Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 287: Chương 287: Cô Là Heo Sao?




Lisa ngạc nhiên, không ngờ là anh sẽ nói chuyện này với minh, nhưng vẫn trả lời: “Đối với em mà nói, thích một người nghĩa là em chỉ có thể tiêu tiền của anh ấy, không có người con gái nào khác được phép đến gần anh ấy. Thiếu Khanh, anh đã có nhiều phụ nữ như vậy, thật sự không thích ai trong số họ sao?"

Anh nhìn Lisa, đột nhiên cảm thấy người con gái như vậy thật khiến người khác căm ghét, như vậy không gọi là thích, điều đấy không khác gì giao dịch vật chất. Đấng sợ hơn là, những phụ nữ trước đây anh tiếp nhận đều là cái dang này, anh không quan tâm đến những người phụ nữ như thế này. Anh luôn cảm thấy việc tiêu tiền để mua vui là chuyện bình thường: "Có lẽ là không..."

Buổi tối, họ không trở về khách sạn mà tìm một nơi thích hợp. Lều được dựng trên bãi biển để cắm trại, nướng thịt và quan trọng nhất là ngắm bình minh.

Ban đêm gió biển mạnh, nhiệt độ giảm đến mức nhất định, Ôn Ngôn ngồi trên ghế đẩu nhỏ chăm chú nhìn bếp nướng thịt nướng, giống như một đứa trẻ rất ngoan. Ánh mắt của Mục Đình Sâm luôn hướng về cô, hầu như không rời đi. Đôi mắt anh nhìn thấy cô là nỗi nhớ và đan xen nhiều phức tạp. Trước đây đã bao nhiêu lần anh không hòa hợp với cô, giờ thì không biết tương lai thế nào nữa. Chỉ có thể lo cho bình yên nhất thời, hối hận đổi với cô không đủ tốt. Cảm giác ấy, giống như là một khắc tiếp theo liền phải chia ly.

"Mục Đình Sâm, anh có chăm chú nhìn Tiểu Ngôn đi nữa, thì mặt cô ấy cũng không mọc hoa đây. Đã là vợ chồng già rồi, làm sao có thể ngày ngày nhìn không chán thế?" Trần Mộng Dao vừa ăn thịt nướng vừa nói.

Mục Đình Sâm quay mặt đi, nhìn ra biển đêm đen kịt có chút đau buồn, không đáp lại.

Ôn Ngôn đang trong trạng thái lơ đễnh, không để ý Mục Đình Sâm đang nhìn mình, cô hơi ngượng ngùng: "Dao Dao, cậu không thể trật tự khi ăn thịt nướng sao? Cho mình hai xiên."

Nhìn xiên thịt nướng trong tay Trần Mộng Dao sắp hết, Lisa nhìn Kính Thiếu Khanh vừa nướng xong một xiên thịt: "Kính thiếu, anh nướng thịt thật ngon, sao trước đây em không phát hiện ra nhỉ?"

Trần Mộng Dao đang định lấy xiên thịt lại thu tay về, một hơi uống cạn lon bia, dùng lực ném cái lon rỗng về phía thùng rác, tiếng va chạm phát ra không nhỏ. Mọi người đột nhiên yên tĩnh lại.

Ôn Ngôn và Lâm Táp mù mịt trong khói, họ không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ có Mục Đình Sâm, Kinh Thiếu Khanh và Lisa mới có thể nhìn thấy mọi việc. Lisa âm dương kỳ quái nói: "Trần Mộng Dao, cô đang tức giận sao? Tại sao lại tức giận? Đừng đột ngột phát tính khí như vậy, làm cho mọi người đều không vui."

Trần Mộng Dao cười chế nhạo: "Tại sao tôi lại khó chịu? Cô không biết sao? Nướng ra bao nhiêu, cô ăn bấy nhiêu? Cô là lợn à?"

Lâm Táp không nhịn được bật cười, Lisa mặt đỏ bừng tức giận: "Rõ ràng toàn là cô ăn!"

Trần Mộng Dao vẫy vẫy tay: "Trong tay tôi chả có gì cả, không biết trong tay ai đó còn đang có một xiên lớn kia! Minh tinh tuyến 18 các người ngày ngày nói giảm cân, ngược lại còn ăn nhiều hơn heo, mỡ trên người giảm không được, e là trực tiếp dùng tay cắt xuống nhỉ?"

Những lời này ai nghe cũng biết là đang ám chỉ Lisa, là một tiểu minh tinh tuyển 18, ngoài ra còn đang cố ý chỉ ra cô ta là phẫu thuật thẩm mĩ.

Lisa không cãi lại được Trần Mộng Dao, vì vậy cô ta chỉ có thể làm nũng với Kinh Thiếu Khanh, lắc ngực và vặn eo làm động tác tiêu chuẩn: "Thiểu Khanh, nhìn cô ta kìa!"

Kinh Thiếu Khanh đang chuyên tâm nướng thịt, khóe môi không tự chủ mà khẽ nhếch lên: "Con gái các cô cái nhau có gọi tôi cũng vô dụng. Nhưng mà... cô ăn cũng nhiều thật."

Trần Mộng Dao thấy một cảnh này, liền lộ ra vẻ cười nhạo Lisa

Đợi Trần Mộng Dao và Ôn Ngôn cùng đi rửa tay, Lisa cũng bám theo:"Tôi cũng muốn đi, tôi đi một mình sợ hãi, đi chung thì tốt!"

Trần Mộng Dao biết cô ta không có lòng tốt gì, cũng lười giảng đạo lý.

Đợi đi xa rồi, Lisa cũng không diễn nữa: "Trần Mộng Dao, cô thích Thiếu Khanh đúng không?"

Trần Mộng Dao học theo cách ưỡn ngực vặn vẹo của Lisa, nói: "Tôi thích ai thì liên quan cái quải gì đến cô? Nhà cô ở Thái Bình Dương sao, quản rộng như vậy? Không phải cô muốn đi vệ sinh một chút sao? BỊ nước tiểu nghẹn cho ngốc rồi? Bớt chọc tôi, cô đi qua kia đi?

Lisa không giận mà cười: "Bộ dạng hiện tại của cô, là đang chột dạ phải không? Nếu như Thiếu Khanh thật sự có ý gì đó với cô thì đã không kết giao với tôi rồi, dù tôi hiện tại chỉ là công cụ giải trí của anh ấy, nhưng cô đến công cụ còn không bằng. Tôi tìm qua thông tin của cô rồi, Trần gia sớm đã phá sản, coi hiện tại là quỷ nghèo đến tôi còn không bằng, còn dám xỉ nhục tôi là minh tinh tuyển 18, không biết cô lấy đâu ra dũng khí nữa?"

Ôn Ngôn nghe không nổi nữa: "Lisa, chúng tôi nể mặt Kính Thiếu Khanh mới để cô cùng gia nhập, nếu cô còn không biết điều nữa, tôi tin là Kinh Thiếu Khanh cũng không vứt bỏ chúng tôi mà chọn cô. Cô cũng tự biết mình chỉ là công cụ, làm sao lại dám nhắc đến thích hay không? Không tự thấy nực cười sao? Không ai xem thường cô là tiểu minh tinh tuyến 18, tiểu minh tình cũng có thể trở thành đại minh tinh, là tự cô gây ra vấn đề cho mình, dựa vào đàn ông, chỉ có thể trở thành công cụ của đàn ông, bán thanh xuân của mình để kiếm cơm.

Lisa chỉ muốn chọc tức Trần Mộng Dao, không đụng đến Ôn Ngôn, chỉ có thế quay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.