Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 242: Chương 242: Không Có Nếu Như




Anh đưa tay về phía cô: “Đến đây.” Cô ngoan ngoãn bước về phía trước, đột nhiên không có khoảng cách gì giữa hai người. Anh kéo cô vào lòng ngồi, nhẹ nhàng đặt cằm lên vai cô, ngửi mùi cơ thể trên người cô, trái tim bị kích thích suốt một lúc cuối cùng cũng bình tĩnh lại: “Ngôn Ngôn, em thực sự muốn rời xa tôi đến vậy sao?”

Đây là lần đầu tiên trong hoàn cảnh bình thường anh gọi cô là Ngôn Ngôn, cô lo lắng đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi, cơ thể hơi cứng đờ: “Anh… sao đột nhiên anh lại hỏi câu này? Anh hơi kỳ lạ đấy…” Anh ôm cô chặt hơn, như sợ cô bỏ chạy: “Tôi muốn biết.” Cô nghiêm túc suy nghĩ, không phải là cô luôn muốn rời bỏ sao? Nhưng tại sao cô không thẻ dễ dàng nói ra ra chứ? Có lẽ anh biết cô đang bối rối nên không hỏi cô đáp án nữa mà đổi câu hỏi: “Phải làm sao em mới có thể ở bên tôi mãi mãi? Chúng ta không thể tốt sao? Giống như những người bình thường…” Cô bị lời nói của anh làm cho vô cùng sốc, anh đang nói chuyện với cô sao? Thế này thì rõ ràng là anh không bình thường, cô vô thức nghỉ ngờ anh bị ốm sốt nên nói vớ vẫn, cô quả quyết đưa tay sờ trán anh, xác nhận nhiệt độ vẫn bình thường, sau đó rút tay về: “Hôm nay anh bị sao vậy? Sao đột nhiên lại nói lời này… có chút đột ngột, tôi muốn tiêu hóa một chút.” Anh dở khóc dở cười trước hành vi của cô: “Tôi không sốt, cũng không hồ đồ, có vẻ như chúng ta chưa bao giờ nói chuyện cởi mở thế này, tại sao em luôn sợ tôi như thế?” Cô nhanh chóng liếc nhìn anh: “Vì anh đáng sợ, hôm nào anh cũng dịu dàng với người khác nhưng lại lạnh lùng với tôi, ánh mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống…” Ý của cô là anh quá hận cô, nhưng anh lại hiểu sai, nói: “Tôi đúng là muốn ăn em…” Trên đường đến đây cô đã hơi nóng nảy, đến khi bước vào văn phòng mới khá hơn. Sau khi bị anh trêu chọc như vậy, tai cô bắt đầu nóng ran: “Ý tôi không phải vậy. Không phải anh hỏi tôi chúng ta không thể tốt sao? Chúng ta tốt thế nào đây? Tôi chưa tìm ra nguyên nhân của vụ rơi máy bay năm đó. Nếu không tìm hiểu rõ ràng, có nghĩa là tôi sẽ luôn mang tiếng là con gái của tội nhân, ở bên cạnh anh để chuộc tội. Tôi có thể không đi, nhưng không có cách nào để sống yên bình, nếu cuộc gặp gỡ của chúng ta không dựa trên sự ghét bỏ, thì hẳn là sẽ có thể, nhưng tiếc là không có nếu như.” Nhắc đến vụ rơi máy bay, trong lòng anh giật thót: “Nếu tôi nói tôi chưa bao giờ ghét em thì sao?” Cô nhớ lại chỉ tiết trước đây hai người ở chung, cô biết từ nhỏ anh đã ghét cô, cô luôn nhớ cách anh nhìn cô, làm sao lại có loại nếu như này chứ? Không có loại khả năng nếu như đó, cô không muốn giả thiết: “Không có nếu như đó đâu, tôi không thể giả định.

Ừm… tối nay anh không định về nhà à? Chuyện của Dao Dao anh tính làm thế nào? Mặc dù anh không cho tôi quản, nhưng tôi cũng muốn biết tiền độ, anh có thể cho tôi biết được không?” Đề tài quay lại điểm ban đầu, bình yên trong lòng cũng tan vỡ, anh buông cánh tay đang ôm cô: “Nếu Trần Mộng Dao thực sự muốn kết hôn với Triển Trì, thì chúng ta không nên can thiệp, cứ xem như không biêt.” Ôn Ngôn không hiểu ý của anh: “Không biết? Tại sao vậy?” Anh chỉ có thể trái lương tâm lừa dối cô, phải nghiêm túc lừa dối cô: “Tôi đã tìm Triển Trì, cậu ta chân thành với Trần Mộng Dao… mặc dù đã làm những chuyện đó nhưng cậu ta vẫn muốn bù đắp lại. Nếu Trần Mộng Dao đồng ý kết hôn với cậu ta, nghĩa là cô ấy vẫn còn tình cảm với cậu ta, không thể phủ nhận tương lai của họ vì những điều sai lầm mà Triển Trì đã làm trong quá khứ, con người ta luôn mắc sai làm, chẳng lẽ một cơ hội cũng không cho sao? Triển Trì không ngờ bố của Trần Mộng Dao lại đổ bệnh vì sự cố đó.” Cô khiếp sợ trước những gì anh nói. Chuyện này không giống phong cách của anh. Cô không ngờ anh lại giúp Triển Trì nói vì tình anh em của hai người, hành động của Triển Trì không chỉ đơn giản là làm sai một việc, kẻ trước kia ăn trộm nguyên liệu trang sức với Triển Trì đã bị giết, một kẻ đáng sợ và độc ác như vậy, dựa vào cái gì mà tha thứ cho anh ta? Như vậy chẳng phải là đẩy Trần Mộng Dao vào hồ lửa sao? “Chẳng phải trước đó chúng ta đã nói rõ chuyện này rồi sao? Có những chuyện có thể lật lại, có những chuyện không thể lật lại. Bản chất của Triển Trì thì khác, dù có đạt được gì đi nữa thì anh ta cũng không thể thay đổi sự thật.” Anh một lần nữa lại bất lực trước sự bướng bỉnh của cô: “Nếu Trần Mộng Dao thật sự muốn kết hôn với cậu ta, nghĩa là Trần Mộng Dao có tình cảm với cậu ta, em có ở giữa khuấy động cũng vô ích, đến lúc đó hai người ngay cả bạn bè cũng không thể làm được.

Không phải em không muốn Trần Mộng Dao buồn sao? Em chọn để cô ấy hạnh phúc cưới người cô ấy thích, hay cứ để cô ấy đau đến không muốn sống, em chọn đi.” Tất nhiên cô không biết sự ích kỷ của anh, cô chỉ tập trung vào việc phân vân có nên nói cho Trần Mộng Dao biết sự thật hay không. Nếu Trần Mộng Dao thật sự thích Triển Trì, cậu ấy muốn kết hôn với Triển Trì, chắc chắn việc nói ra sẽ là tác hại lớn nhất, nhưng nếu không nói ra, không phải bọn họ sẽ trở thành đồng phạm sao? Giúp một kẻ độc ác che giấu sự thật của tội ác, cứ để Trần Mộng Dao sống phần đời còn lại của mình với một người đàn ông đã khiến cậu ấy phá sản và bó cậu ấy chết sớm. So với hai chuyện đó, cũng chẳng khá hơn là bao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.