Ôn Ngôn nhìn Trần Mộng Dao đang bất tỉnh nhân sự, cô cười rồi gật đầu một cái. Cô quay người đi được một lúc thì nước mắt kim lại từ lúc nay mới rơi xuống.
Cô không bắt xe mà đơn độc đi trên con đường không một bóng người qua lại. Tốc độ của cô có chút chậm chạp, những quá khứ từng trãi cứ xuất hiện trong đầu cô dù cho đó là quá khứ cay đẳng hay ngọt bùi, cũng có một số chuyện hiện lên mơ hồ hoặc chỉ xảy ra cách đây không lâu, nhưng có lẽ cô sẽ sớm quên đi chúng và những người đó thôi.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân vạng lên ở sau lưng cô khiến cô không dám quay đầu lại nhìn. Ôn Ngôn bước đi nhanh hơn nhưng đầu óc và tử chi của cô đã bị rượu làm cho tê dại đi, thậm chí cô suýt vấp ngã vài lần. Nhưng chút tỉnh táo còn lại nhắc nhở cô phải cấn thận trước tình huống đi bộ một mình trong một buổi tối như vầy.
Rất khó khăn cô mới về tới nhà và cả người cô đã nhuốm một tầng mồ hôi lạnh. Lúc cô lây chia khóa ra thi bàn tay cô vẫn không ngừng run lên, tại sao nó lại không chịu nghe lời cô mà tra vô nắm cửa vậy? Cô sợ tới mức muốn khóc tới nơi rồi, đến quay đầu nhìn còn không dám. Bóng đèn ở hành lang không biết đã bị hỏng từ lúc nào, bây giờ chỉ có một màn đen bao phủ xung quanh cô. Cô móc điện thoại di động ra và bật đèn pin lên rồi rọi thắng vào nắm cửa. Chinh tại lúc này, bỗng xuất hiện một bóng dáng cao lớn che lấp thân hình nhỏ bé của CÔ... hắc lên bức tường trước mắt như ma quỷ!
Cổ họng cô không phát ra được một âm thanh nào, cả người như thể bị một sức mạnh vô hình khống chế vậy, muốn nhúc nhích cũng không được.
Không biết trải qua bao lâu, một bàn tay xuất hiện giật lấy chia khóa trong tay cô rồi chuẩn xác tra vào ổ khóa, giúp cô mở cửa. Cô cứ tưởng rằng tiếp theo sẽ bị người kia kéo vào trong nhà rồi xảy ra những chuyện kinh khủng mà cô còn không dám tưởng tượng. Thế nhưng, người phía sau không làm ra bất kỳ động tác nào khiến cô phải sợ hãi, giống như người đó chỉ muốn giúp cô mở cánh cửa ra vậy.
Cô thử dò xét mà đấy cánh cửa ra rồi đi vào trong, sau đó lập tức đóng lại và khóa trái của chỉ trong một cái thở! Sau đó cô liền dựa vào cửa mà thở gấp, có chút tan vỡ. Sau này chỉ còn một mình, cô phải từ từ thích ứng thôi... cô cũng rất hối hận vì đã uống nhiều rượu như vậy. Nếu thật sự đối phương có ý đồ bất chính gì thì cô cũng không còn sức để phản kháng nữa!
Tiếng chân trước cửa càng ngày càng xa, âm trầm nhưng lại vang vọng như thể đang báo cho cô biết rằng người đó đã rời đi và cô đã an toàn.
Sau đó cô mới nhận ra một chuyện, đó là đối phương không làm gì cô mà chỉ theo đuôi cô suốt quãng đường về nhà? Cô bật đèn lên rồi phát hiện ra dưới chân của có một chiếc chìa khóa. Do ban nãy cô quên rút chìa khóa ra nên nó vẫn nằm ở ngoài, vậy mà người kia lại giúp cô đầy chia khóa vào trong...
Cô cẩn thận cất chia khóa lại rồi kiểm tra lại cảnh của một lần nữa, sau khi chắc chắn của đã khóa trái thì cô mới vào phòng tắm gội rủa một lần. Chẳng hiểu sao cô lại không chợp mắt được, cô định gửi tin nhắn cho Lam Tương bọn họ để nói về chuyện vừa xảy ra với cô, nhưng nghĩ lại thì vẫn thôi. Lam Tương tan làm còn phải dỗ con cái ngủ, Anh Nhã thì phải chăm sóc ông nội, cô lại chưa thân với nhân viên mới vào làm. Quanh đi quần lại cô cũng chỉ quen biết được nhiêu đó người.
Trong lúc vô tình, cô nhìn thấy VX của Lý Kha nên cô đã thử gửi một tin nhắn qua đó. Bây giờ tìm một người tán gẫu còn có thể an ủi được chút tâm trạng. Chỉ là Lý Kha này cũng không còn tìm cô nữa, cô cũng không nghĩ tới bản thân lại có ngày phải chủ động đi gửi tin nhắn cho người ta. Càng không thể tin được, là đối phương đã xóa bạn với cô rồi! Lúc cô gửi tin nhắn đi liền nhìn thấy một biểu tượng chấm than đỏ chót ở phía trước tin nhắn của cô.
Mà Ôn Ngôn cũng không có cảm giác đặc biệt gì, hoặc có thể do người ta cảm thấy không đạt được mục đích thì bỏ cuộc thôi. Như vậy cũng tốt, cô không còn gánh nặng tâm lý nữa.
Lúc này đây, Mục Đình Sâm đứng duoi lầu nhìn lên của sổ phòng còn sáng đèn của Ôn Ngôn được một lúc lâu mới quay người rời đi. Anh định tien cô về nhà nên đã cố tình tạo ra lần gặp mặt, chỉ là anh không ngờ tới cô thậm chí còn không dám quay đầu lại. Nhìn thấy cô vì tưởng anh là kẻ xấu mà sợ đến như vậy, anh đã định lên tiếng nói cho cô biết người đang theo cô là anh, vậy mà cô càng chạy càng nhanh. Anh cũng muốn từ bỏ không theo cô về nhà nữa nhưng lại sợ rằng cô sẽ xảy ra chuyện.
Ban nãy theo cô đến trước cửa nhà anh đã định quay về nhưng nào ngờ mất nửa ngày cỔ vẫn chưa mở được cửa, anh chịu hết nổi nên mới đi tới mở cửa giúp cô.
Thế mà anh lại bị cô vô tình sập cửa trước mặt anh, đến nỗi chìa khóa cũng quên rút ra. Từ đầu tới cuối cô vẫn không nhìn lấy anh một lần.
Ngày hôm sau, lúc Ôn Ngôn có mặt ở cửa tiệm đã là mười giờ hơn. Hôm qua mọi người đều chơi đến rất trễ mới ngủ nên tinh thần không được tốt lắm, nhưng mà họ mệt đến nỗi như cô. Hai quầng thâm mắt trên mặt cô khá thu hút sự chú ý.
Lam Tương chọc ghẹo, hỏi: “Có phải tối qua bạn tốt của em đều về hết nên buổi tối em ngủ không được không?”
Ôn Ngôn cười cười: “Cứ cho là vậy đi. Chắc bây giờ Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh đã lên máy bay rồi, cậu ấy không để em tiễn thì em cũng không đi nữa. Mất công tới sân bay khóc lóc thì mất mặt lắm.”
Lam Tương cũng không nghĩ nhiều, cô chỉ về phía tòa nhà đối diện: “Hôm nay lúc chị tới của tiệm thi nhìn thấy một chiếc Rolls Royce dừng ở trước của tòa nhà. Chồng của chị rất thích nghiên cứu xe nên chị có thầy qua, chiếc xe này cũng không rẻ đâu. Mà không biết chủ nhân của nó là sếp của công ty nào nhỉ?”
Cả người Ôn Ngôn hơi cứng lại, sau đó cô nghĩ đến người theo đuôi cô tối qua... có khi nào người đó là Mục Đình Sâm không?