Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 222: Chương 222: Không Làm Chuyện Miễn Phí




Trần Mộng Dao thèm hương vị của nhà hàng Bạch Thủy Loan nhưng cô lại lo lắng cho thân thể của Ôn Ngôn, vì vậy cô hỏi: “Cậu có thể đi ra ngoài không? Hay là hôm nào khác cũng được…” Ôn Ngôn từ lâu đã buồn bực vì không đi lại được, cô nói: “Không cần, không sao đi, bây giờ đi luôn. Nhưng sợ nhà hàng Bạch Thủy Loan không còn chỗ, mình gọi cho Kính Thiếu Khanh để anh ta thu xếp một chút, cậu yên tâm, mình sẽ không nhắc đến cậu.” Sau khi cùng Kính Thiếu Khanh xác nhận việc sắp xếp chỗ ngồi, hai người bọn họ liền thu thập rồi rời khỏi Mục trạch. Khi Ôn Ngôn đi ra ngoài, cô không trách khỏi ánh mắt của vệ sĩ cùng má Lưu, sau khi nhìn thấy cô không mang hành lý thì mới yên tâm để cô đi.

Cô cảm thấy có chút buồn cười, nếu như thật sự cô muốn đi thì cô trực tiếp rời đi mà không cần mang theo hành lý nhưng Mục Đình Sâm nhất định sẽ tìm được cô, cô không muốn bị hành hạ như thế, vì vậy cô Chưa đến mức phải bỏ đi.

Tại nhà hàng Bạch Thủy Loan, Trần Mộng Dao gọi một vài món ăn yêu thích, lúc này tâm tình của cô dễ chịu hơn nhiều. Ôn Ngôn nhẹ giọng nói: “Cậu có thể gọi nhiều hơn một chút bởi vì Kính Thiếu Khanh nói anh ta sẽ tính tiền, đây chính vì mặt mũi của Mục Đình Sâm, được ăn chùa thì ngu gì không ăn.” Trần Mộng Dao cười xấu xa một tiếng, sau đó lại gọi thêm hai món: “Vậy thì mình cũng không khách khí, hiện tại muốn được ăn ngon thì mình phải đi theo cậu, Tiểu Ngôn, cậu phải bảo bọc mình!” Ôn Ngôn cười không nói, hiện tại cô là Mục phu nhân nên có thể cho Trần Mộng Dao mọi thứ nhưng một ngày nào đó không phải nữa thì không còn được như vậy nữa, vì vậy cô lập tức cảm thấy rất khó chịu.

Đột nhiên, Trần Mộng Dao nhận được một tin nhắn, sau khi đọc xong, sắc mặt cô lập tức thay đổi: “Tiểu Ngôn, Triển Trì ở đây, anh ta bảo mình qua đó ngồi một lát.” Ôn Ngôn nhìn xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng Triền Trì đâu, hẳn là anh ta đang ở trong phòng riêng, còn các cô thì ngồi ở đại sảnh: “Cậu… đi đi, tuy rằng đã chia tay nhưng cũng không cần thiết làm kẻ thù, huống chi nếu cậu không muốn đi thì cũng sẽ không hỏi mình mà trực tiếp xem như không thấy rồi.” Trần Mộng Dao vốn sợ Ôn Ngôn nói mình không có cốt khí, lúc này cô mới thả lỏng người, nói: “Vậy mình đi đây, lập tức sẽ trở lại, không để cậu ăn cơm một mình đâu.” Ôn Ngôn khẽ gật đầu, an tĩnh cúi đầu lướt điện thoại, một tin tức đập vào mát: Tòa nhà đang thi công vốn có cơ hội kinh doanh rất lớn nhưng hiện tại vì tranh chấp quyền sở hữu đất đai mà chỉ có thể đình chỉ mọi chuyện, không làm được gì. Vốn dĩ tin tức này không có gì đáng để cô chú ý nhưng trong tin tức có nói đến người mua tòa nhà đang thi công kia là Triển Trì.

Cô cảm thấy có chút kỳ quái vì sao khi mua tòa nhà đang thi công này, Triển Trì lại không kiểm tra quyền sở hữu đất đai trước đó, đáng lý ra anh ta lấy được chỗ tốt thì không có khả năng không xem xét khía cạnh này…



Trong phòng riêng, Trần Mộng Dao có vẻ hơi thận trọng, cô hối hận khi tiến vào đây bởi vì ngồi xung quanh bàn ăn hơn nửa đều là phụ nữ, có người khoảng ba mươi tuổi, có người trẻ tuổi hơn nhưng có thể nhìn ra được bọn họ đều mặc đồ hiệu, ăn mặc, trang điểm lộng lẫy, nhưng hôm nay cô lại ăn mặc rất giản dị, giống như một cô sinh viên mới tốt nghiệp, ở nơi này trông có vẻ không hợp.

Sự ganh đua giữa những người phụ nữ vô hình hình thành, cô thực sự không có vốn liếng gì đặc biệt, nhất là trước mặt bạn trai cũ là Triển Trì, cô cảm thấy thua một cách chật vật, không cam tâm chịu thua.

Triển Trì đột nhiên kéo cô đến ghé trống bên cạnh anh ta: “Tôi đã nói các người rồi mà các người không tin, đừng có trêu ghẹo tôi nữa, đây chính là bạn gái của tôi. Dao Dao, em ngồi đi.” Trần Mộng Dao không biết Triển Trì làm cái gì, phải mắt một lúc lâu mới đoán ra. Hóa ra trên bàn ăn, người đàn ông nào cũng mang bạn gái theo, nhưng rõ ràng là nữ nhiều hơn nam, vì vậy có mấy người trêu ghẹo người duy nhất không mang bạn gái theo là Triển Trì ra trêu ghẹo, vì vậy Triển Trì liền kéo cô qua đây làm là chắn.

Trong lòng cô cảm thấy bất mãn nhưng kìm nén không biểu lộ ra ngoài, khi người khác không chú ý đến, cô xích lại gần Triển Trì, ghé sát tai anh ta, nhỏ giọng nói: “Lão nương không làm chuyện miễn phí, một vạn.” Sắc mặt Triển Trì không đổi, hơi nghiêng đầu khiến cô không kịp kéo khoảng cách, môi suýt chạm vào má anh ta, anh ta cười mập mờ nói: “Thành giao!” Cô hơi bực mình, kiên trì ngồi khoảng 20 phút thì đứng dậy nói: “Tôi đến đây với bạn vì vậy không thể cùng mọi người dùng bữa. Triển Trì, có việc gì thì gọi em nha…” Vì cô đã nói lấy tiền nên phải diễn kịch đầy đủ.

Triển Trì cũng không giữ cô lại: “Được rồi, dùng bữa xong thì đợi anh cùng về.” Cô nghĩ là anh ta chỉ thuận miệng nói vậy do đó cũng không coi là thật, vừa ra khỏi phòng, cô thở dài nhẹ nhõm, nếu biết trước thì cô ăn mặc đẹp đẽ hơn, ít nhất không mắt khí thế trước đám phụ nữ kial Trở lại chỗ ngồi, Ôn Ngôn hỏi: “Tình huống như thế nào?” Trần Mộng Dao tức giận nói: “Chỉ là để mình lộ mặt để giới thiệu với khách của anh ta thôi, thật nhàm chán nhưng mà cũng không phí công vô ích, mình kiếm được 1 vạn.” Ôn Ngôn cười cười, sau đó kể cái tin tức mà cô vừa đọc được cho cậu ấy: “Có chuyện xảy ra với Triều Trì, nhưng chắc chỉ là chuyện nhỏ nhặt đối với anh ta mà thôi. Mình không biết tài sản của anh ta nhiều ít ra sao nhưng số tiền anh ta mua tòa nhà thi công dở đó không nhiều, tổn thất không lớn.” Trần Mộng Dao tỏ ra dửng dưng với tin tức đó: “Liên quan cái rắm gì đến mình, mình ước gì anh ta nghèo rớt mùng tơi, như thế thì mới hả giận, sau khi chia tay, mình cũng không cao thượng như vậy, mình cũng không thánh mẫu mà mong anh ta sống tốt hơn mình.” Ôn Ngôn không nói chuyện, bởi vì Trần Mộng Dao chính là khẩu thị tâm phi, trong lòng cậu ấy chắc cũng không dễ chịu gì.

Đang ăn cơm, Trần Mộng Dao đột nhiên phun đồ uống trong miệng ra, Ôn Ngôn còn Chưa kịp phản ứng thì cô ấy giơ điện thoại trong tay lên nói: “Kính Thiếu Khanh sắp tới! Còn có mẹ anh ta và mẹ mình!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.