Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 97: Chương 97: Rơi Vào Tuyệt Vọng




Ôn Ngôn mím môi không nói, vì quá mệt mà bắt tri bất giác liền ngủ say. Má Lưu không thấy cô trả lời, thở dài mà đắp chăn giúp cô.

Không biết có phải là muốn chế nhạo cô hay không mà Mục Đình Sâm gần như mỗi ngày đều đúng giờ mà tan ca về nhà, thời gian ngồi ở phòng khách lâu hơn bình thường.

Ôn Ngôn vì không muốn đụng mặt anh, gần như: không bước vào phòng khách, chỉ bận rộn trong bếp và sau vườn. Đợi anh lên lầu cô mới tới quét dọn phòng khách. Nước sông không phạm nước giếng thế này cũng không tệ.

Lúc này, trong nhà thuê, Trần Mộng Dao đang lật tìm thứ gì đó trong phòng, vẻ mặt gấp gáp: “Mẹ! Mẹ có nhìn thầy thẻ ngân hàng của con đâu không?”

Giang Linh cắn hạt dưa trong phòng khách, có chút không tập trung: “Không… con tự tìm thử đi, xem mẹ là trộm à?”

Trần Mộng Dao tìm mỗi ngóc ngách trong phòng đều không thấy. Trong nhà không có người ngoài tới, ngoài Giang Linh ra thì cô không nghĩ ra ai được nữa: “Mẹ, nói thật đi, có phải mẹ đã động vào thẻ ngân hàng của con không? Mẹ lấy làm gì? Mẹ cũng không biết mật mãi Lấy rồi thì mau trả lại cho con, con có việc gấp cần dùng tiền!”

Giang Linh liền nói: “Con còn nói với mẹ là hết tiền. Ngày nào cũng kêu không có tiền. Có vẻ trong thẻ cũng còn không ít tiền nhỉ? Con có việc gấp gì cần dùng tiền chứ?”

Trần Mộng Dao nhăn trán: “Con thật sự có việc cần dùng, mau đưa con!”

Giang Linh thấy cô không giống đùa, chậm chạp mà lấy thẻ từ trong túi xách ra: “Tiền… mẹ đã tiêu một ít.”

Mí mắt Trần Mộng Dao nhảy máy cái, có loại dự cảm không lành: “Tiêu rồi? Mẹ không biết mật mã thì tiêu thế nào?”

Giang Linh có chút chột dạ: “Tất cả mật mã của con đều là sinh nhật của mình… đoán ra được. Không phải chỉ tiêu một chút tiền sao? Trong thẻ gần hai trăm vạn, con còn giấu. Rõ ràng có thể sống tốt chút, con cứ phải khiến mẹ con như ăn mày vậy, nuôi con vô ích rồi!”

Trần Mộng Dao bây giờ không có tâm trạng mà tức giận với mẹ. Cô đồng ý giúp Ôn Ngôn tìm người điều tra lão Từ, khoản tiền này không nhỏ, bây giờ đối phương cần tiền mặt trước.

Lúc kiểm tra khoản dư, cô bùng nẻ: “Giang Linh!

Cái này mà gọi là tiêu một chút sao?”

Giang Linh giật cả mình: “Con dám gọi thẳng tên mẹ? Mẹ mà mẹ con! Đúng, mẹ đã tiêu không ít, nhưng vậy có sao chứ? Mẹ nuôi con không biết đã tốn hết bao nhiêu tiền, tiêu chút tiền của con thì sao chứ? Làm ầm lên, muốn dọa chết ai hả?”

Trần Mộng Dao cũng không chịu nồi nữa: “Mẹ gả cho bố con thì chưa kiếm được đồng nào, còn không biết ngại mà nói đã nuôi con. Tiền con tiêu từ nhỏ tới lớn đều là của bố. Cả ngày bề con dỗ con là bảo mẫu, mẹ ngoài việc mang thai con mười tháng thì còn làm được gì? Tiền này mẹ có biết từ đâu mà tới không? Là tiền chia tay Triển Trì đưa cho con! Phí chia tay, hiểu không? Con định tiết kiệm đề mua nhà. Bây giờ giá nhà đất như vậy, mẹ muốn nữa đời sau đều ở nhà thuê sao? Mẹ đã không còn là Trần phu nhân nữa. Bố con đã chết rồi, mẹ không là gì nữa, hiểu không? Mỗi ngày con làm hai phần công việc nuôi mẹ, mẹ còn chưa vừa lòng. Mẹ còn làm như vậy nữa thì con không quản mẹ nữa!”

Sau khi phát tiết xong, cô không muốn đối mặt với mẹ nữa, cũng không muốn cãi nữa, mặc kệ trời mưa mà chạy thẳng ra ngoài.

Nước mưa đánh lên trên mặt lạnh lẽo, chốc lát quần áo cô liền ướt sũng.

Cô tìm một mái hiên trú mưa, gọi điện cho Ôn Ngôn: “Tiểu Ngôn, xin lỗi, mình hết tiền rồi… mình nên đoán trước rằng mẹ mình nhất định sẽ nhòm ngó tiền của mình. Bà ấy lén tiêu tiền, nhiều tiền như vậy mà giờ chỉ còn lại một chút còn không đủ trả cho người điều tra lão Từ nữa. Mình thật sự chịu đủ rồi! Mua nhà vô vọng rồi… Cái gì cũng hết hy vọng rồi. Mình cảm thấy mình đã bị hiện thực làm sụp đồ, không còn gì nữa…”

Ôn Ngôn nhìn mưa đêm ngoài cửa kính trong phòng bếp. Lúc này tâm trạng của Trần Mộng Dao cô rất hiểu, đều là người đi đến ngõ cụt.

“Dao Dao, cậu đang ở đâu? Bây giờ mình tới tìm cậu.” Cô nói rồi thả việc trong tay xuống, tìm cây dù mà đi ra ngoài.

“Mình đang ở trước cửa của cửa hàng tiện lợi dưới lầu nhà mình. Mình chỉ đem theo điện thoại, áo khoác cũng không mặc, lạnh chết rồi… Bây giờ mình không muồn về nhà gặp mẹ. Nhìn thấy bà ấy là lại tức.” Âm thanh của Trần Mộng Dao nắc nghẹn.

Ôn Ngôn nghe thấy cô ấy không mặc áo ngoài thì vừa đi đến cửa liền vội trở lại: “Như vậy đã, mình đưa áo tới cho cậu, cậu ở đó đợi mình. Đừng đi đâu!”

Vừa nói xong, lúc đi lên bậc thềm cô trượt chân ngã xuống đất, bụng dưới đập thẳng lên bậc thèm, dù cũng rơi qua một bên.

Cô nhịn đau bò dậy, cầm lấy áo khoác xông ra ngoài. Bên ngoài gió lớn, mưa cũng không nhỏ. Cho dù cầm dù thì quần áo phần dưới của cô cũng ướt hết, ngay cả bên trong giày cũng đều là nước. Chỗ này không có xe máy, đến ngã tư đường mới bắt được xe.

Khoảnh khắc ngồi vào xe, cô rõ ràng cảm nhận được giữa hai chân có một dòng khí nóng chảy ra cùng với sự đau đón nơi vùng bụng nhỏ. Vì sảy thai chưa lâu, cô cũng không nghĩ nhiều, tưởng là hiện tượng bình thường, đau cũng cố nhịn xuống. Đến trước cửa cửa hàng tiện lợi, cô xuống xe đưa áo khoác cho Trần Mộng Dao: “Lạnh quá rồi, tối nay cậu không về nhà chẳng lẽ đứng ở đây cả đêm?”

Vành mắt Trần Mộng Dao đỏ lên: “Giờ mình chỉ muốn tìm một người nói chuyện, lát nữa… vẫn phải về. Mình không về mẹ mình có thẻ sẽ đói chết mắt. Bà ấy chính là như vậy… mình lại hận không thể làm gì bà ấy được.”

Sắc mặt Ôn Ngôn có chút tái nhợt. Vì để làm dịu cơn đau, cô cúi người ngồi xổm xuống: “Có mình mà, đừng giận nữa. Tiền hết rồi thì có thể kiếm. Bây giờ thật sự hết tiền rồi, mẹ cậu cũng không gây ra được phiền phức gì nữa.”

Mục trạch, một tia sét rạch ngang màn đêm, gió lốc thổi làm cho cửa số vang lên.

Má Lưu không nhìn thấy Ôn Ngôn, gọi điện cũng không được. Sau khi hỏi vệ sĩ nơi cổng thì mới biết cô ra ngoài rồi. Nhìn mưa to gió dữ bên ngoài, không khỏi có chút lo lắng, vội lên lầu tìm Trần Mộng Dao: “Thiếu gia, phu nhân vừa nhận được điện thoại liền ra ngoài, bên ngoài mưa to gió lớn, hay là đi tìm thử?”

Mục Đình Sâm ngồi trước cửa số sát đất nhìn màn mưa, hơi nhăn mày: “Tùy cô ta.”

Má Lưu muốn nói lại thôi, quay người định đi. Mục Đình Sâm lại nói: “Không được đi tìm cô ta!” Má Lưu đáp một tiếng, thở dài mà quay về phòng người hầu.

Bên ngoài cửa hàng tiện lợi, cùng với cơn đau nơi bụng càng kịch liệt hơn, Ôn Ngôn có chút không chịu nổi nữa: “Dao Dao… mình đưa cậu về nhé? Bên ngoài lạnh quá…”

Trần Mộng Dao thấy cô là lạ, cũng không quan tâm nhiều nữa: “Được, cậu lên nhà mình trước đi. Sắc mặt của cậu sao khó coi vậy? Chỗ nào không thoải mái sao?”

Ôn Ngôn được Trần Mộng Dao đỡ dậy, từ từ đi về trước: “Cũng không sao… chỉ là gấp gáp đi tìm cậu, ngã một cái trước cổng. Không sao đâu, đừng lo, mình nghỉ một lát là được.” Trần Mộng Dao cúi đầu nhìn lên người cô: “Ngã ở đâu…

Còn chưa nói xong thì nhìn thấy nước mưa bị nhuộm đỏ dưới chân Ôn Ngôn, còn có vệt máu đỏ đang chảy xuống từ dưới quần cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.