Ngày hôm sau, Ôn Ngôn gọi người đến sửa lại tường và lắp lại của mới, đến buổi chiều mới mở cửa kinh doanh của tiệm trở lại.
Cô biết Trần Hàm nhất định đã đi tìm Khương Quân Thành và Khương Nghiên Nghiên. Với tính cách của Trần Hàm, chỉ có thể là cắt đứt quan hệ hoàn toàn, cũng không thể hạn chế hành động của hai bố con nhà này, Khương Quân Thành sẽ làm gì với cô, cô cũng không biết, chỉ biết binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, giấy không gói được lửa, chỉ cần Khương Quân Thành bị cô nằm được chứng cứ, đợi chờ ông ta chính là ngồi tù!
Mắt thấy thời gian trở về Đế Độ càng ngày càng gần, Trần Mộng Dao có chút lo lắng nói: “Tiểu Ngôn, hay là mình bàn bạc với Kính Thiếu Khanh về việc rời đi chậm một chút? Tình huống hiện tại mà để cậu ở lại khiến mình không yên lòng.”
Ôn Ngôn kiên định lắc đầu: “Mình có thể giải quyết, khi nào cậu đi thì liền rời đi. Mình nợ cậu quá nhiều, không muốn cậu lại vì mình mà tiếp tục hi sinh. Dao Dao, lần này cậu nghe mình. Khương Quân Thành và Khương Nghiên Nghiên cũng không phải sói hoang, hổ dữ gì. Đây là một xã hội pháp trị, bọn họ không thể làm gì mình cả, coi như có làm gì mình thì mình cũng sẽ trả lại gấp mười, ai cũng không được tốt.”
Trần Mộng Dao nghĩ đến Mục Đình Sâm sẽ đến đây khi cô ròi đi vì vậy cô cũng không cần lo lắng nữa, cho nên cô hơi do dự một lúc rồi gật đầu: “Được rồi... nếu... nếu Mục Đình Sâm tới tìm cậu, cậu có thể hay không cho anh ấy một cơ hội? Cũng chính là cho bản thân cậu một cơ hội, mình biết cậu rõ ràng yêu anh ấy, nếu cậu hận anh ấy thì cậu đã dùng cả quãng đời còn lại để hành hạ anh ấy, việc rời khỏi anh ấy chính là cách cứu rỗi tốt nhất đối với anh ấy...” Ôn Ngôn không biết tại sao cậu ấy lại lôi Mục Đình Sâm vào, cô qua loa nói: “Được rồi, được rồi, mình đã biết, cậu tự lo cho chính mình đi, đừng quản chuyện của mình, dạy An Nhã cách pha đồ uống thật tốt, không thể để cửa tiệm phải đóng cửa khi cậu rời đi được.”
Trần Mộng Dao biết rằng chỉ cần nhắc đến Mục Đình Sâm thì Ôn Ngôn sẽ chuyển chủ đề, vì vậy cô cũng không nói thêm gì nữa. Sở dĩ cô khuyên Ôn Ngôn một lần nữa tiếp nhận Mục Đình Sâm, không phải vì điều gì khác mà chính là vì Ôn Ngôn
Chương 353: Tôi Muốn Bọn Họ Ngồi Tù
yêu anh ấy. Mặc dù cừu hận rất đáng sợ, nhưng người hận người mình yêu đó cũng quả đau khổ, vì lý do này nên cô hy vọng Ôn Ngôn có thể cho Mục Đình Sâm một cơ hội, cô không muốn Ôn Ngôn phải sống trong đau khổ cả đời.
Nhớ đọc truyện trên truyen88.net để ủng hộ team ra chương mới!
Khương Quân Thành dường như đánh chủ đích lên người Ôn Ngôn, sau khi xé rách mặt mũi với Trần Hàm, ông ta hoàn toàn càn rỡ, ban đêm lại sai người đến đập phá cửa ra vào và cửa kính. Ngày hôm sau Ôn Ngôn đến cửa tiệm, cô cũng không cảm thấy giật mình, dứt khoát báo cảnh sát. Đây là lần thứ hai Khương Quân Thành muốn chơi với cô, vậy thì liền chơi đến cùng đi, chỉ cần ông ta lại làm hành động gì, cảnh sát được điều động thì ông ta trốn không thoát.
Sau khi những thợ lắp cửa kính đến, nhìn hiện trường xung quanh cũng có chút không hiểu hỏi: “Sao cửa tiệm của các cô cử bị người ta đập phá vậy?”
Ôn Ngôn đứng ở một bên, thản nhiên nói: “Chọc phải kẻ khác, mà bọn họ muốn giở trò đồi bại thì tôi cũng không có cách nào khác, làm phiền mọi người sửa chữa một lần nữa.”
Trần Mộng Dao nhìn thấy cảnh tượng này thì trong lòng có chút bất an, cô vụng trộm gửi một tin nhắn cho Kính Thiếu Khanh: “Khương Quân Thành điên rồi, ông ta tim người đến đập phá tường kính và cửa ra vào của cửa tiệm tụi em liên tục hai ngày. Mặc dù Tiểu Ngôn đã báo cảnh sát nhưng tất cả hung thủ đều đi xe máy và đội mũ bảo hiểm nên không nhìn thấy mặt, có lẽ cảnh sát cũng không xử lý tốt được chuyện này. Em hơi lo lắng Khương Quân Thành sẽ trở nên tồi tệ hơn, anh có thể giúp tụi em giải quyết nó hay không? Hoặc là nói với Mục Đình Sâm đến sớm một chút cũng được, chúng ta sắp không chống đỡ được...”
Nhìn thấy tin nhắn, Kính Thiếu Khanh định lập tức đặt vé máy bay chạy tới, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ thi anh đành từ bỏ, thay vào đó, anh gửi một tin nhắn kể chi tiết sự việc cho Mục Đình Sâm. Mục Đình Sâm đi xử lý việc này tương đối tốt, nói không chừng Ôn Ngôn còn cảm kích cậu ấy cũng nên!
Tòa nhà tập đoàn Mục thị, văn phòng tổng giám đốc.
Sau khi Mục Đình Sâm nhận được tin nhắn của Kính Thiếu Khanh, anh cũng không lộ ra vẻ ngoài ý muốn, anh vốn đã sớm biết chuyện này từ trước. Dù sao anh luôn cài người nằm vùng bên cạnh Ôn Ngôn, dù không có Lê Thuần thì anh cũng có thể biết mọi chuyện, những tin tức này của cô luôn được
thông báo đầy đủ đến anh. Anh sẽ cho người theo dõi và xử lý nhưng xem ra hiệu quả không được tốt lắm, sau khi suy nghĩ một lát, anh liền gọi điện cho Lâm quản gia: “Chú Lâm, chú đích thân dẫn người đến chỗ Ngôn Ngôn một chuyến, tôi muốn Khương Quân Thành và Khương Nghiên Nghiên phải ngồi tù, nhưng đừng để Ngôn Ngôn biết.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, anh gọi điện kêu Ngải Lệ tới: “Sau ngày mười ba, mọi công việc của tôi đều giao cho phó tổng giảm đốc, những hợp đồng quan trọng thì liên hệ với tôi để giải quyết, còn những việc nhỏ thì giao cho phó tổng làm thay.”
Ngải Lệ đáp lại, sau đó vội vã bắt đầu chuẩn bị, lịch trình công việc mỗi ngày trong nửa năm của Mục Đình Sâm đều kín mít, gần như là một người cuồng công việc. Bây giờ cô phải nhanh chóng sắp xếp, không được để đứt xích.
Vào khoảng chín giờ tối, trong căn hộ cao cấp đang thuê, hai bố con Khương Quân Thành đang ăn đồ ăn đặt ở bên ngoài thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Khương Nghiên Nghiên có chút sợ hãi: “Bố, có phải con tiện
nhân Ôn Ngôn kia báo cảnh sát không? Cảnh sát điều tra ra chúng ta sao?
Khương Quân Thành cũng hơi hoảng hốt nhưng ngay sau đó đã binh tĩnh lại nói: “Không có việc gì đâu, bố đi xem một chút, chỉ cần có chết cũng không thừa nhận là sẽ không ai có thể làm gì chúng ta, con cử ăn đi.”