Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 300: Chương 300: Mùa Thu Đến Rồi




Trần Hàm lạnh lùng nói: “Khương Nghiên Nghiên, chủ ý lời nói của cô, từ nhỏ tôi đã dạy cô quy tắc đối nhân xử thế, sao cô lại có thể trở thành một người suốt ngày nói những lời bẩn thỉu này chứ? Bây giờ tôi cho hai người vào là để hai người có thời gian sắp xếp cho bản thân, tôi đã ly hôn rồi, không còn quan hệ gì với Khương Quân Thành nữa. Cô đã qua tuổi trưởng thành rồi, cô còn đi học, tuy tôi không phụ trách quyền nuôi dưỡng cô nhưng tôi vẫn sẽ phụ trách một nửa phí sinh hoạt và học phí của cô. Ngoài ra thì sẽ không còn thêm gì cả. Khương Quân Thành, ông cũng nên đi tìm công việc đi, tôi sẽ không phụ trách hết phí tiêu dùng của Khương Nghiện Nghiên, đương nhiên là cũng sẽ không nuôi ông.”

Khương Nghiên Nghiên chỉ muốn dựa vào mẹ minh để sống được những ngày tháng yên ổn, chỉ có Khương Quân Thành là nhìn thấu tất cả, thái độ của Trần Hàm thế này không còn khả năng thương lượng được nữa. Ông ta mặt dày để tranh giành quyền lợi tốt nhất: “Nghiên Nghiên nhà chúng ta phải ra nước ngoài đi du học, bà cũng biết là học phí đi du học rất đắt. Bây giờ tôi nào có thể trả nổi chứ. Cho dù có ly hôn rồi thì bà vẫn phải lo cho con gái của bà chứ? Tôi sẽ tìm một công việc để có thể ra nước ngoài cùng con bé. Tôi hi sinh người, bà chi tiền, như vậy công bằng chứ? Đừng nói là mỗi người chi một nửa, bà chỉ hết đi, bọn tôi sẽ đi rất xa để không làm phiền đến bà.”

Khương Nghiên Nghiên vừa nghe đã thấy không vui, cô ta vẫn muốn ở thành phố này, ở bên Mục Đình Sâm, cô ta không muốn ra nước ngoài. Thế nhưng nhìn sắc mặt của Khương Quân Thành, cô ta biết chuyện không đơn giản như vậy. Bây giờ điều khiến bọn họ đau đầu nhất là không có tiền, Khương Quân Thành chưa chắc đã muốn đưa cô ta đi du học thật, bọn họ chỉ cần lấy được tiền trong tay Trần Hàm thôi.

Trần Hàm nghĩ một lát rồi nói: “Được, chỉ cần hai người ra nước ngoài thì tháng nào tôi cũng sẽ chi trả phí sinh hoạt của Khương Nghiên Nghiên đúng giờ. Trước khi nó học xong thì tháng nào tôi cũng sẽ chuyển 10 vạn, một khi nó học xong thì tôi sẽ không trả thêm một đồng nào nữa. Cho dù hai người lừa tôi thôi hay là thật thì cũng chẳng sao, chỉ có nhiều như vậy thôi.”

Cập nhật chương mới nhanh nhất trên Truyện 88

Khương Quận Thành thấy ít quá, nhưng chưa đợi ông ta mở miệng thì Trần Hàm đã lườm ông ta một cái, khiến ông ta phải nuốt những lời đó vào trong: “Không còn nhiều nữa đâu, tốt nhất là hai người mau chóng sắp xếp ra nước ngoài đâu, tôi không có đủ sự kiên nhẫn để ngày nào cũng hầu hạ hai người!”

Đợi Trần Hàm về phòng rồi, Khương Nghiên Nghiên mới nhỏ giọng hỏi Khương Quân Thành: “Ba, chúng ta phải ra nước ngoài thật sao? Mười vạn thì làm được cái gì ở nước ngoài chứ? Con mà mở phòng khám với bạn thì cả tháng hít gió đông bắc mà sống ạ, đấy là cuộc sống dành cho con người sao?”

Khương Quân Thành thở dài một hơi: “Mẹ con đã tỏ rất rõ thái độ rồi, chúng ta không thể dựa vào ta ấy được, Đương nhiên là không ra nước ngoài được, chúng ta cứ lo xong thủ tục đã rồi lén lút ở lại. Chỉ cần không xuất hiện trước mặt bà ta là được. Như vậy thì một tháng bà ta gửi 10 vạn, chúng ta cũng có thể sống ổn rồi. Chỉ là con không được cứ mua mấy món đồ hàng hiệu nữa, tiêu tiết kiệm đi, thuê một căn nhà tầm trung. Sau này lấy cớ con bị ốm gì đó để đòi thêm tiền, trước mắt thì chỉ có thể như vậy thôi.”

Mục trạch, Mục Đình Sâm ôm Bánh Trôi ngồi trước cửa sổ lớn trong phòng, xem video đang chiều trên điện thoại. Đó là video Kính Thiếu Khanh quay trộm Ôn Ngôn cho anh. Bây giờ anh chỉ có thể dùng cách này để nhìn thấy cô thôi.

Anh đã từng nghĩ đến việc dùng biện pháp mạnh để giữ cô lại, thế nhưng cứ nghĩ đến gương mặt đầy nước mắt của cô lúc rời đi và cả sự sợ hãi cô dành cho anh trong đôi mắt ấy, anh không nỡ làm tổn thương cô nữa.

Mấy năm nay chắc chắn cô đã sống không vui vẻ ở Mục trạch. Cuộc sống tự do như bây giờ có phải là thứ cô mong muốn không?

Mẹ Lưu nhìn thấy cảnh này qua cánh cửa mở hé, bà thở dài một cái, nhắc nhở anh: “Thiếu gia, bên công ty có gọi điện thoại tới, cậu có muốn qua xem không? Mấy ngày nay cậu đều không đến công ty, bên công ty sắp muốn nổ tung rồi. Không phải cậu không thích động vật sao, đừng ôm Bánh Trôi nữa...”

Anh bỏ điện thoại xuống, đặt Bánh Trôi xuống trước mặt rồi nhẹ nhàng nói: “Biết rồi.”

Má Lưu ngập ngừng một chút: “Hôm nay hạ nhiệt độ, gió hơi lớn, chú ý đừng để bị cảm.” Anh nhìn những chiếc lá bị gió thổi ngoài cửa sổ, lẩm bẩm: “Mua thu đến rồi... lại sắp sang đông, thật khiến người ta hoài niệm.”

Má Lưu mắt ươn ướt quay người đi xuống tầng, gặp phải Lâm quản gia, bà không nhịn được lầm bầm vài câu: “Ngôn Ngôn và thiếu gia đều là những đứa trẻ số khổ, trong lòng tôi thực sự thấy rất khó chịu.”

Lâm quản gia không để ý đến sự xúc động của má Lưu: “Làm việc của bà đi.”

Má Lưu lườm ông một cái: “Độ già nua không có cảm xúc, chẳng trách sống hơn nửa đời rồi mà không ai thèm lấy ông!”

Lâm quản gia không biết nói gì, ông mất vợ từ khi còn trẻ, không muốn tái hôn cũng chẳng có con cái. Bị má Lưu động vào nỗi đau, ông cãi lại theo bản năng: “Không phải bà cũng thế sao?”

Má Lưu đi về phía phòng bếp, trả lời ông: “Chồng tôi mất muộn.”

Lâm quản gia không thèm để ý đến bà nữa, chỉnh sửa lại quần áo rồi đi lên tầng: “Thiếu gia, bây giờ phu nhân sống trong biệt thự ở khu biệt thự Bạch Thủy Loạn của Kinh thiếu, tôi đã cử người trông giữ xung quanh rồi, rất an toàn. Có chỉ thị gì nữa không?”

Mục Đình Sâm đã thay vest xong đứng quay lưng với Lâm quản gia, anh đứng trước giường chỉnh lại tay áo: Tạm thời thì chưa có, chắc chắn là cô ấy an toàn là được rồi. Ngày nào cũng cho người đưa một phần bánh ngọt và trà chiều đến, nếu như còn ai khác ở đấy thì đua thêm theo số người, cứ lấy từ cửa hàng mà cô ấy hay ăn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.