Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 427: Chương 427: Anh Nhớ Em




Mạc Ninh nhìn Ôn Ngôn đầy ẩn ý, nói: “Thật ra trong lòng cô vẫn còn nghĩ tới anh ấy đúng không? Cho nên cô mới khuyên tôi dẹp bỏ ý tưởng với anh ấy. Tôi nói thắng thừng như vậy đế khiêu khích cô mà cô cũng không phản ứng lại, xém chút nữa tôi bị cô lừa rồi.”

Ôn Ngôn không trả lời thẳng vấn đề: “Được rồi, nếu cô tới đây chơi thì lo chơi đi, ăn xong thì đi giùm cái. Tôi bận rồi.”

Mạc Ninh không huyên thuyên nữa mà bắt đầu ăn một miếng bánh, vừa bỏ vào miệng cô liền khung lại: “Đây rõ ràng là tiêu chuẩn của thợ làm bánh chuyên nghiệp nhất! Tôi ngưỡng, mộ cô quá đi! Sao cô có thể làm ra mùi vị ngon như vậy? Bố tôi luôn măng tôi không ra gì, bây giờ tôi không còn gì để nói nữa.”

Ôn Ngôn từ trong phòng bếp ló đầu ra: “Không tới mức như vậy đầu, bảnh tôi làm có thể ngon như vậy đều là nhờ Mục Đình Sâm cho tôi học từ thợ bánh chuyên nghiệp đấy. Để đạt tới trình độ này thì ai có tay cũng làm được thôi, tôi cũng không đắc ý gi đâu. Mà nhắc tới mới nhớ, chắc cô tới đây không phải để tìm tôi đúng không?”

Bên mép miệng của Mạc Ninh vẫn còn dính vệt bơ, cô cười xấu xa: “Cứ xem là vậy đi, tôi đến để xác nhận xem cô và Mục Đình Sâm còn cơ hội để gương vỡ lại lành không. Bây giờ xem ra vẫn chưa. Với danh nghĩa bạn bè, tôi cảnh cáo cô một chút. Đàn ông độc thân như anh ấy, để một mình ở đó rất nguy hiểm đấy. Có không ít người phụ nữ có chủ ý với anh ấy, thật sự cô có thể an tâm ở lại đây sao?”

Ôn Ngôn nửa đùa nửa thật trả lời: “Nếu cô có đủ kiên nhẫn làm vậy thì cứ làm đi. Nếu cô có thể khiến anh chủ động ly hôn với tôi thì tôi sẽ rất biết ơn CÔ.”

Mạc Ninh hơi giật mình: “Cô nói thật đấy à?”

Mạc Ninh thanh toán xong, lúc chuẩn bị rời đi cô nói với vào trong bếp: “Tôi đi đây. Tôi về Đế Đô tìm Mục Đình Sâm đấy nhé, cô đừng có hối hận đó!”

Không đợi Ôn Ngôn trả lời thì cô đã bỏ đi rồi.

Lam Tương cảm thấy Mạc Ninh này có chút kỳ lạ: “Tiểu Ngôn, người này là ai vậy? Tại sao nói chuyện lại không biết nặng nhẹ thế? Cái gì cũng dám nói ra cho được...”

Ôn Ngôn cười cười: “Tính cách cô ấy như vậy từ trước giờ rồi, chị không cần để tâm đâu. Nhưng đúng thật cô ấy từng thích Mục Đình Sâm, lúc hai người quen với nhau từ khi em còn chưa quen Mục Đình Sâm. Nói đúng ra thì em mới là người xen ngang chuyện tình cảm của cô ấy.”

Lam Tương không đồng tình với cách nói của cô: “Cái gì mà em là người chen ngang chứ? Trừ khi nào chồng em cũng thích cô ấy thì mới có thể nói vậy. Nếu người mà chồng em lựa chọn là em thì không có chuyện xen ngang gì ở đây cả. Em cũng đừng rộng lượng quả, chị nhìn ra được là cô ấy rất thích chồng của em. Ảnh mắt cô ấy lúc nhắc tới chồng em đều phát sáng lên rồi. Thích một người là chuyện không thể giấu diếm, chỉ cần nhắc tên người đó thì mắt sẽ lấp lánh như sao vậy.”

Sẽ phát sáng như sao u? Ôn Ngôn hơi ngẩn người. Cô nghĩ tới lúc trước ánh mắt của cô cũng từng giống như vậy khi còn bên Mục Đinh Sâm sao?

Buổi tối khi cô về tới căn phòng trống trải thì chỉ có thể xem phim giết thời gian. Cuộc sống đơn độc cũng không tốt lắm, cô không cảm nhận được tự do. Sau khi rời khỏi Mục Đình Sâm thì cô lại là người giam cầm chính mình.

Mục Đình Sâm đột nhiên gọi video đến làm cô giật mình, rõ rặng trong lòng vừa mới nghĩ tới anh thì anh đã gọi điện qua rồi. Sao có thể trùng hợp như vậy được?

Tiếng chuông điện thoại gấp gáp vang lên kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Cô nhấn nút nhận cuộc gọi, gương mặt của Mục Đình Sâm theo đó hiện lên trên màn hình. Lúc này cô chợt có chút bối rối nên chuyển sang chế độ ống kính sau, như vậy anh sẽ không nhìn thấy cô nữa và cô có thể bình tĩnh hơn.

Mục Đình Sâm có ý kiến: “Tại sao không dùng camera trước? Anh muốn nhìn thấy em chứ không phải cái ghế trong nhà em.

Ön Ngôn tùy tiện tìm một lý do: “Tôi... tôi vừa tắm xong định đi

ngủ ngay, đầu tóc có chút bù xù... với lại tôi đang mặc áo ngủ nên hơi bất tiện.”

Cặp lông mày điển trai của anh cau lại: “Em như thế nào anh đều thấy qua rồi, để anh nhìn em một chút.”

Cô bất lực, đành đưa ống kính về phía mình sau đó vô thức chỉnh lại mái tóc có chút rối của mình: “Cũng đâu phải chưa từng thấy qua.. có gì để xem cơ chú? Tối vậy rồi mà anh còn gọi video cho tôi làm gì?”

Anh rất hài lòng, khóe môi đều là ý cười: “Anh muốn nhìn em một chút, anh muốn nhìn người phụ nữ của anh, như vậy chắc không phạm pháp đâu nhỉ? Anh muốn đi gặp em, hai ngày sắp tới anh có thời gian. Có được không?”

Ôn Ngôn có chút bối rối, cô không biết ba chữ “muốn gặp em” kia có hàm ý gì: “Anh không phải đã nói... là sẽ cho tôi thời gian sao? Anh vừa rời khỏi nơi này không bao lâu thôi...”

Mục Đình Sâm đưa mặt đến gần điện thoại, gương mặt anh tuần phóng to ra không ít: “Nhưng anh nhớ em. Em yên tâm, anh sẽ không làm gì em hết, anh chỉ muốn gặp em thôi.”

Anh nhớ em...

Ba chữ này khiến cho trái tim của Ôn Ngôn loạn cả lên. Cô bỗng nhìn chằm gương mặt anh trên màn hình điện thoại, cô muốn xem thử trong mắt anh có như Lam Tương nói, sẽ sáng lấp lánh như ngôi sao hay không. Nhưng tất nhiên cô không nhìn thấy rồi bởi vì hai người bị ngăn cách bởi màn hình điện thoại, ảnh sáng lại không được tốt lắm.

Sau khi ý thức được hành động ngốc nghếch của mình, cô đã định tự vả vào mặt một cái. Sao cô lại quan tâm chuyện này chứ. Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện88

“Vậy... nếu anh muốn đến thì cứ đến đi, cho dù tôi không để anh đến thi anh vẫn sẽ làm vậy thôi. Tôi buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ.” Tính cách của anh luôn ngoan cường quyết liệt, cô làm sao có thể quyết định thay anh chứ? Nhìn vào giống như anh đang trưng cầu ý kiến từ cô nhưng thật ra không phải như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.