Nhìn thấy bộ dáng cố chấp của cô ôm Bánh Trôi như Vậy, trong lòng anh có chút
phức tạp, một con mèo đối với cô quý giá vậy sao, cô
chỉ vô tâm vô tình với một mình anh thôi sao?
Ôn Ngôn không dám lên xe, biết anh bị ám ảnh bởi chuyện sạch sẽ, lại sợ lông của Bánh Trôi rơi vào trong xe: “Thật ra anh cũng không cần vội vàng chạy qua đây… hôm nay truyền dịch xong rồi, chỉ là một mình tôi về nhà đút thuốc cho Bánh Trôi không nổi…
ngày mai lại phải đến bệnh viện để truyền dịch.”
Mục Đình Sâm xuống xe, cầm lấy túi thú cưng đựng Bánh Trôi ném lên xe: “Tôi không có thời gian phí lời
với cô, lên xe đi.”
Mục Đình Sâm liếc nhìn Bánh Trôi đang nằm bắt động, chọn cách đổi lại. Khi tay anh chạm vào cơ thể của Bánh Trôi, Bánh Trôi dường như nhận ra sắp xảy
ra chuyện gì rồi, nhanh chui vào dưới gầm ghé sofa.
Ôn Ngôn kiên nhẫn dỗ dành, nhưng Bánh Trôi sống chết cũng không ra, cô mang thai nên cũng không dám ngồi xổm quá lâu, đành phải cúi xuống đỡ ghế sô pha kiên trì dỗ dành nó, Mục Đình Sâm đứng sau lưng cô. Khi cô cúi xuống liền nhìn thấy thoáng qua đường viền cổ áo của cô, đôi mắt anh lóe lên tia trắng sáng. Một ý nghĩ vụt qua trong đầu anh, chỗ đó của cô đã to
lên ít nhiều rồi…
“Cô mặc quần áo không thể chú ý chút được sao?” Anh nghĩ đến khi cô cúi xuống bị người khác nhìn thấy
cảm thấy vô cùng khó chịu.
Ôn Ngôn không hiểu anh đang ám chỉ cái gì, nhìn lại
anh hỏi: “Sao vậy?”
Anh không nói gì, ra hiệu cho cô lùi lại, sau đó dời ghế sô pha sang một chút, khi thân hình Bánh Trôi hiện ra
ngoài, anh nhanh chóng tóm lấy nó.
Ôn Ngôn còn đang suy nghĩ vừa anh mới nói cái gì, nhịn không được liếc nhìn xuống cổ áo của mình, trên
mặt cô đột nhiên đỏ bừng …
Quá trình đút thuốc cho Bánh Trôi thật khó khăn, tiếng la hét không dứt của Bánh Trôi, như thể họ đang bón cho nó thuốc độc vậy. Ôn Ngôn toát mò hôi hột, Mục Đình Sâm cũng vậy, cô biết anh có yêu cầu rất cao về thiết bị lắp đặt nên cảm thấy áy náy nói: “Cái đó… Tôi không thường sinh hoạt trong phòng khách, cho nên không muốn lắp điều hòa. Nếu anh cảm thấy nóng thì
có thể vào phòng ngủ bật điều hòa.”
Mục Đình Sâm đặt Bánh Trôi xuống, không khách sáo
đi vào phòng ngủ. Ngay khi luồng khí mát tỏa ra, anh
thở phào một hơi sảng khoái. Thời tiết nóng bức quỷ
quái này có thể giết chết nửa mạng người ta mắt.
Sau khi lo xong bên Bánh Trôi, Ôn Ngôn pha cho anh
một ly hồng trà: “Đã nguội rồi, không nóng đâu.”
Anh liếc nhìn cô một cái: “Cô mang thai không nên
uống hồng trà.”
Cô theo bản năng đáp lại: “Tôi không uống.”
Anh hỏi: “Vậy tại sao ở đây lại có nó?”
Cô ngậm miệng lại, lúc mua hồng trà cô chỉ là thuận mắt nhìn thấy nên mua về, bình thường cô không có thời gian uống nên giữ lại, sau khi anh đến cô mới mở nắp ra. Anh đột ngột hỏi điều này, cô cũng bắt đầu tự hỏi, nếu cô không uống, tại sao cô lại chuẩn bị nó
vậy?
Chủ đề kết thúc trong sự im lặng của cả hai người. Cô tắm xong đi ra thấy anh vẫn chưa rời đi. Đã rất muộn rồi. Khi đến bệnh viện thú cưng đón cô, nửa đêm lại
gọi anh lái xe đến đón cô về có chút hơi quá đáng.
Bây giờ anh đang ở trạng thái tỉnh táo, không uống
rượu cho nên những chuyện như tối hôm qua chắc chắn sẽ không xảy ra nữa. Cô lấy hết can đảm nói: “Ừm… anh đi tắm đi, tối nay đừng về nữa, khuya rồi,
thời tiết lại nóng vậy. ”
Mục Đình Sâm nhìn cô, đôi mắt khẽ nheo lại: “Cô có
biết phụ nữ nói câu này với đàn ông là có ý gì không?”
Nhịp tim cô đập nhanh, cô vội vàng đi đến bên cạnh máy lọc nước, lấy một cốc nước sôi để nguội uống cạn: “Anh bởi vì giúp tôi nên muộn như vậy mới chưa về. Đuổi anh đi cũng không thích hợp lắm. Tôi cũng
không có ý gì khác.”
Anh không trả lời, đi thẳng vào phòng tắm để tắm.
Nghe tiếng nước chảy, Ôn Ngôn không thể bình tĩnh được nữa, vốn dĩ cô chỉ cảm thấy áy náy nên mới để anh qua đêm, khi anh nói vậy, cô không khỏi nghĩ
đến…
Khi anh từ phòng tắm bước ra, cô giả vờ như đang
ngủ nhưng tai vẫn nghe rất kỹ từng cử chỉ của anh,
Chương 176: Đêm Nay Đừng Rời Đi Nữa anh chỉ đi một vòng quay phòng ngủ rồi đi ra ngoài.
Cô có chút tò mò không nhịn được đứng dậy kiểm tra. Nghĩ đến việc anh chủ động ngủ trên sô pha, cô càng ngạc nhiên hơn, ổ mèo của Bánh Trôi được dọn đến
gần ghế sô pha, anh sẽ ngủ cùng Bánh Trôi sao…
“Tôi ngủ trên sô pha là để cho cô ngủ an giấc, không khiến cô lo lăng, chỉ là một con mèo mà thôi tôi có thể tự lo liệu được.” Nói xong anh liền điều chỉnh tư thé,
không động đậy nữa.
Trong lòng Ôn Ngôn đột nhiên hỗn độn. Nếu không phải anh giúp cô trông nom Bánh Trôi thì đêm nay có lẽ cô phải dậy máy lần để xem tình hình của nó. Đây là lòi bác sĩ dặn dò, rõ ràng anh rất ghét động vật sao
lại hiểu được chuyện này chứ?
Đột nhiên, những gì anh nói ngày hôm đó hiện ra
trong đầu cô.
“Tôi yêu cô, nhưng nó cũng chỉ là quá khứ mà thôi.”
Cô không dám tin những lời nói đó phát ra từ miệng
anh, cô luôn nghĩ rằng anh không thích từ “yêu”. Đúng
vậy, là do cô không hiểu hết con người anh, sau bao
nhiêu năm chung sống, cô vẫn không hề hiểu được anh. Trước đó chỉ là cô tự cho mình là đúng, giống như cô cho rằng anh thực sự ghét động vật nhỏ nên cự tuyệt chúng đến cùng, nhất định không hiểu thế
nào là chăm sóc, nhưng không ngờ lại ngược lại.
Vô tình, cô đã phụ lòng người đàn ông mà tất cả các cô gái đều không muốn phụ lòng, cô cứ vậy khiến anh
thất vọng…