Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 91: Chương 91: Đích Danh Muốn Cô Tham Dự




Ôn Ngôn không thèm đếm xỉa đến anh, kéo chăn bông trùm đầu chìm vào giấc ngủ, đột nhiên cảm thấy vị trí bên cạnh mình trũng xuống. Mục Đình Sâm định ngủ trong phòng này tối nay sao? Hình như lúc nãy anh chỉ quấn một chiếc khăn bông ra ngoài?

Cô lúng túng đứng dậy tìm lại chiếc chăn bông, hai người họ “đồng sàng dị chăn” ngủ qua một đêm.

Sáng hôm sau, khi Ôn Ngôn thức dậy, Mục Đình Sâm vẫn còn đang ngủ, chăn bông trên người anh trượt xuống ngực, cô tội lỗi nhìn hạt đậu hồng trên ngực anh, còn cả xương quai xanh gợi cảm, mặc dù không phải chưa từng nhìn thấy, nhưng sáng sớm thế này vẫn khiến cô đỏ mặt.

Nghĩ đến cách anh đối xử với Bánh Trôi tối qua, ma xui quỷ khiến cô kéo chăn bông lên đầu anh, còn sợ chăn che không đủ kín, lấy chăn của cô đắp luôn lên trên anh, để anh ném trải cảm giác bị che đến nỗi thức tỉnh!

Sau khi làm xong, tâm trạng cô thoải mái xuống lầu ăn sáng, dặn dò má Lưu để Bánh Trôi ở sân sau không cho vào nhà. Thu xếp ổn thỏa chuyện Bánh Trôi cô mới đi đến công ty.

Một tiếng sau, Mục Đình Sâm thò đầu ra khỏi chăn bông, nhìn thấy chăn trên người mình, cảm thấy có chút kỳ lạ. Lúc nãy đột nhiên thấy rất nóng, toàn thân đổ mồ hôi, còn mơ thấy ác mộng, giống như bị ngọn núi đè lên người…

Tại công ty thiết kế thời trang Phi Dược, Lâm Táp đưa ra hợp đồng sau cuộc họp và nói: “Đây là hợp đồng với tập đoàn Mục thị. Ai trong mọi người đi ký? Chiều nay tôi sẽ đi công tác, không có thời gian đi. Tôi đã sắp xếp một bữa tiệc cho buổi tối. Đây là cơ hội ngàn năm có một, không dễ có đâu, số lượng hai người, mọi người tự thương lượng đi, sau đó báo cáo với giám đóc Lý.”

Mọi người nghe xong đều nhảy cẵng lên vì sung sướng, ăn cơm cùng Mục Đình Sâm, ai mà không muốn đi? Tắt nhiên, trừ Ôn Ngôn. Cô là người duy nhất chán ăn cơm với Mục Đình Sâm.

Bất kể thế nào, thân phận của Ôn Ngôn ở đây, người khác nghĩ thế nào, cũng không dám nói ra.

Có người nói: “Còn bàn bạc gì nữa? Hỏi trực tiếp Mục phu nhân là được rồi không phải sao? Cô ấy một chỗ, muốn đi với ai thì người ấy đi chung.”

Người khác tiếp lời: “Thôi bỏ đi, bây giờ tình cảm vợ chồng nhà người ta đang căng thẳng, mọi người đừng đùa nữa…”

Lâm Táp hắng giọng: “Được, tôi không quản, mọi người tự quyết định đi.”

Nói xong anh đi thẳng về phòng làm việc, nhắm mắt làm ngơ.

Ôn Ngôn nghe ra được những lời đó là đang chế nhạo cô. Mọi người đều biết cô đã “cắm sừng” Mục Đình Sâm. Nói không chừng trong nhà đang gà bay chó nhảy, những lời này rõ ràng chỉ để cô thấy xấu hồ.

Trước kia cô vẫn phót lờ, nhưng bây giờ cô không khách khí như vậy: “Mọi người muốn đi thì đi đi. Em ăn cơm với anh ấy cũng chán rồi. Ký hợp đồng này còn có một khoản tiền. Cơ hội nhường cho mọi người, không cần cảm ơn.”

Người khác không nghĩ cô hào phóng, họ chỉ nghĩ cô đang khoe khoang. Mặc dù ai cũng ngậm miệng, nhưng cô biết thừa họ đang nghĩ gì.

Quyết định cuối cùng là quản chế Lý Ly và một nhân viên giỏi của bộ phận thiết kế đi ký hợp đồng. Hai người đầu giờ chiều rời công ty đến tập đoàn Mục thị, vừa đi đã có người nhiều chuyện nhịn không nổi: “Ôn Ngôn, cô mới là Mục phu nhân danh chính ngôn thuận, đừng để người phụ nữ khác ăn cơm cùng chồng mình. Cô không ghen sao?”

Ôn Ngôn không ngảng đầu: “Sao lại ghen? Chó ăn phân đánh chết cũng không chừa, chó không ăn phân không cần phải đánh.”

Cô nghiễm nhiên so sánh Mục Đình Sâm với một con chó! Người kia vẻ mặt khiếp sợ, hậm hực im lặng.

Lâm Táp chuẩn bị rời công ty đi công tác, nghe thấy câu này liền bật cười. Vừa ra khỏi thang máy lập tức gọi điện cho Mục Đình Sâm truyền đạt lại nguyên lời cô nói.

Bên kia điện thoại, vẻ mặt của Mục Đình Sâm khó coi tới mức cực điểm: “Lâm Táp, cứ cười đi, lát nữa tôi sẽ cho cậu cười không nổi nữa, có muốn ký hợp đồng không?”

Lâm Táp cố gắng nhịn tiếng cười lại: “Hơ hơ… gì chứ? Đâu có liên quan tới em. Chỉ là tình cờ đi qua nghe được, em không nên nói với anh sao?”

Khóe miệng Mục Đình Sâm hơi nhéch lên, anh cười đầy ẩn ý: “Lâm Táp, để Ôn Ngôn đến ký hợp đồng với tôi, nếu không tôi sẽ không đi ăn tiệc, cũng không gặp người của công ty cậu. Còn nửa tiếng nữa tan ca, cậu tự mình quyết định đi.”

Lâm Táp hoàn toàn cười không nổi nữa: “Đại ca, anh không cần làm vậy với emm chứ? Nếu Ôn Ngôn không đi thì em làm gì được cô ấy đây? Sa thải sao? Cô ấy là vợ anh, em có thể làm gì được cô ấy chứ? Hơn nữa người ta cũng nói chán ăn cơm với anh rồi, cũng không có hứng thú với việc trích phần trăm hợp đồng. Anh hiểu ý cô ấy không? Cô ấy chê anh rồi!” Mục Đình Sâm khẽ hừ mũi: “Dù sao lời cần nói tôi cũng nói rồi, vậy nhé, cúp đây.”

Cúp điện thoại, Lâm Táp cắn răng quay đầu lại, thuận tiện gọi điện cho Lý Ly và người còn lại đã đi đến tập đoàn Mục thị quay về.

Trở lại công ty, anh đi thẳng đến chỗ của Ôn Ngôn: “Bà cô à, giang hồ kêu cứu, cô đi ký hợp đồng đi, Mục Đình Sâm chỉ đích danh rồi. Tôi với anh ấy cũng xem như anh em, anh ấy luôn nói một là một hai là hai, không đời nào vì nễ mặt tôi mà cho đi cửa sau đâu. Là một nhân viên công ty, cô có thể bỏ ân oán cá nhân qua để làm việc công mà đúng không? Lại chỉ có một lần thôi mà.”

Ôn Ngôn lạnh nhạt nói: “Không đi.”

Lâm Táp tức đến phát điên: “Hai người cãi nhau đừng có liên lụy sang tôi, được không? Hai người hòa giải là hết, không phải chỉ có mình tôi chịu họa sao? Hợp đồng này tôi kiếm được ít nhất một ngàn vạn, là một ngàn vạn đói”

Ôn Ngôn hời hợt nói: “Lâm gia anh thiếu chút tiền này sao?”

Lâm Táp hơi biến sắc, giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Không liên quan gì đến Lâm gia. Lâm gia không thiếu, tôi thiếu.”

Ôn Ngôn hít sâu một hơi: “Vậy bây giờ anh gọi điện thoại hỏi anh ta rốt cuộc muốn gì.”

Lâm Táp nghe lời gọi điện thoại, nhưng không kết nồi được: “Tôi hết cách rồi, anh ấy không nghe điện thoại của tôi. Như vậy đi, cô đi với Lý Ly được không? Tôi vội đi công tác, chuyện khác mình nói sau, bây giờ chuyện trước mắt là quan trọng nhát.”

Ôn Ngôn gật đầu đồng ý, mặc dù cô rất miễn cưỡng … Đợi Lý Ly và người kia quay trở lại, Lâm Táp giải thích tình hình, Lý Ly không có phản ứng gì, người còn lại sầằm mặt trở lại văn phòng: “Không ngờ công ty chính quy lại có kiểu dựa dẫm vào đàn bà như vậy.”

Lâm Táp có chút không vừa lòng: “Đây không phải là dựa dẫm vào đàn bà, là do đối tác yêu cầu, cậu có thể nói không với phụ thân kim chủ sao? Không thẻ, thì ngoan ngoãn làm việc đi, OK?2”

Anh nói tất cả những gì Ôn Ngôn muốn nói, vì vậy cô không nói một lời.

Sau đó, Lý Ly và Ôn Ngôn đến tập đoàn Mục thị bằng xe thương vụ của công ty. Đầu tiên, họ đến gặp Mục Đình Sâm để thảo luận ngắn gọn về hợp đồng. Anh chắc chắn sẽ không ký hợp đồng trong văn phòng, điều này Ôn Ngôn có thể liệu trước. Nếu như ký rồi, cô sẽ không chút do dự xoay người rời đi, quỷ mới ăn cơm với anh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.