngâm nước sàn nhà là có thề dùng lửa để hong khô nó?” Thật là đủ rồi, cô cho là cô đang nướng thịt sao?
Cô cho nhà trọ của mình thành lò nướng?
“Đúng vậy.” Thương Linh Nhi xem ra tương đối vô tội: “Anh xem, trên đất có phải sạch sẽ hơn nhiều không?”
Cô rất thông minh mà? Nghĩ ra được cách như thế giúp giải quyết vấn đề đấy.
“Sạch sẽ. Dĩ nhiên sạch sẽ.” Tư Đồ Đạt Viễn nhìn cũng không nhìn. Anh chỉ nhìn chằm chằm Thương Linh Nhi: “Tôi quyết định. Không thể dung túng cái tên tiểu quỷ cô nữa. Bây giờ, cô cút ra ngoài cho tôi.”
Thật là quá rồi. Buổi sáng là nước, bây giờ là lửa, chẳng lẽ cô ta không phá hủy nhà trọ của anh thì không cam lòng sao?
“Tôi tốt bụng. Sao anh lại đuổi người?” Thiệt là, cái người Tư Đồ Đạt Viễn này cảm xúc thật đúng là không ổn định. Nhìn hắn dáng dấp con người. Làm sao tính tình hư hỏng như vậy à?
“Đuổi người?” Tư Đồ Đạt Viễn gật đầu: “Hôm nay tôi đuổi người là xác định đuổi. Tên tiểu quỷ đáng chết này, bây giờ thì cô cút ra ngoài cho tôi.”
Anh chịu đủ rồi, cũng không muốn thấy tên tiểu quỷ này xuất hiện ở trước mặt mình nữa.
Thương Linh Nhi nhìn dáng vẻ khẩn khiết kia. Biết, anh nói thật. Xem ra, mình chọc giận anh rồi. Cúi đầu, đột nhiên Thương Linh Nhi không nói. Cứ đứng như vậy ở đó.
Bộ dáng của cô càng khiến Tư Đồ Đạt Viễn tức giận hơn: “Thế nào? Nghe không hiểu tiếng người à? Không phải tôi bảo cô đi sao?”
Cô cho rằng liều chết ở lại là có thể sao? Hừ, anh mới sẽ không để cho cô được như ý đâu. Vươn tay, Tư Đồ Đạt Viễn xốc tay Thương Linh Nhi lên: “Cô. Cút ra ngoài cho tôi.”
Chương 24: Cô cố ý
Edit: Lavender - Blue
Thương Linh Nhi bỏ tay Tư Đồ Đạt Viễn ra, cô đứng ở đó, nhìn gương mặt tức giận cya3 Tư Đồ Đạt Viễn. Bỗng nhiên cô khóc lên.
“Hu hu. Tôi cũng không cố ý.” Cô giơ tay lên che mặt mình lại: “Anh nói, tôi làm ướt sàn nhà. Tôi chỉ muốn giúp một tay thôi mà, tôi muốn giúp anh làm khô. Anh cũng không cần tức giận như vậy.”
“Hức (nất cục) ——” Thương Linh Nhi vừa nói, còn một bên không ngừng nức nở, thoạt nhìn bộ dạng vô cùng đáng thương.
“Tôi nào biết. Anh sẽ không đồng ý chứ.” Thương Linh Nhi ngồi xổm người xuống, hai tay ôm lấy hai chân mình, đầu cúi thấp xuống dưới: “Chú này, tôi thật sự không cố ý, hức ——”
“Tôi không cần chú vui mừng. Chú muốn đuổi tôi đi, Tôi phải đi. Tôi cũng không có cách. Để cho tôi bị tên cha quỷ rượu kia đánh chết cũng được.” Thương Linh Nhi nói xong câu đó, đứng lên, tay vẫn bụm mặt.
Thật xin lỗ. Cha, con không phải cố ý phá hư danh dự của cha, dĩ nhiên còn có ——
“Chú muốn đuổi tôi đi, Tôi cũng không dám ở lại. Hu hu. Để tôi bị bác gái bán đi cũng được.” Tiếng nức nở càng lúc càng lớn, Thương Linh Nhi cứ lấy tay che mặt. Bả vai run run, xem ra rất đáng thương.
“Mẹ ơi. Sao mẹ lại ra đi sớm như vậy? Mẹ có biết bây giờ Linh nhi đáng thương bao nhiêu không.”
Hu hu hu ——
Thương Linh Nhi vừa nói xong, đi tới cửa, cô đi rất chậm, rất chậm.
Vừa đi, còn run rẩy. Cả người thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Tư Đồ Đạt Viễn còn đang ngẩn người. Anh nghĩ mới vừa nghe được câu nói. Cha tên tiểu quỷ này còn đánh cô? Bác gái còn bán cô?
Đây là cái gì gia đình vậy?
Không trách được tiểu quỷ không chịu về nhà đấy.
Nhìn tiểu quỷ mở cửa chính ra. Tư Đồ Đạt Viễn đột nhiên mở miệng: “Này. Cô đợi tôi một chút.”
Cửa lớn, tay Thương Linh Nhi đã nâng tay cầm lên rồi. Nghe tiếng Tư Đồ Đạt Viễn gọi. Cô ngừng một chút, trên mặt lộ ra nụ cười. Trên thực tế, cô căn bản là không có khóc. Chút chuyện nhỏ này, làm sao cô có thể khóc chứ? Vậy cô cũng quá không nên việc rồi.
Cô chỉ là đang thử Tư Đồ Đạt Viễn một chút. Cô muốn nhìn một chút, anh có phải rất xấu xa không, thật muốn đuổi mình đi.
Bây giờ nhìn lại, người kia ngược lại cũng không tệ.
Chỉ là, đùa giỡn đã diễn mở đầu, vậy sẽ không có đạo lý chỉ diễn một nửa.
Mở toang cánh cửa, cô cố ý xoay người. Dùng giọng khóc nặng nề nói với Tư Đồ Đạt Viễn: “Chuyện làm hai ngày nay thật xin lỗi. Làm phiền anh. Tôi sẽ về, để cho tên cha quỷ rượu kia bán tôi đến nhà thổ đi.”
“Hu hu hu hu.” Xoay người, chân của cô bước ra cửa chính.
Tư Đồ Đạt Viễn không biết mình nổi điên làm gì. Cô và anh căn bản không có quan hệ, cô sống hay chết mắc mớ gì tới anh? Cho dù cô đi nhà thổ, vậy thì sao chứ?
Nhưng là, không nhịn được, anh xông lên trước, kéo tiểu quỷ đó lại.
“Này.” Nhìn vào gương mặt khóc khổ sở,Tư Đồ Đạt Viễn cảm giác mình là một Đại Phôi Đản (tên quá xấu xa): “Cô đừng khóc.”
Thương Linh Nhi không thèm quan tâm đến lý lẽ của anh, vẫn khóc, hơn nữa, còn vẫn còn rất có cá tính hất tay của anh ra: “Anh không cần phải lo cho tôi. Trách số mạng tôi không tốt. Ba tôi muốn bán tôi thì để cho ông ta bán tôi đi.”
“Tôi bảo cô đừng khóc.” Thiệt là, Tư Đồ Đạt Viễn kéo cộ vào cửa.Đóng cửa lại, xoay người nhìn mặt của cô.
Thương Linh Nhi quả nhiên ngừng khóc. Chỉ một đôi mắt đẫm lệ nhìn anh.