Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 410: Chương 410: Không Xem, Không Dám Xem




Trần Mộng Dao ở sau quầy thu ngân nghe thấy tiếng Ngải Lệ liền quay đầu ra nhìn, cô thấy không thoải mái: “Ngải Lệ, quần áo văn phòng của cô có cá tính nhỉ, đến quán bar làm vũ công cũng chẳng cần thay quần áo luôn. Khẩu vị của Mục Đình Sâm đặc biệt thế, con gái ở công ty cô đều mặc thế này sao?”

Ngải Lệ hắt mái tóc xoăn dài của mình một cách tự tin: “Dáng người đẹp mới dám mặc thế này, chuyện này ông chủ của chúng tôi còn không quan tâm, có phải

Trần tiểu thư quan tâm hơi nhiều quá rồi không?”

Trần Mộng Dao thấy khinh bỉ trong lòng, cô nhanh chóng làm hai ly hồng trà lạnh đặt lên quầy thu ngân: “Tôi chẳng thèm quan tâm, đi thong thả nhé, không tiển”

Ngải Lệ vừa đi xong, Trần Mộng Dao đã tức giận xông vào phòng bếp: “Tiểu Ngôn! Thư ký của Mục Đình Sâm mặc như vũ công trong quán bar ấy, ngày nào cũng lượn lờ trước mặt Mục Đình Sâm, cậu không đi quản à?”

Ôn Ngôn hơi bât ngờ, trong ân tượng của cô, Ngải Lệ bình thường đều mặc quần áo công sở bình thường, cô không tưởng tượng ra trước được hình tượng của cô ta lúc làm vũ công thoát y thì sẽ như thế nào. Cô tò mò hỏi: “Vũ công thoát y? Không phải chứ?”

Trần Mộng Dao kéo Ôn Ngôn đến trước màn hình camera giám sát: “Cậu tự xem đi, đây mà là đồ công sở à? Càng nhìn càng giống máy chị đóng phim 18+ mặc máy bộ đồ cosplay, làm như người ta không biết dáng cô ta đẹp vậy, khoe cái gì chứ? Còn nói dáng đẹp mới dám mặc như vậy, ông chủ của cô ta không quan tâm, mình quan tâm hơi nhiều quá rồi. Mình là bạn thân của bà chủ cô ta, mình có lo chuyện bao đồng đâu? Cô gái này không đứng đắn đúng không?”

Ôn Ngôn nhìn Ngải Lệ trong camera giám sát, cô tin là Trần Mộng Dao không nói quá, Ngải Lệ mặc thế này có hơi táo bạo thật: “Có phải lộ hơi nhiều quá rồi không… nhưng mà nhìn thế này cũng hơi giống đồ công sở mà, Mục Đình Sâm còn không quan tâm chúng ta đúng là không quản nỏi. Được rồi Dao Dao, cậu đừng tức nữa, làm việc đi, mình không sao cả.”

Nói xong cô về phòng bếp của mình, đề lại Trần Mộng Dao một mình tức mà không xả ra được.

Trần Mộng Dao tắt camera giám sát đi, cô tức đến mức muốn nghiền răng. Cô hơi hối hận vì không cho thêm đồ gì đó vào cốc hồng trà vừa rồi, đầu độc cho bọn họ chết luôn!

Trong phòng bếp, Ôn Ngôn hỏi dò Kính Thiếu Khanh: “Ngải Lệ đi theo Mục Đình Sâm lâu chưa? Lúc trước còn có tin đồn, là thật hay giả thé?”

Kính Thiếu Khanh có điểm yếu trong tay Ôn Ngôn, anh không dám giấu cô nên nói thật: “Ngải Lệ làm dưới chướng Mục Đình Sâm lâu lắm rồi, nhưng mà bọn họ không có chuyện gì cả, điều này cô yên tâm đi. Tin đồn của cậu ấy với Ngải Lệ là để chọc tức cô thôi, muốn xem xem cô có phản ứng gì. Ngải Lệ kết hôn rồi, Đình Sâm có biến thái thể nào thì cũng không thể có gì với một người đã có chồng được đúng không?”

Ôn Ngôn đổi cách hỏi: “Vậy theo anh Ngải Lệ là người thế nào?”

Kính Thiếu Khanh chỉ sợ mình nói sai, anh suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Cảm giác cũng… đứng đắn. Cô ta cũng chỉ nói chuyện công việc với Đình Sâm thôi, không nói chuyện gì riêng đâu, tan làm xong cũng không tiếp xúc gì. Cách cô ta ăn mặc cũng bình thường, cũng không làm trò gì cả. Xinh đẹp như vậy, còn là thư ký của Đình Sâm, đối diện với sự hấp dẫn như vậy mà vẫn giữ mình được, điều này khó phết đấy.

Ôn Ngôn mím môi: “Anh chắc chứ? Vừa nãy cô ta đến cửa tiệm mua đồ uống, quần áo ngắn hơn đồ công sở bình thường hẳn một tắc, áo sơ mi cổ chữ V, cổ áo sắp rộng đến bụng luôn rồi, tôi thấy hơi khác với phong cách lúc trước của cô ta…”

Kính Thiếu Khanh hơi kinh ngạc: “Thật sao? Tôi thấy cô ta đâu có phóng khoáng thế đâu… để tôi đi xem xem.

Ôn Ngôn nhướng mày nói: “Camera giám sát trong cửa tiệm tôi có đấy, anh có chắc là anh muốn xem không?”

Kính Thiếu Khanh giật giật khóe miệng, anh bỗng cảm thấy mình bị lừa rồi: “Không xem, không dám xeml Coi như tôi chưa nói gì.”

Trong tòa nhà, Ngải Lệ đặt cốc hồng trà lạnh lên bàn làm việc của Mục Đình Sâm xong không đi ra ngoài luôn mà nhìn anh chằm chằm, hỏi: “Thử xem đá thế đã ổn chưa, tôi biết anh nóng nên cố tình bảo cho nhiều đá nhưng sợ vị sẽ bị nhạt.”

Mục Đình Sâm cầm cốc hồng trà lên nhấp một ngụm, anh không nhìn cô ta: “Phòng làm việc cũng không nóng đến mức đấy chứ hả? Sau này đi làm đừng mặc như vậy.”

Ngải Lệ hơi khó xử, cô ta rụt lại theo bản năng, thế nhưng trong đầu có một giọng nói bảo với cô ta là không được rút lui, phải gần hơn chút nữa, như vậy mới có thể nhanh chóng đạt được mục đích. Cô ta không còn là cô gái nhỏ mới ngoài hai mươi nữa rồi, cuộc đời của cô ta sắp đến khoảng khắc quyết định cuối cùng rồi, không thể đợi được nữa. Cô ta bình tĩnh lại, hai tay chống lên mép bàn, hơi cúi người xuống, đối diện với Mục Đình Sâm, hỏi một cách rất phong tình: “Lẽ nào… anh không thích sao?”

Động tác của Mục Đình Sâm hơi cứng lại, ngước mắt lên nhìn cô ta một cách lạnh nhạt: “Ngải Lệ, cô biết tại sao cô có thẻ làm việc cùng tôi lâu vậy không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.