Sau khi đứa bé truyền nước xong, cô ta trực tiếp ôm đứa bé gọi xe đến cửa tiệm bánh ngọt của Ôn Ngôn, những thứ này cô ta đã điều tra từ lâu rồi, dù sao biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Lúc cô ta bước vào cửa tiệm đồ ngọt, cô ta đã thấy Trần Mộng Dao ngay từ cái nhìn đầu tiên, giác quan của người phụ nữ rất chuẩn, chuẩn đến mức cô có thể nhận ra được ai là người phụ nữ bây giờ của Kính Thiếu Khanh. Cô ta không gây ồn ào ngay khi đến, mà ôm con ngồi một chỗ, đứa bé không khỏe cứ luôn quấy khóc, Lam Tương có kinh nghiệm chăm con, bước đến hỏi: “Cô cần giúp gi không?”
Nghiêm Thải Hi cố tình lộ ra vẻ yếu ớt, cắn khỏe môi tái nhợt: “Tôi... bên ngoài nóng quá... tôi vào đây ngồi một xíu, đứa nhỏ bị bệnh, khó chịu quá. Tôi không phải ké điều hòa, cho tôi một lý trà đá, như thể nào cũng được.
Lam Tương chủ động giúp cô ta bế con: “Không sao đâu, tôi kêu người khác làm cho cô, tôi giúp cô bế con một lát, cô nghỉ ngơi đi. Mẹ trẻ chăm con không dễ đâu. Bố đứa trẻ đâu?”
Nghiêm Thài Hay liếc nhìn Trần Mộng Dao: “Bố của đứa bé... không muốn chúng tôi nữa.”
Lam Tương không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, không hỏi nguyên do, trong lòng có chút áy náy: “Thực xin lỗi, tôi không nên hỏi.”
Tiếng khóc của đứa trẻ lớn đến nỗi ngay cả Kính Thiếu Khanh và Ôn Ngôn ở trong bếp cũng nghe thấy rõ ràng. Bây giờ chỉ cần nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, đầu Kinh Thiếu Khanh liền muốn nổ tung. Ôn Ngôn tò mò đi ra xem. Khi nhìn thấy Nghiêm Thải Hi, trong lòng cô có chút hồi hộp, mà Nghiêm Thải Hi lại thường xuyên nhìn Trần Mộng Dao, điều này càng chắc chắn là trực giác của cô là đúng.
Cô trở lại phòng bếp, kéo góc áo của Kính Thiếu Khanh: “Anh đi ra ngoài nhìn đi, hình như là người phụ nữ mang theo con nhỏ tới tìm anh...”
Kính Thiếu Khanh toàn thân cứng đờ: “Đừng chọc tôi... Bây giờ tôi không chịu nổi sự hù dọa.”
Ôn Ngôn còn sợ hơn anh: “Anh cho là tôi muốn dọa anh sao?
Tôi tin vào trực giác của mình, mặc dù tôi chưa từng thấy người phụ nữ đó... anh nên đi xem đi, nếu thật sự là cô ta, ôn ào lên bị Dao Dao phát hiện, anh biết hậu quả rồi đó!”
Kinh Thiếu Khanh do dự một chút, cởi tạp dề bước ra ngoài, sau khi quét một vòng, ánh mắt của anh dừng lại trên người Nghiêm Thải Hi, trong lòng dâng lên cơn thịnh nộ, người phụ nữ này, thật sự dám tới đây!
Nghiệm Thải Hi cũng nhìn thấy anh, vẻ mặt lãnh đạm, không làm ầm làm ĩ, cũng không có ý định rời đi.
Kinh Thiếu Khanh không đủ dũng khí để bước tới, Trần Mộng Dao không phải đồ ngốc. Một khi anh bước tới nói chuyện với Nghiêm Thải Hi, cái gì cũng không thể giấu rồi. Anh quay trở lại nhà bếp và gọi cho Mục Đình Sâm: “Người phụ nữ đó tìm tới cửa tiệm rồi. Bây giờ tôi sắp phát điên rồi. Cậu mau nghĩ cách giúp tôi đi.”
Mục Đình Sâm cũng chưa từng giải quyết loại chuyện này, không có lập tức đồng ý, suy tư một chút: “Giúp như thế nào? Tim người đưa người phụ nữ kia đi? Loại chuyện rác rưởi như thế này, cũng có lúc làm Kính Thiếu Khanh giải quyết không được sao?”
Kính Thiếu Khanh lo lắng đến nỗi trên trán toát ra mồ hôi lạnh: “Đừng nói những lời lạnh lùng nữa, Lâm Táp đang ở bệnh viện, bây giờ tôi chỉ có thể tìm cậu, bất kể dùng biện pháp gì, hãy mang người phụ nữ đó rời đi cho tôi, không thể để cô ta có cơ hội tiếp xúc với Dao Dao, càng đừng để cô ta làm ầm ĩ lên, coi như tôi xin cậu đó người anh em, lần đầu tiên tôi đàng hoàng cầu xin cậu đó!”
Giúp thì nhất định phải giúp rồi, Mục Đình Sâm thở dài: “Được rồi, tôi sẽ thu xếp ngay, cậu chỉ cần đừng để lộ chân tướng là được.”
Sau khi gọi xong, Kinh Thiếu Khanh liếc mắt ra ngoài, nắm lấy cánh tay Ôn Ngôn như cầu cứu: “Chị dâu, chị dâu tốt, đừng bán đứng tôi! Đình Sâm sẽ đến ngay, tôi hoảng quá rồi...”
Ôn Ngôn nhìn anh oán trách: “Tôi không bán đứng anh, anh tự cầu phúc cho mình đi. Chuyện đến mức này, nếu đứa nhỏ thật sự là của anh, đừng nói là Dao Dao không tha cho anh, đến tôi cũng muốn đánh chết anh. Đồ chơi kia chơi tới nghiện rồi hay sao? Không có phụ nữ là sống không nổi? Phiền phức như vậy đúng ra anh nên sớm nghĩ tới chứ?”
Kính Thiếu Khanh đã sớm hối hận từ lâu: “Tôi thề, sau này tôi sẽ không bao giờ có ai khác ngoại trừ Dao Dao! Nếu tôi không làm được, tôi sẽ chết không toàn thấy, được chưa?”
Tòa nhà văn phòng nằm đối diện với cửa tiệm bánh ngọt, Mục Đình Sầm nhanh chóng đến nơi, đích thân ra trận, vừa bước vào cửa, ảnh mắt lạnh tanh của anh đã khóa chặt trên người Nghiêm Thải Hi. Anh bước tới, đón lấy đứa trẻ từ tay Lam Tương: “Đi theo tôi.”
Nghiêm Thải Hơi hoàn toàn bối rồi, mặc dù trước đây cô chưa từng gặp qua Mục Đình Sâm, nhưng cũng thấy không ít trên tin tức. Dù sao thì cô ta cũng là chưa ăn thịt heo cũng xem qua heo chạy”, bây giờ người thật đang đứng trước mặt cô ta, cô ta vẫn có thể phân biệt được. Một người đàn ông ưu tú như vậy bỗng nhiên đứng trước mặt cô ta yêu cầu cô ta đi cùng anh, cô ta không thể nói lời từ chối, vô thức đứng lên: “Mục... Mục tiên sinh? Anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
Mục Đình Sâm không trả lời, ôm đứa bé đi ra ngoài. Nghiêm Thải Nhi dĩ nhiên phải đi theo, con trai cô ta vẫn còn trong tay của người khác!
Đi thẳng về văn phòng của tòa nhà công ty, Mục Đình Sâm mới trả lại đứa trẻ cho Nghiêm Thải Hi: “Gan của cô cũng không nhỏ, dám đến của tiệm tìm Kính Thiếu Khanh.”
Nghiêm Thải Hì lúc này mới hiểu dụng ý của Mục Đình Sâm, Mọi thứ đều là vì Kính Thiếu Khanh. Cô ta là một người phụ nữ thông minh. Sự ngạc nhiên và thất thổ khi lần đầu tiên nhìn thấy Mục Đình Sâm biến mất. Cô ta ôm con, bình tĩnh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh: “Hóa ra Mục tiên sinh là vì giúp Kinh Thiếu Khanh sao. Tôi cũng là bị ép đến hết cách rồi. Con tôi bị bệnh, cần phải rời khỏi chỗ này tiếp tục nằm viện. Trước khi đi, tôi cần lấy được bảo đảm cơ bản nhất, không đợi được kết quả giảm định.”