Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 296: Chương 296: Không Thể Quay Lại




Cô lắc đầu tuyệt vọng, nước mắt chảy dài bên khóe mắt, cuối cùng biến mất dưới ga giường: “Đừng chạm vào tôi... anh

đừng chạm vào tôi!”

Triển Trì ép cô ngửa mặt lên, bắt cô nhìn thẳng vào anh ta: “Lẽ ra chúng ta đã có từ lâu rồi, coi như bù đắp những tiếc nuối đi được không? Sau nửa tháng, nếu em muốn đi thì anh sẽ cho em đi, nếu ở lại thì chúng ta sẽ kết hôn. Anh sẽ không ép buộc em, nhưng sự kiên nhẫn của anh cũng có giới hạn, anh biết sự cố đó đã làm tổn thương em rất nhiều, em nhất định phải thoát ra khỏi ám ảnh, anh cũng đang giúp em!”

Trong mắt cô anh ta chắc chắn là một kẻ mất trí, chính tay anh ta đã bày ra trò hề lố bịch khiến cô gặp phải chuyện ghê tởm như vậy, nhưng hiện tại anh ta lại muốn đối xử với cổ như vậy dưới chiêu bài bù đắp hối hận, anh ta còn yêu cầu cô ở lại kết hôn với anh ta, anh ta điên hay cô điên?

Cô thì thầm trong nước mắt: “Tôi không ám ảnh gì hết... tôi không cần phải thoát ra, tôi không cần anh giúp tôi! Chỉ cần anh đừng đụng vào tôi, tôi có thể hứa với anh bất cứ chuyện gì, nửa tháng... nửa tháng cũng được. Triển Trì... buông tha cho tôi đi... đừng khiến tôi cảm thấy sống là vô nghĩa nữa...”

Một nỗi tổn thương hiện lên trong mắt Triển Trì: “Em ghét anh nhiều như vậy sao? Nói cho anh biết, làm thế nào chúng ta mới có thể quay ngược thời gian?”

Trần Mộng Dao dở khóc dở cười, cười còn khó coi hơn cả khóc: “Không thể quay lại đâu! Chúng ta đã không thể quay lại từ lâu rồi! Từ khi anh bắt đầu ra tay với nhà của tôi, chúng ta đã không thể quay lại! Tôi đã từng cho anh tất cả, anh trả lại cho tôi như thế nào? Anh giữ tôi ở lại đây thế này không phải là vì sợ tôi sẽ gọi cảnh sát sao? Sợ họ có thể trích xuất bằng chứng từ tôi? Nền anh làm cũng chỉ là phí công nhọc sức mà thôi. Bất cứ ai cũng có thể chạm vào tôi, nhưng anh thì không thể...”

Đúng vậy, ngay từ đầu anh ta đã lên kế hoạch giam cầm cô, chờ trên cơ thể cô không còn kiểm chứng, sau đó mới thả cô đi. Anh thực sự không nên chạm vào cô, không nghi ngờ gì nữa, đây chính là tự mình tìm đường chết.

Trong khoảng thời gian này, anh đã tiêu hủy hầu hết các bằng chứng phạm tội, những người chịu trách nhiệm cho vụ bắt cóc đã được xử lý, chỉ có Khương Nghiên Nghiên là vẫn còn sống. Sở dĩ anh chưa xử lý Khương Nghiên Nghiên là bởi vì Trần Hàm không phải người đơn giản, có thể sẽ dẫn lửa thiêu thân, thân phận của Khương Nghiên Nghiên cũng sẽ liên lụy vào nhiều mối quan hệ.

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88

Thấy anh ta không có động thái gì tiếp theo, trong lòng Trần Mộng Dao nhẹ nhõm, cô nói đúng rồi, anh ta không dám thực sự làm ẩu.

Đột nhiên, anh cúi đầu hôn lên môi cô, đầu lưỡi bá đạo tiến quân thần tốc, không cho cô cơ hội hít thở. Tay anh không ngừng kéo chiếc váy ngủ của cô lên, tuỳ ý mà làm. Cô lại tuyệt vọng lần nữa, cô không ngờ anh lại không kiêng kị bất cứ chuyện gì...

Khi cô nhắm mắt lại chở cho sự sỉ nhục qua đi, đột nhiên anh ta đứng dậy rời đi, tiếng đóng sập của khiến cô nhận ra mình đã an toàn, anh ta chỉ không cam lòng chứ không thực sự muốn phạm hồ đồ.

Cô nhìn lên trần nhà thở dài thườn thuot, hy vọng những ngày còn lại có thể được an toàn.

Trong khu biệt thự Bạch Thuỷ Loan, Kính Thiếu Khanh và Ôn Ngôn ngồi trên ghế số pha chăm chú nhìn điện thoại di động đặt trên bàn cà phê, vừa chờ cuộc gọi vừa chờ tin tức của Trần Mộng Dao, sau hai ngày này, bọn họ đã có chút manh mối.

Kinh Thiếu Khanh đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Muon rồi, sao cô không nghỉ ngơi trước đi? Không sao đầu, có tôi nhìn chằm chằm mà, chỉ cần tôi phát hiện ra Trần Mộng Dao ở đâu, tôi sẽ đưa người đến đó ngay lập tức.” Ôn Ngộn lắc đầu: “Tôi không ngủ được, một ngày Dao Dao

chưa về, tôi vẫn chưa thể ngủ. Mặc dù mẹ của cậu ấy thường không quan tâm tới cậu ấy cho lắm, nhưng nếu như cậu ấy biến mất quá lâu, chắc chắn sẽ không thể gạt được nữa, tôi rất lo lắng cậu ấy đã xảy ra chuyện... hy vọng Triển Trì sẽ không làm loạn.”

Anh do dự định nói gì nhưng lại thôi, rốt cục cũng không hỏi ra miệng, trong lòng anh nghi ngờ, sao mà Trần Mộng Dao có thể đột ngột bị bắt? Theo lý thuyết, Triển Trì đã gửi bức thư cho

Ön Ngôn, cậu ta hẳn đã mong đợi Ôn Ngôn rời khỏi Mục trạch. Triển Trì không nhân cơ hội bắt Ôn Ngôn để trả thù Mục Đình Sâm, sao cậu ta lại bắt Trần Mộng Dao? Tất cả điều này dường như quá phi lý.

Hơn nữa, Mục Đình Sâm đã phải người đến bảo vệ Ôn Ngôn, hỏi vệ sĩ gần đó cũng không tìm thấy người khả nghi, nói cách khác, sau khi Trần Mộng Dao biến mất, Triển Trì không định tấn công Ôn Ngôn nữa, nhưng hiển nhiên, sự trả thù của Triển Trì chống lại Mục Đình Sâm không thể kết thúc ở đây.

Ngay khi anh đang suy nghĩ, màn hình điện thoại trên bàn cà phê sáng lên, cùng với tiếng chuông lớn, anh nhanh chóng cầm lên: “Alo? Thế nào rồi?”

Người ở đầu dây bên kia vội nói: “Tôi tìm được rồi, người bị nhốt trong khu biệt thự trên núi trên đường Giản Khê, khu biệt thự ở đó bán không chạy lắm, do khu vực xung quanh chưa phát triển nên tỷ lệ vào ở cũng đặc biệt thấp, phù hợp cho việc bắt giấu người. Theo như điều tra của chúng tôi thi biệt thự không phải là tài sản của Triển Trì, cậu ta sẽ không ngu ngốc đến mức bắt cóc rồi giam người ở trong nhà của mình. Chúng ta có thể lên đường tìm người bất cứ lúc nào.”

Kinh Thiếu Khanh không che giấu nổi sự phấn khích, anh mặc bộ đồ ngủ lao ra ngoài. Ôn Ngôn cũng muốn đi theo, nhưng sợ lúc đó sẽ xảy ra chuyện khẩn cấp, Kính Thiểu Khanh phải phân tâm chăm sóc cô, cô đành phải ngoan ngoãn chờ đợi.

Trong biệt thự trên núi trên đường Giản Khê, Triển Trì nghe điện thoại xong thì vội vã gọi dì Lưu đang ngủ: “Gói ghém đồ đạc rồi rời khỏi đây mau. Nhớ là sau khi ra ngoài đừng nói với người khác dì đã làm gì ở đây. Tôi đã gửi tiền vào trong thẻ của dì rồi. Nhớ là xóa sạch mọi dấu vết của dì ở ngôi nhà này. Chỉ có bốn mươi phút thôi, di nhanh lên!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.