CHƯƠNG 9
Kim Hành vừa thấy người đàn ông tóc ngắn màu bạch kim đứng ở cửa, lập tức kinh hỉ hét lên, “Ca!”
Hai người khác không mời, đúng là Dịch Huy cùng Thu Hàn đã biến thành bộ dáng nhân loại bình thường!
Những người khác vừa nghe Kim Hành gọi“Ca”, cũng sợ ngây người, mà Lý Dục Hàm nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Dịch Huy, trong lòng lập tức lạnh băng.
“Lý tiên sinh, ta muốn biết, đây là chuyện gì?” Trong giọng của Dịch Huylộ ra ý băng hàn thấu xương. Hắn quét mắt liếc qua đám người trong phòng; ở bên ngoài hắn đã nghe được bọn họ nói chuyện với nhau, đến khi thấy ba thiếu niên kia, hắn lập tức hiểu rõ mọi việc.
“Ta cùng tiền bối rất lo lắng ngươi cùng Kim Hành sẽ gặp khó khăn, cho nên mới theo các ngươi đến đây. Ngươi muốn giúp đỡ là chỉ việc này sao?” Giọng điệu của Dịch Huy càng lúc càng lạnh.
Lý Dục Hàmcó chút chột dạ như kẻ trộm bị bắt, mà nay nghe hắn chất vấn, nhất thời luống cuống, vội vàng giải thích, “Việc này không phải như anh nghĩ đâu…”
“Vậy xin hỏi vốn là thế nào?”
“Không có… Kỳ thật chính là…” Đối mặt với cơn giận của ‘anh vợ tương lai’, trong óc Lý Dục Hàm đột nhiên không lóe ra được tia sáng nào, lại không tìm được lý do nói cho qua chuyện.
Dịch Huyngoắc ngoắc Kim Hành, “Kim Hành, lại đây.”
Kim Hành lo lắng nhìn Lý Dục Hàm, cuối cùng vẫn đi tới bên cạnh Dịch Huy.
“Kim Hành!”Lý Dục Hàm cuống quít muốn kéo y lại, nhưng dưới cái liếc sắc lẻm của Dịch Huy lại phải rụt lui.
“Chúng ta đi thôi.”Dịch Huynói với Kim Hành.
“Hả…Nhưng mà…” Kim Hành vẫn cứ không ngừng quay đầu lại nhìn Lý Dục Hàm, Dịch Huy đã mạnh mẽ kéo y bước ra ngoài. Thu Hàn vô cùng đồng tình mà liếc nhìn Lý Dục Hàm một cái, cũng rời đi theo.
Bọn họ chân trước mới vừa đi, Lý Dục Hàmchân sau đã vội đuổi theo.
“Chờ một chút! Xin nghe tôi giải thích…”
Mọi người trong bao sương sững sờ, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần. Âu Dương Thăngghé sát bên taiHà Tuấn Ngạn, hỏi, “Mới nãy không phải là người thân của cậu nhóc kia chứ?”
“Tôi thấy hình như đúng đấy… Cả nhà đều xinh đẹp thế, thật hâm mộ Jerome chết mất!”Hà Tuấn NgạnnhìnDịch Huy cùng Thu Hàn mà si mê.
“Cậu ấy! Cái này không phải trọng tâm!” Âu Dương Thăngtức giận mắng, “Tôi đã nói không thể ra tay với trẻ vị thành niên mà, xem đi, bây giờ anh trai người ta tìm khắp nơi, tôi thấy lần này Jerome gặp phiền phức lớn rồi đấy! Không chừng còn bị khởi tố nữa cơ!”
“Ách…Vậy chứ chẳng lẽ cậu nhóc đó thật sự bị bắt cóc à?”
“Bị bắt cóc? Cái thằng Jerome kia đúng là có dũng khí a! Nhưng mà nhà cậu ta vốn là hắc đạo, làm mấy chuyện này cũng chẳng có gì là lạ.”
“Ân, hẳn là cậu ta có thể xử lý được chứ…”
Bọn họ đang thảo luận,Chu Triếtbất ngờ đề nghị, “Nếu Jerome bây giờ đã bỏ đi, vậy là coi như cậu ta rời khỏi trận đấu này đi.”
“Gì?”Hà Tuấn Ngạn trợn tròn mắt, Âu Dương Thăng lặng đi một chút, vội vàng phụ họa, “Đúng đấy, bọn họ chạy cả rồi, đương nhiên tính là tự động bỏ cuộc.”
“Chờ chút a không phải đã phân thắng bại sao?”Hà Tuấn Ngạn oa oa kêu to.
“Ai nói, căn bản còn chưa tuyên bố người thắng là ai mà.”
“Đúng vậy, đứa nào nói Jerome thắng hả>”
“Các cậu không thể như vậy “
*****
Bên ngoài bãi đỗ xe night club ——
Dịch Huy kéo Kim Hành bước đi như bay, Thu Hàn theo sát bên cạnh, Lý Dục Hàm hai bước thành một bước đuổi theo sau.
“Chờ một chút! Dịch Huy tiên sinh! Anh hãy nghe tôi nói đã a!”
Kim Hành không đành lòng ngoảnh đầu lại nhìn, khổ sở van nài Dich Huy, “Ca… Lý đại ca gọi ca kìa, ca nghe huynh ấy nói đi…”
“Không có gì cần nghe hết.” Dịch Huyđã phán quyết xong việc Lý Dục Hàmlàm, cố chấp nói.
“Nhưng mà Lý đại ca rất đáng thương a…”
Thu Hàn cũng xen miệng, “Đúng vậy, Dịch Huy tiểu huynh đệ, Lý đại quan nhân thật sự rất đáng thương, ngươi để người ta có cơ hội giải thích đi đã, không chừng còn có ẩn tình khác mà.”
Dịch Huydường như khá tôn trọng Thu Hàn, nghe y nói vậy, mới mềm lòng một chút, lập tức dừng bước.
.
Lý Dục Hàm thấy bọn họ dừng lại,vội vàng chạy đến.
“Ngươi nói đi.”Vẻ mặt Dịch Huyvẫn hết sức nghiêm túc.
Lý Dục Hàmvừa phân tâm nhìn Kim Hành, vừa nắm lấy cơ hội, vội vàng giải thích, “Dịch Huy tiên sinh, tôi tuyệt đối không có ý đùa giỡn Kim Hành, xin anh nhất định phải tin tôi. Chuyện này nói ra có hơi phức tạp, nhưng nói chung lại là vừa nãy tôi cùng mấy người bạn hồ đồ, nói là muốn chọn ra người có làn da trắng nhất… Tôi thật sự không muốn tham gia, chỉ là nể mặt…”
“Giải thích như thế ta không thể chấp nhận được.” Dịch Huy ngắt lời, trong tai hắn, chẳng qua Lý Dục Hàmchỉ đang tìm cớ chối tội.
Thấy hắn lại muốn bỏ đi, Lý Dục Hàm nóng nảy, kéo tay Kim Hànhlại.
“A…” Kim Hành hai bên trái phải đều bị dùng sức kéo, bất giác đau đến kêu thành tiếng.
“Ngươi buông nó ra.”Dịch HuyliếcLý Dục Hà.
Lý Dục Hàm nóng lòng nói, “Xin anh đừng đưa Kim Hành đi!”
“Ta cảnh cáo ngươi, buông tay.”Vẻ mặt Dịch Huy bắt đầu biến hóa.
Lý Dục Hàm lắc đầu, “Tôi đối với Kim Hành là thật lòng thật dạ!Chuyện lần này vốn chỉ là hiểu lầm!”
“Buông tay, nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi nữa, cho dù ngươi đã từng cứu Kim Hành cũng thế!” Dịch Huy hạ thông điệp cuối cùng.
“Tôi sẽ không buông ra!” Lý Dục Hàm cũng rất cố chấp, “Xin anh cho tôi một cơ hội thôi! Tôi nhất định sẽ chứng minh tâm ý của tôi đối với Kim Hành ấy!”
Trong mắt Dịch Huy hiện lên hàn quang. “Là ngươi bức ta!”
Một lực mạnh mẽ từ người Dịch Huy phát ra, đánh thẳng vào người Lý Dục Hàm. Lý Dục Hàm bị chấn động, bay thẳng ra ngoài, lưng đập mạnh vào vách tường phía sau.
“Lý đại ca!” Kim Hành hoảng hốt kêu lên, đang muốn tiến lên, lại bị Dịch Huy vững vàng nắm chặt cổ tay.
“Không được đi!”
“Ca! Sao ca lại khi dễ Lý đại ca?!” Kim Hành chất vấn.
“Là hắn khi dễ đệ trước!” Dịch Huy gầm nhẹ, muốn kéo y đi.
“Lý đại ca không có đâu!” Kim Hành lớn tiếng phản bác, đây là lần đầu tiên y chống đối ca ca từ khi chào đời đến nay.
Bên kia,Lý Dục Hàm đã đứng lên, hắn lần nữa nhào vào đây, lại bị Dịch Huyđánh thêm một chưởng.
“Lý đại ca!!” Kim Hànhcàng thêm kích động,yliều mạnh muốn giãy khỏi kiềm chế của Dịch Huy.Lý Dục Hàmcố gắng đứng lên, bổ nhào qua muốn kéo Kim Hành về bên mình.
“Ngươi đừng chạm vào nó!”Dịch Huy tức giận không thôi, lần nữa muốn xuất chưởng với Lý Dục Hàm. Kim Hành thấy thế, cuống quít ôm lấy tay hắn, kêu to, “Không được!”
“Kim Hành,đệ tránh ra!”
“Không được! Không được khi dễ Lý đại ca!”
“Kim Hành! Mau tới bên tôi đây này!”
Ba người chỉ lo lôi kéo, Thu Hàn ngồi trước hai chiếc xe con, chống cằm buồn chán nhìn trận gút mắc giữa tình yêu và tình thân này, lâu lâu còn chậc chậc lắc đầu.
“Ai ai! Thật đúng là cắt không được, loạn vẫn hoàn loạn a!”
Lý Dục Hàm vừa vội vàng kéo Kim Hành vừa phẫn nộ trừng y, “Đừng có đứng bên cạnh xem trò nữa! Mau tới giúp đi a!”
“Ai da, ta sợ nhất là cảnh này mà, đừng bảo ta nhúng tay chứ.” Thu Hàn thấy việc chẳng liên quan đến mình, cũng không thèm quan tâm làm gì.
Thu Hàn mới vừa nói xong, bỗng dưng cảm thấycó khí tức kì lạ ngay phía trên, y ngẩng đầu lên nhìn. Một quả quang cầu với tốc độ cực nhanh tụ lại ngay trên đỉnh đầu đám Dịch Huy.Dịch Huy cũng phát hiện,ngẩng đầu lên nhìn. Đúng lúc này, một luồng ánh sáng từ trong quả cầu bắn ra.
“Nguy hiểm!”Dịch Huy dưới tình thế cấp bách, vội đẩy Kim Hành cùng Lý Dục Hàm ra, chính mình cũng nhảy tránh. Cột sáng đánh vào vị trí bọn họ vừa đứngkhi nãy, hình thành một quả cầu cực lớn trong suốt. Rồi quả cầu kia dần thi nhỏ lại chỉ bằng hạt ngọc, bay trở về trong quang cầu kia.
“Thiết! Không đánh trúng.” Một giọng nói trầm thấp từ bên trong quang cầu truyền ra, tia sáng trong quả cầu dần biến mất, bên trong hiện ra ba bóng người.
Hai người trong đó chính là hồng hồ (hồ ly đỏ)Giáng Đồng cùng bụi hồ (hồ ly xám)Huyền Thanh lúc trước muốn bắt Dịch Huy, còn một nam tử tóc đen còn lại là người mới. Hắn có một đôi mắt nhỏ dài cực kỳ hiếm thấy, cũng khá xinh đẹp với một yêu hồ như hắn, nhưng vẻ mặt lại tà ác làm người ta không thể có hảo cảm được. Trên vai nam tử tóc đen có một con chim nhỏ màu vàng đang đậu. Thu Hàn nhìn con chim đó, có cảm giác như đã gặp ở đâu rồi…
Dịch Huy vừa thấy bọn họ, vẻ mặt đã biến đổi. Hắn duỗi tay về phía Kim Hành, hét to, “Kim Hành! Mau đi!”
“Không dễ dàng vậy đâu!”Nam tử tóc đen không đợi Kim Hành kịp phản ứng, nhanh chóng tung hạt châu trong tay ra, hạt châu lại biến thành luồng sáng mà bọn họ thấy khi nãy, bay thẳng về phía Kim Hành.
Thu Hàn cùng Dịch Huy đồng thời kêu sợ hãi, “Mau tránh ra!”
Kim Hành vẫn còn ngây ngốc đứng nguyên chỗ cũ. Lý Dục Hàmbên cạnh vội nhào qua ôm lấy y, hai người lăn vài vòng trên mặt đất, mạo hiểm thoát được luồng sáng đó.
“Cái tên vướng tay này!” Nam tử tóc đen hung tợn trừng Lý Dục Hàm, móng tay hắn biến dài trong tích tắc, cũng vẫn là màu đen làm người ta sợ hãi, chim nhỏ trên vai hắn bay lên.
Giáng Đồng nói, “Những người khác cứ để ta và Huyền Thanh đối phó, ngươi chỉ cần bắt đệ đệ của Dịch Huyđệ đệ là được.”
“Biết.”Nam tử tóc đen bổ nhào về hướng Kim Hành cùng Lý Dục Hàmcòn chưa đứng lên được.
Dịch Huycũng bay qua đó, quát lên, “Không được ra tay với nó!”
Giáng Đồng cùng Huyền Thanh nhân cơ hội công kích Dịch Huy, Dịch Huy cuống quít phản kích, hai bên chiến đấu kịch liệt.
Mà bên kia, nam tử tóc đen chỉ còn không đến nửa mét nữa là sẽ chạm vào bọn Kim Hành,đúng trong lúc nguy cấp đó, Thu Hàn bất ngờ nhảy đến trước mặt bọn họ, nam tử tóc đen lập tức dừng lại, đứng giữa không trung.
“Ngươi là ai?”Nam tử tóc đen theo dõi y. Thu Hàn bây giờ vẫn giữ nguyên hình dáng loài người, chỉ có một mái tóc ngắn màu đen, hơn nữa còn giấu đi yêu khí, bởi vậy đối phương vẫn chưa thể phát hiện thân phận yêu hồ của y.
“Không có gì, chỉ là một người thích quản chuyện người khác mà thôi.” Thu Hàn mỉm cười nói, y không quay đầu lại, nói với Lý Dục Hàmphía sau, “Lý đại quan nhân, ta thích nhúng tay vào mấy kiểu chiến đấu trực diện thế này, ngươi mau đưa Tiểu Kim Kim đi đi.”
“Được…”Lý Dục Hàmcực kì cảm kích, kéo Kim Hành vội rời đi.
Nam tử tóc đen đang muốn đuổi theo, lại bị Thu Hàn ngăn trở.
“Này này, thả tiểu tình nhân người ta đi đi, cùng lắm thì ta hy sinh nhan sắc cho ngươi là được mà.” Thu Hàn không thay đổi bản tính, vẫn cứ đùa cợt cười nói.
“Ngươi muốn chết thì ta sẽ giúp ngươi!” Nam tử tóc đen vươn móng vuốt sắc bén chộp về phía Thu Hàn. Móng tay của hắn chẳng những sắc bén, mà trên đó còn chứa đầy kịch độc, dù có là yêu hồ với năng lực siêu cường, nếu trúng chiêu chắc chắn cũng sẽ bị thương nặng.
Thu Hàn thành thạo né tránh, vừa trốn vừa cười nói, “Tiểu bằng hữu, trong móng tay của ngươi dơ bẩn quá nha, bao lâu không cắt rồi thế? Thật đúng là thói quen mất vệ sinh quá nga.”
Nam tử không bắt được y, dần dần bực tức, chiêu thức tung ra cũng bắt đầu lộn xộn. Thu Hàn không vội chỉnh hắn, chỉ một mực tránh né, như đang đùa giỡn với hắn mà thôi.
…
Thừa dịp truy binh bị Thu Hàn cùng Dịch Huy ngáng chân,Lý Dục Hàm kéo Kim Hành chạy về xe hắn, khẩn cấp lái xe ra khỏi bãi đỗ.
Kim Hành áp sát vào cửa kính, nhìn Dịch Huy cùng Thu Hàn từ từ biến mất khỏi tầm nhìn. Y lo lắng hỏi Lý Dục Hàm, “Lý đại ca! Ca ta cùng Thu Hàn đại ca làm sao bây giờ?”
“Bọn họ hẳn là có thể ứng phó được, chúng ta phải đi trước!”Lý Dục Hàm đạp mạnh chân ga, phóng vụt đi trên con đường ớn. May mà bây giờ đã khuya, người đi đường và xe cộ cũng ít, xe mới có thể băng băng chạy không có trở ngại nào như vậy.
.
Mãi đến khi cách xa khỏi night club được 10km, thần kinh căng thẳng của Lý Dục Hàmmới hơi chút bình tĩnh lại.
“Bây giờ hẳn là an toàn rồi.”
“Ân…” Kim Hành vẫn cứ áp sát vào cửa sổ, “Ca ta và Thu Hàn đại ca sao còn chưa đến…”
“Đối thủ hình như khó đối phó, bọn họ không dễ dàng thoát được như vậy đâu.”Lý Dục Hàm an ủi, “Cậu đừng lo lắng, tên Thu Hàn kia thâm tàng bất lộ, hơn nữa ca cậu hình như cũng rất lợi hại, ta thấykhông có vấn đề gì đâu, bọn họ sẽ nhanh chóng đuổi đến đây thôi.”
“Ân…” Kim Hành ngồi thẳng người lên, buồn bực hỏi, “Tại sao bọn họ muốn bắt ta…”
“Chắc có lẽ vì muốn lợi dụng cậu mà khống chế ca ca cậu đó, mấy tên kia đúng là kẻ hèn hạ, biết không phải là đối thủ của ca cậu cho nên mới chuyển qua xuống tay với cậu.”
Kim Hành nhìn hắn một chút, rụt người vào ghế, nhỏ giọng hỏi, “Có phải bởi vì ta rất vô dụng không?”
“Ách?”
“Nếu như ta có thể lợi hại một chút, bọn họ sẽ không muốn bắt ta đúng không? Ca ta cũng không phải đánh bọn họ cầm chân…”
“Kim Hành, cái này không phải trách nhiệm của cậu a, chỉ là do thủ đoạn của kẻ địch quá đê tiện, cho dù cậu có lợi hại đi nữa, bọn chúng cũngbắt được nhược điểm khác của ca cậu thôi.” Lý Dục Hàmgiảng giải, “Chuyện nàycăn bản không phải là do cậu có lợi hại hay không, mà là đối phương bất luận dùng cách gì cũng phải đói phó với ca cậu.”
“Nếu ta có thể lợi hại như Thu Hàn đại ca, vậy là ta có thể giúp ca a…” Kim Hành nhìn lòng bàn tay của mình, siết chặt. Tại sao y không thể phát ra sức mạnh được? Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể phát huy được yêu lực của mình?
Lý Dục Hàm tiếp tục trấn an, “Kim Hành, cậu đừng lại tự trách mình, chỉ có thể nói kẻ địch rất thần thông quảng đại, có thể nắm bắt được hành tung của chúng ta, tôi thấy trong lúc này, không thể tùy tiện ra ngoài được.”
“Ân…”
…
Mười phút sau, xe thuận lợi trở về biệt thự của Lý Dục Hàm.
Trong phòng chỉ còn mỗi mình Diệu Đình, hắn thấy chỉ có Lý Dục Hàm cùng Kim Hành trở về, có vẻ thoáng bất ngờ.
“Sao chỉ có hai người? Bọn họ đâu?”
“Chúng ta gặp phải tập kích, mấy tên kiacức khăng khăng phải bắt bằng được Kim Hành, Dịch Huy cùng Thu Hàn đang ở đó chặn chúng.” Lý Dục Hàm lấy điện thoại cầm tay ra, thầm thì, “Cũng không biết bọn họ bây giờ ra sao, sớm biết thế thì đã trang bị cho bọn họ một cái di động…”
Kim Hành cũng đứng ngồi không yên, y khẩn cầu Diệu Đình, “Diệu Đình đại ca, huynh có thể đi giúp ca ta không?”
“Ngươi bảo ta đi cũng chẳng giúp được gì đâu.” Vẻ mặt Diệu Đìnhvẫn cực kì bìnhtĩnh, như chẳng hề lo đến an nguy của bọn Dịch Huy.
“Vậy phải làm sao bây giờ…” Kim Hành lo lắng không thôi.
Lý Dục Hàm hỏi Diệu Đình, “Yêu hồ các anh có biện pháp gì để liên lạc không?”
“Có thì có, nhưng bây giờ ta không mang theo bên người.” Diệu Đìnhhờ hững nói.
“Như vậy chẳng phải chỉ có thể ngồi đó đợi sao?”
“Không, kỳ thật chúng ta còn có thể làm một chuyện…”Diệu Đình đột nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị.
“Là chuyện gì…?”Lý Dục Hàm còn chưa hỏi xong, Diệu Đình đột nhiên xuất chưởng đánh văng hắn ra.
“Ô!”Lý Dục Hàm bất ngờ bị y đánh bay, ngã xuống salon. Tiếng kêu của Kim Hànhtruyền đến, “Lý đại ca —— “
Lý Dục Hàm cố nénđau đớn đứng lên, trố mắt nhìn sự việc phát sinh trước mặt mình. Diệu Đìnhbất ngờ nắm lấy cổ họng Kim Hành, lôi y ra trước người.
“Ngươi…”Lý Dục Hàm vừa sợ vừa giận, “Ngươi làm gì vậy?!”
“Ta muốn giao Kim Hành cho Hồ vương.”Diệu Đình cười lạnh nói. Kim Hành hoảng sợ ngẩng đầu nhìn y.
“Ngươi nói cái gì?!”Lý Dục Hàm chợt phản ứng lại được, “Ngươi phản bội chúng ta?!”
“Ngươi lầm rồi, cho tới bây giờ ta cũng chưa hề là đồng bạn với ‘các ngươi’.”Diệu Đình lãnh khốc cười nói, “Bây giờ Dịch Huy cùng với tên bạch hồ vướng víu kia không có ở đây, muốn giải quyết các ngươi thì dễ như trở bàn tay.”
“Đồ khốn! Ngươi không phải hảo hữu của Dịch Huysao?”Lý Dục Hàm ngoài miệng thì cãi nhau với y, một tay lại lặng lẽ vói ra sau lưng mình.
Diệu Đình đột nhiên nổi giận quát lên, “Hảo hữu?! Buồn cười! Lúc ra bị đuổi khỏi quân điểu thú, cái tên ích kỉ kia vì bảo vệ chức vị đội trưởng, ngay cả một câu xin tha cũng không thèm nói! Đến khi khó khăn mới chạy tới tìm ta, cái lọai khốn khiếp như hắn mà bằng hữu cái gì? Cho nên bây giờ hắn bị truy nã là đáng kiếp!”
Nghe đến đó, Kim Hành không nhịn nổi nữa, thấp giọng nói, “Diệu Đình đại ca, cái này ta biết a, đó là bởi vì huynh đánh bạc bị thua, trộm bảo vật (大乇) đi bán, vốn là đại vương muốn chém đứt tay huynh, là ca ta cầu xin giúp huynh, cho nên đại vương mới không làm vậy…”
“Ngươi câm mồm!”Diệu Đình bị lột trần, lập tức thẹn quá hóa giận. “Chuyện của ta không cần tiểu thí hài như ngươi đến quản!”
Lý Dục Hàm thừa dịp y phân tâm, nhanh chóng rút súng lục từ sau lưng ra, nhắm vào bả vai Diệu Đình, kiên quyết bắn ra——
Pằng! Bả vai Diệu Đình bị bắn thủng, y ô một tiếng, bàn tay bóp cổ Kim Hànhbuông lỏng ra, Kim Hành nhắm mắt, lảo đảo vài bước, sau khi đứng vững liền chạy về sau lưngLý Dục Hàm.
Lý Dục Hàm che chở Kim Hành, nòng súng nhắm ngay Diệu Đình. Diệu Đình ôm vai, lòng bàn tay phát ra ánh sáng có thể tự chữa lành. Y cười lạnh.
“Ngươi cho rằng trò này có thể đối phó được ta sao?”
Vết thương của y nhanh chóng lành lại, bước từng bước tới gần bọn họ. Lý Dục Hàmnhỏ giọng nói với Kim Hành phía sau, “Kim Hành, cậu thừa dịp tôi bắn y, nhanh chạy đi…”
“A…” Kim Hành đang muốn trả lời, Lý Dục Hàmcấp tốc hét to, “Mau đi!”
Hắn dùng cả hai súng chĩa vào Diệu Đình, Diệu Đình bay lên né tránh, Kim Hành lảo đảo chạy ra ngoài cửa.
“Đừng hòng trốn!”Trong lòng bàn tay Diệu Đình bắn ra chùm ánh sáng, đánh trúng sau lưng Kim Hành. Kim Hành kêu thảm, ngã sấp xuống. Lý Dục Hàm kinh hãi.
“Thằng khốn!” Hắn lần nữa bóp cò, nhưng lại bị Diệu Đình tránh thoát.Diệu Đìnhnháy mắt đã đứng ngay trước mặt hắn, quơ tay hất ngã hắn, cười dữ tợn, “Đừng uổng phí khí lực, vũ khí của loài người vốn không thể gây thương tích cho bọn ta được!”
Lý Dục Hàm cắn răng, dí sát cằm y nã đạn. Pằng! Đạn từ cằmDiệu Đình sượt qua mặt y, làm hai mắt y bị thương.
Diệu Đình ôm nửa bên mặt máu tươi ròng ròng, mặt mày vặn vẹo.
“Ta không giết được ngươi thì không được!” Y rít gào, giơ tay lên, đánh xuống đầu Lý Dục Hàm. Ngay lúc nguy cấp đó, xoảng! một tiếng, một quả quang cầu đánh vỡ cánh cửa bằng thủy tinh, bay thẳng trúng vào người Diệu Đình.
“A ——”Diệu Đình kêu thảm, cả người như bị dòng điện giật phải, mãnh liệt co giật.
Lý Dục Hàm cùng Kim Hành quỳ rạp trên đất, ngẩng đầu nhìn lại, một thân ảnh rách nát từ ngoài cửa sổ nhảy vào, rơi xuống trước mặt Lý Dục Hàm. Kim Hành thấy người tới, hưng phấn kêu to, “Thu Hàn đại ca!”
“Ai da! Ta đã trở về, có phải rất nhớ ta không hả?” Thu Hàn giơ tay lên, làm như chào hỏi. Y nhìn chằm chằm kẻ đang quỳ rạp trên đất -Diệu Đình, hừ lạnh một tiếng, “Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta mà.”
Lúc này, Dịch Huy cũng nhảy vào, hắn không thể tin được mà nhìn mọi người ở đó. Thu Hàn nói, “Ngươi xem đi, ta đã nói tiểu tử này không phải thứ tốt mà.”
Lúc Thu Hàn đang đối chiến với hắc hồ thì đột nhiên nhớ đến con chim nhỏ trên vai hắn, chính là con chim mà giữa trưa nay mình thấy sau lưngDiệu Đình. Vì vậy lập tức đoán được Diệu Đình phản bội bọn họ. Y đoán chắc Lý Dục Hàm cùng Kim Hành về nhàsẽ gặp nguy hiểm, cho nên cùng Dịch Huy nhanh chóng thoát khỏi bọn Giáng Đồng, gấp gáp trở về cứu người, cuối cùng may mà cũng kịp. Dịch Huyvẫn không thể nào tin Diệu Đìnhlai phản bội mình là sự thật, hắn khẽ hỏi, “Tại sao ngươi muốn làm như vậy?!”
Diệu Đình thấy chuyện đã bại lộ, mình cũng đang bị thương, lập tức ra vẻ đáng thương, than thở khóc lóc cầu khẩn, “Ta… Ta cũng là vạn bất đắc dĩthôi…Sau khi ta bị đuổi khỏi quân điểu thú, về quê hương thì bị khinh thường, ta lại vì kích động nhất thời mà tranh chấp với một quan viên, sau đó lỡ tay giết chết hắn, bị dồn đến đường cùng mới phải chạy trốn tới Nhân Gian giới, vẫn luôn rất đau khổ.
Diệu Đình cứ liên miên nói về những chuyện kinh khủng mà mình đã trải qua, nhưng Lý Dục Hàmchẳng thèm dụng tâm lắng nghe, hắn đi tới bên Kim Hành, nhẹ nhàng hỏi, “Có bị thương không?”
Kim Hành lắc đầu, Lý Dục Hàm ôm y, bất động thanh sắc đi tới huyền quan, lấy hai cây súng tự động trong một gốc cây lớn trong bồn hoa. Cho dù bây giờ Thu Hàn và Dịch Huy đã trở về, nhưng hắn vẫn không thể buông lỏng cảnh giác.
Dịch Huy thấy Diệu Đìnhbi thảm như vậy, lửa giận dần dần bị dập tắt, ánh mắt cũng nhu hòa hơn, trầm giọng hỏi, “Huynh gặp khó khăn thì có thể cho ta biết… Tại sao lại làm chuyện bội bạc như vậy?”
Diệu Đình thấy có hiệu quả, lập tức càng ra vẻ đáng thương, khóc lóc than thở, “Ta biết mình sai lầm, đối với huynh thật không biết phải đối mặt làm sao nữa… Lúc bọn Giáng Đồng tới tìm tacũng vậy. Mâu thuẫn rất lâu, Giáng Đồng nói chỉ cần ta nói tin tức của huynh cho bọn chúng, bọn chúng sẽ nghĩ biện pháp giúp ta trở về Phù U giới… Ta… Ta chỉ nhất thời bị u mê mà đồng ý với bọn chúng… Ta, ta biết sai rồi! Van cầu huynh tha thứ cho ta đi!”
Y nói xong, còn quỳ sụp xuống khấu đầu với Dịch Huy.Dịch Huydù sao cũng là bằng hữu của y, thật sự không đành lòng nhìn bộ dáng hèn mọn này, vội vàng vươn tay ra nâng y dậy.
“Huynh đừng như vậy, người nào cũng có lúc phạm sai lầm, chỉ cần huynh biết sửa sai, tất cả đều có thể bù đắp được…”
Diệu Đìnhnắm tay hắn như bắt được cọng rơm cứu mạng, “Dịch Huy! Huynh thật sự đồng ý tha thứ cho ta sao?”
Thu Hàn đứng bên cạnh móc móc lỗ tai, lạnh lùng nói, “Ta thấy coi như hết rồi, ngươi thật sự tin tưởng người thế này hả? Coi chừng lại bị y cắn ngược một cái đấy.”
Diệu Đình vừa nghe, lập tức ra vẻ cầu xin.Dịch Huy vội vàng nói, “Tiền bối, Diệu Đình chỉ là bị lợi dụng, bản chất huynh ấy không phải như vậy đâu…”
“Thật không?” Thu Hàn vẫn không tin.
Dịch Huy đang muốn nói gì đó, đột nhiên lại cảm nhận được dòng khí tức truyền từ bên ngoài cực nhanh vào đây. Thu Hàn cũng cảm thấy,vẻ mặt lập tức biến đổi, theo phản xạ hét lên, “Nằm xuống ——”
Lý Dục Hàm ôm Kim Hành cùng nằm sấp xuống mặt đất, những người khác cũng kịp thời rạp người xuống. Gần như trong nháy mắt, một luồng ánh sáng mãnh liệt phá vỡ vách tường, điên cuồng quét đến.